Đã năm năm kể từ ngày Nhi mất tích,
cô sống trong phòng nghiên cứu của tiến sĩ Vương. Chỉ một lần
duy nhất có thể liên lạc với gia đình và người yêu. Năm năm trôi qua, con người sẽ có thay đổi và cô cũng thay đổi rất nhiều. Tuy bị
giam cầm trong phòng thí nghiệm này nhưng thứ cần biết cô vẫn biết, thứ
cần học cô vẫn học.
Mọi chuyện liên quan bên ngoài kia cô đều biết, gia đình, người thân hay bạn bè. Anh An đã kết hôn với Tử Lăng và có hai bé sinh đôi dễ thương.
Anh Đông cũng là sinh viên năm cuối ở Đức, điều ngạc nhiên là anh ấy
đang yêu Bảo Ngân, cô nhớ trước đó Đông rất thích Aki, cho nên khi biết
chuyện này cô rất ngạc nhiên. Mà Bảo Ngân cũng thay đổi, trước đây bất
cần đời và luôn bị bắt nạt mà giờ là ca sĩ nổi tiếng, cô luôn bị tai
tiếng về chuyện thời đi học nhưng cũng không che đậy. Sơn và Long Phi
đều thành cầu thủ bóng đá nổi tiếng, Sơn cũng đã nhận lời yêu của Kyo.
Hà và những thành viên đội bóng đều đã là sinh viên. Năm năm qua, sau
khi đoạt cúp bạc, tiếng tăm của đội bóng cũng rất lớn.
Còn Thiên- người cô yêu đã phát triển rộng tập đoàn, mỗi khi nói về tin
tức của Thiên, Vương Thanh Vân vẫn luôn cười nhạo anh vẫn truy tìm tin
tức của cô nhưng chưa từng thành công. Nhiều lần cô nghĩ hắn yêu anh
Thiên nên mới bắt cô, nhưng cô không dám nói ra, không cô là người chịu
dày vò nhất.
“Mẹ!”
Giọng nói thanh thúy của hai đứa bé khiến Nhi ngừng suy nghĩ.
Cả hai đứa nhỏ chạy òa vào lòng Nhi khiến Nhi suýt nữa thì
bị ngã ra đằng sau ghế. Mất công ổn định lại cơ thể, hai đứa
bé đã nhảy lên lòng cô. Nhìn một đứa có khuôn mặt giống cô,
một đứa có khuôn mặt giống Vương Thanh Vân mà lòng cô rối rắm.
Tuy không thích Vương Thanh Vân, nhưng hai đứa bé này có một nửa
gen di truyền của mình thì không thể nhầm lẫn. Nói cô yêu thương chúng thì cũng không đúng nhưng nói cô không thương chúng thì
cũng không phải, dù sao một nửa dòng máu của chúng cũng là
của cô. Đây chính là sự rối rắm của cô. Hàng ngày, hàng giờ
phải nhìn hai phiên bản bé nhỏ của chính mình và người bắt
cóc mình đúng là không dễ dàng gì, vì vậy cô chỉ cố gắng tỏ ra lạnh nhạt với cả hai đứa bé. Dù sao cô cũng không thể đối
xử tệ hại với chúng được. Nhiều khi cô nghĩ không biết chừng
một ngày cô cũng sẽ mắc hội chứng Stockholm, vì vậy cô rất sợ hãi, cô không muốn bị nhốt suốt đời ở đây.
Hai đứa bé thấy mẹ chúng không quan tâm mình thì không dám nhúc nhích, cả hai ngồi im trên đùi mẹ mình. Một đứa rưng rưng nước mắt nhưng không dám khóc, một đứa thì nhìn chằm chằm mẹ
mình, một tay thì vươn ra nắm lấy tay đứa nhỏ còn lại.
Nhi phục hồi tinh thần nhìn hai đứa bé mà thở dài, không phải
cô quá tàn nhẫn, nhưng một người bình thường năm năm bị nhốt
rồi đùng một cái phải trở thành mẹ nuôi đứa con của kẻ bắt
cóc thì tâm trạng nào có thể bình thường. Năm năm qua tuy kẻ
bắt cóc không gây sức ép với cô, còn dạy cô rất nhiều thứ,
nhưng nói sao thì cũng là vẫn là kẻ xấu. Đối mặt với hai đứa nhỏ là con của kẻ đó, làm sao mà không ác độc được cơ chứ,
cho dù chúng có là con của mình đi chăng nữa.
“Hai con muốn gì nào?”
Thấy Nhi xoa đầu mình, đứa bé ngừng khóc. Đứa nhỏ khác thì
nhìn Nhi rồi lại cúi đầu. Nó biết lý do vì sao mẹ không thích hai đứa chúng nó, chúng nó cũng đâu muốn sinh ra mà không có
tình thương của cha mẹ đâu. Dù biết thì biết nhưng chúng chỉ
là những đứa bé, dù thông minh đến đâu thì chúng cũng khó lý
giải cảm xúc của cha mẹ chúng.
“Thanh, con nói đi.”
Thấy đứa lớn không phản ứng mà cúi gầm mặt, Nhi không thể
không lên tiếng đánh vỡ suy nghĩ của chúng. Điều Nhi cảm thấy
lạ lùng là cả hai đứa nhỏ này đều là thiên tài, đứa lớn tên
Thanh có khuôn mặt giống hệt Vương Thanh Vân và cũng có chỉ số
thông minh không tuy kém cha nó, nếu như cũng di truyền cả sự
biến thái của cha nó chắc thế giới này loạn rồi.
Nhi không biết làm sao mà Vương Thanh Vân lại đặt tên hai đứa là
Thanh và Vân trong tên của hắn, cũng chẳng hiểu sao di truyền
của hắn được hết cho hai đứa, ngoài khuôn mặt của Vân giống Nhi thì chẳng có điểm nào hai đứa này giống cô hết.
Nhi nhăn mặt nhìn hai đứa không chút phản ứng. Hai đứa nhỏ
dường như cảm nhận tâm tình không tốt của mẹ nên ngoan ngoãn
cúi đầu. Thanh nói:
“Là có người muốn truy thông tin của ba, hai đứa con đã chặn được truy tìm của người đó.”
Nhi vừa nghe Thanh nói thì không có cảm xúc gì nhiều, năm năm
qua cô cũng phát hiện ra Vương Thanh Vân có quá nhiều kẻ thù,
hắn không những không có bạn bè mà chỉ có kẻ thù. Có lẽ vì
vậy nên hắn mới trốn chui trốn lủi ở dưới lòng biển.
“Người nọ rất giỏi, phải ngang tay với ba ấy. Nhưng tiếc rằng
một người không thể đấu với hai người, cho nên cuối cùng vẫn
thua.” Vân híp mắt khoe khoang. “Ngược lại còn bị bọn con
truy được một phần thông tin nữa cơ, người nọ hình như là Sky,
nếu không vì tự dưng xuất hiện một tường lửa, chính xác phải
nói là một trí thông minh nhân tạo chen vào giúp đỡ thì người
nọ thua bọn con rồi.”
“Sky”, Nhi vừa nghe cái tin này thì run tay, “liệu có phải là
anh Thiên hay không?. Nếu là anh Thiên thì không phải tìm cách
báo cho anh, nhưng báo tin kiểu gì đây.”
Nhi vừa nghĩ vừa nhìn hai đứa nhỏ, lợi dụng chúng hay không
lợi dụng chúng? Nhi rối rắm, trong lúc đó, hai đứa nhìn mẹ
mình yên lặng ngồi đó thì lại cúi đầu, chúng giỏi như vậy,
khoe với mẹ mà mẹ không khích lệ, nếu là cha chúng, nhất định chúng đã được khen ngợi rồi.
“Hai con giỏi lắm, lần sau nếu người đó còn truy cập hệ thống của chúng ta, hai con phải báo cho mẹ nhé.”
Nhi cong miệng cười với hai đứa. Lần đầu tiên được mẹ khen
ngợi, hai đứa bé vui vẻ ôm chầm lấy mẹ mình. Nhi thấy hai đứa
nhỏ vui vẻ liền nói tiếp:
“Chuyện này không cần nói với cha hai con. Chúng ta giữ bí mật. Hai con biết đấy, cha các con còn đang bận thí nghiệm, không nên làm phiền.”
“Vâng ạ!”
Được mẹ khích lệ, hai đứa cong miệng cười, nói.
“Mẹ ơi, ở trên kia vui lắm à mẹ?”
Vân nhào vào lòng mẹ mình một lần nữa, nói. Nhi vừa nghe vậy
thì ánh mắt lóe sáng, đúng rồi, chỉ cần kích thích hai đứa, có thể sẽ trốn thoát khỏi nơi này. Cô cảm thấy mình thật
thảm bại, bị nhốt ở đây năm năm liền nhưng không trốn được, hai
đứa bé này lại thông minh hơn người, tìm cách thoát nơi này
cũng dễ như trở lòng bàn tay. Nghĩ vậy, cô gật đầu, nói:
“Đúng vậy, trên đó không chỉ vui mà còn rất đẹp, bốn mùa thay
đổi xuân hạ thu đông, cũng có rất nhiều người, nhiều trò chơi
nữa.”
Tuy rằng ở đây có rất nhiều thứ, nhưng chỉ có 2 đứa nhỏ cũng
buồn, chúng lại được Vương Thanh Vân nhồi nhét đầy thứ nghiên
cứu học tập trong đầu. Những lần Vương Thanh Vân ở trong phòng
thí nghiệm, hai đứa bé thường hay đứng từ xa nhìn cô và thấy
cô xem các chương trình ti vi, có lẽ vì vậy chúng cũng tò mò
về thế giới ngoài kia.
“Hai con muốn lên đó chơi không?”
Nhận được câu trả lời chính là ánh mắt cong như trăng khuyết của hai đứa bé.
“Chúng ta có thể ra ngoài đó chơi.”
Nhi lại nói tiếp, “xin lỗi hai nhóc”, trong lòng Nhi lặp đi lặp
lại những lời này, nhưng mặt ngoài vẫn cố tỏ ra thật tự
nhiên.
“Nhưng không được, chúng ta đang ở sâu trong lòng biển 1500km, nếu không có cha con, chúng ta không thể ra ngoài được.”
“Bọn con biết cách lên trên biển. Bọn con đưa mẹ ra ngoài chơi nhé.”
Lần đầu tiên thân mật với mẹ như vậy, mọi lần mẹ cũng vuốt ve nhưng mặt mẹ không vui vẻ như này, mẹ cũng không hề nói nhiều, nói lâu với chúng như vậy. Trẻ con luôn thích cảm giác được
mẹ yêu thương và thân thiết, vì vậy bỏ mặc người cha đang cuồng nghiên cứu, chúng muốn mẹ chúng vui vẻ, thấy mẹ bảo muốn ra
ngoài chơi với chúng, chúng vui vẻ lắm.
“Không nên, cha hai đứa biết sẽ rất giận. Mẹ không đi đâu. Hai đứa cũng vậy.”
Nhi tỏ vẻ buồn bã, mặt xoay về ti vi bật các kênh truyền hình trên thế giới.
“Cha ở trong đó ít nhất phải 1 tháng nữa mới ra, chúng ta trở
về trước khi cha ra là được, con sẽ cài đặt phần mềm cho robot
báo cáo tình hình mẹ con mình hàng ngày cho cha, cha sẽ không
biết đâu.”
“Đúng vậy. Khi trở về sẽ không nói cho cha biết chúng ta đã đi chơi.”
Thanh gật đầu lia lịa với em trai.
“A, nhưng cha con sẽ biết chúng ta đã đi đâu, hai con không nhớ
trên người mẹ con mình đều có chip điều khiển theo dõi hàng
ngày sao?” Đây chính là lý do mọi việc của cô đều bị hắn nắm
giữ, muốn thoát mà không thoát được.
“Con biết mã hóa của chip điều khiển, con sẽ thay đổi thông
tin.” Thanh ngẩng đầu nhìn Nhi, trong ánh mắt tràn ngập điều
muốn nói ‘con rất giỏi, mẹ khen con đi’.
Nhi cong khóe miệng cười với hai đứa, bản thân cô cảm thấy mình thật thất bại, lừa gạt hai đứa con nít mà cũng làm được.
Tất cả đều do tên Vương Thanh Vân kia, đã vậy cô sẽ trốn thoát,
mang theo cả hai đứa nhóc hắn yêu thương.
“Không nên, tốt nhất là không nên mang theo con chip điều khiển,
dù thay đổi thông tin nhưng cha các con là ai, che dấu chỉ được
một thời gian thôi.”
Hai đứa nhỏ nghe mẹ nói vậy thì chống cằm suy nghĩ một chút, sau đó cả hai nói:
Đây là lần đầu tiên cô cười rực rỡ như vậy trước mặt hai đứa
bé, vì vậy trong mắt hai đứa nhỏ, chúng muốn cô cười nhiều hơn nữa mà không hề nghĩ rằng mẹ chúng chỉ lợi dụng chúng mà
thôi.