Một kích trong mang theo vô tận ý lạnh đâm tới, cái này ý lạnh hóa vạn vực thành tuyết địa, Băng Phong Thập Thiên, nó kèm theo một cỗ sát phạt khiến người phát lạnh mà tới.
"Ầm." một tiếng, chiến kích đón đỡ một kiếm kia cùng nhau tan biến.
"Vù." Vô Tâm một kích như từ thiên cổ lao tới, nó đâm xuyên thời gian tiến đến, mỗi nơi đi qua không gian gãy nát, mỗi nơi đi qua
vẫn thạch bị đâm thủng nổ vang như thương thiên chi diệt vậy,
Thập Thiên như bị đâm toái một dạng.
Kích chưa tới nhưng ý lạnh đã ập tới khiến linh hồn Đông Thắng như bị đóng băng, hắn không chần chờ, lập tức rút kiếm chém
tới. Một kiếm hàn mang xé rách vạn giới, sắc bén như trảm
phá phá bát hoang đánh tới.
"Ầm." một tiếng, cả hai đụng vào nhau, Vô Tâm cùng Đông Thắng
mỗi người lui mười bước, cánh tay cả hai đều truyện tới từng
đợt đau đớn.
"Vậy mà ngang nhau sức mạnh." Nhìn kết quả Lạc Thiên có chút
ngoài ý muốn, phải biết Vô Tâm vốn dĩ đã rất mạnh, hiện giờ
lại có thêm chiến kích do mẫu thân hắn ban tặng, như vậy chiến
lực phải mạnh hơn Đông Thắng mới đúng, dù sao cái kia chiến
kích nhưng từng đinh giết qua Tôn Chủ cực hạn.
"Ngươi rất mạnh, nhưng muốn khiếu chiến thiếu chủ nhà ta vậy
thì còn chưa có tư cách." Vô Tâm lãnh khốc nhìn Đông Thắng nói.
"Phá." Đông Thắng thấy vậy lập tức cuồng quát, theo hắn quát
thanh kiếm trực tiếp nổ vang, vô số kiếm ý như vỡ đê lao về
bốn phía, chúng mỗi một đạo đều là không theo ý chí của bất
kỳ ai tựa như vô mục đích vậy, mà trên chúng còn tản mát ra
một luồng hàn khí khiến linh hồn mọi ngươi như bị đông lạnh.
Nhìn thấy vô số kiếm ý mang theo hàn khí kia mọi người biến
sắc, hiển nhiên bọn họ biết kiếm ý này là không bị kiểm
soát.
Nhìn hai lĩnh vực đụng vào nhau bị phân tán ra kia Đông Thắng
và Vô Tâm biến sắc, bọn họ đều đã dùng toàn lực, bây giờ đã
không thể kiểm soát được nữa, chỉ có thể đứng im nhìn vậy.
"Dừng." Mà vốn đang chờ chết hai người lúc thì một thanh âm
vang lên, thanh âm như pháp chỉ khiến vạn pháp đều phải nghe
theo, tiếp đó vô ố kiếm ý kia lập tức dừng lại rồi biến mất
như chưa từng xuất hiện vậy.
“Dừng ở đây thôi.” Lạc Thiên nhìn hai người rồi chậm rãi nói, giọng nói
trong mang theo vô thượng ý chí không cho phép phản bất kỳ ai kháng.
“Hừ.” Nhìn Lạc Thiên xen vào cuộc chiến của mình Đông Thắng khẽ hừ một
tiếng, nhưng hắn cũng không có ý đấu tiếp, dù sao có đánh cũng không thể phân được thắng bại.
“Thế nào, muốn chiến sao?.” Vô Tâm nhìn Đông Thắng phản ứng lãnh khốc
nói, hắn còn chưa bao giờ sợ chiến qua, nếu Đông Thắng đã bất mãn vậy
thì chiến đi.
“Ngươi nghĩ chiến vậy thì chiến đi.” Đông Thắng cũng không yếu thế bá đạo nói.
"Được rồi, không cần phải để ý." Lạc Thiên tay khẽ vẫy, Vô Tâm
lập tức bị dịch chuyển bên cạnh hắn, rồi vỗ vai Vô Tâm lắc đầu không
để ý nói, mà nói xong trong tay hắn có một luồng sinh cơ tràn vào thể nội của Vô Tâm, lập tức thương thế đã tốt tới bảy tám thành, tiếp đó
hắn cũng phân ra một phần cho Đông Thắng chữa thương.
Mà hắn làm như vậy không phải là vì cái gì, chỉ là nể mặt mấy lão già
của Vô Cực vũ trụ thôi, dù sao nếu lát nữa đi vào Cấm Địa lúc Đông Thắng mà có cái gì ngoài ý muốn vậy trách nhiệm này hắn cũng không thể tránh
khỏi, mặc dù Lạc Thiên không sợ phiền phức khi mấy lão già kia làm khó,
nhưng nếu có thể thì hắn vẫn không cần phải như vậy. mà làm xong hắn
cũng không để ý mọi người rồi ngồi xuống xếp bằng chờ đợi
Cấm Địa mở ra.
"Hừ." Vô Tâm ý lạnh thu hồi đứng sau Lạc Thiên tùy tùng. Mà
Hoặc Thiên bên cạnh từ đầu tới cuối không nói một lời đứng
đấy.
Nhìn thấy Lạc Thiên chữa thương cho mình rồi không để ý chính
mình Đông Thắng ánh mắt bôi qua ba động rồi cũng ngồi xuống
xếp bằng, lần này hắn tới để rèn luyện, cho nên không nhất
quyết phải sinh tử quyết đấu với nhau tại đây.
Truyện đăng nhanh nhất tại TruyenCv [.] com
Mà nhìn mấy người không đánh nhau nữa tất cả mọi người không
khỏi thầm than đáng tiếc rồi cũng yên lặng chờ đợi Cấm Địa
mở, dù sao Chí Tôn quyết đấu thế nhưng vạn năm khó cầu, hơn nữa mỗi một vũ trụ trong xuất hiện một cái Chí Tôn đã là rất khó, chứ chưa nói gì
hai cái, chính vì thế bọn họ mới cầu mong có hai Chí Tôn đánh nhau như
vậy.