Đệ Nhất Sủng Phi

Chương 5: Chương 5


trướctiếp

“Oa….!”Min Hae ngước nhìn không gian và cách bài trí trong phòng mà không khỏi thốt lên! Jaejoong đi bên cạnh chú ý nhìn xung quanh từ lúc cậu bước chân từ ngoài vào.

Theo thánh chỉ của hoàng đế, cậu được chuyển đến Tuyết Nguyệt cung, lại được phong là Kim quân, vị trí này nói nhỏ có thể ngang bằng với chức vị quý phi, nói lớn thì chẳng khác nào ngai vị hoàng hậu. Là “vật” hòa thân, không phải theo trình tự thăng cấp bình thường lần lượt từ nhỏ đến lớn mà trực tiếp được nhận vị trí Kim quân, đủ biết hoàng đế sủng ái cậu cỡ nào, Jaejoong không nghĩ mình sẽ gặp may mắn như vậy, có thể nói là một bước lên mây.

“Mọi người đi sắp xếp đồ đạc đi, mình Min Hae ở lại với ta là được rồi” Jaejoong hướng những cung nhân khác ra lệnh.“Dạ!”Khi mọi người tản đi hết, Min Hae nhìn Jaejoong thắc mắc:“Chủ tử, sao chủ tử nhìn có vẻ lãnh đạm quá vậy?”“Min Hae, hoàng cung không giống như Kim gia, lại không giống như ngươi nhìn thấy bình thường. Hôm nay chúng ta ở vị trí này, được ở đây, tuy là được hưởng ân điển của hoàng đế, nhưng hoàng cung cũng chính là gì, là nơi tranh quyền đoạt vị không kể tình thân, hậu cung lại càng phức tạp hơn, sóng ngầm mãnh liệt, mưa máu nhuộm đỏ cả triều vị”Dừng một chút, Jaejoong lại nói:“Ngươi và ta cùng tuổi, nhưng ngươi không va chạm nhiều, lại chưa gặp phải hoàn cảnh khó khăn khổ cực bao giờ, nên không am hiểu nhiều, ngay cả những mưu mô cũng vậy. Hiện tại, chúng ta án binh bất động. Ngươi hãy tranh thủ tìm hiểu qua đám cung nữ, thái giám để biết thêm về tình hình hậu cung này, còn cách thức như thế nào chắc không cần ta dạy chứ?”“Dạ, rõ thưa chủ tử!”“Tốt, nhớ tìm hiểu xem hiện tại, người có quyền lực trong đám quan thần là ai?’’Nghe vậy, Min Hae ngạc nhiên hỏi:“Chủ tử, chúng ta trong hậu cung, chỉ việc đối phó với đám tần phi, người quan tâm mấy vị quan thần làm gì ạ?”Jaejoong chậm rãi ngồi xuống, bưng chén trà lên nhấp một ngụm mỉm cười, đôi mắt cong lên tựa vầng trăng khuyết, nói:“Để đứng vững trong hậu cung, không chỉ biết mưu mô, ám hại, mà còn cần có người chống lưng, nâng đỡ. Kẻ chúng ta cần phải là người không những có chức vụ vừa đủ mạnh mà tiềm lực kinh tế cũng phải có, quan trọng nhất là phải nắm trong tay binh quyền, có thể hô phong hoán vũ, như vậy chúng ta mới yên ổn bình an sống ở đất Đông Bang này, không phải lo bước tiến bước lùi sau này!”Nghe Jaejoong nói, Min Hae thầm thán phục, đôi mắt ngước nhìn Jaejoong tôn sùng không thôi. Thấy dáng vẻ của Min Hae, Jaejoong bật cười, vươn tay cốc đầu cô nàng.“Nha đầu, ánh mắt ấy là sao hả?”“A, a, chủ tử sao cốc đầu thần?”“Hửm hửm! Ngươi không cần xưng hô câu lệ như vậy, gọi ta là chủ tử, xưng là muội cũng được!”Min Hae ngạc nhiên nhìn Jaejoong, chớp chớp đôi mắt, rồi sau đó nhẹ nhàng cất tiếng:“Dạ, muội biết rồi!”Nghe Min Hae nói vậy, Jaejoong mỉm cười, thưởng thức tiếp chén trà trên tay. Lát sau bỗng nhiên cậu nghiêm mặt, đầu nghiêng nghiêng như đang tập trung lắng nghe điều gì, Min Hae ở bên cạnh ngạc nhiên nhưng không dám lên tiếng, sợ ảnh hưởng đến chủ tử. Đến khi Jaejoong mỉm cười, ngoắc tay ý bảo lại gần, Min Hae mới nhẹ nhàng tiến tới.“Có người đang đến!”Min Hae mở to đôi mắt ngạc nhiên nhìn Jaejoong, nói nhỏ:“Chủ tử, người biết võ sao?”“Không, chỉ là năm tháng lăn lộn, ta rèn luyện được khả năng nghe rất tốt, tất nhiên là một vài kỹ năng nữa, sau này ngươi sẽ rõ. Giờ ngươi đi ra ngoài đi, để mình ta ở đây là được rồi!’’Nghe Jaejoong nói rõ, sau lại phân phó, Min Hae “Vâng” một tiếng rồi lui ra ngoài.Jaejoong ngồi một mình cầm chén trà nhấp từng ngụm một, đến khi thấy thân ảnh màu vàng phái xa xa, cậu mỉm cười, đặt chén trà lên bàn, đứng dậy, bước ra ngoài.“Jaejoong tham…”Jaejoong định hành lễ nhưng lại được nâng lên khi câu nói chưa dứt, đầu gối chưa chạm đất, theo đó là giọng nói trầm ấm vô cùng:“Đệ không cần đa lễ với ta. Từ bây giờ trở đi, đệ được miễn lễ nghi này, không cần hành lễ với ta!”Jaejoong ngẩng đầu lên, trước mặt là nam nhân anh tuấn khí khái, mang trên mình long bào của đấng nam nhân trị vì thiên hạ, người được coi là đế ma. Nhưng giờ con người ấy trước mắt cậu lại ôn nhu, yêu chiều cậu như bảo vật. “Như vậy sao được hoàng thượng, ta…”Yunho ngắm nhìn gương mặt lúng túng của Jaejoong, vô thức bật cười, cậu vẫn vậy, như trước kia mỗi lần hắn ở bên trêu trọc đều bày ra bộ dạng lúng túng vô cùng. Mím cười, hắn cấtt giọng:“Lời ta nói là lệnh, chẳng lẽ đệ lại không nghe!”Jaejoong cắn môi, nhẹ giọng đáp lời:“Vâng!”Ngắm nhìn trân bảo trong lòng, Yunho thật muốn cắn vào đôi môi anh đào nhỏ nhắn kia, nhưng e là cậu sẽ sợ, hắn mới cực nhọc kiềm chế. Dắt tay Jaejoong vào điện, Yunho vừa đi vừa hỏi:“Đám cung nhân đâu hết rồi, sao lại không thấy bóng một ai ở đây vậy?’’“A, là ta sai bọn họ đi dọn dẹp chút!”“Sao vậy? Đệ không hài lòng ở chỗ nào sao? Nói cho ta biết, ta sẽ sửa chữa!’Jaejoong lắc lắc đầu, nói:“Không phải, chỉ là muốn dọn dẹp chút thôi mà. Hoàng thượng, người tới đây có việc gì không?’’Nghe vậy, Yunho sờ sờ sống mũi, nói:“Không có việc gì chẳng lẽ ta không được đến đây?’’“A, không phải vậy, chỉ là ta…ta…”Thấy vẻ lúng túng của Jaejoong, Yunho lại bật cười, đưa tay đến, véo véo bên má cậu nói:“Ta đùa thôi, đệ khẩn trương vậy. Tối nay ta sẽ dùng cơm cùng đệ. Đi đường mấy ngày lại thêm bệnh mệt, đệ chắc ăn uống không tốt. Để đệ ăn một mình ta không yên tâm!”Jaejoong nhẹ nhàng ôm lấy Yunho, nhỏ giọng nói:“Hoàng thượng, cám ơn người đã đối xử tốt với ta!”Yunho cảm thấy trái tim của mình đập mạnh mẽ từng nhịp một. Jaejoong đang ôm hắn, thật nhẹ nhàng, y như trước đây vậy. Hai tay hắn vô thức đưa lên, ôm trọn cậu, đầu cậu tựa vào lồng ngực của hắn. Han công công biết ý, nhẹ nhàng đưa đám cung nhân lui ra ngoài, để lại không gian cho hai người.Cọ cọ vào ngực Yunho, Jaejoong nhỏ giọng nói:“Hoàng thượng, sao người lại đối tốt với ta như vậy, ta chỉ là “vật” hòa thân!’’“Không, đệ là trân bảo của ta. Đã mười lăm năm, ta chờ đệ lâu như vậy, cuối cùng cũng đã chờ được. Jaejoong, có thể đệ không tin. Nhưng kiếp trước, đệ và ta yêu nhau vô cùng, chỉ vì một phút ta bất cẩn, khiến đệ vì ta mà chết, trước khi rời xa, đệ đã hứa sẽ kiếp sau quay về bên ta. Và giờ ta đã chờ được đệ!”Nghe được những lời này, Jaejoong ngạc nhiên không thôi, cậu đảo mắt, sau đó nói:“Hoàng thượng, nhỡ ngài nhầm thì sao?”“Không, làm sao ta có nhầm được, tuyệt đối không. Jaejoong! Dù thế nào, đệ đã quay trở về, ta nhất định không buông tay. Ta sẽ bù đắp cho đệ, tất cả, cả con người ta, trái tim của ta, tất cả đều là của đệ!”Yunho nhẹ nhàng nâng khuôn mặt của Jaejoong lên, nói tiếp:“Jaejoong, không cần gọi ta như thế, cứ gọi ta là Yunho. Cái tên này, để mình đệ gọi!”Jaejoong chăm chú nhìn vào đôi mắt hẹp dài tựa dải băng nhưng lúc này vô cùng ấm áp nhu tình, cậu đưa bàn tay nhỏ nhắn của mình lên, những ngón tay lướt nhẹ tự hàng lông mày đến sống mũi của người đối diện, đôi môi mấp máy gọi một tiếng “Yunho”.Yunho nhìn vào gương mặt mà hắn nhớ nhung bao năm tháng qua, đôi mắt ấy, sống mũi, đôi môi, hàng lông mày, tất cả những gì trên khuôn mặt cậu là những chi tiết luôn xuất hiện trong giấc mộng của hắn. Nhẹ nhàng cầm bàn tay nhỏ nhắn đang dừng ở sống mũi mình, Yunho cúi người xuống, dần dần áp đôi môi mỏng lên làn môi anh đào nhỏ nhắn của cậu, nhấm nháp từng chút, từng chút một cánh đào mỏng thơm mát mà hắn thầm mong ước trong suốt mười lăm năm qua. Hắn có thể cảm nhận người trong lòng run run, bởi vậy, một bàn tay của mình, Yunho trượt xuống ôm lấy thân mình đang không ngừng run rẩy, một tay hắn đặt sau gáy cậu, kéo cậu vào nụ hôn sâu hơn. Jaejoong cảm nhận trong nụ hôn của nam nhân đang hôn cậu chứa đựng vô vàn tình cảm, có nâng niu trân trọng tựa như sợ tan biến vậy. Cậu đưa đôi tay của mình vòng lên cổ của ai kia, nhẹ nhàng đáp trả nụ hôn nồng nàn say đắm.Bên ngoài, những cánh hoa nhỏ màu trắng nhẹ nhàng theo làn gió vương vấn trong không trung, điểm xuyết trên nền trời xanh trong, mang theo mùi hương tinh khiết quện với hương vị tình yêu đang lan tỏa khắp chốn.”

trướctiếp