Đệ Nhất Sủng Phi

Chương 8: Chương 8


trướctiếp

Khi Yunho biết tin đến nơi, Jaejoong đã rơi vào trạng thái hôn mê, đám cung nữ khóc lóc không ngớt.“CHUYỆN GÌ ĐÃ XẢY RA HẢ???…….”Hắn điên cuồng túm lấy tên thái y ở gần nhất gào lên hỏi, cơ hồ sắp bóp nát cái cổ trong tay hắn.“Khởi bẩm……trúng…là…trúng độc….ạ….khụ….”Yunho quảng tên thái y ra, lao tới ôm thấy thân hình bé nhỏ trên giường, đôi mắt đỏ ngầu, hắn rít qua kẽ răng:

“ĐỘC.GÌ?”“Hiện tại chúng thần vẫn chưa biết chất độc ở đâu, trong trà và thức ăn cũng không có!” “Nhưng Kim quân đã qua nguy hiểm, hiện tại cần nghỉ ngơi tẩm bổ, không còn nguy hiểm đến tính mạng nữa!” Thái y quỳ mọp xuống run rẩy nói.Siết chặt các ngón tay, Yunho híp mắt nhìn Min Hae hỏi:“Sáng nay đi những đâu?’’Min Hae vội quỳ xuống khóc lóc thưa:“Bẩm hoàng thượng, sáng nay chủ tử ăn xong, chỉ đi dạo xung quanh Tuyết Nguyệt cung, chưa rời khỏi cung đi bất cứ đâu ạ!”Thái y nghe vậy, chợt hỏi:“Sáng nay Kim quân có tiếp xúc với thứ gì hay loài cây cỏ gì không?”“A, là lúc đi dạo, người có dừng lại thưởng thức hương thơm của loài hoa bên ngoài, là hoa gì, a, hoa thụy hương, đúng rồi, chủ tử dừng lại ở khóm hoa đó rất lâu!”Hai mắt Yunho lóe sáng, giọng nói băng lãnh cất lên:“Thái y, biết gì cứ nói!”“Hoàng thượng, loài hoa đó bình thường không sao, hương hoa nếu hít phải nhiều sẽ gây choáng váng, nhưng lá và quả của loài hoa này vô cùng độc. Lần trước thần nghe nói có vị phi tần thích loài hoa này, cho trồng khắp cung, đã có can ngăn nhưng không được!”Để Jaejoong nằm xuống giường, khi xác định cậu đã thoát khỏi nguy hiểm hoàn toàn, Yunho đắp lại chăn cho cậu, liếc mắt nhìn đám người rồi bước ra ngoài. Mọi người hiểu ý cũng theo ra.“Han công công, nhổ hết tất cả đám hoa đấy đi cho ta, dù còn cái rễ nhỏ nhất cũng không cho phép còn. Mang đốt hết toàn bộ!”“Dạ!”Han công liền khom người bước ra ngoài, nhưng đi tới cửa chợt lui trở lại, cúi người thưa:“Hoàng thượng, nếu nhổ hết thì nhìn hậu cung sẽ rất trống trải vì hầu như toàn bộ đều là loài hoa này. Vậy có nên trồng thay vào loại hoa hay cây khác mà Kim quân thích không ạ. Thần nghĩ, khi tỉnh lại, Kim quân sẽ rất thích!”Nghe được Han công công nói vậy, Yunho chợt ngơ ngác, tại sao hắn lại không nghĩ ra điều đó chứ. Jaejoong kiếp trước rất thích hoa Ly, nhưng không biết kiếp này có còn như vậy không, hắn rất thắc mắt, liền quay sang hỏi Min Hae vẫn đứng bên cạnh:“Bình thường chủ tử ngươi thích hoa gì?”Min Hae len lén nghĩ, rồi đáp:“Dạ, chủ tử chỉ thích duy nhất là hoa Ly thôi ạ!”Nghe được câu trả lời, đầu tiên là Yunho thấy chấn động vô cùng, rồi ngạc nhiên, sau lại thấy vui mừng và ấm áp, cậu vẫn vậy. Nhưng liệu cậu có nhớ chuyện kiếp trước của mình? Là hắn thiếu sót, không nghĩ đến vấn đề này, nếu ngay từ đầu, hắn nhớ đến, trồng hoa Ly, thì bây giờ cậu đã không bị loài hoa kia gây hại.Han công công quan sát biểu tình của hoàng thượng, liền mỉm cười.“Vậy trồng hoa Ly đi. Không những ở Tuyết Nguyệt cung mà ngự hoa viên cũng trồng hết!”“Dạ, thần đã rõ thưa bệ hạ!”Sau khi Han công công rời đi, Yunho cũng phất tay cho tất cả lui ra ngoài. Hắn lại bước vào ngồi xuống mép giường ngắm nhìn người đang thanh bình chìm trong giấc ngủ. “Liệu cậu ấy có ngủ mãi không dậy không?” ý nghĩ mới hiện lên trong đầu khiến Yunho giật mình, hắn lắc lắc đầu, mỉm cười, tháo giầy rồi nằm xuống ôm thiên hạ của mình vào lòng, khẽ thì thầm: “Jaejoong, ta mãi mãi bên cạnh đệ, bảo vệ đệ trong vòng tay của ta!”———-Tại Huyền Ngọc cung, âm thanh vỡ vụn của đồ vật vang lên cùng tiếng chửi rủa khiến ai nghe thấy cũng phải nhăn mặt. Mà đứng ở giữa đám mảnh vỡ lại là một thân quần áo lụa là thượng hạng.“Khốn kiếp, Kim Jaejoong, nó là cái thá gì chứ. Chỉ vì nó mà hoàng thượng đem nhổ hết hoa của ta đi!”Nói xong nàng ta gạt tay kéo đổ hết những bình hoa trên kệ xuống dưới đất, tiếng rơi vỡ sắc bén lan tỏa trong không gian hỗn độn.Ngồi phịch xuống ghế, Mi Young thở gấp đến nỗi ngực phập phồng lên xuống, bàn tay đập lên bàn, tạo ra âm thanh chát chúa vô cùng, đôi môi đỏ chót lại cong lên nói:“Hơn nữa lại còn trồng loài hoa mà nó thích. Hừ, Kim Jaejoong, là ngươi chọc đến ta, vậy đừng trách ta độc ác!”Trên gương mặt trắng toát lạnh đi vài phần khiến những cung nữ đứng cạnh run lên, họ âm thầm tiếc nuối cho vị Kim quân trẻ tuổi kia.Trận ngộ độc của Jaejoong khiến hậu cung vốn chẳng yên bình nay lại thêm nổi sóng, khắp nơi ai ai cũng biết đến danh tiếng của vị Kim quân trẻ tuổi, không chỉ khiến hoàng thượng điên đảo, nay lại vì mình mà ra mặt hạ lệnh phủ hết hậu cung toàn một màu trắng của loài hoa bản thân thích, đủ thấy được sủng ái đến mức nào. Từ khi lên ngôi đến nay, hiển nhiên Jaejoong là người duy nhất được hưởng ân sủng đến như vậy, không những hậu cung nhỏ to mà đến cả quan thần cũng sửng sốt. Ngay cả binh lính thường ngày trong quân doanh cũng biết tin tức, tranh thủ thời gian nghỉ ít ỏi tụm năm tụm ba tám chuyện.“Ta nghe nói ở hậu cung bây giờ vị Kim quân nhỏ tuổi đó chiếm toàn bộ ân sủng nha”“Ta cũng nghe nói vậy, thấy em gái ta là cung nữ trong cung nói, hoàng thượng ngoài thời gian thiết triều và phê duyệt tấu chương, chỉ cần rảnh rỗi là tới Tuyết Nguyệt cung liền.”“Không biết vị Kim quân đó thế nào nhỉ?”“Ý, ngươi là hỏi dung mạo hay tính cách kìa?”“Tính cách ấy chứ, còn dung mạo thì nếu đã khiến hoàng thượng điên đảo thì hẳn là đẹp vô cùng rồi!”“Người anh em, huynh quen biết mấy cung nữ thái giám trong cung, có biết tin tức gì không?”“Ai, ta ấy hả, nói có cũng có, nhưng không phải nói không công nha”Vị lính được hỏi đến, cười cười nói rồi uống nước, liền bị người bên cạnh vỗ vào người khiến cho sặc nước ho liên tục đến đỏ gay mặt mày.“Ngươi còn dong dài nữa, biết gì nói mau đi!”“Đúng đấy, đúng đấy! Nói đi!”Liếc nhìn thấy mấy anh em vẻ mặt mong chờ, vị lính cũng buông tha không trêu trọc nữa, ngoắc tay nói:“Nghe muội muội cung nữ ta biết nói thì vị này tính tình thanh đạm, từ lúc nhập cung chưa rời khỏi Tuyết Nguyệt cung, đối với người dưới cũng không gay gắt hay bắt chẹt. Mà thấy nói trẻ vô cùng, mới có mười lăm tuổi, tức là kém hoàng thượng những hai mươi tuổi đấy!”“Hả, trẻ vậy? Vậy ra hoàng thượng của chúng ta là trâu già gặm cỏ non sao?”Lời vừa nói ra liền bị mấy người bên cạnh xông lên bịt miệng, quát nhỏ:“Ngươi muốn chết hay sao mà dám nói thế hả?”Vị lịnh kia biết mình lỡ lời, liền ưm ưm gật đầu ý nói hiểu rồi, lúc ấy mới được buông tha.“Thôi thôi, đến giờ tập luyện tiếp rồi. Nhanh nhanh lên, không bị phạt giờ. Lúc nào tám tiếp sau!”Một tên lính lên tiếng rồi tất cả mấy người bên cạnh ậm ừ cũng đứng lên rời đi, không biết chuyện mình vừa nói đều vô tình để người khác nghe được.Ngay khi tất cả rời đi, đứng ngay gần đó, một vị tướng nhìn dung mạo hiền hòa vô cùng, không có vẻ dữ tợn như những võ tướng khác nhíu mày, thắc mắc nói với người đứng bên cạnh:“Có thật là như vậy không? Hoàng thượng động tâm sao?”“Thuộc cũng nghe chuyện này, nhưng không biết xác thực không. Cũng có thể là thật vì thuộc hạ được biết thì hiện tại ở hậu cung, chỉ mình vị Kim quân này là chiếm được độc sủng của hoàng thượng ạ!”“Vậy sao? Vậy ta cũng rất tò mò muốn biết đó là người như thế nào mà có thể trói buộc trái tim của vị hoàng đế kiêu hãnh. Ngày mai chúng ta trở về kinh thành! Giờ quay về huấn luyện binh lính đã.”“Dạ!”Cùng lúc bóng dáng hai người biến mất, một thân ảnh màu đen từ góc khuất bước lên, hé ra khuôn mặt nam tử tuấn tú, ngũ quan cân đối vô cùng. Nam tử bí ẩn âm thầm nhếch khóe môi, cười thầm, mấp máy nói, sau đó rời đi, để lại những ngôn từ rời rạc hòa cùng tiếng gió rơi vào không trung như chưa từng được thốt ra. Nếu nghe kỹ và chắp nối lại, sẽ được một câu nói vô cùng hoàn chỉnh không hề vô nghĩa: Kim Jaejoong!

trướctiếp