Nhi trở lại sống với gia đình của An đã
một tháng. Cô rất muốn gặp Thiên nhưng Thiên lại không chút liên lạc với cô. Thực ra cô có thể liên lạc với Thiên, nhưng mỗi khi cầm điện thoại
trong tay lại không dám bấm nút gọi. Cô cũng không hiểu vì sao
mình lại không dám gọi, cô chỉ cảm thấy sợ hãi nếu như anh
không nhận điện thoại của mình. Cô ước gì anh sẽ gọi điện
thoại trước cho cô.
Còn Thiên bên này cũng không khác cô, anh lúc nào cũng cầm trong tay điện thoại, cũng mở danh bạ nhìn số điện thoại của cô
nhưng lại không bấm nút gọi. Anh cứ lật đi lật lại chiếc điện
thoại nhưng cũng không có dũng khí gọi điện thoại cho cô. Anh
cũng mong chờ cô gọi điện thoại cho anh trước.
Chính vì sự ăn ý kỳ lạ của cả hai mà một tháng liền chẳng
ai gọi cho ai. Tình trạng của cả hai khiến những người xung
quanh đều thở dài ngao ngán. Nhưng chuyện tình cảm là của hai
người, nếu cả hai không thoát khỏi cái bóng của mình thì dù
người khác có nói gì thì cả hai cũng chẳng chịu tiếp thu.
Hàng ngày, Nhi chơi đùa với hai đứa bé của An và hai đứa bé
của mình. An từng bảo cô nên cho hai đứa bé đi học mẫu giáo
nhưng cô không đồng ý. Mấy ngày nay, cô luôn có cảm giác yên
bình này sẽ không trở lại, một khi Vương Thanh Vân rời khỏi
phòng thí nghiệm sẽ tìm tới cô và hai đứa bé. Cô sẽ lại một
lần nữa trở về nơi đó. Nhiều khi cô nghĩ cô nên báo cho kẻ thù của Vương Thanh Vân biết chỗ anh ta đang ở, nhưng lòng cô lại tự bảo anh ta cũng không làm gì ác với cô, cô không thể bán đứng
anh ta, những kẻ thù của anh ta cũng chẳng phải kẻ tốt đẹp
gì. Cứ thế mà suy nghĩ ngày qua ngày, cô sống trong chờ đợi
Thiên liên lạc và lo lắng Vương Thanh Vân sẽ tới tìm mình.
“Nhi, sữa bột của hai bé hết rồi. Anh tới siêu thị mua. Em ở nhà trông hai đứa giúp anh nhé!”
Lúc Nhi đang thở dài nhìn bầu trời đêm thì tiếng Tử Lăng vang
lên trong bếp. Nhi nghiêng đầu nhìn Tử Lăng đang bận rộn rồi
nhìn An đang chơi với bốn đứa bé, nghĩ nghĩ một chút nói:
“Để em đi mua cho. Anh cứ ở nhà đi.”
Nói xong, cô đứng dậy cầm theo ví tiền đi tới siêu thị không
chờ sự đồng ý của Tử Lăng. Cô cũng muốn hít thở không khí đêm hôm một chút nên đi khá chậm trên con đường.
Chỉ là, đi tới siêu thị gần nhà không tìm được loại sữa hai
đứa bé hay uống nên cô đành gọi điện về nhà bảo sẽ đi tới
siêu thị xa hơn để mua. Hôm nay có lẽ không phải ngày may mắn
của cô cho nên cô đi mấy siêu thị đều không tìm được loại sữa
cần mua.
Cuối cùng cô bắt xe tới siêu thị sữa ở trung tâm thành phố để
mua. Khi tới nơi, cô rốt cuộc cũng đã mua được sữa bột, thấy
có loại đăng ký chuyển hàng, cô tiện tay đăng ký cho những lần
tiếp theo. Vốn mang theo sữa về nhà nhưng khi nghiêng đầu nhìn
qua cửa kính thì thấy một chiếc xe và bóng của một người
xuất hiện trước mặt cô khiến cô giật mình. “Tại sao Vương Thanh
Vân lại ở đây?” Đầu cô ong ong, cơ thể cô khẽ run nghĩ tới sự
tức giận của người này.
Sau khi trả tiền, Nhi chạy vội theo chiếc xe và bóng người nọ.
…
“Thưa chủ tịch, đã tới giờ hẹn với bên Chủ dự án.” Một nữ
thư ký đứng ở bên cửa, cúi đầu nhìn tập tài liệu nhắc nhở
người đàn ông ở bên trong văn phòng.
Người nọ ngẩng đầu nhìn nữ thư ký, sau đó gật đầu và đứng
dậy đi theo người nọ ra khỏi cửa phòng. Trên tay người nọ vẫn
nắm chặt chiếc điện thoại.
Ngay khi người nọ đi qua người thư ký, anh không chú ý trong đôi mắt thư ký lóe lên sự tính toán phức tạp.
Hai người đi lên một chiếc ô tô trang trọng, chiếc xe khởi động
vì chạy vút trên con đường cao tốc tới trung tâm thành phố.
Người đàn ông dựa người vào ghế nhắm mắt, trên trán có vài
đường nhăn thể hiện người này đang mệt mỏi cực độ. Sao không
mệt được, hơn một tháng qua, người này đã vùi đầu vào công
việc nghỉ ngơi không đủ giấc khiến cả tinh thần và cơ thể anh
đều mệt mỏi.
“Chủ tịch! Ngài không sao chứ?”
Cô thư ký xoay người nhìn người đàn ông, giọng nói lo lắng hỏi.
“Không sao!”
Người đàn ông không mở mắt, tay anh đang xoa xoa trán mình, trầm thấp nói.
Thư ký nhận được câu trả lời thì không làm phiền người đàn ông nữa, cô xoay người lại và nhìn người đàn ông đang nhắm mắt
dưỡng thần qua kính chiếu hậu.
Khi hai người dừng lại trong một khu phố có nhiều quán bar,
khách sạn và nhà hàng thì dừng lại. Họ vừa bước chân xuống
xe thì người đàn ông nhìn điểm họ xuống mà nhíu mày:
“Sao lại ở quán bar?”
“Thưa Chủ tịch, bên chủ dự án mới thay đổi địa điểm ạ!” Thư ký đáp lời. “Hay là chúng ta trở về.”
Người đàn ông quay đầu nói với mấy người vệ sĩ đi sau xe anh,
đoạn xoay người bước chân đi phía trước qua cửa quán bar. Vừa
vào bên trong không gian lập tức thay đổi, tiếng nhạc và hương
vị đặc trưng của quán bar khiến người đàn ông hơi khó chịu, thư ký liếc mắt nhìn người đàn ông phía trước, ai không biết chứ
cô làm thư ký cho anh ta hai năm nay biết con người anh ta ngoài
công việc thì không tới những nơi như quán bar, một con người kỳ lạ. Cô bước lên phía trước dẫn đường cho người đàn ông tới
phòng riêng.
Cũng không biết qua bao nhiêu lâu, người đàn ông từ bước chân lảo đảo từ trong phòng riêng đi ra, bên cạnh là những người đàn ông từ thanh niên đến trung niên đang vui vẻ cười nói.
“Thư ký Nhiên, chúng tôi đã đặt phòng và dịch vụ đặc biệt cho chủ tịch R bên khách sạn phía đối diện.”
Cô thư ký nhìn đám đàn ông đang mờ ám cười gật gật đầu thay
lời đáp. Cầm theo chìa khóa phòng khách sạn, cô đưa người đàn
ông đang mơ mơ tỉnh tỉnh được bồi bàn dìu tới bên khách sạn
đối diện đường. Cửa mở, căn phòng hiện ra với trang trí chỉ
giành cho khách sộp. Người bồi bài dìu người đàn ông tới bên
giường. Anh ta lấy từ trong túi một lọ nước thuốc và đưa nó
cho cô thư ký, cúi người và rời khỏi căn phòng.
Cô thư ký thấy người nọ rời đi thì đến bên giường, cúi đầu
nhìn người đàn ông đã nhắm mắt đang nằm yên ổn bên giường, cô
ta mở nắp và dùng tay cạy miệng người đàn ông và rót thứ
nước thuốc ở trong lọ vào miệng anh ta không thiếu một giọt.
Sau đó, cô ta mỉm cười, nụ cười ác độc, đôi mắt lóe sáng tia
tàn nhẫn. Cô ta lẩm bẩm nhìn đồng hồ trên tay, nói:
“Tôi đã chờ ngày này bao lâu rồi, chủ tịch R. Chắc anh chẳng
nhớ tôi là ai đâu nhỉ? Tôi là kẻ đã bị anh luân phiên cho ba tên
đàn ông cặn bã phá đời tôi. Nếu anh tỉnh dậy, nhìn thấy người phụ nữ anh ghê tởm cùng anh qua đêm anh sẽ thấy sao nhỉ? Anh …
anh… còn bẩn hơn cái kẻ ghê tởm là tôi đấy.”
Cô thư ký nói rồi bỏ mặc người đàn ông đang bắt đầu giãy giụa ở trên giường mà đi vào trong phòng tắm.
Ngay khi cô vừa vào trong phòng tắm, đôi mắt người đàn ông mở
lớn nhìn mọi thứ, anh ta nắm chặt tay, miệng cũng ngậm chặt
để không phát ra tiếng rên rỉ. Từ lời nói của cô ta, anh biết
anh bị gài bẫy.
Dùng sức đứng dậy và rời khỏi căn phòng trước khi cô ta ra
ngoài, anh vẫn còn đủ sự tỉnh táo gọi điện cho nhóm vệ sĩ
lúc nãy anh bảo họ chờ ở bên ngoài quán bar kia.
“Đệt… Đúng là độc nhất lòng phụ nữ.”
Người đàn ông vừa lê thân mình đang càng ngày càng biến hóa ra
khỏi căn phòng và bước tới phía cầu thang. Nhưng bất chợt
người đàn ông nhìn dãy hành lang bên cạnh có một bóng người
đàn ông đi ở phía trước và bóng người phụ nữ đi ở phía sau.
Sau đó, anh như ma xui quỷ khiến mà đi theo bóng người cả hai
người. Đôi mắt anh càng mờ ảo, đầu óc anh càng mờ mịt nhìn
hai người phía trước,hình như anh thấy người đàn ông bước vào
căn phòng ngay cạnh căn phòng của người phụ nữ, anh vội vàng
chen chân vào căn phòng vừa mới mở ra của người phụ nữ. Lúc
này đây, anh đã hoàn toàn không hề biết chuyện gì đã xảy ra.
Anh nhìn người phụ nữ, thều thào một tiếng: “Nhi”
Người phụ nữ cũng ngẩn người nhìn anh. Cảm thấy cơ thể anh có sự khác lạ, cô nói gì đó nhưng anh không nghe thấy gì cả. Anh
chỉ biết dựa sát vào người phụ nữ kia, hơi thở làn da mát
lạnh của người phụ nữ khiến anh điên cuồng vuốt ve. Lý trí
anh vẫn còn đôi chút, anh tự bảo mình dừng lại. Nhưng đôi tay
anh lại không nghe theo lý trí của anh, nó cứ vuốt ve khuôn mặt, cổ, xương quai xanh của người phụ nữ. Anh nhìn đôi môi đỏ mộng
xinh đẹp của người phụ nữ, lúc này anh như nghe thấy bên tai
tiếng nói anh vẫn trân trọng bao lâu nay: