Có ai như nàng, một nữ tử có sắc đẹp đủ xếp vào top 3 trong
Thập Thiên lại tính tình như nàng vậy, không hề ôn nhu ổn trọng chút nào, đã vậy còn nghịch ngợm, thỉnh thoảng còn khoác
loác, quả thật là...
“Được rồi, chúng ta đi xung quanh xem có gì bảo vật hay không.” Lạc Thiên nhìn ba người rồi nhàn
nhạt nói. Hắn muốn đi tầm bảo không phải là vì hắn tham tài,
mà là hắn chỉ muốn tăng kiến thức cùng cảm nhận mọi thứ để
nó chân thật lên thôi, dù sao mười năm đọc sách cũng không bằng
một lần thực tiến.
.....
Bốn người hành trình không có mục đích bắt đầu, trên đường đi mấy người từng gặp rất nhiều điều đã
từng đọc qua trong sách vở, nhưng lần này bọn họ là chân thật trải
nghiệm, là chân thật nhìn qua, chính vì thế mọi chuyện mới khác hẳn.
Đi trên đường lúc San San nhìn xung quanh một lát rồi nói: “Lần này chúng
ta đi đâu đây?.” Mấy tháng qua bọn họ đều đi khắp nơi, nàng cũng không
biết lần này mục đích là cái gì.
“Ma Khởi.” Lạc Thiên chậm rãi nói.
Mà nghe Lạc Thiên nói mấy người thần sắc đều cờ mong, Ma Khởi thế nhưng là nơi được mệnh dạnh là khởi nguyên của Ma Uyên Cấm Địa, có thể nói nơi
đó có rất nhiều thứ tốt, giống như truyền thừa công pháp, bảo vật... mà
tất nhiên trong đó những thứ tốt đều kèm theo nguy hiểm, dù sao nơi đó
nhưng tụ tập rất nhiều hắc ám chủng tộc, thậm chí ma Tộc cũng có rất
nhiều.
Một ngày sau...
Lạc Thiên bốn người đã đi tới ngoại rìa của Ma Khởi, tại bên ngoài Ma Khởi địa hình lúc bốn người thấy một
tầng ngăn cách, cái này tầng ngăn cách như muốn ngăn cản mọi người,
chúng xung quanh còn tản mát ra từng sợi Ma Khí, mà những này sợi ma khí vòng quanh bên ngoài Ma Khởi, tựa như muốn bảo vệ nó một dạng.
Đây là một loại pháp tắc, cái này pháp tắc Lạc Thiên cảm nhận được ngoài từ tu sĩ có Thánh Tôn cảnh mới có thể vào, còn nếu là tu sĩ cảnh giới thấp hơn hoặc cao hơn sẽ lập tức bị trấn sát, cho dù tu sĩ kia có bảo vật
chống đỡ cũng vậy.
“Ta có thể vào được sao?.” Nhìn từng sợi ma
khí kia San San không khỏi nhìn Lạc Thiên hỏi, dù sao đây là pháp tắc,
là một phần sức mạnh cra kỷ nguyên trước sức mạnh, mà cứ cho dù là một
phần nhỏ nhưng không phải ai cũng có thể chống lại được.
“Có
thể.” Đối với cái này Lạc Thiên gật đầu, hắn là Lạc Long Vương hậu duệ,
kỷ nguyên sức mạnh nếu không có người khống chế vậy thì không thể ảnh
hưởng tới hắn, mà những người hắn muốn bảo vệ cũng vậy, cho nên San San
dù chưa tới Thánh Tôn nhưng vẫn có thể đi vào.
“Đi thôi.” Lạc
Thiên nhất niệm khẽ động, lập tức Hư Vô Chi Lực quanh quẩn không gian
bao bọc lấy bốn người, tại cái này lực lượng xuất hiện lúc vạn đạo đều
phải thần phục, pháp tắc phải phục bái.
Mà những cái kia phần nhỏ sức mạnh kỷ nguyên lập tức mất đi hiệu quả, trực tiếp để mấy người đi qua.
Lạc Thiên dẫn theo ba người đi vào Ma Khởi lúc, một mảnh đại địa lập tức xuất hiện trước mặt bọn họ,
Cái này mảnh đại địa cũng giống như những địa vực khác bên ngoài, đều có
liên miên dãy núi, đều có cây cối sinh trưởng, mà khác duy nhất đó chẳng qua là xung quanh nó thỉnh thoảng trào ra từng đợt ma khí, cùng không
gian ở đây khá tối hơn bình thường, hiển nhiên môi trường nơi đây khá
thích hợp có hắc ám chủng tộc cùng Ma Tộc.
Mà trong đây Lạc Thiên bốn người thỉnh thoảng còn thấy tu sĩ đi ngang qua, hiển nhiên là đang tầm bảo.
“Đi thôi, ta cũng muốn kiến thức một phen Ma Khởi trung tâm trong có cái gì cơ duyên.” Lạc Thiên nhìn mọi người chậm rãi nói rồi dẫn đâu đi tới
trung tâm trong.
Ma Khởi trung tâm giờ này đang tụ tập rất nhiều
tu sĩ, tại trung tâm trong có một tòa bia đá, cái này bia đá mười phần
tà dị, nó xung quanh tản mát ra vô số phù văn, mỗi một cái phù văn đều
giống như là văn tự, chúng di chuyển theo các phương hướng khác nhau,
tựa như vô lý di chuyển lại tựa như có lập trình sẵn vậy.
Những
cái kia phù văn lúc rất nhiều người thần sắc buộc bực, bởi vì khi mỗi
lần nhìn lên nó lúc bọn họ như ngộ ra được cái gì đó, nhưng mà cái này
phù văn lại lập tức di chuyển khiến bọn họ không thể nhận ra, cái này
giống như mình nhặt được bảo vật lúc nó lại đột nhiên biến mất vậy, mười phần khó chịu.
Mà tại tấm bia dá dưới cũng có rất nhiều người
như ngộ ra cái gì đó, bọn họ thiên phú đều tốt hơn tu sĩ bình thường cho nên nhìn thấy cùng ngộ ra nhiều thứ hơn những người khác.
Mà một số thiên tài khác lại đang nhìn cái kia tấm đá, tựa như đang chờ lại
đang nghi vấn cái gì đó, những người này là Vương Nhân, Hạ Sương, Đông
Thắng... . Bọn họ đều là thiên kiêu trong thế hệ, cộng thêm một số thông tin có được từ cái này Ma Khởi cho nên từ đầu bọn họ đều biết tấm bia
đá này có tác dụng gì.
Tấm này bia đá uy rằng không biết tên thật là gì, nhưng mà trải qua nhiều người tới đây lúc đã dần dần cho nó một
cái tên, chính ra Ngộ Đạo Bia, mà có cái tên nên kỳ thật là vì nó có thể giúp tu sĩ tiến vào trạng thái minh ngộ cùng hoàn thiện pháp quyết của
chính mình hơn.
“Tốt một tấm bia.” Đang mọi người quan sát lúc
một thanh âm vang lên, theo đó rất nhiều người nhìn lại, đập vào mắt là
hai nam hai nữ, nam đều tuấn mỹ tuyệt luân, nữ đều tịnh thế Vô Song, cho dù là gặp qua nhiều mỹ nam tử, tuyệt thế mỹ nữ trong bọn họ đều không
thể không kinh diễm cùng thán phục bề ngoài của họ, mà bốn người là này
là Lạc Thiên đoàn người.
Lạc Thiên khi tiến vào lúc nhìn thấy tấm bia đá này cũng phải giật nảy cả mình, hắn cảm thấy cái này bia đá
không hề bình thường chút nào.
Có thể người đời không biết nó tốt chỗ nào nhưng Lạc Thiên nhưng có thể tạm thời diễn sinh ra Hư Vô Chi
Mâu cho nên có thể nhìn thấy nhiều thứ mà không phải ai cũng có thể
thấy.
“Nha, đây không phải là Thần ma vũ trụ nhị sư huynh cùng Hạ Sương sư tỷ sao, không biết hai vị là chính đạo người tại sao lại tới
nơi tràn ngập ma khí này để minh ngộ vậy?.” Khi nhìn thấy Vương Nhân
cùng Hạ Sương lúc Lạc Thiên không khỏi châm chọc nói một câu. Không hiểu sao thấy hai người lúc hắn lại nghĩ về Tần Nguyệt, cái này càng khiến
hắn trong lòng buồn bực, chính vì thế mới nói như vậy.
Mà nghe
Lạc Thiên nói mấy người không khỏi nhìn về Vương Nhân hai người, bọn họ
tuy rằng không biết Lạc Thiên cùng hai người tại sao lại muốn chém giết
nhau, nhưng lại rất muốn xem một trận chiến, hơn nữa Thần Ma vũ trụ chi
nhân mọi người đều biết được chia làm hai phe phái là Chính Đạo cùng Ma
Đạo, cũng muốn xem xem hai người phản ứng như thế nào.
“Vèo.”
Một kiếm vắt thiên địa, một kiếm mang theo ý lạnh cùng tiên quang quang
mang mà tới, nó tiên quang là như vậy thánh khiết lại là như vậy băng
lãnh đánh tới Lạc Thiên.
Một kiếm toàn lực, không có bất kỳ câu trả lời, một kiếm này xem như là câu trả lời của hai người.
Nhìn Hạ Sương vậy mà không nhịn được mình châm chọc đôi câu đã ra tay Lạc
Thiên không khỏi khinh thường một tiếng rồi một chưởng đánh ra, một
chưởng này trực tiếp phá hủy mọi thứ, mỗi nơi đi qua vạn vật đều bị phá
hủy, một chưởng như đơn giản nhưng lại mang theo diệt thiên chi thế đánh tới.
“Keng.” Một tiếng, chưởng ấn trực tiếp phá vỡ một kiếm rồi
lao Hạ Sương hai người, không có bất kỳ phản khảng, hai người trực tiếp
bị trấn áp.
Nhìn hai người bị trấn áp lúc mọi người không khỏi
lại một lần nữa rùng mình, Chí Tôn nha, cứ như vậy bị một người cùng thế hệ một chưởng trấn áp, cái này không khỏi quá ghê gớm đi.
Nhàn
nhạt lướt qua Vương Nhân rồi Hạ Sương, hắn chậm rãi nói: “Ngươi muốn báo thù cho mấy vị sư tỷ cùng sư muội sao, nhưng đáng tiếc ngươi quá yếu,
yếu tới ta không có hứng thú giết ngươi.” Hắn giờ khắc này thần thái nói không hết khinh miệt.
“Muốn giết cứ giết, cần gì phải nhiều
lời.” Vương Nhân bị trấn áp lúc cuồng quát một tiếng, thần sắc hậ ý tràn đầy, hai mắt đỏ chót như Ác Quỷ Thâm Uyên nhìn xuống hồng trần vậy.
Đối với Vương Nhân quát lớn Lạc Thiên không thèm nhìn, hoàn toàn bỏ qua.
“Lạc Thiên, hôm nay nếu ngươi không giết ta vậy ta thề nhất định phải giết
ngươi.” Bị Lạc Thiên trấn áp Hạ sương vốn đã không cam lòng, bây giờ lại bị Lạc Thiên nhắc tới quá khứ không khỏi đau thương quát một tiếng.
Nàng trong mắt mang theo hai phần thê lương, ba phần thống hận, bốn phần bất đắc dĩ cùng một phần không bỏ. Nàng kia không bỏ là như vậy khiến lòng
người chua xót, nàng rất muốn hỏi hắn Tân Nguyệt có đáng giá để nàng làm như vậy hay không, tại sao hắn lại phải đối với nàng như vậy, lại tựa
như đang hỏi hắn vì cái gì phải khiến nàng hướng hắn báo thù.
Nhìn ánh mắt kia Lạc Thiên không hiểu sao trong lòng run lên, năm đó người
kia trước khi bị hắn phong ấn lúc cũng là mang theo một tia không bỏ
cùng lưu luyến, là như vậy khiến hắn quặn đau, là như vậy khiến hắn
thống khổ.
Nàng có lễ sinh không thể yêu người mình yêu đi à
nha?, dù là tự sát cũng không muốn ở lại cái thế giới đã mang lại cho
nàng đau khổ cùng áp lực đi?.
Lạc Thiên bỗng nhiên ánh mắt ngẩn ra, tựa như đang xuất thần lại tựa như nhớ lại.
Hoặc Thiên, San San, Thương Nguyệt.. mấy nữ nhìn Lạc Thiên ánh mắt trong
mang theo một tia không bỏ, hận ý cùng tơ vương lúc không hiểu sao trong lòng run, cặp mắt kia như chất chữa quá nhiều bất dĩ, quá nhiều đau
khổ, là như vậy tịch mịch cùng cô độc.
( Các bạn ủng hộ bằng cách “Cảm Ơn” truyện sau đọc xong, cùng vote 10 sao nhá)