Lại nói về lúc sau khi tiệc rựu tàn. Bạch Phụng kéo quân rời khỏi Tam
Huyền Tinh thì cũng là lúc Lâm giúp ngũ tướng bày lại kết giới. Củng cố
lại trận pháp phòng thủ. Lâm không lo võ giả Thiên Linh Giới đến đánh mà lo nhất là ngũ các giở trò. Tuyến phòng thủ, tuy bề ngoài là để đề
phòng võ giả Thiên Linh, nhưng Lâm lại âm thầm nói nhỏ với ngũ tướng
nhất quyết phải đề phòng ngũ các.
Bọn người kia lúc có chuyện
không bao giờ ra giúp. Lúc vô sự lại tới làm quen. Mấy khôi lỗi của ngũ
các đã bị Lâm bực mình phá nát ngay sau khi võ giả Thiên Linh rời khỏi.
Bọn người Ngũ Các cũng đã bắt được tin tức chúng cần biết. Tiêu Thần
Vương thắng cược Bạch Phụng, được phép kinh doanh 100 năm không bị quấy
rầy. 100 năm sau hai bên hẹn ước quyết đấu lại lần nữa. Tiêu Ngọc Lâm
còn dùng hồn thạch để giao dịch một số lượng lớn các đồ vật quý giá khác cùng Bạch Phụng. Các thế lực cũng vì vậy mà mò đến tận cửa của Tiêu
Thần Vương. Chỉ tiếc rằng khi đến các nơi Tiêu Thần Vương đã đặt chân
thì vương đã rời khỏi. Không ai biết vương đi đâu. Nhất là người của ngũ các gặp vương ở đâu đều bị vương đánh cho thừa sống thiếu chết rồi đuổi đi.
Liên tiếp mấy năm trời Tiêu Thần Vương một mình bôn ba cùng
cô bé Lôi Minh Hồng và vài thuộc cấp khắp tinh không ngoại vực. Thỉnh
thoảng ghé lại Hỏa Thần Thành để lại vật phẩm nhờ Hỏa Nhân Tà Thần bán
đấu giá. Rất ít thế lực có thể chặn đầu của vương. Người nào chẳng may
thành công cũng bị vương bực mình đuổi đi. Người nào may mắn thì bị đập
phá xuyên tinh toa, đánh trọng thương. Kẻ nào không biết điều lên tiếng
chèn ép thì bị vương một kiếm giết chết. Cái tên hung thần Tiêu Ngọc Lâm vừa thần bí vừa khó để người khác đoán biết. Chỉ có một điều mọi người
đều công nhận rằng Tiêu Ngọc Lâm ra tay rất nặng. Ai không nể hắn là hắn giết liền. Bù vào đó các hảo hữu tình cờ gặp vương đều được vương mời
mọc vào xuyên tinh toa thăm thú ngoại vực, trao tặng vật phẩm chân quý.
Đối với một số kẻ chống đối vương như người của ngũ các đều không được
vương nể tình, đánh đập tàn nhẫn.
Tiêu Thần Vương cũng không thèm buôn bán cùng người của ngũ các. Lấy cớ rằng mấy lần ngũ các bỏ mặc
người của vương nên vương chính thức tuyệt giao. Ngũ các muốn mua tinh
thần đan, hỗn độn tụ linh trận đều phải thông qua người khác mua lại.
Tiêu Thần Vương không cấm hảo hữu của mình buôn bán cùng người của ngũ
các nhưng lại từ chối trực tiếp giao tiếp cùng ngũ các. Ai cũng hiểu đấy là cách tẩy chay của vương, nhưng vương rõ ràng cũng không muốn hoàn
toàn trở mặt cùng ngũ các. Ngũ các vì vậy phải mua đồ họ cần với giá gấp 2, thậm chí gấp 3 lần. Các thế lực cũng vì thế mà kiếm được tiền lời
không ít.
Mọi người đều vui vẻ nhưng Lâm thì buồn rầu bực bội.
Sau khi nhận được tin nhắn và kế hoạch của bản thể thì Hắc Ám phân hồn
đã rủa thầm bản thể của mình cay độc. Bắt hắn tạo ra cái gì là kế hoạch: “Che mắt thế gian.” Hắn làm bao điều thế này chưa phải che mắt thế gian hay sao? Con muốn gian lận gì thêm nữa? Một mình len lỏi khắp nơi Lâm
cũng thấy hơi buồn bực. Trong xuyên tinh toa không có bao nhiêu người.
Mới 4 năm mà Lâm đã đi hết gần một nửa phiến vũ trụ ngoại vực của Thần
Địa.
Vũ trụ tinh không rộng vô tưởng. Thiên Linh Thế Giới chỉ là
một hành tinh cỡ trung nằm ở giữa phiến vũ trụ bị khóa này mà thôi. Các
vì sao ở xa, các hành tinh sắp vẫn lạc, các mặt trời đã thiêu đốt sạch
khí đốt của mình chuẩn bị bùng nổ, tất cả đều chứa đựng rất nhiều tài
bảo. Chỉ cần có người nào đủ sức đến lấy thì vật sẽ là của người đó.
Tiếc rằng người có bản lĩnh như Lâm lại không nhiều nên Lâm như đi vào
trốn không người cứ thế gặt hái. Giờ thì Lâm đã hiểu tại sao những phân
hồn kia đều giàu có như thế. Bọn họ đâu chỉ ngồi không đối đầu cùng các
thế lực như Lâm chứ? Bọn họ đều chạy đến các tuyệt địa để thu thập tài
phú và tu luyện. Cũng nhờ vậy mà Lâm cảm thấy bọn họ có tốc độ tinh tiến rất nhanh. Hỏa Long, Mộc Phong luôn luôn là hai người khiến Lâm cảm
thấy có thể thắng được hắn.
Bốn năm nay Thần Địa Băng Xương Thần
Thành đã có những biến đổi rõ rệt. Băng Xương Thần Thành hiện giờ rộng
lớn hơn bốn năm trước gấp mấy lần. Khu vực của nô lệ không chỉ hạn hẹp
tại một thung lũng nữa. Bọn họ đã xây nhà, mua đất của các thành thị
khác. Khai hoang rừng rậm, đầm lầy để mở mang bờ cõi. Các thế lực cũng
nhờ đó mà kiếm lời rất nhiều. Có cửa làm ăn cùng Tiêu Thần Vương. Nhất
là Băng Thần Thành đã trở thành một hảo hữu của Băng Xương Thần Thành.
Hỏa Thần Thành là đồng minh coi như tặng không cho Tiêu Thần Vương rất
nhiều đất đai để vương cho người khai hoang.
Tại Thần Địa Hỏa
Linh Thành, mỗi năm Tiêu Ngọc Lâm đều ghé đến một vài lần. Chủ yếu là để cùng Hỏa Linh Thành buôn bán. Mỗi lần Lâm ghé đến đều kéo rất nhiều
cường giả vào xuyên tinh toa của Lâm. Trong xuyên tinh toa hàng năm đều
có Đấu giá hội rất lớn. Điều đáng ghi nhận đó là thế lực giữ an toàn và
trật tự cho Đấu Giá Hội lại là đội người Mộc Phong, Hỏa Long và Đấu Linh Thủ Giới giả. Bọn họ như những người trung gian giúp đỡ cho Tiêu Ngọc
Lâm buôn bán không bị quấy rầy.
Lâm chủ yếu là đem đồ từ các nơi
đã tập kết từ Hỏa Thần Thành đến Hỏa Linh Thành đấu giá. Kèm theo các
loại vật phẩm Lâm đã thu thập được tại ngoại vực khiến Đấu Giá Hội của
Hỏa Linh Thành rất nóng bỏng. Thế lực nào cũng muốn mua vé vào. Vé vào
xuyên tinh toa cũng rất đắt. Trong xuyên tinh toa ngoài việc các thế lực có thể mua bán cùng Tiêu Ngọc Lâm, bọn họ còn có thể nhân dịp tự bày
bán vật phẩm của mình hoặc đổi lấy vật phẩm phù hợp hơn. Đặc biệt là
ngoài Tiêu Ngọc Lâm và mấy tên nô lệ ra thì không có một võ giả Cổ Duệ
nào ở đây. Tiêu Ngọc Lâm hoàn toàn không dùng người của mình để làm hộ
vệ. Lâm cũng không sợ thế lực nào đến cướp vì đã có mấy tên minh tôn
cảnh nghịch thiên trợ giúp. Hai phe Cổ Duệ và Thiên Linh Giới cũng nhờ
vào đó mà bắt đầu tín nhiệm Lâm.
Tại Cổ Duệ Mẫu Địa Tiêu Ngọc Lâm có tên gọi là Độc Cô Cầu Bại Vạn Sát Ma Vương thì tại Thiên Linh Thế
Giới mọi người lại gọi Lâm là Thần Tài Hắc Ám. Người Thiên Linh Giới đôi khi quên rằng Tiêu Ngọc Lâm xuất thân từ Cổ Duệ nhất tộc. Là kẻ thù
truyền kiếp của bọn họ. Rồi cứ thế năm tháng trôi đi. Ngày sinh nhật 10
tuổi của hai đứa trẻ sắp đến. Nhiều phân hồn của Lôi Trấn Phong lần lượt từ khắp nơi tìm về. Bọn họ mấy năm nay đã trấn thủ ngoại vực. Giữ lời
hứa cùng Tiêu Ngọc Lâm không xâm phạm Cổ Duệ Mẫu Địa. Hai bên tuy cũng
có một ít căng thẳng nhưng nước sông không phạm nước giếng. Hai bên duy
trì hòa bình.
Tại Hỏa Linh Thành. Lần đầu tiên đổ tuyết. Không
khí nơi này đã bắt đầu có đủ bốn mùa. Sinh khí khởi sắc tại Hỏa Linh
Thành. Đầu tiên là những loại cây cối cằn cỗi sinh sôi nảy nở. Dần dần
linh thú kéo đến làm tổ. Chỉ vài năm mà xung quanh Hỏa Linh Thành đã trở thành một thảo nguyên. Bốn mùa rõ rệt. Một bé trai chạy trên mặt tuyết
múa quyền. Bé gái cũng cười khúc khích cùng bé trai đối chiêu.
- Đệ đệ, quyền pháp của đệ đã có tiến hóa. Tiếp tỷ một cước Phong Lôi Cước!
- Đệ dùng Thiên Mã Hành Không Thoái, tiếp chiêu đi!
- Hi hi hi... Đệ đệ đá chậm như rùa. Không bằng một phần vạn của Mộc thúc ra chiêu.
- Hứ? Người ta mới là sơn hà cảnh đó. Đệ còn mới tạo được núi non trong đan điền.
- Hử? Tên tiểu biến thái ngươi đã nhanh như vậy. Đếm qua ta cũng mới bước vào một bước đó.
- Ha ha ha... Đệ vào được cả tuần rồi. Tỷ tỷ lắp tên lửa vào đít đuổi đệ đi.
- Hô hô, nhân loại điêu ngoa tiếp chiêu của ma nữ ta đây.
- Tỷ tỷ xinh đẹp, cho hôn một cái.
Tay của An Quốc còn đang múa quyền thì bé trai nhún nhảy vài cái rồi hôn
chụt chị mình lên má một cái thật kêu. An Quốc bị hôn bất ngờ thì cười
khúc khích.
- Đệ đệ ma giáo. Đưa má đây cho ta hôn lại.
- Ha ha ha... Không cho. Bắt được đệ đi rồi hẵng nói.
Bé trai không nói không rằng đã đạp gió bay mất. Bé gái cười khúc khích nhún người một cái giang rộng đôi cánh trắng:
- Muốn đua thân pháp với ta sao? Còn muốn chạy hi hi hi!!!
Hai đứa trẻ rượt đuổi nhau trên bầu trời khiến bao cường giả trấn thủ chỉ
có nước lắc đầu. Bỗng chốc một xuyên tinh toa khổng lồ từ ngoại vực lù
lù xuất hiện. Bé gái ôm được bé trai trên không trung rồi khúc khích hôn một cái chụt như rất hài lòng với thân thủ của mình. Bé trai ngước mắt
nhìn lên xuyên tinh toa kia thì chỉ tay:
- Là Hắc Ám thúc thúc. Thúc đã từ ngoại vực đến đây buôn bán.
- Ừm... Là người Cổ Duệ duy nhất mà ta có thiện cảm. Hình như thúc ấy rất giống Thủy Mộc nhị thúc.
- Thì phải, bọn họ cùng thời nổi danh đối đầu nhau trong Tiên Duyên Chi
Địa mà. Ha ha ha... Còn có cả Lôi Minh Hồng tỷ tỷ cũng đến đây. Hắc Ám
thúc thúc thật sự rất oai phong. Lần nào cũng có người đẹp bầu bạn.
- Ha... Đệ là con nít biết gì mà nói chuyện người lớn chứ?
- Sao đệ không biết? Trấn Hành Điền tam thúc đều nói vậy mà!
- Ha... Đệ thật là...
Hai đứa trẻ cười nói xong thì một thân ảnh đã chui ra từ xuyên tinh toa.
Người đó đi bộ trên không trung rồi mỉm cười nhìn hai đứa trẻ. Bé trai
kia thật sự rất giống Lôi Trấn Phong. Lâm mỉm cười dắt tay hai bé bay
vào trong Hỏa Linh Thành. Lôi Minh Hồng cưỡi một thần thú ngoan ngoãn
theo sau. Trên lưng thần thú có rất nhiều vật phẩm lộng lẫy. Nhung lụa,
tài liệu luyện khí và giới chỉ chứa thần thạch. Mấy năm nay Lâm như một
lái buôn chuyên ghé Hỏa Linh Thành. Ngày hôm nay lại là ngày khá đặc
biệt. Lâm đến là để tham gia yến tiệc sinh nhật của hai đứa trẻ. Các
phân hồn không phải ai cũng có thể về được nhưng khí tức trong thành rõ
ràng đã có thêm Kim Ngưu và Hỏa Long đã trò chuyện cùng Mộc Phong và
Thủy Thần.
Lâm gật gù rồi bước vào cửa chính của Hỏa Linh Thành.
Hắn không bao giờ bay thẳng vào bên trong. Đến cửa thành lúc nào cũng
bước xuống đi bộ. Tên lính gác lần nào gặp Lâm cũng hơi căng thẳng nhưng không trì trễ đã cho hắn qua. Thấy hai đứa trẻ đi sau Tiêu Ngọc Lâm,
lão lính già hơi do dự nhưng rồi bé trai ra dấu gật đầu nên lão lính già cũng không nói năng gì. Lâm đứng tại một góc chờ đội trưởng đến đón
hắn.
Lần nào cũng vậy, người Cổ Duệ này không bao giờ hống hách.
Lúc nào cũng một mực tuân thủ điều lệ nhập thành đối với một võ giả cấp
thấp nhất. Hắn ăn mặc như một thương nhân giàu có. Chỉ cần nhìn quần áo
của hắn thì đã hiểu ra đây là một vị luyện dược sư, kiêm luôn luyện khí
sư. Trên áo bào còn thêu một thanh Hắc Kiếm khiến các kiếm sĩ nhìn thấy
đều thèm rỏ rãi. Những thanh kiếm người này đúc ra đều rất nghịch thiên. Có cảnh giới từ thánh cấp trở lên. Giá cả của một thanh kiếm mà người
này đúc tất nhiên cũng rất đắt. Không có mấy thế lực đủ tài phú có thể
chịu được phí tổn.
Hai đứa bé đi bên cạnh Lâm hỏi chuyện hắn suốt đoạn đường. Lôi Trấn Điền đi trước dẫn đường âm trầm ít nói. Dần dần
Điền cũng tìm thấy rất nhiều điểm tương đồng cùng ba người Mộc Phong,
Thủy Thần và Tiêu Ngọc Lâm. Dường như bọn họ đều là một người trong ba
cơ thể khác biệt. Đây là điều Điền rất khó hiểu nhưng âm thầm không dám
lên tiếng. Kể cả với hai vị huynh đệ của hắn, hắn cũng không nói gì. Đã
mấy lần Điền muốn đem nghi ngờ này ra bàn thảo cùng Nhã Lan muội muội
nhưng nghĩ đi nghĩ lại Điền lại thôi.
Hôm nay tâm trạng của Lôi
Nhã Lan đặc biệt tốt. Tiêu Ngọc Lâm tặng nàng rất nhiều vải vóc xa hoa.
Tài liệu luyện đan mà nàng đang cần. Cuối cùng nàng rất cảm động khi
nhìn thấy hai bộ áo giáp địa cấp đỉnh phong nhỏ nhắn cho hai đứa trẻ.
- Vạn Sát Ma Vương. Huynh hắc ám vậy mà coi bộ với con nít lúc nào cũng rất hòa ái đó.
- Ha ha ha... Ngũ Hành chí tôn quá khen. Ta là người buôn bán. Dĩ nhiên
phải nghĩ đến lợi nhuận mà. Đầu tư tình cảm với hai tiểu biến thái này
sau này chắc chắn ta sẽ còn kiếm lời gấp vạn lần thế nữa.
Nhã Lan cảm thấy ấm áp trong lòng. Phu quân không bao giờ quên bốn người bọn
họ. Đầu tư vào hậu bối của mình dĩ nhiên là tốt nhất rồi. Hai tiểu hài
tử kia lúc mới sanh ra đã được nhai đan như nhai kẹo. Cảnh giới liên tục thăng tiến. Bọn chúng lại lĩnh ngộ ra Thiên Nhân Hợp Nhất khiến nàng
vui mừng không tả nổi. Sống ở một thế giới vi tôn này, chỉ có người có
vũ lực cường đại nhất mới có thể tồn tại. Làm bậc cha mẹ ai cũng mong
muốn con cái của mình sẽ thành đạt. Hôm nay nàng đặc biệt cao hứng nhưng mỗi lần Lâm đến đều đem lại tin tức quan trọng cho nàng. Lần này cũng
vậy. Xã giao vài câu xong Tiêu Ngọc Lâm đợi mọi người im lặng rồi đặt
vấn đề:
- Ngũ Hành Chí Tôn. Tài hạ bôn ba khắp nơi. Hiện giờ đã
có đủ tài phú để đưa đến Đấu Linh Thôn Kiếm Thành. Kính xin chí tôn có
thể cấp cho ta một mảnh đất để ta cắm dùi.
- Hử? Ha ha ha... Vạn
Sát Ma Vương nổi tiếng là một nhân vật phong vân thích buôn bán. Nếu
ngài có hứng thú đến Đấu Linh vậy Nhã Lan sẽ tận lực giúp đỡ. Không biết người đại diện cho ngài đến đó là ai.
- Là người đồng tộc họ Lôi với chí tôn. Nàng có tên Lôi Minh Hồng.
Lâm nói xong thì đằng sau Minh Hồng đã đi lên trước cúi dài xuống. Con
người này không hề có một chút linh khí ba động nào. Nàng không phải là
một tu luyện giả. Cũng không phải là một thể tu, nhưng nàng lại đem theo một khí chất khó có thể tả. Như nàng là một người đã chết nhưng vẫn
lộng lẫy thoát phàm như nàng không phải là người thuộc về thế giới này.
Sự hiện diện của nàng khiến toàn trường giá lạnh nhưng nam nhân lại bị
khí chất của nàng thôi thúc đến tan chảy. Lôi Tiến Thành trợn tròn mắt
đưa nhìn Tiêu Ngọc Lâm rồi thì thào cái gì với Lôi An Quốc, rồi bị nàng
huých nhẹ cùi trỏ. Tiêu Ngọc Lâm nghe lỏm được cũng hơi đỏ mặt. Cái phân hồn khác thì bịt miệng cười, trong khi trong lòng Lâm cười khổ nhìn Lan như muốn chứng minh điều gì quan trọng.
Lâm có chút bực bội bụng bảo dạ: “Dám nói lão tử của mày trăng hoa? Hừ tiểu tử khốn khiếp... Ta
đang cố chống tối ngày cám treo heo nhịn đói đây! Có biết bao nhiêu thế
lực đang muốn ta rước mỹ nữ của bọn họ về nhà ta chứ. Một con người yêu
cái đẹp như ta lại phải từ chối cái đẹp của thiên nhiên bày ngay trước
mắt. Các ngươi có biết lão tử đang bị cơ thể đòi hỏi rất đau khổ hay
không? Cười cái gì mà cười chứ mấy tên khôi lỗi kia?”
Nhưng khi
Lâm bắt gặp được ánh mắt của Nhã Lan thì hoàn toàn yên tâm. Nàng đã để ý đến khoảng cách riêng tư của hai người. Lâm lúc nào cũng cách xa Lôi
Minh Hồng hàng vạn dặm. Không có bất kỳ dấu hiệu nào của lăng nhăng cả.
Mà cho dù hắn có thì nàng cũng chấp nhận. Chỉ tội cho các cô gái nếu bị
xa vào bẫy tình của Tiêu Ngọc Lâm. Hắc Ám phân hồn này sẽ có lúc trở lại với nàng. Vậy các cô gái bị hắn “đốt” sẽ phải ra sao. Tiêu Ngọc Lâm dĩ
nhiên đã nghĩ ra nước cờ đó. Hắn sẽ không dại hại mình hại người như
vậy.
Nhã Lan dần hiểu ra sự nguy hiểm nhất của Lôi Trấn Phong.
Phu quân không nguy hiểm vì sự cường đại vì vũ lực mà là do khả năng
khống chế tình cảm của mình. Nàng nghĩ đến đây bỗng nhiên thấy tim mình
đau nhói. Đã gần 8 năm rồi. Lôi Trấn Phong đã xa nàng gần 8 năm. Gần 8
năm hắn đã giả chết để bôn ba ngoại vực tìm kiếm vật phầm chân quý đề
thăng cảnh giới của mình, hoàn thiện võ đạo của mình. Hắn đang ngày đêm
điên cuồng tu luyện là vì một tương lai tươi sáng hơn cho cả nhân loại.
Những người bình thường đầu tắp mặt tối không phải đối mặt với những
nguy cơ này nhưng thứ đang đợi nàng và gia đình nàng là những ma nhân
ngoại vực không có tình cảm. Chỉ biết điên cuồng giết chóc.
4 năm qua. Đã có ngọc đồng của ba vị tộc nhân bị vỡ nát. Họ đều là những thủ
hạ của nàng năm xưa trong Hỏa Linh Hải. Giờ khi họ một bước lên mây bước vào chí tôn cảnh đã hăng hái bước theo đội trưởng Độc Cô Kiếm và bọn
người Lôi Trấn Gia đi ra trấn thủ kết giới của ngoại vực. Họ cảm thấy
như vậy là vinh quang nhưng cái chết của họ lại chỉ được gia tộc thông
báo qua loa. Báo họ đã chết và mất tích tại ngoại vực trong lúc lịch
lãm. Không được tuyên dương công trạng. Con cháu của họ cũng không được
hưởng thụ một đặc ân nào khác ngoài những gì Lôi gia cho tất cả mọi
người trong sự phân chia bình đẳng.
Nhã Lan nhìn Lâm một lát rồi
gật đầu bình thản. Mặc dù khuôn mặt không phải là của phu quân nhưng cái phần Hắc Ám trong linh hồn giảo hoạt kia được thể hiện rất rõ qua ánh
mắt của Lâm. Nàng yêu ánh mắt giảo hoạt đó. Ánh mắt như biết nói nhìn
nàng rất chìu mến. Ánh mắt nóng bỏng gợi tình lôi cuốn hồn người khiến
nàng và Khuynh Thành cả hai phải điên đảo. Hôm nay ánh mắt đó lại nhìn
nàng khiến nàng rung động nhớ lại đến hơi ấm của phu quân.
***
Trong lúc Tiêu Ngọc Lâm đến Hỏa Linh Hải thì tại Thần Địa năm khôi lỗi của
năm vị các chủ ngoại vực đang khóc rống cùng Thiên Tôn đòi lão bán thêm
cho bọn họ ít Tinh Thần Đan thiên cấp. Họ biết Thiên Tôn có nhiều hơn ai hết những lão rất ít khi chia sẻ cùng người khác. Tiêu Ngọc Lâm lại
tuyệt giao cùng ngũ các ngoại vực. Sứ giả đón đầu hắn thường chỉ có đi
chứ không có về. Tiêu Ngọc Lâm cũng tuyên bố thẳng. Ngũ các đối với Lâm
như kiến cỏ, ngứa mắt thì tiện chân dẵm bẹp.
- Thiên Tôn anh
minh, Tiêu Ngọc Lâm kia thật sự không nể tình đồng liêu, hắn không thèm
bán cho chúng thần 1 viên tinh thần đan mặc dù là đan dược cấp 5.
Thiên Tôn bực dọc nhìn Miếu Hồn Các chủ lắc đầu.
- Mắc mớ gì đến bản tôn chứ. Các ngươi còn dám nói không nể tình đồng
liêu sao? Ta trách được tên điên đó sao? Hắn mấy lần gặp nguy các ngươi
có từng giúp hắn không?
- Hai ja! Thiên Tôn anh minh. Ngài nghĩ
xem, tên kia rõ ràng là bằng hữu rất tốt cùng bọn người Thiên Linh Giới
và bọn người Bạch Phụng. Có bao giờ hắn bị nguy hiểm gì cơ chứ. Tiêu
Ngọc Lâm kia rõ ràng là đang đóng kịch mà thôi.
Thiên Tồn nhíu mày có vẻ phiền phức thì một giọng nói vang vọng cười ha hả bước vào:
- Giỏi cho mấy lão gia hỏa các ngươi đếu sống cả triệu tuổi mà vẫn điêu
ngoa. Gặp bọn người Thiên Linh lần nào mà Lâm lão đệ lại không dùng cảnh giới võ học của hắn đối đầu đến người chết kẻ tàng tật chứ. Các ngươi
có giỏi thì uống hết một quả bom Lôi Trấn Thủy đi, các ngươi có giỏi thì một đấu một cùng với Thập Đại Sát Thần đi. Các ngươi có giết được một
tên như Lâm lão đệ hay không mà bày đặt to tiếng. Dám ngậm máu phun
người? Có tin lão phu chuyển lời đến cho Lâm lão đệ biết hay không?
Hỏa Thần bước vào mắng người sang sảng trước mặt Thiên Tôn nhưng khi lão
vào đến nơi thì cười hề hề như không hề để ý đến năm khôi lỗi của năm
người các chủ ngoại vực. Hỏa Thần xá một cái thật dài rồi cung kính bái
kiến Thiên Tôn. Thiên Tôn cười rất tươi gật gù cho miễn lễ. Hỏa Thần và
Tiêu Ngọc Lâm mấy năm nay đã cung cấp rất nhiều tin tức cho Thiên Tôn về Thiên Linh Thế Giới. Còn cung cấp được rất nhiều tin tức liên quan đến
thập đại cường tôn. Tin tức rất quý giá hoàn toàn là công lao của Tiêu
Ngọc Lâm. Thiên Tôn làm sao có thể để những lời nói phiến diện của bọn
người ngũ các lay động lòng trung thành của Hỏa Thần và Tiêu Thần Vương
cơ chứ.
Lúc Hỏa Thần bước vào thì bọn người ngũ các nghiến răng.
Bọn họ là những khôi lỗi truyền tin, không phải khôi lỗi chiến đấu nên
bọn họ không cảm nhận được linh khí ba động nhưng nhìn thấy Hỏa Thần
bước vào thanh thản như vậy thì cũng biết lão đã cố tình nuốt Hắc Kim
Đan không cho ai biết. Đúng thật là tên nhà giàu lắm của. Thần Địa sau
khi có được số lượng Hắc Kim Đan thì đã loạn hết cả lên. Các thế lực nhỏ muốn nổi đều tìm cách trừ khử cường giả đỉnh tiêm của các thế lực khác
và đánh chiếm địa bàn của nhau. Trong các thế lực chỉ có Băng Xương Thần Thành luôn luôn bất biến đứng ngoài các tranh chấp. Hỏa Thần Thành cố
gắng không giữ vững vị trí trung lập nên không có dấu hiệu gì là bị tàn
phá cả.
Ngũ vị các chủ trong thân hình của 5 khôi lỗi mặt lạnh
như tiền vô cảm tức tối nhìn lại Hỏa Nhân Tà Thần. Thiên Thần Các Chủ Bá Minh Vương ngoác miệng lên hách dịch:
- Hỏa Thần đại nhân. Ta
biết ngài là người kiếm lời nhiều nhất vì qua lại tốt cùng Tiêu Thần
Vương, nhưng các thế lực địa vực đang chèn ép ngoại vực khiến chúng ta
khó lòng trấn thủ các kết giới. Ngài nói có đồ tốt có nên sang lại cho
đồng liêu không đây?
- Ha! Bá Minh Vương các chủ cũng thật biết
nói chơi đấy chứ. Ngoại vực bao năm nay đều tự cung tự cấp. Ngoại vực
thu thập được nhiều linh khí hơn địa vực, có nhiều nơi lịch lãm hơn
chúng ta. Các ngài còn có thể săn bắt tinh không thần thú. Chúng ta làm
gì có chứ? Muốn ta nhường lại đồ tốt gì đây? Chúng ta có đồ gì tốt mà
ngài không có chứ? Võ đạo của ngoại vực cao hơn chúng ta. Kể cả tài
luyện đan cũng cao minh hơn của chúng ta. Các chủ ngài nói đi. Chúng ta
làm được cái gì mà các ngài không làm được chứ? Đừng nói là các ngài
không muốn luyện chế ra tinh thần đan vì luyện dược sự không muốn bị
đánh tụt cảnh giới luyện dược vì thần hồn bị giảm yếu đó nhe! Không làm
mà muốn hưởng sao? Đừng hòng!
Hỏa Thần dùng một hơi mắng xả khiến năm khôi lỗi không còn đường gì chối cãi. Bọn họ dĩ nhiên là muốn không làm mà hưởng thụ rồi. Có người luyện chế tinh thần đan cho họ. Tại sao
lại không chứ? Không hiểu bọn người Quyền Tôn đã dạy đệ tử kiểu gì lại
có thể luyện chế ra cái loại đan dược nghịch thiên như tinh thần đan.
Lại còn là loại tinh thần đan thiên cấp nữa. Bọn họ như có thể luyện chế không ngừng nghỉ, chắc chắn bọn họ sở hữu dược đỉnh trên Thiên Đỉnh
Bảng. Thần Địa chủ tu hồn lực nên chưa bao giờ chủ tu về luyện đan.
Luyện khí luyện dược đều là điểm yếu của bọn họ. Trái lại so với võ giả
Thiên Linh thì cảnh giới bày trận và tạo dựng khôi lỗi của Thần Địa
nhỉnh hơn rất nhiều. Tuy so với những thiên tài nghịch thiên như Trận
Địa Minh Tôn thì còn thua một bậc nhưng tổng kết lai trận đạo trung bình của Thần Địa khá hơn Thiên Linh rất nhiều.
Đâu ai lại có thể ngờ được Tiêu Ngọc Lâm thu mua đủ các loại quyển trục trận pháp đem đi sao
chép lại rồi bán chuyển về Hỏa Linh Hải. Không ai biết được là Lâm đang
thu thập tình báo quân sự một cách táo bạo mà thần không biết, quỷ không hay. Đây cũng là một phần trong kế hoạch che mắt thế gian. Kế hoạch
định ra rất lớn nhưng phần chính lại nhờ vào Viêm Đế và năm vị các chủ
ngoại vực đang đứng trước mặt của Thiên Tôn. Hỏa Thần bước vào tươi
tỉnh, phớt lờ luôn năm người ngũ các. Lão ưỡn ngực dõng dạc tuyên bố:
- Khai bẩm Thiên Tôn. Tiêu Thần Vương chính thức đã bước vào Thôn Kiếm
Thành. Thành lập ra Băng Xương Các tại đó. Lâu chủ là một tiểu nô lệ
không có vũ lực, không phải tu luyện giả. Đã được ngũ hành chí tôn chấp
thuận. Đi theo nàng chỉ có 5 lão già của Lôi gia đã bị Tiêu Thần Vương
khống chế. Bọn họ đều không còn vũ lực. Không thể làm bất cứ điều gì.
Những gì họ biết đều do ngũ các đã cho biết. Bọn họ tuyệt đối không làm
ra được điều gì uy hiếp được Thần Địa ta.
Thiên Tôn nhíu mày đập bàn:
- Hỏa Thần, ta sai hai ngươi đến đó là để dò la tin tức, không có vũ lực thì làm được cái gì để giúp ta?
Miếu Hồn Các chủ Tạ Hồn Âm Bách cũng chen ngang:
- Hỏa Thần đại nhân, ta không hiều hai vị làm việc kiểu gì. Bọn người Lôi gia kia bao năm nay không chịu khuất phục dưới sự điều khiển của Hắc
Dược. Tiêu Thần Vương đã dùng thiên hỏa xóa đi dược lực của bọn ta. Làm
sao có thể khống chế được các tên kia?
- Ha ha ha... Các ngươi vô dụng thì cũng nghĩ Lâm lão đệ vô dụng như các ngươi hay sao?
- Làm sao có thể? Hắn đã làm cách gì?
- Tạ Hồn lão nhi, mỗi người đều có bí mật của mình. Thiên Tôn sai chúng ta làm việc chỉ cần kết quả, đầu kể phương pháp gì chứ?
Thiên Tôn gật gù khen phải nhưng việc liên quan quá trọng đại Thiên Tôn chần trừ một lát rồi cũng phải lên tiếng:- Hỏa Thần, khanh nói coi Tiêu khanh gia đã dùng cách gì để thu phục bọn người Lôi gia kia?
Hỏa Thần gãi đầu cười khanh khách rồi mỉm cười lên tiếng:
- Thiên Tôn nghĩ xem bọn người đó là người họ Lôi hay sao?
6 người, 12 con mắt trợn tròn xoe mắt nhìn Hỏa Thần. Người họ Lôi không
dễ gì bị cướp đoạt thân xác. Có thể cướp đoạt nhưng bọn họ sẽ chết. Lôi
điện chi lực hay hỏa hệ linh khí của họ sẽ phản ngược lại linh hồn mà
thiêu đốt thân xác. Nhất là Tạ Hồn Âm Bách chịu không nổi lên tiếng
ngay:
- Điều này sao có thể. Bọn họ không bị phản ngược sao?
- He he he... Tại sao lại bị phản ngược?
- Hỏa Thần đại nhân, xin ngài đừng che giấu nữa!
- Haizzz Tại ngài không chịu trả lời câu hỏi của ta. Trả lời đi thì rõ.
- Bọn họ có lôi hoặc hỏa thuộc tính rất nồng đậm. Mỗi khi bị đoạt xá là
sẽ bị linh khí thiêu đốt ngay. Đây cũng là vì sao chúng ta rất sợ chiến
đấu cùng người của ba tộc Lạc, Hồng, Lôi! Không bị phản ngược trừ phi
bọn họ hoàn toàn không có linh lực hoặc đan điền đã bị vỡ nát.
- Vậy thì phải rồi.
Tạ Hồn Âm Bách lắc đầu khó hiểu bực bội:
- Không có linh khí thì làm sao dò thám được điều gì. Chỉ là một người
thường chân tay yếu ớt làm sao thám thính được tin tức quân sự của đối
phương?
- Đó là việc của Tiêu Thần Vương. Tạ Hồn các chủ lo lắng
nhiều để làm gì? Hắn là Vạn Sát Ma Vương, ngài muốn biết thì có thể tự
mình đi mà hỏi.
- Ngài...
Hỏa Thần nói xong rồi bịt miệng
cười như rất khoái chí. Bụng bảo dạ. Bọn con lừa này cái gì cũng không
biết. Còn Tiêu Ngọc Lâm cái gì mà chả biết. Thỉnh thoảng hắn lại phao ra một vài tin tức chứ cần gì đi đâu dò thám. Muốn biết sao? Chết đi rồi
đi mà hỏi Diêm Vương. Mọi người biết đã đến lúc Hỏa Thần bầy hầy giở võ
cùn. Có cạy mồm lão cũng không nói thêm điều gì. Chỉ có thể hậm hực lắc
đầu suy nghĩ. Bọn họ chắc chắn những tên gửi đến Thôn Kiếm Thành chỉ là
bề ngoài dùng để che mắt thế gian. Những gián điệp thật sự đã được Tiêu
Ngọc Lâm giấu đi rất kỹ. Sẽ không có người dễ dàng gì điều tra. Thiên
Tôn cũng đã biết được vài thủ đoạn của Tiêu Ngọc Lâm nên cũng mặc. Việc
đến đây để khi nào Tiêu Ngọc Lâm về lão sẽ hỏi lại. Tiếc rằng Tiêu Ngọc
Lâm này tối ngày lo thu thập tài bảo, như con thần long thấy đầu không
thấy đuôi, rất khó tiếp kiến.
Tạ Hồn Âm Bách đã biết được điều
hắn cần biết nên cũng chả thèm hỏi gì thêm. Tưởng rằng Tiêu Ngọc Lâm đã
có đột phá với công pháp Di Hồn nào ngờ không phải. Người này làm việc
ma quái khiến ngũ các bó tay không có cách trừ khử. Sự cường đại của
Tiêu Ngọc Lâm đến giờ này đã không cần chứng minh thêm. Cũng đúng như
lời Hỏa Nhân Tà Thần đã nói, việc của Tiêu Thần Vương ai dám hỏi? Cái
tên ngang tàn đó đến Thiên Tôn cũng phải nể hắn ba phần. Thiên Tôn bỗng
dưng nhớ ra điều gì hòa ái dịu giọng:
- Hỏa Thần khanh gia. Ngươi tìm bản tôn là để báo tin vui về Tiêu khanh gia hay sao?
- Ồ. Cũng may Thiên Tôn nhắc nhở. Thần quả nhiên kiếm ngài là để xin ý
kiến. Vài ngày trước Lâm lão đệ có ghé chỗ của thần. Hắn để lại cho thần một ít tài liệu luyện khí không tồi. Thần đã có Thần Vương Kiếm, đối
với luyện khí thuật thần lại mù tịt. Không biết Thiên Tôn có cần dùng,
thần xin sang lại.
Nói xong lão lấy ra một khối hồn thạch hơi
thô, một ít linh thiết, một ít lãnh thạch, hàn thép tỷ năm rất quý hiếm. Năm người ngũ các nhìn thấy mà thèm nhỏ rãi. Nhất là khối hàn thép kia
rõ ràng đã được thiên hỏa của Tiêu Ngọc Lâm sơ chế. Đủ để đúc một thanh
đại đao. Cộng thêm các tài liệu khác Hỏa Thần đem đến thì tất cả đã đầy
đủ. Tiêu Thần Vương này thật sự rất biết lấy lòng của Thiên Tôn. Lão
dùng đao, Huyết Ma Đao của lão đã từ lâu bị mất đi. Bốn năm nay lão điên cuồng tu luyện. Cuối cùng cũng đạp phá vào được cảnh giới minh tôn giả
sơ kỳ. Một số thuộc tính chưa đại thành, nhưng sự tiến triển của lão nhờ vào tinh thần đan và hỗn độn quyển trục nên tốc độ tiến triển khiến kể
cả lão cũng phải giật mình. Lão tin tưởng với cái đà này sẽ không cần
100 năm lão sẽ bước vào cảnh giới minh tôn cảnh đỉnh phong.
Tuy
cảnh giới tu vị không đại diện cho vũ lực nhưng có số lượng linh khí
khổng lồ và chất lượng tinh thuần sẽ khiến vũ kỹ phát huy khủng bố hơn.
Xuất chiêu bá đạo hơn. Tuổi thọ cũng nhờ đó mà thăng tiến vượt bậc. Sự
tự tin của lão ngày một cao. Lại có thêm sự chỉ điểm của Giao Trì Thánh
Mẫu, Thiên Ma Chí Tôn cảm thấy mình đã trở thành vô địch. Bước kế tiếp
lão muốn làm đó là thu phục thiên hỏa. Tiếc rằng thiên hỏa không có
nhiều. Bọn người Sát Thần Lạc Long Quân, Bạch Phụng đã thu thập gần hết. Số còn lại cũng bị Tiêu Ngọc Lâm cuỗm đi đến 2 loại khiến những thiên
hỏa lúc trước chỉ tồn tại trong truyền thuyết thì hiện giờ lại đầy rẫy
khắp Thiên Linh. Thiên Tôn đã nếm phải mùi vị bị thiên hỏa thiêu đốt.
Tuy may mắn còn giữ được linh hồn nhưng cũng đủ để lão biết rằng nhất
định phải kiếm cho bằng được một thiên hỏa phòng thân.
Đã đến lúc Thiên Tôn động. Lão thừa biết thiên hỏa khó kiếm. Nếu không thể kiếm
được vậy phải cướp đoạt. Tiêu Ngọc Lâm quá khó nhằn nhưng Băng Lam Hỏa
Diễm của Chu gia thì lão đã nhòm ngó từ rất lâu. Thần Địa vì ham muốn
của Lão mà bắt đầu bị chia rẽ. Tam đại thành thị rất đố kỵ với Băng Thần Thành. Bọn họ còn muốn nuốt luôn thế lực của Băng Thần Thành nếu có
thể. Diện tích của Băng Thần Thành không to lắm nhưng nó như một tuyệt
địa, dễ thủ khó công. Người Băng Thần Thành lại chủ tu băng thuộc tính,
dựa vào địa thế bọn họ có thể dễ dàng trấn thủ. Băng Xương Thung Lũng
cũng là một phần đất giáp ranh cùng Băng Thần Thành.
Trao đổi một vài lời xã giao xong Hỏa Thần rút lui. Trước khi rời khỏi lão không
quên ưỡn ngực ngẩng đầu nhìn người của Tam Đại Thần Thành khiêu khích.
Thiên Tôn dĩ nhiên bắt toàn bộ quá trình vào mắt. Lão rất hài lòng vì
bọn họ không đoàn kết cũng có nghĩa rằng tất cả sẽ tôn lão làm chủ. Lão
bảo bọn họ đi đằng đông bọn họ không dám đi đằng tây. Thiên Tôn muốn
Thần Địa đoàn kết là đoàn kết dưới lá cờ của lão. Bọn họ phải chia bè
chia lũ lão mới dễ dàng khống chế. Hỏa Thần đi rồi lão liền bày kết
giới. Đuổi hết tả hữu hai bên ra ngoài rồi cùng ba người thành chủ nội
thành bàn bạc điều gì đó rất bí mật. Không biết bốn người họ đã hiệp
thương điều gì nhưng khi ba vị thành chủ về đến địa phận của mình thì
liền triệu tập tất cả các Thiên Soái, trưởng lão cao cấp trong tộc hội
đàm.
Hỏa Thần đứng từ rất xa nhìn xuyên tinh toa của ba vị thành
chủ rời khỏi Hắc Thần Thành mới bay về địa phận của lão. Phong nhi quả
nhiên liệu việc như thần. Cái vết thương vì thiên hỏa thiêu đốt còn ám
ảnh thiên tôn. Hiện giờ toàn bộ Thiên Linh Giới lại xuất hiện thiên hỏa
nhiều vô số kể. Thiên Tôn chỉ có thể kiếm cho mình một loại thiên hỏa.
Vì thời giờ gấp rút lão nhất định nóng lòng cướp đoạt thiên hỏa. Băng
Thần Thành chắc chắn sẽ là mục tiêu của lão. Vũ lực của Tiêu Ngọc Lâm
không dễ dàng bị lão bắt được. Lá bài tẩy của Lâm còn quá nhiều, lão
chắc chắn sẽ không dám ra tay. Như vậy chỉ còn Băng Thần Thành lão tổ,
Chu Tử Nha. Kế hoạch “Che Mắt Thế Gian” đã bắt đầu nhưng biết bao người
lầm tưởng ai mới là đối tượng bị che mắt. Hỏa Thần rời khỏi Hắc Thần
Thành để chuẩn bị cho cuộc đấu giá hội sắp tới.
Khi các thành chủ đã rời khỏi một thân ảnh lờ mờ hiện ra trước mặt của Thiên Tôn. Lão khom người cung kính:
- Ma Sư.
- Ừm. Tiêu Ngọc Lâm kia làm việc rất đặc biệt. Nếu có thể thu phục được
người này, hắn sẽ là một đại tướng vô địch, nếu để người này đối kháng
với ngươi vậy thì kế hoạch của chúng ta phải thay đổi hoàn toàn?
- Ma Sư, ngài đã đi dò thám hai người Hỏa Thần và Tiêu Ngọc Lâm?
- Đã đến lúc chúng ta động. Con bé Dạ Xoa kia đã bị ta thu thập. Hiện giờ ta đã có thể khống chế cả hai thân xác. Cũng nhờ vậy mà ta đã lẻn vào
nghe lén cuộc hội đàm giữa Tiêu Ngọc Lâm và Hỏa Thần. Ngươi tự mình coi
đi.
Thân ảnh lờ mờ nói xong thì một linh thạch xuất hiện. Tiên
nhân tuy rằng đã mất đi thân xác nhưng bản lĩnh không thể coi thường.
Đến tầm cỡ như Tiêu Ngọc Lâm mà không thể phát hiện ra được ngài. Thiên
Tôn thầm đa tạ định mệnh đã sắp xếp lão đã có cơ duyên cứu được bà từ
lúc đầu tiên bà cần sự giúp đỡ. Linh thạch lóe sáng, hình ảnh của hai
thân ảnh âm trầm suy nghĩ. Khi hình ảnh được định hình thì hai người này rõ ràng là Tiêu Ngọc Lâm và Hỏa Nhân Tà Thần một già một trẻ.
- Lâm lão đệ. Kẻ thù của chúng ta sắp động. Đệ có tính toán gì chưa?
Lâm đưa mắt nhìn lão mỉm cười nháy mắt.
- Kẻ thù của chúng ta đang động. Giờ phút này bọn họ đang có những toan
tính mà chúng ta dễ đoán biết. Đệ chỉ có thể mở một đường đến Thôn Kiếm
Thành trước, tiện đường tính toán cho sau này mà thôi.
- Mấy tên
nô lệ kia đã được đệ thu phục đều không có một chút linh khí nào. Kể cả
thủ lĩnh của bọn họ con bé Lôi Minh Hồng. Đệ tính dùng bọn họ để che mắt thế gian hay sao?
- Ha ha ha... Đây là chiến tranh. Chỉ cần thủ
thắng. Thời điểm phi thường dùng thủ đoạn thông tường. Chúng ta cứ vậy
đào bảo đi thôi. Việc khác ta mặc kệ cà cà!
- Đệ đào góc tường của bọn họ, bọn họ biết được sẽ chắc chắn ghét đệ. Sau này sẽ đòi chém đệ đầu tiên đó.
- Haizz... Chịu thôi, có người phải đứng ra mà. Lão ca phải giúp đệ lần
này lấy lòng của Thiên Tôn. Ở đây đệ có một ít đồ. Sống chết của đệ sau
này phải nhờ vào nó rồi. Hy vọng Thiên Tôn có thể sử dụng nó tốt bằng
không chúng ta chắc chắn thê thảm.
- Ừm... Bọn người Bạch Phụng,
Lạc Long rất cường đại. Chúng mà đánh đến đây thì mấy lão gia hỏa chúng
ta khó lòng chống lại nhưng vũ lực của Thiên Tôn đủ để phản kích. Chỉ sợ rằng đằng sau Thiên Tôn còn có một nhân vật càng nghịch thiên hơn lão.
Lão đệ từ chỗ kia đi ra thật sự không phát hiện gì sao?
-
Haizzz... Nếu có thì đệ đâu cần đem mấy trăm cỗ quan tài kia ra sử dụng
xong rồi đem đi đấu giá chứ? Trận pháp trong đó đã đến ngày chống không
nổi. Bây giờ không đem đi kiếm lời sau này lại hối tiếc. Đệ theo đuổi là cảnh giới tối thượng, phải tự mình đột phá. Nhờ vào ngoại lực sau này
khó mà có thể đạt tới cảnh giới đại viên mãn.
- Ừm... Vậy ta chúc đệ thượng lộ bình an. Đi sớm về sớm. Đấu giá hội tới phải nhờ đệ tới để chủ trì rồi. Các thế lực đang đợi đệ ra tay đúc kiếm cho bọn họ. Đã có 8 thế lực nhờ vả. Lão ca khó lòng từ chối. Trong đó có Thiên Thần Các Chủ Bá Minh Vương, Âm Hồn Các chủ Trung Quận Hòe.
- Hả? cả tên Trung Quận què đó còn dám vác mặt đến đòi ta ra tay? Không làm!
- Aizzz Lâm lão đệ, bọn họ ra giá 2 tỷ thần thạch nhờ đệ đúc kiếm. Tài
liệu bọn họ tự kiếm. Đệ có gì tốt bọn họ đều xin mua lại với giá cao.
Một thanh chí tôn khí giá cả tài liệu và công đúc không dưới 100 tỷ thần thạch đâu. Về phần tài liệu chúng ta có thể moi kha khá của bọn họ đấy.
- Ạc ạc... Chịu ra 2 tỷ hay sao? Không làm. Ít nhất cũng phải 3 tỷ. Nhưng nếu lão ca có thể moi được của họ 5 tỷ vậy ta tặng riêng cho ca 2 tỷ
đó.
- Nói vậy là chịu làm?
- Haizz... Đệ và bọn họ đâu phải có thù giết cha gì đâu chứ? Cho dù là có cũng có thể dùng thần thạch ra để bàn thảo thôi.
- Cái gì? Ta còn tưởng đệ thật sự muốn diệt tộc họ?
- Đâu có chứ. Hắc hắc hắc... Bọn họ giàu có như vậy, ăn hối lộ, ăn chặn,
ăn cướp của bao thế lực mấy tỷ năm nay. Huynh nói coi chúng ta không làm thịt bọn họ thì làm thịt ai đây? Ta chỉ là giả bộ để ép giá họ thôi.
Cũng như lần trước cá cượp. 1 đền 1 ta ra lệnh ngầm không ai được chơi.
Đợi đến 1 đền 3 ta vẫn còn giả bộ. Bọn họ cảm thấy chắc ăn phóng tay
chơi lớn 1 đền 10 thì là lúc chúng ta ra quân khà khà. 1 tên nhờ vả ất
có tên thứ hai, tên thứ ba. Rồi cả mấy đời các chủ trước của ngoại vực
cũng sẽ ra mặt. Mấy lão bất tử đó mới thật sự là cao thủ còn trên cả
minh tôn cảnh của tam đại nội thành. Hừ!!! Ta đã nghiên cứu cả thuật đúc thuẫn, thuật đúc thương. Đúc đao quá khó ta chưa nắm bắt. Haizzz bằng
không lần này có thể ôm đít của Thiên Tôn rồi.
- Đệ thật sự muốn đầu nhập vào Thiên Tôn?
- Dĩ nhiên là không muốn. Ta dĩ nhiên là muốn tự do tự tại, đứng dưới lá
cờ của lão tất nhiên phải ra trận làm tướng. Ta là người buôn bán. Nhờ
buôn bán mà kiếm lời. Cầm quân đánh trận rồi thì huynh nói coi ta còn
buôn bán được nữa hay sao?
Hỏa Thần trợn tròn mắt lấy tay chỉ chỉ:
- Tên hắc ám ngươi quả nhiên có chủ ý. Muốn nhờ vào chiến tranh để làm giàu hơn trước nữa?
- He he he... Dĩ nhiên. Ta cả đời không thích gì ngoài tài phú. Có tài
phú thì phải có vũ lực để bảo vệ nó. Mà muốn có vũ lực thì phải có tài
phú để tu luyện. Huynh cũng biết ta dùng thần thạch nhiều hơn người
thường vô số kể. Muốn làm giàu dễ lắm, chơi với thằng gây chiến. Nhờ vào chiến tranh mà kiếm lời. Đan dược cấp thấp ta đã hầu như sắp thu tóm
toàn bộ thị trường Thần Địa. Thần Địa phải cần dùng số lượng tinh thần
đan khủng bố. Huynh nói coi sắp tới ta phải làm sao?
- Thu tóm thị trường đúc khí.
- He he he... Vậy thì phải làm sao?
Hỏa Thần nhìn lại giới chỉ Lâm đã đưa rồi lại nhìn Lâm rồi lại đưa tay chỉ chỉ miệng tủm tỉm cười:
- Khà khà... Có ai nói đệ rất thâm hay không?
- Không biết thì bọn họ đâu ai nói chứ!
- Ha ha ha ha...
Tiếng cười của hai người phá lên rồi linh thạch cũng mờ dần chấm dứt cuộc hội đàm. Bao nhiêu việc đến đây thôi cũng đã đủ. Thiên Tôn bỗng rùng mình
suy nghĩ lại những gì lão đã nhìn thấy qua linh thạch. Tiêu Ngọc Lâm này nhất định đã đoán biết Thiên Tôn cần gì. Tiện tay mượn tay lão để thâu
tóm Băng Thần Thành. Lão lại mượn tay của tam đại thành thị. Quả nhiên
người kiếm lời nhiều nhất lần này là Tiêu Ngọc Lâm. Hắn là vua của nô
lệ, vũ khí của nô lệ đúc ra tuy chất lượng không cao nhưng được cái giá
thành rất rẻ. Cái mà Tiêu Ngọc Lâm cần là làm sao mới có thể nâng cao
chất lượng của vũ khí. Hắn thiếu chính là đúc khí sư để dạy nghề cho bọn đúc khí nô.
Tam đại nội thành sau khi đánh chiếm Chu gia sẽ chắc chắn chiếm hết tài phú của Băng Thần Thành, nhưng người của Chu gia bị
bán đi thành nô lệ lại rơi vào tay của Tiêu Ngọc Lâm. Hắn cũng có đủ vũ
lực để trấn áp bọn người dư đảng của Băng Thần Thành. Nếu có ngày Băng
Thần Thành bị lụy tàn vậy thì đất đai của Băng Thần Thành và dư đảng
người họ Chu tất nhiên phải giao cho Tiêu Thần Vương cai quản. Hắn không cần bỏ công. Chỉ cần khiến cho vũ lực của Thiên Tôn đủ trấn áp lão tổ
Chu gia, vậy thì đã có thể một tay thâu tóm những gì hắn muốn. Tam đại
nội thành tuy thu thập được tài phú nhưng lại rất khó lấy được bí mật
luyện khí của Chu gia. Vậy thì trước sau gì tiền tài của bọn họ cũng sẽ
đổ về lại vào túi của Tiêu Ngọc Lâm. Một đá mấy chim, thể nào bao người
đều gọi hắn là tên hắc ám.
Tuy thân ảnh của Giao Trì không rõ
ràng chỉ lờ mờ lúc ẩn lúc hiện khi bà dùng linh thể hiện thân, nhưng
Thiên Tôn có thể tưởng tượng ra mép môi của bà đang nhếch lên chế nhạo
lão. Lão tưởng mình ghê gớm nào ngờ đã bị Tiêu Ngọc Lâm lợi dụng. Hắn
tặng tài liệu luyện đao vì hắn không biết luyện đao để Thiên Tôn bắt
buộc phải nhờ vả đến Băng Thần Thành. Người đúc đao không còn ai đủ tư
cách khác ngoài lão tổ Chu gia và lão cũng phải là người hộ tống thanh
đao kia đem đến cho Thiên Tôn. Làm như vậy có khác gì đưa dê vào miệng
cọp. Cho dù Chu gia biết được ý đồ của Thiên Tôn cũng khó lòng trốn
tránh được nhiệm vụ lần này. Bọn họ bỗng nhiên bị rơi vào thế bí, nhất
quyết phải kết giao cùng Tiêu Thần Vương để tồn tại.
Thần Địa
không thể bỗng chốc mất đi một thế lực đúc khí như Chu gia nhưng thiên
hỏa của lão tổ Chu gia coi bộ khó giữ. Nếu lão kịch liệt phản kháng còn
có thể dẫn đến bị diệt tộc. Chu gia mất đi lão tổ của bọn họ thì cảnh
giới luyện khí của Chu gia sẽ theo đó mà tụt xuống một bậc. Trong khi đó Tiêu Ngọc Lâm lại có những hai loại thiên hỏa. Lần này tình hình của
Thần Địa khá gay cấn rồi. Thiên Tôn biết, nếu lão không sử lý cho tốt,
Thần Địa sẽ bị lão đánh đổ. Tiếc rằng thiên hỏa lại là loại dị vật gặm
nhắm linh hồn. Lão không thể chiếm được thiên hỏa nếu chủ nhân của nó
còn sống. Vì sự cường đại của chính mình Thiên Tôn đã quyết định, Chu Tử Nha nhất định phải chết. Trước khí lão chết, lão sẽ có cơ hội đúc ra
một thanh ma đao còn cường đại hơn cả Thiên Ma Nhận. Lâu rồi không ai
nhắc đến Hấp Huyết Ma Đao đó.
Thẫn thờ nửa ngày trời Thiên Tôn
mới hồi tỉnh. Mặc kệ Tiêu Ngọc Lâm có tính toán gì. Chỉ cần hắn không
làm cản trở lão, Thiên Tôn cũng không màng có thêm một người tranh dành
sự sủng ái của lão. Kế hoạch đồ sát Chu gia vì vậy mà bắt đầu triển khai nhưng việc vẫn chưa phải lúc. Thiên Ma Chí Tôn mở kết giới rồi đứng lên cất giọng trong đại điện to lớn: - “Truyền Chu Tử Nha!”
Sau khi
nghe được tin tức tên lính gác cửa cất giọng hô lớn: “Truyền Chu Tử
Nha!” Sau đó hớt hải chạy đến truyền tin phòng. Một tên lính khác lập
tức thế chỗ của tên kia. Bọn họ nhận nhiệm vụ gác cửa nhưng đúng ra chỉ
là để nhận truyền tin. Cường giả đỉnh tiêm không cần những người như bọn họ bảo vệ.
Thời điểm Chu Tử Nha hưng phấn nhận một giới chỉ đem
về Băng Thần Thành thì cũng là lúc tin tức của Tiêu Thần Vương sẽ đích
thân chủ trì đợt Đấu Giá Hội sắp tới tại Hỏa Thần Thành. Tin tức này như một làn sóng dữ dội lan tỏa khiến biết bao nhiêu thế lực rung động muốn chen chân vào. Các thế lực lớn nhất đều nhận được thiệp mời. Kể cả
Ngoại Vực Ngũ Các và Tam Đại Nội Thành. Dù gì thì họ cũng là những thế
lực cường đại nhất của Thần Địa. Lời mời cao hơn mâm cỗ. Trên công việc
ngoại giao Tiêu Ngọc Lâm không thể bỏ qua họ được.
Lâm ở lại Hỏa
Linh Thành mấy ngày mà thật sự vui sướng. Tuy không ra mặt nhiều nhưng
có thể cùng Nhã Lan uống rựu và nô đùa với hai đứa trẻ khiến Lâm rất
thỏa mãn. Tiếc rằng thật không ngờ trong tiệc lại phát sinh một việc
khiến các phân hồn phải đau đầu. Lôi Trấn Quốc đã bói cho hai đứa trẻ
một quẻ. Mệnh cách của An Quốc rất dài khiến nhị ca cũng phải lắc đầu
không đoán được, nhưng nhị ca cũng chỉ có thể nhìn vào tương lai của bé
Tiến Thành cho đến khi bé tròn 18 tuổi. Việc sau đó thì mập mù không
biết nói gì. Đến cảnh giới của Quốc mà không thể nhìn thấu mệnh cách của Thành nhi. Chả nhẽ đứa bé thật sự đoản mệnh như vậy?
Lâm và các
phân hồn đều rất nhiều lần thì thầm tự hỏi. Nếu không phải Thành nhi bị
gì thì còn có một khả năng khác: Hắn sẽ trở thành như mình. Vào năm 18
tuổi hắn sẽ trở thành Hỗn Độn Thánh Thể bước ra ngoài vòng luân hồi của
số mệnh? Lâm ngước nhìn đưa mắt nhìn về xa xăm. Hy vọng bản thể có thể
nghĩ ra một phương pháp chu toàn tìm hiểu xem 8 năm sau sẽ sảy ra điều
gì. Thành nhi không thể sảy ra chuyện gì. Tay Lâm nắm chặt, lòng nặng
trĩu rời khỏi Hỏa Linh Thành.
Cổ Duệ Mẫu Địa vẫn sừng sững vững
như bàn thạch. Lâm gầm gừ đưa mắt nhìn về phía Hắc Thần Thành thầm nhủ
với chính mình: “Đã đến lúc ta phải khiến cái Thần Địa này rung chuyển!
Cổ Ma Thiên Tôn, ngươi không là cái gì đối với ta. Giao Trì Thánh Mẫu,
chủ nhân của ngươi là ai? Muốn làm hại người thân của ta sao? Kể cả chân thần ta cũng chém! Vì ta chính là đại diện của cả vũ trụ tinh không
này, Độc Cô Cầu Bại, Vạn Sát Ma Vương – Sát Thần Bạch Phụng, Lôi Trấn
Phong.”
***
Hi các bạn đọc. Mình bắt đầu viết Đan Khí Thần Tôn vào tháng 5 – 2016. Đến giờ sau 8 tháng mình đã viết được tất cả 83 chương. Mỗi chương trung bình hơn 12 trang A4. Lượt xem Đan Khí Thần
Tôn tại truyenfull.vn đã hơn 100k +. Theo ước tính mình có hơn 1300 bạn
đang theo dõi thường xuyên. Rất cám ơn mọi người đã yêu thích và cho
mình nhiều feedback.
Lôi Trấn Phong có số mệnh phải đối đầu với
những kẻ thù cường đại. Thiên Tôn sau một thời gian tĩnh dưỡng đang dần
lấy lại được vũ lực lúc toàn thịnh của mình. Lão không thua gì cấp bậc
thập cường. Với sự chỉ dạy của Giao Trì Thánh Mẫu bao năm lão chắc chắn
đã trở lên mạnh mẽ hơn bọn người Quyền Tôn. Các đại thế lực của ngoại
vực hiện giờ vẫn chưa động. Những vị các chủ hiện giờ không phải là
những người cường đại nhất của ngũ các ngoại vực. Năm 2017 sẽ diễn ra
những tranh đấu và thử thách khiến Lôi Trấn Phong gần như phải ngã quỵ.
Liệu sức lực của một người có đủ để trấn áp toàn thế gian?
Thập
cường đã rời khỏi thế giới Thiên Linh để đi đối kháng cùng ngoại vực Tà
Ma. Bọn họ là chủng tộc cường đại đến đâu mà khiến cả những người cường
đại nhất của Thiên Linh Thế Giới cũng phải dùng hết sức lực mới có thể
chống trả. Tiên Mẫu có thân phận như thế nào và cái gì đã dẫn đến chiến
tranh của các tiên nhân? Rất nhiều câu hỏi đang chờ Lôi Trấn Phong phá
giải. Nhiệm vụ của Phong ngày càng chồng chất. Phong sẽ phải làm gì để
xây dựng một thế giới hòa bình. Số phận của Lôi Tiến Thành sẽ như thế
nào? Một người cha đã phải từ bỏ tất cả để có thể thủ hộ cho những gì
quan trọng đối với mình, nhưng lại bất lực trước nguy cơ mà con mình gặp phải. Làm sao Lôi Trấn Phong có thể lừa được Thiên Tôn và Giao Trì
Thánh Mẫu mắc bẫy. Hai bên đang dành giật từng khắc để chạy đua với thời gian. Số phận của Thiên Linh Thế Giới đều nằm hết trên vai của một Hỗn
Độn Thánh Thể.