“Lần này đạo hữu tới đây là để lấy Định Trận Thần Cốt đi.” Tà Ngọc thấy Lạc Thiên trầm mặc thì cũng trầm mặc một lát rồi nói.
“Đích thật, hơn nữa còn lấy được.” Lạc Thiên cũng gật đầu thừa nhận, dù sao
Tà Ngọc nhưng là chủ nhân của nơi này, quản chi là cái bóng cũng vậy,
nếu Lạc Thiên một chút động tác hắn cũng không biết vậy thì không xứng
làm Điện Chủ Ma Thần Điện rồi.
“Chúng ta làm một cái giao dịch như thế nào.” Trầm mặc một lát rồi như có quyết định Tà Ngọc nhìn Lạc Thiên nói.
“Giao dịch?” Lạc Thiên có chút ngoài ý muốn lại không quá ngoài ý muốn khẽ nói.
“Đúng vậy, ta có thể cho đạo hữu một món đồ có lai lịch cực kỳ trân quý,
nhưng với điều kiện là nếu lúc Tà Nguyệt gặp nguy hiểm vậy đạo hữu phải
xuất thủ giúp nàng ba lần.” Tà Ngọc gật đầu rồi nói, hắn giao dịch lần
này đã nghĩ tới giao ra một cái trọng bảo, chỉ là vì Tà Nguyệt thì cái
này trọng bảo đem ra làm giao dịch là xứng đáng, ít ra với hắn là như
vậy, dù sao bên ngoài hắn vẫn còn rất nhiều kẻ thù, để Tà Nguyệt một
mình hắn cũng có chút lo lắng.
Còn về tại sao không nói Lạc
Thiên bảo vệ nàng cho tới khi nàng trưởng thành vậy thì là do hắn không
muốn, dù sao hắn nhưng từng là một tồn tại vô địch, mà Tà Nguyệt đã là
con gái của hắn vậy thì phải gánh vác lấy danh tiếng của hắn, không thể
cứ như vậy làm một con chim bị nhốt trong lồng, chính vì thế hắn mới ra
yêu cầu như vậy, đây có lẽ xem như là phụ thân đối với nữ nhi yêu đi!
“Ồ, cái gì bảo vật.” Lạc Thiên nghe hắn nói cũng có chút hứng thú hỏi, hiển nhiên một vật được một vị đã từng có mười Cái Thần Ngân xem là trọng
bảo vậy hẳn không phải là cái gì phàm vật đi.
“Vù.” Tà Ngọc không nói mà ném tới một cái áo cho Lạc Thiên, hắn cũng không hề sợ chút nào
Lạc Thiên trở mặt lấy đồ mà không đồng ý giao dịch, phần này phong độ dù là Lạc Thiên cũng phải nhìn nhiều hắn một cái.
Tiếp nhận cái lúc Lạc Thiên trong lòng có chút giật mình, hiển nhiên là nhận ra cái này bảo vật.
Chỉ thấy cái này chiếc áo bề ngoài chỉ là một nửa, tựa như là bị người xé
đôi vậy, trên có màu trắng, nó khí tức trên cực kỳ mờ nhạt, mờ nhạt tới
mức dù là đặt ở trước mắt cũng sẽ khiến người nhận ra, tựa hồ dù đang
nắm trong tay nhưng nó lại không phải nắm trong tay vậy, cảm giác mười
phần mâu thuẫn.
“Không Lưu Ly Y.” Nhìn cái này chiếc áo Lạc Thiên khẽ nỉ non, hiển nhiên cũng thật bất ngờ khi tìm được món đồ này, dù
sao vật này năm đó lưu lạc nhưng ở mỗi nơi khác nhau, muốn tìm được nó
là điều cực kỳ khó khăn, còn nó tuy rằng chỉ là một nửa nhưng đối với
Lạc Thiên mà nói như vậy đã đủ rồi.
“Xem ra đạo hữu nhận ra món
đồ này, đây đích thật là Không Lưu Ly Y, là một món Vũ Trụ Chi Binh mảnh vỡ, tuy rằng là mảnh vỡ nhưng vẫn có thể trợ giúp cho đạo hữu, còn cụ
thể là vỡ bao nhiêu mảnh ta cũng không quá rõ ràng.” Tà Ngọc cũng không
có chút nào ngoài ý muốn khi Lạc Thiên biết món đồ này lai lịch.
“Đích thật, trên thân ta cũng có một mảnh của nó.” Lạc Thiên cũng gật đầu,
hắn nói tiếp: “Vụ giao dịch này ta nhận.” Hắn lời nói chắc như đinh đóng cột, hiển nhiên món đồ này đáng giá để hắn vì Tà Nguyệt xuất thủ ba
lần, dù sao vật này chỉ có thể cầu mà không thể tìm, nó là mười phần
trân quý.
“Vù.” Lạc Thiên tay khẽ chỉ vào mi tâm của Tà Nguyệt,
theo đó ba đạo pháp tắc lập tức quấn vào người nàng rồi biến mất, hiển
nhiên đây là cách để nàng khi cần trợ giúp thi liên lạc với hắn, làm
xong hết thảy hắn nói: “Khi nào cần giúp đỡ vậy hãy đem nguyên lực rót
vào ba pháp tắc trong đó, ta sẽ cảm ứng được rồi lập tức tới.”
“Đã vậy thì vật này thuộc về đạo hữu.” Tà Ngọc nhìn ba đầu pháp tắc quấn
vào Tà Nguyệt lúc cũng không ngăn cản rồi gật đầu nhìn Tà Nguyệt nói:
“Lúc nào cần giúp đỡ vậy thì hãy gọi vị đạo hữu đây.” Hiển nhiên từ Lạc
Thiên vì Tà Nguyệt mà xông vào đây lúc hắn cũng đã tán thành nhân phẩm
của Lạc Thiên, dù sao không phải ai cũng nguyện ý vì một người khác mà
xông vào nguy hiểm.
“Đã biết, phụ thân.” Tà Nguyệt cũng gật đầu,
chỉ là sâu trong đôi mắt có chút thất vọng, hiển nhiên nàng muốn Lạc
Thiên giúp nàng là vì nàng mà không phải vì món đồ kia, chỉ là với quan
hệ của hai người hiện giờ thì điều đó là không có khả năng, điểm này thì nàng vẫn biết đấy.
“Đã vậy ta cáo từ trước.” Lạc Thiên nhìn hai
người như còn có chuyện thì chậm rãi nói, lần này hắn đã lấy được Định
Trận Thần Cốt, cộng thêm ngoài ý muốn lấy được Không Lưu Ly Y, như vậy
thu hoạch lần này đã xem như là đủ, cũng là lúc nên rời đi.
“Không tiễn.” Tà Ngọc cũng gật đầu, hiển nhiên hắn cũng còn có mấy thứ cần bàn giao cho Tà Nguyệt, có người ngoài ở lại vậy thì không tiện.
Lạc Thiên nhàn nhạt nhìn hai người một cái rồi cũng biến mất.
Nhìn Lạc Thiên rời đi Tà Nguyệt tuy rằng không nỡ nhưng cũng không ngăn cản, dù sao ở nơi này còn có nhiều chuyện nàng phải hoàn thành nên không thể rời đi, hơn nữa bây giờ nàng vẫn không có tư cách gì để giữ hắn lại,
như vậy trầm mặc là lựa chọn tốt nhất.
“Con thích hắn sao.” Tà
Ngọc như có thể nhìn thấu nỗi lòng của Tà Nguyệt rồi chậm rãi hỏi, lời
nói trong mang theo một luồng từ ái cùng cưng chiều, đối với đứa con gái này hắn thế nhưng cảm thấy mười phần thua lỗ, từ nhỏ đã sống trong
không cha không mẹ, chính vì thế hắn rất quan tâm cùng để ý tới nàng.
Nghe phụ thân hỏi Tà Nguyệt khuôn mặt có chút đỏ nhưng không nói, hiển nhiên là ngầm thừa nhận.
“Nếu vậy thì hãy cố gắng tu luyện, bây giờ con vẫn chưa có tư cách để đứng
bên cạnh hắn.” Tà Ngọc thấy Tà Nguyệt ngầm thừa nhận thì chậm rãi nói,
hiển nhiên đối với Lạc Thiên ở độ tuổi này đã đạt tới đạo tâm siêu thoát tầng thứ vậy thì thiên phú hiển nhiên thuộc về loại đệ nhất đương thời, mà Tà Nguyệt thiên phú tuy tốt nhưng nếu so với Lạc Thiên vậy còn yếu
lắm.