“Anh rể? Hai đứa gọi anh?” Thiên rối rắm
hỏi, anh đâu có quen biết chị của chúng, anh sao không biết tiến sĩ
Vương có con gái, anh sao không biết mình có quan hệ với con gái hắn ta
chứ.
Nhìn hai đứa gật đầu khiến lòng anh càng thêm rối rắm, ai có thể tới đây và giải thích giùm anh chuyện gì đang diễn ra được hay không. Kyo còn
sợ ngây người ra, Thiên và con gái tiến sĩ Vương, cái này là tin tức gì
đây, thật đáng sợ.
“Nó là con của chị gái em.” Vân nói. “Mặc dù anh có lỗi với chị gái bọn
em, nhưng em không trách anh đâu, chỉ cần từ nay anh đối xử với hai mẹ
con chị ấy là được rồi.”
Thiên vẫn đang ngu ngờ trong mớ hỗn lộn, lâu lắm rồi anh không mất ngôn
ngữ, đây là lần đầu tiên anh mất đi ngôn ngữ của mình đấy.
“Chị gái em là ai?”
Rất lâu sau, Thiên mới lấy lại được tiếng nói của bản thân mình. Cả hai
đứa bé nhìn Thiên với ánh mắt khinh bỉ, không hiểu sao anh lại thấy hai
chữ này hiện ra trong ánh mắt chúng nhìn anh.
“Chị gái bọn này là…”
Thanh đang định đáp lại thì màn hình giả lập hiện ra một bóng người, chỉ cần nhìn thấy bóng lưng, Thiên cũng nhận ra người nọ là ai. Người bên
kia rống lên đầy tức giận.
“Hai em mang con chị đi đâu?”
Thanh và Vân giật mình nhìn Nhi đang tức giận, cả hai lí nha lí nhí đáp:
“Đi chơi ạ! Là nó lấy du thuyền bỏ đi, bọn em phải đi theo nó tránh nó gặp nguy hiểm. Không phải là bọn em, là nó muốn đi.”
Hai đứa mỗi người một câu, một lúc sau mới thấy Nhi nói:
“Cả ba trở về, không trở về liệu hồn đấy.”
Nói xong liên lạc cũng bị cắt đứt, Thanh nhìn lại thiết bị liên lạc rồi nhìn lại Vân, nói:
“Máy hết pin rồi.”
“Quên lúc ở trên biển không nạp pin mặt trời rồi.”
“Nhi?”
“Hử?” Cả hai đứa bé đang bàn về vấn đề pin điện thoại thì nghe thấy
Thiên lầu bầu, chúng nhìn Thiên với ánh mắt như nhìn người ngu ngốc nói:
“Không phải chị ấy thì là ai?”
“Hả? Khoan đã nào? Nhi không phải là mẹ của hai đứa, là chị gái sao? Chuyện quái gì xảy ra vậy?”
Kyo nãy giờ bị quay chong chóng cũng cảm thấy đầu mình đầy sao, tự dưng
người vốn là mẹ của lũ trẻ lại trở thành chị gái của lũ trẻ, chuyện này
không khoa học chút nào cả, có lẽ đây cũng là nghi hoặc của Thiên nên
khi anh vừa mở miệng hỏi lên câu hỏi thì Thiên cũng mắt sáng nhìn chằm
chằm vào hai đứa bé.
“Ừm, thì là chị gái, chị gái cùng mẹ khác cha.”
“Uỳnh”. Sét đánh giữa trời nắng, đây chính là phản ứng của cả hai người. Ai mà không biết tình cảm của cha mẹ Nhi giành cho nhau, họ đi đâu cũng có nhau, làm sao có thể có một người cắm sừng một người chứ, chưa kể
cha mẹ Nhi tai nạn từ lâu lắm rồi, sao còn có thể sinh ra hai đứa bé sau bao năm chứ, chuyện này không khoa học, lão quái vật Vương Thanh Vân
lại giở trò quỷ gì rồi. Đây chính là suy nghĩ của Kyo.
Nhưng Thiên thì lại không hề cảm thấy bất thường, nếu nói, anh hoàn toàn tin tưởng lời hai đứa bé này. Anh là người rõ nhất Nhi có thể sinh ra
hai đứa bé này hay không, bởi vì anh biết, đơn giản có thể là vì anh và
cô từng quan hệ, một người ngây ngô trong chuyện phòng the sao có thể là mẹ của hai đứa bé được.
Có điều anh lại nghĩ tới thụ tinh trong ống nghiệm, tiến sĩ Vương là ai
chứ, hắn ta có thể tách gen của bất kỳ ai, vậy giữ gen của Nhi hay người nhà Nhi cũng là bình thường với hắn mà thôi.
Khi Thiên cúi đầu nhìn đứa bé trong lòng mình, anh không rõ liệu đứa bé này có phải kết quả của thí nghiệm hay không?
“Mệt!”
Cả hai đứa bé không quan tâm hai người lớn ở đây nghĩ gì, chúng nhìn đứa nhỏ trong lòng Thiên đang ngủ say sưa mà ngáp một cái, nói. Kyo nhìn vẻ mặt mệt mỏi của hai đứa bé, gật đầu nói với Thiên:
“Mình đưa lũ trẻ đi ngủ trước đây.”
Thiên nghe vậy thì gật đầu một cái, anh nhìn đứa bé đang ngủ say trong
lòng mình, đây là con của anh và Nhi sao? Đứa bé là kết quả của đêm đó
hay là kết quả thí nghiệm của người đàn ông kia, cho dù là vậy thì anh
cũng sẽ thương yêu, che chở cho nó. Anh nghĩ, có lẽ anh và Nhi sẽ sớm
gặp lại, nhưng anh sợ Nhi biết về quá khứ thì sẽ có phản ứng gì, thứ mà
cả hai nghĩ là hạnh phúc hóa ra chỉ là ảo tưởng do người khác cấy ghép,
cái gọi là tuổi thơ hóa ra chỉ là một giấc mộng mà thôi. Nghĩ vậy, lòng
anh lại đau đớn, thời gian qua, anh sống trong đau khổ, tự dằn vặt, biết rõ không phải là lỗi của mình nhưng nghĩ tới bởi vì gia đình mình mà
người mình yêu có những ký ức đau đớn thì anh lại cảm thấy ghét bỏ dòng
máu của mình.
Nhìn đứa bé có khuôn mặt của mình, lại có những đường nét của người mình yêu, lòng anh tự dưng thấy thanh thản biết bao, hóa ra, anh cũng có thể chuộc tội đúng không, anh cũng có thể lại lần nữa tiến tới gần cô đúng
không?
…
“Cháu phải đi tìm lũ trẻ.”
Nhi cầm chiếc điện thoại không thể liên lạc nữa thì gầm gừ tức giận, dám tắt điện thoại của cô.
Vương Thanh Vân đang ngồi nhấm nháp ly rượu đỏ của mình, nhìn Nhi tức giận không phản ứng nhiều, anh chỉ nhàn nhạt nói:
“Cũng được, có lẽ đứa bé đã tìm về chỗ bố của nó rồi.”
Anh vừa dứt lời thì cảm nhận thấy cơ thể của Nhi khẽ cứng lại, chuyện
của hậu bối, anh cũng không thể can thiệp vào, có lẽ chúng cũng cần gặp
nhau giải quyết việc của chúng. Vương Thanh Vẫn vẫy vẫy tay đuổi người,
Nhi cắn môi dưới rồi xoay người rời khỏi căn phòng.
Cô không biết mình sẽ nhìn Thiên như thế nào? Cô không rõ cảm xúc của
mình, ghét ư? Hình như không có, cô chưa từng ghét anh. Thù hận ư? Anh
đâu phải người gây ra quá khứ đau khổ của cô, cô sao có thể hận anh? Yêu anh ư? Cô không biết, ngoài cảm giác nghi ngờ cảm xúc của mình, cô
không biết cô có yêu anh hay không? Chỉ có điều, khi nghĩ tới cô sẽ khôi phục trí nhớ cho anh, cô có chút cảm giác lo sợ, vì sao lo sợ, cô cũng
không biết lý do thực sự nữa.
Nhi đứng ở bong thuyền nhìn hòn đảo dần xa, đi theo dấu vết để lại của
ba đứa bé. Lòng cô vừa hồi hộp vô cùng, cô nghĩ có lẽ vì cô nghĩ sẽ gặp
lại anh nên vậy, đã gần ba năm qua, cô vẫn không tìm được câu trả lời
cho mình. Có lẽ lần này sẽ có câu trả lời.
Rất nhanh, cô nhìn thấy trung tâm nghiên cứu mới của FLY, cô cười tự
giễu, quả nhiên anh ấy là người đứng sau những trung tâm này, quả nhiên
anh cũng biết cô chỉ là một trong những thí nghiệm, quả nhiên anh cũng
lừa cô. Nghĩ tới những lời nói yêu thương kia chỉ là giả tạo, nghĩ tới
những quan tâm trước kia chỉ là đóng kịch. Tất cả chỉ vì cái mã hóa “gen hoàn thiện” cô mang mà thôi. Tay Nhi nắm chặt trái tim, phẫn nộ mà công tâm, cô biết mình không nên không khống chế tốt tâm tình của bản thân,
nhưng nghĩ tới bao nhiêu suy nghĩ của mình đều vì người kia hóa ra công
cốc thì thật khó chịu? Vì sao cô lại luôn suy nghĩ về người đó, vì sao
lại cảm thấy khó chịu khi nghĩ tới những điều đó đều là vô ích chứ? Vì
sao cô lại khó chịu vì nghĩ người đó lừa gạt cô chứ?
Sự có mặt của Nhi rất nhanh lọt vào ra đa của FLY, Thiên nhìn cô gái
đứng trên bong thuyền nhìn về phía mình mà tim đập mạnh. Bao nhiêu cảm
xúc lẫn lộn khiến anh như người trì độn đứng yên tại chỗ, nếu không phải Kyo đập anh một phát thì anh nghĩ mình vẫn không hề tỉnh táo.
“Còn đứng đó làm gì? Người yêu của cậu xuất hiện rồi kìa.”
Ngay cả bé con đang ngủ say như cảm nhận hơi thở từ mẹ mà choàng tỉnh.
Thiên nhìn bé con đang lấy tay dụi dụi con mắt nhập nhòe chưa tỉnh mà
cảm thấy bóng hình của Nhi, khi Nhi thức dậy cũng hay có động tác như
vậy. Anh khẽ cười, ngồi xuống bên giường nói:
“Mẹ con tới rồi! Chúng ta cùng đi đón đi.”
Đứa bé mở to mắt, cười thật tươi với Thiên. Thiên đưa tay xoa xoa mái tóc rối tung của đứa bé:
“Con còn chưa nói cho cha biết tên con là gì?”
Đứa bé hơi nghiêng đầu, suy nghĩ một chút mới nói:
“Con không có tên. Mẹ hay gọi con là bé con, mẹ bảo khi nào gặp cha hãy hỏi Cha đặt tên con là gì?”
Thiên không nghĩ tới đứa bé đến giờ còn chưa có tên, anh không biết lý
do vì sao Nhi lại không đặt tên cho con của hai người, nhưng nghĩ tới
đứa bé mấy năm qua không có tên mà anh lại cảm thấy phiền lòng, anh đã
bỏ lỡ điều gì? Anh đã bỏ lỡ ba năm, cả quá trình người anh yêu mang thai và sinh con đều không hề có sự tham gia của anh.
“Cha!”
Đứa bé nhào vào lòng và nắm lấy tay anh, bé ngước mặt lên và nói:
“Cha! Mẹ giận cha, mẹ giận những người thân của cha khiến mẹ rời cha ông bà ngoại, mẹ giận những người đó đã thay đổi kí ức của mẹ.”
Thiên sững sờ, đứa bé nói gì vậy, Nhi đã nhớ lại tất cả, nhưng bảy năm
chỉ là thời gian rất ngắn của đứa bé, lại bị thôi miên làm thay đổi, nếu không được giải trừ làm sao có thể nhớ được. Nhưng ngay sau đó anh nghĩ tới tiến sĩ Vương không gì không thể làm kia thì đau đầu, xem ra lần
này cô ấy tới không phải để gặp anh mà là vì muốn đưa bọn trẻ đi rồi.
“Cha! Cha phải giải thích cho mẹ! Mẹ cần sự thật không phải sự bịa đặt.”
“Là mẹ con nói với con những điều này sao?”
Thiên nghe đứa bé nói vậy thì điều đầu tiên anh nghĩ tới là Nhi đã tâm
sự với đứa bé, nhưng đứa bé lại lắc đầu thay cho câu trả lời, nó nói:
“Mẹ có thể biết được thâm tâm người khác nói gì, con cũng vậy. Con có
thể kết nối với gen của cả cha và mẹ, nên con biết cha của con là ai.”
Đứa bé bỏ tay Thiên ra, bước chân đi xuống giường, nó kéo tay Thiên, nói: