Cưỡng Chiếm Sự Dịu Dàng Của Anh
Trong nhà ấm trồng
hoa trên tầng thượng, từng đợt tiếng thở dốc thô ráp và tinh tế đan xen
nhau vang lên, vây trong đó, mùi thơm mát lây dính mùi tình dục, đơn
giản mê hoặc lòng người.
“Quân... Em nóng quá... Thật khó chịu...”
Phương Tịnh Vân nửa quỳ trên ghế quý phi, hai tay nắm lấy thành ghế.
Váy của cô đã bị đẩy lên tận eo, quần lót nhỏ bị dịch tình thấm ướt treo
trên mắt cá chân trắng như tuyết, không hề che lấp mông đẹp như bức họa
dâm đãng mê người nhất, chính giữa khe mông trắng noãn nứt ra một đóa
hoa xinh đẹp, khẽ khép mở.
Lôi Quân đứng sau lưng cô, triệt đẻ
vuốt ve thân hình mềm mại đáng yêu, sau khi thức tỉnh dục vọng của cô,
anh cũng đã đến điểm giới hạn, khát vọng vùi vào trong cơ thể ấm áp của
cô, kết hợp với cô.
“Tiểu Vân, anh vào trong...” Nói xong, anh kéo khóa quần xuống, giải phóng lực lượng đã sớm ngạo nghễ nhô lên giữa hai chân.
Anh khẽ đỡ dục vọng căng lên, chậm rãi tới gần đáo hoa trong suốt óng ánh
này, theo đó đưa người lên trước, hoàn toàn chiếm lấy cô.
“A a -” Tràn ngập trong nháy mắt khiến Phương Tịnh Vân ngửa đầu hét to lên.
“Thích như vậy phải không?” Lôi Quân chậm rãi đẩy vào, lại chậm rãi rút ra,
lại kiên định mà vùi sâu vào lần nữa, không ngừng lặp lại, “Tiểu Vân,
anh phải nghe em nói, thích anh yêu em như vậy sao?”
“Ừ...” Anh biết rõ, lại muốn chính miệng cô nói ra lời cảm thấy khó xử.
“Nói ra, để cho tôi nghe thấy.” Anh dỗ dành.
“Em... Em thích, Quân...” Anh mạnh mẽ cường tráng như vậy, như một luồng lửa
thiêu đốt vào trong thân thể cô, khuấy đảo tất cả tri giác của cô, đẩy
cô lên cao cao, giống như bay lượn trong đám mây.
“Thích gì?”
Giọng anh hơi vui vẻ, trầm lắng dễ nghe, khẽ nắm bờ eo cô, anh chôn
trong cơ thể cô thay đổi, thưởng thức ấm áp kinh người được bao vây hoàn toàn, cũng làm cho vách tường trong đóa hoa tinh tế của cô hoàn toàn bị kích thích, dụ dỗ ra càng nhiều xuân triều.
Thật thoải mái...
Mang thai khiến cho cô càng thêm nhạy cảm hơn bình thường, mỗi một động
tác của anh đều dây dưa đến toàn bộ dây thần kinh của cô, tràn lan ra
giữa đùi, co rút lại, ngậm của anh vào thật chặt.
“Em thích
anh... Thích anh ở bên trong em.... Em thích anh yêu em như vậy...” Cho
dù chỉ yêu trên thân thể, vào giờ phút này, cô cũng cam tâm tình nguyện
rồi. Điên cuồng như vậy, trải nghiệm ngọt ngào lại trái với đạo đức, chỉ có người đàn ông bá đạo lại anh tuấn như anh có thể cho cô.
Tiếng hít thở của Lôi Quân càng ngày càng thô ráp, đong đưa eo khỏe, anh ra
lực càng tăng thêm, mỗi một cái đều xâm nhập đến phía trong cùng nhất
của vách hoa, vừa mang ra ý xuân róc rách, lại lấy hết linh hồn cô.
“A a a -”
Rên rỉ nũng nịu không ngừng phát ra từ trong cái miệng nhỏ đáng yêu, Lôi
Quân cúi người qua, dây dưa thật sâu với môi đỏ của cô, hai tay yêu
thích không buông tay mà phủ lên vú cô, cảm xúc trĩu nặng để cho anh vui sướng gấp bội.
Anh thẳng lưng đánh mông cô, dùng lửa nóng phái
nam kiêu ngạo dây dưa qua lại trong vách hoa ướt đẫm của cô, thân thể va chạm ra tiếng, tiếng hít thở thô ráp và tiếng rên rỉ yêu kiều không
chịu nổi quanh quẩn trong phòng hoa trên sân thượng.
“Quân... Nhẹ một chút, có cục cưng... Cầu xin anh nhẹ một chút...”
Phương Tịnh Vân đầu váng mắt hoa, tay trắng như ngó sen cuối cùng không chịu
nổi, hai tay khẽ buông ra, mặc cho thân thể xinh đẹp
ngã sấp trên ghế dựa.
Lôi Quân dứt khoát bế cô lên, để cô đưa lưng về phía anh dạng chân ngồi trên bắp đùi.
“Đừng sợ, anh sẽ cẩn thận.”
Anh hôn nhẹ lên khuôn mặt nhỏ ướt đẫm mồ hôi, vòng quanh eo cô, tiếp tục ra vào giữa đùi cô, sức lực đã hòa hoãn đi nhiều, nhưng mỗi lần lại sâu và lâu như vậy.
“Ừ.. Em không còn sức rồi..” Phương Tịnh Vân ngửa
về sau, mềm mại không xương mà dựa vào trong lòng anh, bởi vì quá nhiều
vui sướng mà khóe mắt chảy ra nước mắt.
Lôi Quân liếm hôn khuôn
mặt nhỏ vô cùng đỏ bừng của cô, mút lấy vành tai đáng yêu, hạ thấp giọng nói: “Đã tới rồi, tiểu Vân... Anh sẽ để cho em vui vẻ, mang em bay
lượn...” Một tay anh nâng lấy vú đẹp đang đong đưa, một tay chuyển qua
chân chỗ hai người kết hợp, khẽ sát lại vân vê chỗ mẫn cảm nhất của cô,
kích thích người run rẩy.
Phương Tịnh Vân nhíu mày hừ hừ, không
tự chủ rướn eo nhỏ nhắn, đột nhiên, người đàn ông chạy nước rút nhanh
hơn, chuyển động vừa ngắn lại gấp rút, khuấy tung trong huyệt nóng lên
của cô.
“Quân!” Cô thét chói tai, như dây cung giương căng đột nhiên đứt gãy.
Mơ hồ, cô cúi đầu túm lấy thô ráp của Lôi Quân, vách hoa ươn ướt bắt đầu
không kiềm chế được mà co rút lại, cô dùng sức mà xiết căng lực lượng
phái nam, buộc nó phóng thích.
Tiếng gào của người đàn ông đột nhiên bay cao, bộ phận chôn trong cơ thể cô bắt đầu run rẩy.
“A..”
Khi hai người đồng thời kêu lên, nóng rực của anh phun ra dịch đậm đặc nơi
lối vào trong cơ thể cô, phun hết tinh lực ra đặt trong khu vườn tinh tế của cô.
Cao trào ái ân phủ xuống trong nháy mắt, khóa cảm như luồng điện chui lên, bọn họ run rẩy không thôi...
Hai thân thể làm dịu lẫn nhau vẫn quấn lấy nhau thật chặt, Lôi Quân vòng
chặt giữ lấy cô gái nhỏ mệt lả trong ngực, môi mỏng dính lên khuôn mặt
nhỏ nhắn đỏ ửng của cô hôn từng cái một, lẩm bẩm ngôn ngữ thuộc về tình
nhân...
Vào giờ phút này, Phương Tịnh Vân gần như có thể thuyết
phục mình, thật ra cô đã sớm tìm được người đàn ông thật lòng yêu
thương, cô gần như tin tưởng...
Lôi Quân thuộc phái đàn ông hành động, một khi quyết định việc gì, việc gì cần thiết anh sẽ dùng phương
thức mong đợi nhanh chóng tiến hành.
Bởi vậy, khi xác định Phương Tịnh Vân mang thai, anh lập tức thông báo tin tức kết hôn với bên
ngoài, trong đó hôn lễ cũng nhanh chóng chuẩn bị, quyết định sau một
tuần lễ cưới cô dâu mới.
Tin tức này đương nhiên làm chấn động cả giới kinh doanh lẫn giới giải trí.
Phóng viên truyền thông dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào mà muốn hỏi ra tư
cách địa vị của cô dâu trong miệng Lôi Quân, mọi người đều cảm thấy cực
kỳ kinh ngạc khi cô dâu không phải người mẫu Tina.
“Lôi tiên
sinh, không phải lúc trước ngài và tiểu thư Tina nhiệt liệt hẹn hò sao?
Tạ sao đột nhiên tuyên bố kết hôn với vị tiểu thư khác? Ngài thật sự
không có lời gì để nói với Tina tiểu thư sao?”
Mấy ngày nay, Lôi Quân đi đâu, phóng viên đuổi theo ở đó, như một đám ruồi bọ nhìn thấy mật cuộn chặt anh không tha.
Lôi Quân xưa nay nóng nảy không tốt lắm, đối mặt với đám truyền thông hết
sức bức bách nhìn người chằm chằm, lúc này lại tỏ ra vẻ thoải mái hào
phóng, cũng rất tình nguyện nói chuyện.
Khuôn mặt anh tuấn lộ ra
sức quyến rũ hoàn toàn cười nhẹ, anh chậm rãi nói: “Tôi và Tina tiểu thư chỉ là bạn bè đơn thuần, không giống như bên
ngoài đồn đại. Trên thực tế, tôi chưa bao giờ hẹn hò với cô ta, chỉ có
điều cùng ăn cơm mấy lần thôi.”
Một phóng viên khác đuổi sát hỏi, “Nhưng Tina tiểu thư nói, ngài rất thích cô ấy, còn chuẩn bị cầu hôn cô ấy?”
“Đó là cô ta chủ động nói ra. Tôi chỉ thưởng thức thái độ làm việc của cô
ta, về cầu hôn, tôi nghĩ cô ta hiểu lầm đến tám phần rồi. Tôi đã sớm có
bạn gái hẹn hò nhiều năm, tuần sau chúng tôi sẽ kết hôn.”
Đôi mắt phóng viên tỏa sáng, “Rốt cuộc vợ chưa cưới của Lôi tiên sinh là ai? Chúng tôi từng gặp sao?”
Lôi Quân cười cười, “Cô ấy là bảo bối kim ốc tàng kiều của toi, sao có thể
tùy tùy tiện tiện mang ra cho mọi người xem? Dục vọng chiếm hữu của tôi
rất mạnh.”
“Wow a... Xem ra ngài rất yêu cô ấy!”
Lôi Quân vui vẻ càng nồng, giữa chân mày nhạt nhẽo hiện ra gì đó khiến người ta
suy đoán không ra, nói nhỏ, “Cũng bởi vì yêu cô ấy, cho nên mới vội vàng muốn cưới cô ấy vào cửa.”
Lời nói dối.
Dáng vẻ nói dối ứng phó với phóng viên lão luyện như vậy, tự nhiên như thế, khiến mỗi người đều tin phục.
Phương Tịnh Vân nhìn chằm chằm người đàn ông đang chậm rãi nói trên ti vi,
trong lòng vừa ngọt vừa khổ. Rõ ràng biết được anh đang nói dối, nhưng
thật đáng buồn trái tim vẫn hòa tan trong lời nói dối như vậy.
Muốn gả cho anh... Ít nhất, trong bọn họ còn có một yêu khác.
Nếu đã quyết định muốn ở bên cạnh anh, cô sẽ phải để cho hai người vui
mừng, su này, còn có đứa nhỏ của bọn họ gia nhập cuộc sống, mặc dù anh
không có tình cảm với cô, cô vẫn thấp thỏm chờ mong tương lai.
Cô sẽ yêu, rất yêu sinh mệnh nhỏ trong bụng, giống như cô dùng hết sức lực toàn thân đi yêu anh, đều là trái tim vĩnh viễn không hối hận.
Tắt ti vi đi, cô vừa buông điều khiển, dì Lan đi vào phòng khách, theo sau
là một quý ông thời thượng dáng người thon dài, âu phục thẳng thớm.
“Tiểu thư, là nhà tạo mẫu Lâm Vũ Hồi tự mình cầm lễ phục tới, muốn mời tiểu thư mặc thử.” Dì Lan nói.
Phương Tịnh Vân biết đối phương, hiện đang là nhà tạo mẫu chuyên nghiệp vô
cùng phát triển ở Đài Loan, cô thường nhìn thấy anh ta trên chương
trình, cô biết, đối phương hẳn là một đồng tính nam.
“Hello.” Nhà tạo mẫu chuyên nghiệp nở nụ cười cởi mở với cô, chủ động chào hỏi.
Cô cũng cười ấm áp vui vẻ đáp lại đối phương, nghĩ thầm, chẳng qua chỉ là
thử lễ phục thôi, không hiểu được Lôi Quân làm gì,
lại muốn người ta tự mình đi một chuyến, trong lòng cô thật sự hơi băn
khoăn, đồng thời cũng cảm thấy ấm áp, có cảm giác được quý trọng, cưng
chiều.
Phương Tịnh Vân, mày càng ngày càng thích sống trong mộng đẹp do chính mày thêu dệt rồi...
Cô không khỏi cười cay đắng, thấy nhà tạo mẫu lớn kia đã cảm xúc dâng trào mà lấy ra một bộ lễ phục lụa trắng tao nhã, hết sức đẹp đẽ từ trong va
li quần áo, trong miệng không ngừng nói đắt đỏ, cô nhanh chóng thu lại
tâm trạng, cẩn thận nghe đối phương nói gì đó.
Đây là hôn lễ của cô, cả đời, cô sẽ chỉ có một lần như vậy.
Gả cho người đàn ông không yêu cô, cô đã từng giãy giụa, từng đau đớn,
nhưng cuối cùng vẫn thỏa hiệp, bởi vì cả đời này của cô, cô sẽ yêu một
mình anh, tình yêu của anh không thể ép buộc, nhưng cô lại yêu anh cuồn
cuộn không dứt, vĩnh viễn không ngừng...
Vui vẻ một chút đi, cô phải biết quý trọng quá trình yêu anh.
Quá trình thử lễ phục rất thuận lợi, trên cơ bản, Phương Tịnh Vân chấp
thuận khá cao với đề nghị của nhà tạo mẫu, lập tức quyết định tất cả chi tiết.
Nhà tạo mẫu vừa đi, dì Lan lập tức bưng tới một chén cháo gà mới nấu xong, nhìn chằm chằm cô uống sạch sẽ.
Bây giờ cô là một người ăn, hai người bổ, cơ thể mẹ phải chăm sóc tốt, tương lai lúc sinh mới không khổ cực.