Đại Phúc đứng đón gió lồng lộng cùng Thường. Lão đại đã vào xuyên tinh
toa một đường đến thẳng Hắc Thần Thành. Lâm không dùng quá nhiều thời
gian để sắp xếp công việc tại Băng Xương Thần Thành. Để lại một đống
linh thạch có chỉ thị rất cặn kẽ cho vợ chồng Phúc Thường. Hai người họ
đã trở thành cánh tay trái phải của Lâm. Lâm cũng không thu nạp người
của các thế lực khác dưới trướng. Tất cả đều không hiểu vì sao Lâm lại
đi tin tưởng những nô lệ này như vậy.
Họ làm sao hiểu nổi cách
dạy người của Lâm. Hắn cho coi các nô lệ này như huynh đệ. Tạo cuộc sống cho họ. Họ cũng hiểu rằng có Lâm, bọn họ sẽ có ngày thoát khỏi tù đày
vì thực sự tại Băng Xương Thần Thành nô lệ có thể sống tự do không bị ai quản chế. Thành chủ đưa ra luật pháp bắt mọi người phải tuân theo. Kiếm người từ những trốn nước độc rừng sâu về nuôi dạy họ. Cho họ cuộc sống
như nhân loại. Họ sẽ không lấy ơn trả oán đối với Lâm thành chủ. Còn
người này thì con cái họ mới có ngày sống tốt. Mất Lâm thành chủ thì rất nhanh Băng Xương Thần Thành sẽ có người khác tiếp quản. Chỉ sợ thành
chủ mới sẽ không có ý nghĩ như Lâm.
Phúc đợi Lâm biến mất phía
chân trời mới mở miếng linh thạch đầu tiên ra cùng Thường xem xét. Lời
căn dặn của Lâm rất rõ ràng. Lập tức triển khai xây dựng luyện dược
phòng. Loại đan dược chủ yếu luyện chế đó là tinh thần đan. Đẳng cấp của đan dược sẽ tùy theo khả năng của luyện dược nô. Nếu luyện được càng
nhiều sẽ tích lũy điểm tự do càng nhiều. Vì sao có hệ thống điểm tự do,
vì chỉ cần đạt được 1 triệu điểm sẽ được thành chủ ra tay trừ bỏ thân
phận nô lệ. Cũng chỉ có thành chủ mới có tư cách này. Nhưng bao năm nay
cũng chưa từng nghe nói thành chủ sẽ vì một nô lệ nào mà ra tay.
Tin tức này phao ra lập tức trấn động toàn bộ Băng Xương Thần Thành. Dẫu
vẫn biết rất khó để tích lũy điểm tự do nhưng ít ra đây là con số mà mọi người được vươn tới. Điểm tự do có thể cha truyền con nối, chỉ có thể
kế thừa theo huyết mạch. Không thể đem sang nhượng hay bán lại. Khi
truyền qua mỗi đời cũng sẽ phải trả thuế. Tức nếu một gia tộc không cố
gắng đời sau không cố gắng hơn đời trước sẽ dần dần bị mất đi. Điểm tự
do cũng không thể truyền cho đời thứ 2 kế thừa tức ông không thể truyền
lại cho cháu. Mà chỉ có thể kế thừa từ bố đến con. Tin tức này vừa ra
thì cũng đả động đến các đại thế lực.
Các đại thế lực bắt đầu run rẩy. Cách làm này quả thật mở mắt của biết bao nhiêu người. 1 triệu
điểm là phải tinh luyện bao nhiêu tinh thần đan đây. Thuế kế thừa những 3 phần. Không có giới hạn. Đây cũng là một mồi nhử đối với bất kỳ nô lệ
nào. Mới mấy ngày hôm trước các thế lực còn đang chê bai một thành chủ
nhân từ ngu dốt muốn cướp bóc tài sản của hắn. Chỉ cách vài năm các thế
lực đã hầu như quên đi một sinh tử cảnh đã có thể dễ dàng đánh gục võ
thần cảnh đỉnh tiêm của Thiên Linh Thế Giới. Người đã trong mấy tháng
ngắn ngủi từ sinh tử cảnh bước lên võ thần cảnh sơ kỳ và thu phục được
Băng Xương Quang Hỏa để trở thành vị thành chủ thứ 10.
Cái lúc mà Tiêu Ngọc Lâm bắt đầu thu phục nô lệ thì các thế lực còn tưởng rằng hắn sẽ bóc lột những con người này. Khi biết được hắn bỏ vốn ra đào tạo và
xin Thiên Tôn cho bọn họ có thể luyện dược luyện khí và học tập bày trận pháp thì đã khiến không ít các thế lực bất mãn. Tuy họ không ra mặt
nhưng đã theo dõi Tiêu Ngọc Lâm. Ba năm trôi qua, Tiêu Ngọc Lâm ngoài
tiếp súc cùng Hỏa Nhân Tà Thần và luyện Kiến Linh Đan cho lão thì đã
đóng cửa bế quan. Một số thế lực cũng cài võ giả lẻn vào Băng Xương Thần Thành nhưng bọn họ không hiểu sao lại biến mất như bốc hơi khỏi thế
giới này. Kể cả cấp chí tôn giả.
Băng Xương Thành tự nhiên trở
thành một nơi thần bí quỷ dị. Thiên Tôn không quản việc làm của các
thành chủ. Đã là thành chủ thì đều là một đế vương trong vương quốc của
mình. Chỉ cần bọn họ chịu làm việc cho Thiên Triều, tận trung với Thiên
Triều thì không ai quản họ. Kiến Linh Đan do đích thân Lâm luyện chế ra
ngày càng tinh thuần và cường đại khiến rất nhiều thế lực mua được rất
hài lòng. Chỉ là tài phú của Lâm thành chủ cũng quá nhiều khiến ngày
ngày bọn họ đều phải đỏ mắt. Cuối cùng họ cũng chịu không nổi, cả đám
kéo nhau đến khiếu nại Thiên Tôn. Băng Xương Thành là thành thị duy nhất không có Thần Duệ tộc dân sống. Là thành thị của các nô lệ nên không ai trả thuế.
Nô lệ với mức lương rẻ mạc, bị các thế lực chèn ép
không phải đóng thuế, nhưng từ ngày Lâm thành chủ thu nhận họ thì mức
lương đã được điều chỉnh. Dần dần các thế lực có thể nhìn thấy cảnh giới của các nô lệ tăng tiến vượt bực khiến họ bắt đầu e ngại. Thế lực của
Lâm thành chủ chỉ cần phát triển thêm vài chục năm sẽ biến thành một thế lực khổng lồ thế nào? Chính vì sự e ngại này đã khiến các thành chủ
khác cũng phải bắt đầu suy nghĩ làm sao có thể chèn ép Tiêu Ngọc Lâm.
Đến Hắc Thần Thành Lâm liền xin tiếp kiến Thiên Tôn. Dù gì cũng là một
thành chủ nên không ai dám chậm trễ. Thiên Tôn cũng mỉm cười tò mò về
thuộc cấp này. Trong mọi thế lực hắn phát triển quá nhanh. Thiên Tôn cần biết thêm về hắn. Trên bàn của Thiên Tôn là một linh thạch cực phẩm có
ghi chép tất cả về Tiêu Ngọc Lâm. Thiên Tôn cầm nó lên rò xét qua một
lần nữa.
”Tiêu Ngọc Lâm, thân là người Hỏa Thần Thành. Là con út
của Tiêu gia gia chủ 500 về trước. Vì mẹ hắn chỉ là một thứ thiếp nên
tên của Lâm không được viết vào trong gia phả. Lâm lớn lên cũng không có thiên phú tu luyện quá cao. Ngoài hắc ám thuộc tính ra thì hắn không có thuộc tính hỏa để có thể học luyện dược. Năm hắn 15 tuổi được phụ thân
gửi đi Hắc Thần Thành đầu nhập làm luyện dược đồ cho một luyện dược sư
không mấy nổi bật. Hy vọng hắn tiếp súc với hỏa khí có thể lĩnh ngộ ra
hỏa hệ. Không may Tiêu gia bị tứ đại gia tộc khác liên thủ tiêu diệt.
Tiêu Ngọc Lâm được vị luyện dược sư kia thu nhận làm con. Hắn đóng vai làm
con của ngườ đó cũng rất xuất sắc vì cùng là họ Tiêu. Mọi người vì vậy
còn lầm tưởng Tiêu Ngọc Lâm xuất thân từ Hắc Thần Thành theo phụ thân
lịch lãm nhân gian. Năm Lâm 20 tuổi thì nghĩa phụ và nghĩa mẫu của hắn
qua đời đột ngột trong một lần thanh trừ của các gia tộc nhỏ thuộc Hắc
Thần Thành. Tuy không liên quan nhưng bọn họ lại là người vô tình bị
hại. Tiêu Ngọc Lâm trốn vào rừng tu luyện. Năm hắn 200 tuổi trở ra giết
rất nhiều võ giả cấp thấp đã liệp sát Tiêu gia trang năm xưa. Nhờ đó hắn nhanh chóng thu thập được tài phú rồi tu luyện đến sơn hà cảnh. Sau đó
vì trốn tránh kẻ thù đã gia nhập quân ngũ.
Kẻ thù của hắn cũng
muốn tìm nhưng Lâm đã gia nhập quân ngũ thì trở thành người của Thiên
Tử. Bọn họ bao năm nay vẫn chờ đợi để nhổ cỏ tận gốc. Lâm trốn luôn 300
năm trong quân ngũ. Hắn là một tu luyện cuồng nhân. Thiên phú lĩnh ngộ
rất cao và được nhiều đội trưởng đề bạc. Trong chiến tranh Hỏa Linh Hải
Tiêu Ngọc Lâm đã bộc lộ tài năng.”
Thiên Tôn suy đi nghĩ lại một
con người có thể ẩn núp 500 năm thật sự rất không đơn giản. Hắn xứng
đáng có được địa vị hôm nay của hắn. Nhưng mãnh hổ thường không chịu
phục tùng. Thiên Tôn không muốn tin tưởng một thành chủ mà lão không
thấu hiểu. Thiên Tôn đang gật gù sắp xếp lại các tin tức thì tiếng gõ
cửa vang lên. Thiên soái Dạ Xoa bước vào.
- Khải bẩm Thiên Tôn.
Tiêu Ngọc Lâm đêm qua đã đến Hắc Thần Thành. Cùng đêm hắn đã lẻn vào gia tộc của 13 tiểu gia tộc khu vực Tiêu Sơn. Giết chết rất nhiều võ giả
cao cấp ở đó. Bọn họ hình như đều là người đã lỡ tay giết chết các thôn
dân của Tiêu Sơn năm xưa trong khi trừ khử nhau. Tiêu Sơn hiện giờ đều
nơi nơi bị phóng hỏa. Chỉ còn lại phụ nữ và trẻ em cùng các võ giả không liên quan đến sự kiện năm xưa. Hắn giết người phóng hỏa xong để lại chữ ký và lời nhắn: ”Có thù báo thù, có ân báo ân!” Các gia đình nạn nhân
năm xưa được thủ hạ của hắn tặng rất nhiều linh thạch và được hộ tống
đến Hỏa Thần Thành tỵ nạn.
- Ha ha ha... tốt. Làm việc gọn nhẹ,
ra tay cay độc. Bổn tôn thích hắn. Có thù báo thù, có ân báo ân! Lần
trước hắn đến Hỏa Linh Hải, ngươi đã điều tra ra được gì?
- Khải
bẩm Thiên Tôn. Lúc hắn đi chỉ dẫn theo một a đầu trẻ làm người hầu. Hắn
hình như đã liên kết được cùng Lôi Nhã Lan. Bọn họ đã trao đổi rất nhiêu linh đan. Còn có cả... tinh thần đan.
- Hử? Tiểu tử này cũng rất khá đó hả. Hắn, làm việc tích cực hơn ngươi nhiều. Ngươi ráng mà học
hỏi hắn. Còn nữa... truyền lệnh của ta, chưa có lệnh của ta cấm các
thành chủ và thiên soái ra tay với hắn. Người nào giết hắn sẽ bị ta diệt tộc!
- Thuộc hạ... rõ!
- Lui ra đi.
- Dạ Thiên Tôn.
Dạ Xoa bực bội lui ra ngoài thì có cận về vào báo Tiêu Ngọc Lâm cầu kiến.
Nàng chỉ hừ nhẹ rồi tránh mặt không gặp. Tiểu tử này làm việc được lòng
người thật sự rất đáng ghét. Không ngờ chỉ vỏn vẹn 300 năm trốn trong
quân ngũ hắn đã trở lên bí hiểm như vậy. Lần đầu tiên ra trận đã nổi bật khiến biết bao thủ lĩnh cấp trên của hắn cũng phải bất ngờ. Bọn họ
không ai tưởng tượng ra nổi Tiêu Ngọc Lâm lại cường đại như vậy. Chỉ vỏn vẹn 300 năm đã có thể vượt cấp khiêu chiến. Trước đó tuy hắn cũng cường đại nhưng vì xuất thân bần hàn không có tài phú tu luyện. Đến được ích
địa cảnh thì hắn bằng lòng phải từ rừng trở ra giết người đoạt bảo. Nói
là vì trả thù nhưng thật ra cũng là một cái cớ mà thôi.
Đêm qua
hắn giết nhiều người như vậy, thật ra không phải là vì trả thù. Mà là để lại lời nhắn cho các thế lực sau này muốn hại hắn. Có thù báo thù, có
ân báo ân. Đó mới là ý nghĩa chính đáng của hắn. Thật ra Tiêu Ngọc Lâm
lại không biết thân phận của hắn đã bại lộ. Dương gia đang lo sốt vó làm sao có thể trừ khử đi hắn. Dạ Xoa cũng phải suy tính nên đứng về phe
nào. Một là giúp Dương gia trừ khử Lâm, hai là giúp Lâm trừ khử Dương
gia. Nàng không tin Lâm thành chủ này sẽ bỏ qua cho tam đại gia tộc của
Hỏa Thần Thành. Hắn không cần thế lực của bọn họ nhưng chắc chắn sẽ
không để lại hậu quả. Chỉ là lực lượng của Lâm còn quá mỏng chưa thể ra
tay mà thôi.
Dạ Xoa rời khỏi hoàng cung không lâu thì Thiên Tôn
lại cho người đến gặp. Lệnh của Thiên Tôn rất rõ ràng. Cấm không ai được tiếp quản Băng Xương Thần Thành. Những ai muốn tiếp quản thì phải khiêu chiến Tiêu Ngọc Lâm trong Thánh Tháp. Dạ Xoa bực mình vứt tách trà trên bàn xuống đất. Không thể hiểu nổi Thiên Tôn sao lại thiên vị tiểu tử
này quá vậy. Từ trước đến giờ các thế lực minh tranh ám đấu thoải mái,
chỉ cần người sống sót tận trung với Hoàng gia, việc còn lại không ai
quản. Không ngờ lần này Thiên Tôn lại ra mặt bênh vực như vậy. Đối với
các thế lực Tiêu Ngọc Lâm như một trái hồng mềm khiến bao người muốn
nuốt trọn. Lâm vào trong Thánh Tháp thì đây cũng là một cơ hội cho các
thế lực tranh dành thôn tín.
Thiên Tôn cầm năm bình tinh thần đan cấp 7 hạ phẩm thì vui sướng như gặp mùa. Sát Phá Thiên vì muốn nhanh
chóng cường đại nên hắn đã thôn phệ quá nhiều linh hồn thể. Nếu không có một ngàn năm tu luyện Thiên Tôn khó mà trừ khử được các bệnh ngầm. Tuy
1000 năm không là gì đối với cường giả nhưng lão đã thấy được đầu mối để trở thành Thần Tôn cảnh có 10 thuộc tính viên mãn. Lão rất nóng lòng.
Lần trước so chiêu cùng Quyền Tôn lão đã cảm nhận được tên kia đã nửa bước
lĩnh ngộ được thần tôn cảnh. Nếu lão không nhanh sẽ bị tụt hậu. Lần này
Tiêu Ngọc Lâm đến bái kiến lão đã khiến lão quá rung động. Lâm đã đưa ra một phần tàn đồ bố trí phòng thủ của Hỏa Linh Thành. Tặng lão 500 viên
tinh thần đan địa giai cấp 7 hạ phẩm. Các dược nô của Lâm hiện giờ đang
bắt đầu triển khai học luyện dược. Nếu thành công bọn họ sẽ có thể cung
cấp tinh thần đan cho cả Thần Địa. Để làm được việc đó Lâm đã tiền trảm
hậu tấu, treo giải ”trả tự do” cho các nô lệ tích lũy đủ 1 triệu điểm.
Cứ một viên tinh thần đan cấp 1 hạ phẩm tính 1 điểm. Trung phẩm tính 2
điểm. Cấp 2 hạ phẩm tính 5 điểm. Lên mỗi một cấp bậc thì lại tăng điểm.
Tùy theo cấp bậc.
Lúc đầu tất nhiên số lượng tinh thần đan ra lò
sẽ không nhiều nhưng theo thời gian dược nô sẽ có kinh nghiệm và tu
luyện càng mạnh mẽ. Đến khi bọn họ trở thành người tự do tất nhiên sẽ
phục vụ cho Thần Địa. Đối với Thần Địa đây là việc trăm lợi mà không có
hại. Nô lệ thấy lối thoát để có tự do cũng sẽ không làm phản. Bọn họ tuy cực khổ nhưng Lâm cho họ một tương lai, cho họ hy vọng. Họ sẽ ra sức
nhiều hơn cho Thần Địa, ra sức cho Băng Xương Thần Thành. Đối với Thiên
Tôn đây quả nhiên là một tin rất tốt. Tiêu Ngọc Lâm này tuy không phải
chí tôn giả, nhưng đầu óc của hắn còn có ích hơn một người có vũ lực
cường đại.
Lần này Tiêu Ngọc Lâm bước vào Thánh Tháp, Thiên Tôn
cũng đưa ra một vũ kỹ đắc ý của lão làm quà lại mặt với Tiêu Ngọc Lâm:
Vạn Sát Phi Đao. Nếu Tiêu Ngọc Lâm đối với lão đã hết giá trị lợi dụng
lão đã cho các thế lực chia năm sẻ bảy Lâm ra chia tài phú. Chỉ tiếc
rằng Tiêu Ngọc Lâm này lại đưa ra một số tin tức lão đang rất cần. Cho
lão nhìn nhận ngay sự hữu dụng của Lâm. Một người có vũ lực siêu quần có thể vượt cấp khiêu chiến như Lâm cần được bảo vệ để trưởng thành. Chỉ
tiếc rằng Lâm không có đại gia tộc chống lưng như các thiên tài khác
khiến hắn như một bia ngắm lộ thiên người người đều muốn đạp đổ.
Một nhân tài như Lâm nếu không chết, chắc chắn sẽ trở thành tồn tại khó
lòng thu phục. Thiên Tôn âm trầm không biết phải để hắn sống thêm bao
lâu. Các đại thế lực kia đỏ mắt vì tài phú của Lâm quá nhiều. Đến Thiên
Tôn cũng không thể cản ngăn minh tranh ám đấu trong Thần Địa. Lão cũng
vì muốn sớm ngày củng cố lực lượng của mình, trấn áp các thế lực nên đã
phải công khai ép Lâm đi vào Thánh Tháp. Là một thành chủ lại không có
cảnh giới cường đại, khó tránh các thế lực không phục muốn khiêu chiến.
Lâm rời khỏi hoàng thành mỉm cười âm thầm. Hắn đã vừa mua cho mình nửa
năm thời gian để sống. Còn nửa năm nữa sẽ chuyển sang năm mới. Ngày 1,
tháng 1 năm sau sẽ là ngày Lâm bước vào Thần Địa Thánh Tháp. Nơi mà các
tinh anh của Thần Địa trở lên cường đại và cũng là mồ chôn của vô số anh hào.
Lâm cười thầm trong bụng. “Muốn mạng của ta sao? Đoạt Hồn
Quyết của ta đâu phải thứ ăn chay! Cuối cùng cũng thâm nhập được vào xào huyệt của Cổ Ma.” Thần Địa Thánh Tháp hay nói đúng hơn là nơi tù đày
các nô lệ 2000 năm trước trong trận chiến Hỏa Linh Hải. 10 linh hồn theo Lâm bắt đầu rục rịch rung động. An Gia Lạc lẩm bẩm cầu nguyện Tửu Tiên. Người Thần Địa gọi bà là Thiên Mẫu Địa Tiên. Lần trước các phân hồn thu phục thiên hỏa đã khiến các nô nhân này thật sự cảm thấy được sự cường
đại của chủ nhân mình. Bọn họ thật sự rất may mắn khi gặp được một vị
chủ nhân như vậy.
Lâm biết mình đang ở trong hiểm cảnh. Ngoài Hỏa Nhân Tà Thần ra thì hầu như Lâm không có lấy một đồng minh tại Thần
Địa. Giỏi quá bị người ta ghét, nổi bật quá bị người ta ghen tỵ, giàu
quá khiến nhiều người nổi lòng tham. Cái mạng của Lâm hiện giờ đang có
nhiều thế lực muốn tới lấy. Hỏa Nhân Tà Thần đã ngỏ ý giúp đỡ Lâm. Lão
đã nhắn tin cho bốn người thân tín trong Thánh Tháp có biệt hiệu Phong,
Vân, Lôi, Vũ. Họ là những chí tôn giả trẻ tuổi có cơ hội bước vào vương
cấp nhất. Là truyền nhân để đối kháng cùng Ngũ Tuyệt của Thiên Linh
Giới. Ngoài bốn người này còn có Băng nương tử người họ Chu của Băng
Thần Thành. Hỏa Nhân Tà Thần nói Lâm có thể kiếm bốn người kia nhờ giúp
đỡ. Bốn người họ Lâm chắc chắn sẽ gặp nhưng chưa phải lúc này.
Lâm bước vào xóm nghèo thì đã có Đại Hổ chạy ra đón. Tứ Ngưu, Ngũ Hổ có mặt tại cửu đại thành thị. Hiện giờ xóm nghèo của các đại thành thị như là
một vùng đất tự trị của Lâm. Lâm có đặc quyền sử lý vụ việc trong đây.
Các thành chủ cũng cho người canh gác cẩn mật các xóm nghèo này. Dân số ở các xóm nghèo giờ đã chả còn lại bao nhiêu. Chỉ còn lại một số người
thuộc dong binh đoàn đi làm nhiệm vụ tạm trú. Sau khi làm xong nhiệm vụ
họ cũng sẽ theo thời hạn rồi về lại Băng Xương Thần Thành. Đó mới là nhà của họ. Các thành chủ cũng rất ngại có nô lệ bị chết vì họ sẽ phải bồi
thường cho Lâm thành chủ. Số tiền bồi thường thật sự khiến nhiều thế lực bất bình. Chỉ là Lâm thành chủ đã lên tiếng: Mạng của nô lệ không đắt,
đắt là công của Lâm đã đào tạo bọn họ. Ý kiến này khó có thể bắt bẻ. Số
lượng sinh tử cảnh của nô lệ ngày một đông. Thu thập của các thế lực
cũng theo đó mà thăng tiến vì lương của nô lệ dù sao vẫn rất rẻ mạc so
với người thường.
Dần dần một số võ giả cũng cảm thấy bất an vì
họ sợ một ngày nào đó nô lệ sẽ hoàn toàn thay thế họ. Các thế lực sẽ
không mướn họ nữa. Tuy vậy nhưng các thế lực vẫn chưa có động tĩnh gì vì nô lệ đem lại cho họ quá nhiều lợi nhuận. Nô lệ càng cường đại, thu
nhập của các thế lực lại càng khá. Lâm thành chủ vừa đem cho họ kinh hỷ, vừa khiến họ đỏ mắt. Sự tồn tại của Lâm thành chủ đã trở thành sự mâu
thuẫn dẫn đến tranh cãi. Hiện giờ Thiên Tôn lại ra mặt bênh vực khiến
các đại thế lực không dám ra tay. Bọn họ đang háo hức chờ đón ngày 1
tháng 1 năm tới vì đó là hạn trót của Tiêu Ngọc Lâm phải vào Thánh Tháp
lịch lãm. Cứ cho hắn sống đến ngày đó. Nửa năm qua rất nhanh.
Lâm cầm quyển trục vũ kỹ của Thiên Tôn trao tặng thì vui cười hài lòng. Lão già này cuối cùng cũng xuất ra cho hắn chút máu. Vũ kỹ của Thiên Tôn
hay sao? Đây không phải là bùa hộ mạng rất tốt hay sao? Vạn Sát Phi Đao. Đây chỉ là vũ kỹ thiên cấp bình thường không cường đại nghịch thiên.
Tên Thiên Tôn này cũng giảo hoạt ra phết. Vũ kỹ này nổi danh vì đây là
công pháp Thiên Tôn đã sử dụng lúc lão còn rất trẻ. Cảnh giới cũng không cao như các vũ kỹ nghịch thiên khác. Điểm đặc biệt của vũ kỹ này là có
thể dùng tinh thần lực khóa phi đao truy tung kẻ địch bách phát bách
trúng. Cùng lúc có thể xuất ra cả vạn mũi phi đao. Điểm yếu của nó là
lực công kích của nó so với các loại vũ kỹ thiên cấp khác thật sự lại
quá yếu.
Đối với người khác đây chỉ là một vũ kỹ “an ủi” người đi chờ chết. Nhưng đối với Lâm đây lại là một bùa hộ mạng không gì tốt
hơn. Các thành chủ khác cũng để ý đến điều này. Tin tức về những gì
Thiên Tôn làm luôn luôn là một đề tài khiến các thế lực hứng thú. Các
thế lực nhỏ nghe tin Thiên Tôn ra mặt bảo vệ Lâm thành chủ, lại tặng
luôn vũ kỹ đã thành danh của ngài từ hồi còn trẻ thì bắt đầu suy nghĩ
không dám đụng độ cùng Lâm thành chủ. Tuy hắn chỉ là một võ thần cảnh
nhỏ bé nhưng cũng không đến lân các nhị lưu thế lực nhòm ngó. Tài phú
của Lâm thành chủ không đến phiên các nhị lưu thế lực tranh dành. Nhưng
các thế lực nhất lưu lại có ý nghĩ trái ngược. Ý chỉ của Thiên Tôn rất
rõ rệt, ai có đủ khả năng đều có thể khiêu chiến Tiêu Ngọc Lâm. Nhưng
Thiên Tôn muốn đây là một minh đấu minh bạch. Ám toán hay dùng thủ đoạn
sẽ bị Thiên Tôn diệt môn. Dù sao đi nữa Tiêu Ngọc Lâm cũng là một thành
chủ, cần có tôn nghiêm của một thành chủ.
Cũng cùng lúc xuất phát từ đám nô lệ bắt đầu phao tin về thân thế thực sự của Tiêu Ngọc Lâm.
Hắn chính là hậu duệ của Tiêu gia năm xưa ngày hôm nay đã đủ cường đại
để trả thù cho gia tộc. Tin tức về người của tam đại gia tộc Hỏa Thần
Thành đang lịch lãm trong Thánh Tháp được các thuộc hạ nô lệ của Lâm
thành chủ công khai mua vào. Điều này tạo ra một làn sóng khiến người
người tò mò khó hiểu. Vào trong Thánh Tháp sống chết khó nói. Các thế
lực cũng dựa vào đó thanh toán nhau. Ra ngoài thì không người nào được
phép trả thù riêng, nhưng biết bao thế hệ đã chôn thân trong Thánh Tháp. Lần này Lâm thành chủ lại công khai khiêu chiến các thế lực như vậy.
Hắn chết là cái chắc.
Lâm bỏ hết mọi việc tu luyện điên cuồng vũ
kỹ của Thiên Tôn đã đưa. Vạn Sát Phi Đao. Lâm đặt mua số lượng lớn phi
đao cấp thấp chế luyện đặc biệt từ các loại huyền khí bền bỉ dẻo dai.
Phi đao cũng rất nhiều người dùng nhưng vì lực công kích của nó đối với
tu luyện giả không có sức sát thương lớn cho nên lên đến cấp võ thần,
chí tôn đều đã không còn ai dùng đến. Thiên Tôn tặng vũ kỹ cho Lâm thật
sự khiến nhiều thế lực nhất lưu mừng rỡ. Ý của Thiên Tôn đã rất rõ. Tiêu Ngọc Lâm là con mồi béo. Người nào đủ cường đại cứ việc nuốt. Các nhị
lưu thế lực e ngại nhưng các nhất lưu thế lực lại rất mong chờ.
Trước hạn trót của Tiêu Ngọc Lâm vào Thánh Tháp một tháng tam đại gia tộc hẹn nhau gặp mặt trong Thánh Tháp. Đợi đến ngày Tiêu Ngọc Lâm vào lập tức
liệp sát hắn. Gần 300 võ giả chí tôn cảnh sơ kỳ tụ họp. Tu luyện từ chí
tôn cảnh sơ kỳ lên đến được cấp vương giả là một ngưỡng cửa khó vượt.
Tam đại gia tộc của Hỏa Thần Thành không có nổi đến một người đạt được
chí tôn cảnh vương cấp. Đa số các trưởng lão đều dừng ở mức tam thuộc
tính viên mãn. Khó lòng bước thêm.
Cầm đầu tam đại gia tộc Hỏa
Thần Thành là ba người đứng đầu thế hệ trẻ Trình, Dương Quách tam đại
gia tộc. Một tên bụng phệ mắt lươn cười ha hả đứng ngồi trên một bục đá:
- Còn một tháng nữa hắn sẽ bước vào Thánh Tháp này. Đây là tầng của sơ kỳ chí tôn giả và cũng là nơi tắng mạng của hắn. Dưới cấp chí tôn cảnh
vương giả không ai được tùy phép bước ra. Chỉ có khi nào giết đủ 1000
người mới có tư cách trưởng thành. Chúng ta lúc vào có cả ngàn người.
Hôm nay lại không còn mấy người. Các ngươi nói có đáng buồn hay không?
- Ha ha ha ... Trình Thiết Ưng. Ngươi đã giết đủ 1002 người. Đã đến lúc rời đi. Sao còn ở lại.
- Hừ... Quách Đặc Ân ngươi cũng đã kiếm đủ số. Chỉ riêng tên Dương Thái Luân còn thiếu một đầu.
- Ừm... hay là các ngươi nhường Tiêu Ngọc Lâm lại cho ta, Thái Luân ta kiếm đủ số sẽ cảm kích bất tận.
- Ảy... Dương Thái Luân. Cảnh giới của ngươi siêu việt chúng ta. Ngươi
cũng ra tay ít nhất. Tiêu Ngọc Lâm này hay là nhường lại cho Quách gia
ta đi.
- Hừ... Hắn đã ra tay giết chết mấy chục cường giả họ Trình ta. Đầu của hắn Trình Thiết Ưng ta lấy chắc rồi.
Một giọng nói thanh thoát như chuông reo tươi cười từ xa bay đến:
- Các ngươi tranh dành cái gì. Tiêu Ngọc Lâm đã ra mặt đòi trả thù. Sao
chúng ta không cùng nhau tiêu diệt hắn. Tài phú của hắn tất cả được chia đều.
- Ai?
Cả ba thủ lĩnh tam đại gia tộc quay phắt người lại thì một cô nương trẻ đẹp cưỡi gió bay đến. Trình Thiết Ưng lóe lên
sự vui sướng. Biểu muội mà hắn luôn theo đuổi không ngờ hôm nay đã đến
đây. Lấy được biểu muội cũng đồng nghĩa với việc có thể trở thành gia
chủ kế vị của Trình gia. Nàng tuy không phải là một quốc sắc thiên hương nhưng thông minh tuyệt đỉnh quỷ kế đa đoan. Có nàng ủng hộ địa vị gia
chủ của Ưng sẽ vững như bàn thạch.
- Biểu muội giá lâm, ngu huynh tiếp đón chậm trễ.
- Ưng huynh. Ta đến trợ trận.
- Ha ha ha... Có thêm Mỹ Khương cô nương ở đây chúng ta nắm chắc 10 phần
có thể bắt sống Tiêu Ngọc Lâm. Bắt hắn khai ra công pháp khống hỏa năm
xưa của Tiêu gia. Giờ không ngờ đã còn có thể nhỉnh hơn tổ tiên hắn. Con đường của tam đại gia tộc chúng ta sắp bước vào một kỷ nguyên mới.
Dương Thái Ân cất tiếng cười khoái trí cũng khiến biết bao cường giả ở đây
vui vẻ. Gần 300 chí tôn cảnh sơ kỳ. Họ là những người cường đại nhất của Tam đại gia tộc đã theo lệnh của gia tộc vào đây lịch lãm. Những người
cường đại nhất cũng sắp đủ số. Tuy họ không phải là những thế lực đỉnh
tiêm nhưng số lượng gần 300 người này đều là những người sống trên mũi
đao mũi kiếm bao năm trời. Sát phạt quyết đoán. Dùng 300 người đối phó
một tên võ thần cảnh quả thật là đại tài tiểu dụng. Họ có thể nắm chắc
bắt sống được Tiêu Ngọc Lâm.
Trình Mỹ Khương đợi ngày này đã lâu. Nàng tính trời tính đất cuối cùng thông qua nhị vì thành chủ Mộc Băng
Thành lại lòi ra tin tức Tiêu Ngọc Lâm chính là hậu duệ của Tiêu gia năm xưa. Việc này khiến nàng trì hoãn lại kế hoạch đẩy Dương Thái Anh cho
Tiêu Ngọc Lâm. Nàng đã sớm nói gia tộc chuyển chỗ ở. Chỉ để lại vỏ ngoài của Trình gia lại Hỏa Thần Thành. Công pháp của Trình gia được Mộc Thần Thành Chủ nhanh chóng tiếp nhận. Nàng tất nhiên cũng thành đại tướng
dưới tay thành chủ. Băng Xương Thần Thành nằm sát Mộc Thần Thành. Mộc
Thần Thành Chủ dĩ nhiên muốn nuốt mảng lớn của Băng Xương Thần Thành.
Chỉ cần Tiêu Ngọc Lâm nằm xuống hắn sẽ đủ viện cớ đi “thu hồi” lại đất
đai lúc trước đã tặng Tiêu Ngọc Lâm.
Quách gia cũng đầu vào Băng
Thần Thành. Họ làm sao chịu lép vế, làm sao không muốn Tiêu Ngọc Lâm
chết. Sự gặp gỡ của các chí tôn giả tại đây đã đóng đinh quan tài của
Tiêu Ngọc Lâm. Mọi người không thể vui mừng hơn. Bọn họ đang nói cười
rôm ra thì giọng nói ồm ồm như ẩn như hiện từ một phương hướng không rõ
vang đến:
- Các ngươi đến đủ rồi chưa? Tiêu gia của ta năm xưa hôm nay chính thức báo thù. Có thù báo thù, có ân báo ân. Giết!
Tiếng vừa dứt thì hàng vạn phi đao đã bay đến. Phi đao xuyên phá mọi ẩn náu
của 300 võ giả. Bọn họ chưa kịp làm gì thì hơn một nửa số đã nằm xuống.
- Là Tiêu Ngọc Lâm, hắn đã đến. Giết ... hắn...
Tiếng của cường giả chưa dứt thì phia đao đã xuyên cổ. Phi đao chứa đựng
thiên hỏa xuyên qua não của cường giả khiến hắn không kịp thoát khỏi
thân thể thần hồn đã bị đốt cháy. Tiếng của Lâm vang vọng trong thiên
địa lúc gần lúc xa khó phát hiện. Trình Mỹ Khương rất nhanh có thể hiểu
ra hô lớn:
- Hắn dùng Hắc Kim Đan. Truy tung phi đao của hắn xuất phát từ đâu. Tất cả dựa lưng lại vào nhau cố phòng thủ.
Nhưng số lượng phi đao phóng ra quá khủng bố. Khi Lâm xuất hiện thì chỉ còn
lại hai người Trình Mỹ Khương và Trình Thiết Ưng. Thiết Ưng biết đánh
không lại dùng Mỹ Khương làm lá chắn ném nàng về phía của Lâm rồi quay
đầu bỏ chạy. Tròng mắt của Trình Mỹ Khương lớn dần khi đan điền của nàng bị Lâm một quyền phá nát. Tên này mới chỉ là võ thần cảnh sao lại cường đại đến như vậy. Nàng làm sao biết được đan điền của Lâm thật ra biến
dị đã lớn hơn đan điền của chí tôn giả không biết bao nhiêu lần. So cảnh giới tu vị với Lâm để chuẩn đoán vũ lực của hắn là một điều sai lầm to
lớn.
Lâm thấy Trình Thiết Ưng bỏ chạy thì chỉ cười khỉnh khinh
bỉ. Rút ra một mũi phi đao dùng tinh thần lực khóa chặt rồi phóng ra với một lực lượng kinh người. Phi đao truy tung bách phát bách trúng xuyên
qua não của Trình Thiến Ưng đốt thần hồn của hắn thành tro tàn. Lâm nhìn lại khu vực này mới thấy tinh thần thảo mọc đầy đất. Đây là táng mồ của biết bao chí tôn giả người Cổ Duệ. Linh hồn của họ sau khi vẫn lạc biết thành chất dinh dưỡng cho đất, mọc lên tinh thần thảo.
Lâm nhìn
lại thì thấy Trình Mỹ Khương run rẩy ngồi bệt xuống đất. Nàng không cần
phải vào đây. Chỉ ghé vào để an chia rồi sẽ thuê sát thủ, cận vệ giúp
nàng kiếm 1000 cái mạng để thoát ra. Không ngờ nàng chưa kiếm trác được
gì thì đã sắp vong mạng. Nàng nhìn Lâm run lẩy bẩy.
- Ngươi, xin đừng giết ta. Ta có thể nói cho ngươi biết tin tức về hậu duệ của Tiêu gia ngươi năm xưa. Có người còn sống.
- Hử? Thật có chuyện như vậy?
- Phải, Lâm thành chủ xin đừng giết ta. Ta có thể nói. Việc gì ta cũng có thể nói.
- Hmm... Nếu ta muốn biết công pháp truy tung An Mộc Thảo liệu cô có nói cho ta biết được không?
- Cái đó... ta ... ta không biết.
- Aihh... Cô không biết thì đối với ta có ích lợi gì. Chết đi.
Đoạt Hồn Quyết triển khai. Chỉ trong chốc lát Lâm đã trở lại với cơ thể của
Lâm. Thần hồn của Trình Mỹ Khương đã bị Lâm đoạt được. Trí nhớ và bí mật của Trình gia cũng theo đó mà vào túi của Lâm. Hắn nghĩ thầm: “Dám nói
dối ta sao? Cô biết rất nhiều.” Lâm nheo mắt về phía 2 tên thủ lĩnh
Quách gia và Dương gia thì xầm mặt lớn tiếng.
- Hai ngươi có dậy
cho lão tử hay không? Ta đâu phá nát thức hải của hai ngươi mà đi giả
chết làm gì. Tỉnh dậy cho ta hỏi vài câu bằng không thì ta thiêu đốt
thần hồn của hai ngươi.
Lâm bước tới gần hai người này rồi dùng
thiên hỏa tế ra khiến bọn họ nhanh chóng bò dậy. Phi đao vừa rồi của Lâm sao cường đại như vậy. Đây rõ ràng là vũ kỹ trên cả thiên cấp. Không
thể yếu như lời đồn được. 300 võ giả không có sức đánh trả. 150 tên bị
chết ngay lập tức. Những tên còn lại cũng không chống được lâu. Dương
Thái Luân ấp úng:
- Lâm Thành Chủ tha mạng, Lâm thành chủ tha mạng.
- Ả kia vừa nói ả biết tin tức hậu duệ người Tiêu gia ta năm xưa. Ngươi có biết người đó là ai, giờ đang ở đâu.
- Việc này tiểu nhân không biết, nhưng ...
Mới nói nhưng thì Lâm đã đoạt xá hắn. Cơ thể của Lâm được thiên hỏa phòng
hộ khiến tên họ Quách không dám nhúc nhích toát mồ hôi hột. Hắn bị đánh
bể đan điền, bị tinh thần lực của Lâm khóa đã không có cách gì chạy
trốn. Mắt hắn xa xăm ngước nhìn Lâm như nhìn một quái vật vẫn cố hiểu
tại sao Lâm có thể mạnh mẽ đến như vậy. Những sự kiện trước đây khiến
hắn run rẩy. Sinh tử cảnh đã có thể dễ dàng đánh gục võ thần cảnh. Hiện
giờ hắn đã bước vào cảnh giới võ thần cảnh, làm sao lại không đủ sức
giết chết những tên chí tôn con như Quách Đặc Ân hắn. Ân không dám nói
gì. Chỉ cần nói sai một câu thì sẽ lập tức bị tên hung thần kia đoạt xá.
Lâm siêu thoát thần hồn của Dương Thái Luân xong lại mở mắt nhìn Quách Đặc Ân.
- Ngươi muốn sống hay muốn chết?
- Sống, dĩ nhiên là muốn sống!
- Hừ... Ta lại không muốn cho ngươi sống.
Lâm nói xong thì triển khai Đoạt Hồn Quyết. Bí mật của ba nhà Dương, Trình, Quách cứ thế vào túi Lâm. Kể cả cách trồng Bồ Linh Quả và truy tung hai loại linh thảo kia cũng vậy. Di Hồn Đại Pháp chỉ có thể cướp thân thể,
nuốt thần hồn và tù đày linh hồn của một người nhưng lại không thể cướp
đi trí nhớ của kẻ khác. Đoạt xá thân thể của người khác có thể nhanh
chóng lĩnh ngộ ra được thuộc tính linh khí của cơ thể đó nhưng phải làm
quen với cơ thể. Nuốt thần hồn với tốc độ như Lâm thì cả Thần Địa này
chưa từng thấy qua. Đoạt Hồn Quyết bá đạo hơn Di Hồn Đại Pháp gấp nhiều
lần.
Chiến trường la liệt xác chết của cả gần 300 võ giả. Lâm cho một mồi lửa thiếu đốt bọn họ. Thu thập lại giới chỉ, vũ khí và áo giáp. Các thế lực sung quanh dần dần cũng lộ mặt.
- Ha ha ha... Lâm
thành chủ, không hổ là Lâm thành chủ. Nhưng ngài sao lại không siêu hồn
hết đám này. Dùng thiên hỏa thiêu đốt bọn họ làm gì thật sự uổng phí.
Giọng nói có chút trách móc. Lâm nhướng mày nhìn lên thì thấy một nam tử mặc
hoàng bào cưỡi gió đứng trên không oai phong lẫm liệt. Người này hình
như là họ Thiên. Là người của Hoàng gia. Lâm cười khỉnh dùng sát khí lan tỏa khiến biết bao người muốn lại gần cũng phải lui xuống. Vị nam tử
kia cũng lập tức bị sát khí của Lâm làm choáng váng. Hắn hơi lắp bắp
nhưng khó mở miệng. Lâm dùng Thiên Nhân Hợp Nhất cuốn linh khí vào hắng
giọng:
- Người của Hoàng Gia và gia quyến của các vị Thành Chủ, Thiên Soái nghe đây. Bổn thành chủ vào đây kiếm điểm cống hiến để đổi lấy
công pháp giải trừ khế ước nô lệ. Ta cần 1 ức điểm. Những người không
phận sự cút. Ta không muốn giết người nhà của các vị đồng liêu. Ta cho
các người 1 khắc. Sau 1 khắc không rời khỏi thì chết hết đi cho ta!!!
Tiếng của Lâm như tiếng sấm rền khiến bao người trong Thánh Tháp phải ló mặt
ra xem. Những người đang tu luyện trong các phòng đều không cần ứng
chiến nhưng sắp đến ngày 1 tháng 1. Biết bao kẻ háo hức chờ mong có thể
hôi của, mong có thể nhặt được của Tiêu Ngọc Lâm một vài giới chỉ. Động
tĩnh lúc trước Tiêu Ngọc Lâm tạo ra đã khiến rất nhiều cường giả kéo đến núp vào các góc. Lâm nhìn lên bầu trời lúc nào cũng xám xịt của Thánh
Tháp.
Đây là một không gian riêng biệt được xây dựng như một tòa
tháp. Người vào trong đây phải giết chết ít nhất 1000 người mới có thể
rời đi. Ngoài 1000 người còn có số điểm của mỗi người. Cứ giết được một
người thì sẽ được một điểm giết người. Ngoài điểm giết người còn có điểm cống hiến. Cấp bậc điểm cống hiến tùy theo đẳng cấp của kẻ thù. Kẻ thù
càng cường đại thì điểm cống hiến sẽ càng cao. Thánh Tháp phân chia theo các tầng. Tầng thấp hơn được phép lên tầng cao hơn nhưng tầng cao không được phép xuống tầng dưới.
Lâm nhìn số điểm trên chiếc vòng cổ
tay của mình có hai ô. Một ô đề 298 điểm. Ô bên kia gần 500 vạn điểm.
Lâm lắc đầu tỏ vẻ không hài lòng. 300 tên vừa rồi đều là chí tôn con của một gia tộc Hỏa Thần Thành quá yếu kém. Điểm cống hiến bọn họ cướp được không cao. Họ cũng không có cảnh giới quá cường hãn nên giết hết gần
300 tên cũng chỉ kiếm được 500 vạn điểm. Phải kiếm đủ một ức tức 100
triệu điểm khó khăn đến mức độ thế nào? Hy vọng lát nữa những tên kia sẽ có số điểm cao hơn.
Một số người của các thành chủ và Hoàng gia
tuy hơi bực dọc nhưng sát vực của Lâm thể hiện quá rõ rệt khiến rất
nhiều thế lực lui ra xa quan sát thêm. Giết được Lâm thì đã sao. Bọn họ
vẫn phải tranh đoạt cùng các thế lực khác. Tam đại gia tộc của Hỏa Thần
Thành nếu lúc nãy giết được Lâm thì bọn họ đã bị các chí tôn giả khác
bao vây tiêu trừ đoạt bảo. Thần Tháp không quá rộng lớn. Chỉ khoảng 100
dặm vuông. Chia thành 4 khu vực lớn. Ở giữa là một tòa tháp có các phòng nghỉ ngơi nhưng số lượng các phòng cũng không nhiều. Chỉ có khoảng 1000 phòng. Mà võ giả lại có đến cả mấy chục ngàn người, thậm chí có lúc cả
trăm ngàn người.
Số lượng chí tôn giả của Thần Địa nhiều như kiến cỏ nhưng cảnh giới bọn họ lại yếu ớt không tưởng tượng được. Nuốt thần
hồn để tu luyện tuy nhanh chóng nhưng lại cần thời gian tiêu trừ các
bệnh ngầm do thôn phệ linh hồn đem đến. So với các chí tôn giả Thiên
Linh Giới người Thần Địa yếu kém hơn gấp cả 10 lần. Thiên hỏa đối với
bọn họ là một khắc chế không gì vượt qua được.
Lâm nhắm mắt dùng
tinh thần lực khóa từng người gần khu vực chiến đấu. Chỉ thấy một số ít
người của Hoàng gia và các thành chủ, thiên soái rút lui. Bọn họ nói là
rút lui nhưng thật ra lại đang bao vây các nhất lưu thế lực khác lại. Họ vừa muốn xem Lâm mạnh mẽ thế nào. Con mồi Tiêu Ngọc Lâm này bọn họ ăn
là cái chắc.
- Các ngươi chuẩn bị xong chưa. Thời gian đã hết. Để bổn thành chủ tiễn các ngươi lên đường.
Lời nói vừa dứt thì hàng vạn phi đao lại bay ra từ giới chỉ của Lâm. Lâm
đặt phi đao trong 10 giới chỉ. Đeo trên mười ngón tay như Lĩnh Nam Liên
Hoàn chỉ liên miên bất tận lao ra khóa các võ giả liệp sát. Không ai có
thể tới gần Lâm. Thiên hỏa quá bá đạo phá nát các loại phòng thủ. Đối
với công pháp Di Hồn Đại Pháp của các võ giả lại trở thành điểm khắc chế chí mạng. Lâm như hổ lạc vào bầy dê liên tục phóng ra phi đao. Chưa đến một khắc điểm số cống hiến của Lâm đã lên đến 15 triệu điểm. Lâm lắc
đầu than vãn.
- Các ngươi sao ít điểm như vậy. Bổn thành chủ biết đến khi nào mới kiếm được đủ số 100 triệu? Mẹ nó tên nào mạnh nhất lăn
ra đây cho ta!
Tiếng của Lâm cuồng vọng cao ngạo khiêu chiến cả
tầng thứ 2 cao nhất của Thánh Tháp. Trên tầng này đó là tầng của các
chuẩn chí tôn cảnh vương giả. Số lượng của bọn họ không nhiều nhưng sự
tàn khốc của tầng cao nhất lại không kém bất cứ nơi nào trong Thánh
Tháp.
Một số thế lực thấy Lâm cuồng vọng thì khinh bỉ bĩu môi.
Tên nhà giàu mới nổi này thật sự không biết trời cao đất rộng là gì.
Thiên Lục Sát hiếu chiến chịu không nổi tuy đã lui về cũng phải bước
lên.
- Vì ngươi mà Lục Tề ca ca bị xóa sổ khỏi gia phả. Ta sẽ thay hắn trả thù.
- Hử? Ngươi là người Hoàng gia? Cút... Ta không giết một hậu bối của Thiên Tôn.
- Ha ha ha... Ngươi, ốc còn không mang nổi mình ốc còn dám cuồng vọng.
Vạn Sát Phi Đao của ngươi rất khá nhưng phòng thủ của ta mới là mạnh
nhất. Tiêu Ngọc Lâm ngươi tưởng làm thành chủ thì đã có vũ lực của một
thành chủ chân chính hay sao? Giết!!!
Tiếng của Thiên Lục Sát mới dứt thì người của Hoàng gia từ tứ phía đã bao vây Lâm không chạy nổi.
Số lượng của họ cũng phải cả ngàn người. Lâm cười ha hả như một hung
thần.
- Tới tốt lắm. Vạn Sát Phi Đao.
Hàng vạn phi đao
theo các ngón tay của Lâm bắn ra. Lần này người họ Thiên đã có chuẩn bị. Bọn họ bày trận tạo dựng ra phòng thủ kiến cố nhiều tầng khiến thiên
hỏa thiêu đốt bị các tầng phòng thủ suy yếu, cuối cùng mất đi tác dụng.
Lâm vẫn bình tĩnh phóng hết đợt phi đao này đến đợt phi đao khác. Thời
gian qua một khắc thì Lâm dừng tay. Phi đao đã mất tác dụng. Lâm lắc đầu thở dài gãi đầu cười hì hì.
- Hết phi đao. Éo mẹ... Các ngươi chờ lão tử một lát ta đi đúc thêm.
Nói xong Lâm quay đầu bỏ chạy. Vòng bao vây quá khít nhưng thân pháp của
Lâm quỷ dị khó lường luồn lách hết chỗ này sang chỗ khác cuối cùng cũng
thành công chuồn ra ngoài chạy thẳng vào rừng rậm. Phi đao của Lâm có
rất nhiều nhưng thiên hỏa quá bá đạo Lâm chỉ có thể dùng được một lần là phải bỏ. Lâm hơi bực dọc vì nếu có thể sử dụng Lĩnh Nam Chỉ thì tốt
biết mấy. Đang kiếm đường lui thì Thiên Lục Sát đã từ lúc nào chặn trước mặt Lâm.
- Lâm thành chủ, ngươi chạy đi đâu? Ta công nhận thiên
phú ngươi rất khá. Đầu quân dưới trướng ta đi. Bổn thái tử sẽ bảo kê cho ngươi. Chỉ lấy của ngươi 9 phần tài phú bảo đảm từ giờ trở đi không ai
dám ăn hiếp ngươi. Với tài trí của ngươi chắc chắn sau này sẽ là một kẻ
phong vân tại Thần Địa.
- Ha ha ha... bổn cung coi tài phú như
mạng. Tên chí tôn con ngươi lấy của lão tử những 9 phần. Đưa tiền cho
ngươi ta còn đau hơn bị thiến. Chúng ta cá cược đi. Ngươi đấu với ta.
Ngươi giết được ta thì tất cả đều là của ngươi, ngươi thua thì ta lấy
mạng chó của ngươi!
- Chó??? Là cái gì???
- Mẹ nó chó là cẩu, là lang, là con ma hút máu chứ là gì. Đồ ngu!
- Ngươi...
Lâm gãi đầu thỉnh thoảng vẫn quên. Thế giới này không có chó và mèo. Có sói nhưng không có chó. Nhớ đến Tiểu Lôi Lâm bỗng dưng hơi có chút cảm thấy tội lỗi.
- Ngươi ngươi cái con mẹ mày. Ngươi không xứng làm chó. Làm thái giám đi...
Cái thế giới của đàn ông ở đâu cũng vậy. Nhất là Thần Địa là nơi vẫn còn
văn hóa cổ hủ trọng nam khinh nữ. Hoàng cung của hoàng triều cũng không
thiếu thái giám. Là những nô bộc được đặc xá nhưng đổi lấy là phải bị
thiết rồi phục vụ cho hoàng triều. Thiên Lục Sát là cường giả, giết
người như ngóe có bao giờ bị ai chửi rủa thậm tệ như vậy đâu. Tên Tiêu
Ngọc Lâm này quá điêu ngoa. Sát bực mình không nói năng gì thêm lấp tức
ra tay.
Sát sử dụng một thanh đại đao to bản, dài bằng gần một
người thường. Sát vung đao lên thì các cường giả không ai dám tới gần.
Đao mang khủng bố chém nát các hốc đá sung quanh thành bình địa. Linh
khí ngoại phóng của đao mang khiến Lâm không dám ngang nhiên đón đỡ chỉ
có thể du đấu thỉnh thoảng dùng phi đao bắn ra phá phòng thủ của Sát.
- Ha ha ha... Ta đã điều tra rõ ràng, ngươi đúc ra hơn 2 tỷ phi đao. Mặc
dù là phi đao cấp thấp nhưng tài liệu không tồi có thể chứa đựng thiên
hỏa. Ngươi từ nãy mới phóng ra có bao nhiêu phi đao, làm sao đã hết
được.
- Aizzz con bà nó. Tên cơ bắp ngươi cũng có chút mắt nhìn. Ngon thì tới đây đi ha ha ha... bổn thành chủ tiếp ngươi.
Lâm nói rất hăng nhưng có vẻ như nỏ mạnh hết đà, hoàn toàn không dám đỡ chỉ né tránh. Lâm bị ép dần đến mép rừng. Cá cường giả thấy Lâm lui dần về
phía họ thì vận động linh lực chuẩn bị cho Lâm một kích. Lâm né tránh
nhưng luôn luôn để ý đến động tĩnh đằng sau. Bên trái có người phóng
chưởng. Lâm dựa vào chưởng đó né tránh kiến chưởng phong va chạm đao
mang tạo ra cho Lâm một khe hở. Lâm phóng ra một phi kiếm. Dùng linh khí tăng phúc lấy đà thêm lực đánh thẳng vào phòng thủ của Sát. Sát tuy để ý đến phi đao nhưng khinh thường lực sát thương của phi đao nên chỉ phòng thủ đủ dùng. Không nghĩ Lâm sẽ áp sát. Trong lúc nhất thời tốc độ của
Lâm làm cho Sát bị đánh bật đi. Sát dồn linh khí vào trước ngực chống
lại mũi kiếm.
“Keng” một tiếng địa giai đỉnh phong binh khí bị
lực phòng thủ của Sát đánh gãy. Sát chém loạn ra ba đao khiến Lâm phải
lui lại mấy chục bước. Đao mang chém vào tầng linh khí phòng thủ của Lâm đánh bay hắn ra xa. Lâm lập tức lấy lại thăng bằng ọe ra một búng máu.
- Hề hề... phòng ngự không tồi. Đao pháp bá đạo.
- Ha ha ha... Tiêu Ngọc Lâm ngươi biết sợ rồi sao. Vạn Sát Ma Đao của ta
theo hệ cận chiến. Đao mang không xa nhưng được cái rất mạnh trong phạm
vi bách bộ. Ngươi tốt nhất đừng để ta đánh trúng một lần nữa. Tiếp chiêu đi.
Lâm lại phải ứng phó cẩn thận. Đằng sau đã bị bịt đường lui
không thể chạy trốn. Lâm lui lại mọi góc có thể. Đến đâu cũng có người
đánh lén hắn. Mấy lần suýt chết. Lâm như say đòn không sợ chết mấy lần
lao vào áp sát đều bị Thiên Lục Sát chém nát vòng linh khí phòng thủ.
Sát đắc ý cười ha hả:
- Tiêu Ngọc Lâm. Lực công kích của ngươi
còn quá yếu. Phòng thủ còn quá yếu. Chỉ được tốc độ quá nghịch thiên
bằng không đã chết không biết bao nhiêu lần. Thời gian càng kéo dài
ngươi càng chết chắc. Đầu nhập dưới trướng của ta. Phò tá ta lên ngôi
cửu ngũ đứng sau Thiên Tôn. Hừ bằng không hôm nay ngươi chết chắc.
- Hừ ... đầu nhập cái đầu nhà ngươi. Thà làm đầy tớ cho kẻ khôn còn hơn
làm thầy thằng dại. Ngươi ngu như ngưu chỉ có sức trâu hữu dũng vô mưu
mà đòi làm chủ của ta. Đừng khiến ta phát ói. Lên đây đi lão tử tiếp
chiêu ngươi.
Thiên Lục Sát đỏ bừng mặt. Hắn từ nhỏ đến lớn chưa
từng bị ai chửi rủa. Đi đến đâu hắn cũng là người nổi bật là một thiên
tài người người kính ngưỡng. Hôm nay trước mặt bao anh hùng Thần Địa lại bị một tên võ thần cảnh chửi rủa không ngớt lời. Lục Sát nghiến răng:
- Ngươi nói quá nhiều, tiếc rằng vũ lực của ngươi không lớn bằng cái miệng của ngươi.
Lục Sát dùng tay vuốt vào lưỡi đao. Tay hắn đưa đến đâu lưỡi đao đỏ màu máu đến đó. Mọi cường giả đang bao vây thấy thế thì sợ hãi lui ra xa. Lâm
biết giờ khắc quyết định đã đến. Một chiêu này nhất định sẽ rất cường
đại. Lâm chỉ có thể dựa vào thân pháp để né tránh. Lưỡi đao của Lục Sát
lóe sáng. Hắn cầm ngược thanh đao rồi từ cánh phải vát chéo lên tạo
thành một vệt đao mang sắc bén, khủng bố.
- Vạn Sát Nghịch Thiên Trảm!
Đao mang không nhanh lắm nhưng càng bay tốc độ càng nhanh dần. bao phủ cả
một góc. Lâm thấy vậy thì không dám đón đỡ lui dần. Vừa lui Lâm vừa dùng phi đao đánh vào đao mang để suy yếu nhưng đao mang càng lại gần thì
càng mạnh. Tốc độ càng bạo tăng. Lâm lui ra rất xa bìa rừng khi nhìn lại thì mọi người đằng sau hắn đã lui rất xa. Tốc độ của Lâm bạo tăng kiếm
một góc mở quay đầu chuồn thẳng. Lâm lợi dụng lúc các người bao vây hắn
sợ đụng phải đao mang của Lục Sát đã tạo ra một kẽ hở cứ thế thoát ra.
Những người nhìn thấy Lâm chạy thì cũng hốt hoảng cản hắn lại nhưng
không kịp.
- Ha ha ha... Hoàng gia cái rắm. Ỷ đông hiếp yếu bắt nạn một mình ta. Lão tử có thù báo thù. Các ngươi hãy đợi đấy.
Lâm phi thẳng một đường. Trên đường chạy trốn một số võ giả chí tôn sơ kỳ
hắc ám thuộc tính chặn đầu Lâm lại bị Lâm dùng phi đao liệp sát. Số
lượng cũng không nhiều nhưng điểm số của Lâm cũng vọt lên 323 người,
kiếm được gần 16 triệu điểm cống hiến. Lâm chạy đại vào khu phòng trọ,
thấy một phòng trống thì cười khanh khách chạy vào rồi đóng cửa. Lâm
cười ằng ặc như rất vui vẻ trêu tức Thiên Lục Sát đang sùi bọt mép chửi
đổng. Trong phòng trọ Lâm còn nói vọng ra ngoài.
- Sát Cái Rắm. Lão tử hôm nay tạm thời tha cho ngươi. Ngày hôm khác nhất định lấy đầu của ngươi.
Tiêu Ngọc Lâm này rõ ràng bị người ta đuổi đánh chạy té khói mà còn hống
hách. Thiên Lục Sát tức quá không làm gì được đấm ngực hắng giọng rõ to.
- Tiêu Ngọc Lâm. Ngươi được phép ở trong phòng đó nhiều nhất là 7 ngày.
Sau 7 ngày ngươi sẽ bị truyền tống ra ngoài. Ta chặn ở ngoài cửa này. Để xem tiểu tử ngươi làm sao chạy trốn.
- 7 ngày sao? Khà khà... Đợi 7 ngày đi rồi mới nói ha ha ha...
Thiên Lục Sát không còn cách gì chỉ có thể cắm trại trước khu vực phòng trọ
bao vây Tiêu Ngọc Lâm. Hơn một ngàn cường giả họ Thiên bỗng nhiên hậm
hực trầu trực tại trước khu trọ. Bọn họ nhất quyết phải giết bằng được
Tiêu Ngọc Lâm. Lâm ở lỳ trong phòng cho đến ngày thứ 3 thì bốn người
Phong, Vân, Lôi, Vũ chạy đến. Bọn họ đều là những chuẩn chí tôn giả
vương cảnh cố tình áp chế cảnh giới không đột phá để có thể ở lại đây
trợ trận cho Lâm. Họ không nghĩ rằng Lâm lại vào sớm vậy nên vào khu tu
luyện của Thánh Tháp liệp sát ma thú kiếm bảo và điểm cống hiến. Bọn họ
nghe tin Tiêu Ngọc Lâm gặp nạn thì cấp tốc chạy đến đây.
Hỏa Phong đứng đầu bốn người cất giọng hô lớn:
- Lâm thành chủ, Phong Vân Lôi Vũ của Hỏa Thần Thành có mặt ở đây. Người
nào muốn hại thành chủ thì ráng chịu sự phẫn nộ của bọn ta.
Bốn
người này đến đây thì cũng tạo ra động tĩnh không nhỏ. Họ đều là những
người cường đại nhất của Thánh Tháp tầng 4. Sinh tử cảnh ở tầng một. Võ
thánh cảnh ở tầng 2. Cấp võ thần cảnh ở tầng 3. Đây là tầng 4 dành cho
những chí tôn giả có dưới 5 loại thuộc tính viên mãn. Trên tầng này chỉ
còn một tầng nữa là tầng 5, dành cho cấp chí tôn cảnh trên 5 thuộc tính. Người nào đạt được cấp vương giả có 5 thuộc tính ngũ hành thì sẽ bị
truyền tống ra ngoài. Lên được đến tầng 5 đều là những tinh anh đã có đủ số điểm nhưng bọn họ đều là những người cường đại muốn cướp đoạt tài
bảo của các cường giả khác nên cố tình ở lại tu luyện.
Lâm ở
trong phòng dùng tinh thần lực quan sát từng thế lực một. Những người
này nếu trong Hỏa Linh Hải đã ra tay chắc chắn Đấu Linh đã thất thủ. Đấu Linh Thủ Hộ giả lực lượng quá mỏng không đủ đối kháng. Lâm bắt đầu tự
hỏi vì sao Sát Phá Thiên lại không ra lệnh cho những người này ra tay
chứ? Hắn hình như là không thể. Thiên Tử lớn nhất. Thế lực của Hoàng gia cũng mạnh nhất, nhưng bọn họ cũng không thể khống chế toàn bộ các thế
lực. Tuy các thế lực luôn luôn thề trung thành với hoàng triều nhưng bọn họ cũng không phải phục tùng mệnh lệnh tuyệt đối. Trong hoàng gia cũng
có minh tranh ám đấu tranh dành quyền lực. Sát Phá Thiên lại là một kẻ
ngoại tộc được Thiên Tôn đề bạc. Khó trách lực lượng của hắn mỏng. Thiên Tôn vì muốn mượn Sát Phá Thiên để làm kẻ chết thế hoàn thành lời tiên
tri “Thiên Tử Vong” nên đã cố tình để hắn lãnh binh đánh chiếm Thiên
Linh Thế Giới.
Với một tỷ binh lính bọn họ đúng ra đã có đủ lực
lượng thôn tín Đấu Linh. Chắc chắn các thế lực Thần Địa sẽ hưởng ứng
cùng Sát Phá Thiên cấp binh cắt cứ mọi nơi giết người đoạt bảo. Tiếc cho Sát Phá Thiên một Nghịch Hành Thánh Thể lại sớm vẫn lạc. Bị sư phụ của
mình lợi dụng lừa lọc. Thiên Tôn thật ra đã muốn đoạt xá của Sát Phá
Thiên từ rất lâu. Lâm dần dần hiểu biết thêm về Thần Địa. Lâm ở lỳ trong phòng không ra. Bốn người Phong Vân Lôi Vũ cũng không đi đâu hết, đứng
trước hàng ngàn người vẫn oai phong lẫm liệt không sợ sệt. Lâm gật gù
cảm nhận được Hỏa Nhân Tà Thần ngày càng không đơn giản. Lão có thể huấn luyện thuộc hạ cường đại đến mức này thật sự rất hiếm có.
Chỉ
cần một trong bốn người Phong Vân Lôi Vũ cũng cường đại hơn Lâm. Lâm có
thể cảm nhận được Thiên Lục Sát không bằng một nửa của một trong bốn
người nhưng tại sao hắn hình như không hề sợ bốn người Phong Vân Lôi Vũ? Lâm nảy ra một ý nghĩ tinh quái. Đến ngày thứ 6, các cường giả cũng bắt đầu rục rịch. Chỉ còn một ngày nữa thôi là Lâm sẽ bị trận pháp của
phòng trọ truyền tống ra ngoài. Tiếng của Lâm sang sảng khiến bao cường
giả đứng dậy ngó ngang ngó dọc.
- Phong Vân Lôi Vũ. Bốn người các ngươi nếu coi ta là đồng minh thượng cấp thì lui hết vào phòng nghỉ
ngơi. Bản thành chủ quyết định hôm nay sẽ đại khai sát giới.
Các
thế lực nghe Lâm nói thì không khỏi chùn bước. Tên Tiêu Ngọc Lâm này tại sao lại vào trước thời hạn? Tại sao hắn lại gọi bốn người kia vào
phòng? Hắn chắc chắn phải có lá bài tẩy nào đó. Phong Vân Lôi Vũ không
khỏi ngẩn người nhưng Lâm thành chủ đã nói vậy bọn họ không thể không
phục tùng. Hỏa Phong quay lại phòng Lâm dò hỏi:
- Lâm thành chủ, chỉ cần ngài ra lệnh một tiếng Hỏa Thần Thành sẽ hưởng ứng, đến chết không từ.
- Haizz... Chết cái gì. Toàn bộ Hỏa Thần Thành rút lui cho ta.
Tại các góc một số võ giả hơi ngượng ngịu nhưng cũng rút lui. Bọn họ nghe
Lâm nói vậy mừng không tả nổi. Thành chủ đã ra lệnh cho bọn họ liều chết phải bảo toàn cho Lâm rút lui an toàn. Nào ngờ được Lâm “đại xá” làm
sao bọn họ không cảm kích. Còn nếu thật sự phải đánh, ngoài bốn người
Phong Vân Lôi Vũ ra toàn bộ chắc chắn hy sinh. Tiếng động của các cường
giả rời khỏi chiến trường rất nhanh khiến toàn trường im lặng. Biết bao
cường giả không tham gia cũng cố nhòm ngó cho được Tiêu Ngọc Lâm bước kế tiếp sẽ làm gì.
Tiêu Ngọc Lâm từ từ mở cửa phòng. Chỉ cần hắn
rời khỏi khu vực an toàn là sẽ bị rất nhiều người sát hại. Vòng bảo vệ
của khu trọ cũng không lớn. Và chỉ có hiệu lực khi có phòng trống. Lâm
dùng tinh thần lực đảo lộn một vòng rất nhanh thì thấy không ít thế lực
đang ẩn núp tại các khu phụ cận trong vòng 10 dặm. Với tốc độ của chí
tôn giả bọn họ chỉ mất vài cái nháy mắt là có thể đến nơi. Trong các
phòng đều trống, ngoài 4 người Phong Vân Lôi Vũ ra thì tất cả đều rất tò mò về Lâm. Lâm cười khinh bỉ:
- Chỉ có tưng đây đã bắt bổn thành chủ ra tay. Ta cho thêm các ngươi 7 ngày.
Mọi người còn khó hiểu Lâm chê bai điều gì thì đã thấy Lâm ra khỏi phòng
nhưng lại rất nhanh chạy vào một phòng trọ khác. Lâm cười ha hả nói vọng ra.
- Phong Vân Lôi Vũ tứ huynh đệ. Các ngươi cứ ở trong phòng nghỉ ngơi lấy sức. 7 ngày sau các ngươi sẽ cùng ta tái chiến.
Các thế lực chỉ biết bứt tóc rứt râu chửi đổng. Ngươi đã đánh đâu mà dám
kêu tái chiến. Từ đám người Hoàng gia một cường giả nét mặt âm trầm bước ra cười gằn.
- Thiên Lục Sát, ngươi làm việc bất lực. Việc ở đây để ca ca tiếp quản.
Thiên Lục Sát giật mình cúi đầu. Không ngờ đệ nhất cường giả của tầng 4 đã
xuất hiện. Vì có người này mà Sát không sợ bọn người Phong Vân Lôi Vũ.
- Bái kiến Thiên Tàn hoàng huynh.
Người vừa đến không nói một lời. Nét mặt kiêu ngạo đạp gió bay lên:
- Những người không muốn tranh đoạt tài phú của Tiêu Ngọc Lâm cút. Chỗ này sẽ do Tàng gia ta tiếp quản.
Một số thế lực nhất lưu khi thấy Thiên Tàn xuất hiện thì chỉ có thể lắc đầu bỏ đi. Có Thiên Tàn ở đây bọn họ không đủ tư cách tranh dành, thậm chí
là tư cách hôi của cũng không có. Người vừa tới bá đạo ngang tàn ham
sát. Là thiên tài số một của hoàng gia. Chỉ vì thua cho Sát Phá Thiên là một người ngoại tộc mà không được Thiên Tôn cân nhắc. Ngày hôm nay Sát
Phá Thiên đã không còn. Người cạnh tranh kế vị có một chỗ cho Thiên Tàn. Giọng Thiên Tàn vang như sấm:
- Thiên Tàn quân nghe lệnh. Lập tức bay Thiên Tội Sát Ngục. Ngoại bất nhập, nội bất xuất.
Các thế lực nào còn muốn đứng xem kịch vui thì chạy lẹ ra xa. Còn không
chạy thì sẽ vĩnh viễn không kịp nữa. Thiên Tàn quân chiếm đến 2 phần
cường giả của tầng 4. Quân số của họ lên đến gần 1 vạn. Đây là đội ngũ
hỗn hợp lấy Thiên Tàn làm chủ. Tuy bọn họ không phải là những người
cường đại nhất nhưng tuyệt đối có số lượng đông nhất. Có thể nói, những
tên nào yếu nhất đều đầu nhập vào Thiên Tàn quân. Bọn họ đi theo bầy,
khó lòng thoát khỏi nơi này vì số lượng bọn họ rất đông nên ăn chia
không đều. Đa số người ở đây đã bị Thánh Tháp này trói buộc cả vạn năm.
Họ không thoát ra được nhưng đặc biệt khó có võ giả nào dám giết họ. Bị
mất một người chắc chắn sẽ kéo cả đám đánh hội đồng trả thù cho đồng
bọn.
Lâm ở bên trong phòng dùng tinh thần lực thẩm thấu ra ngoài
thì có vẻ bông đùa cười hì hì. Số lượng này đông vậy, chắc chắn đủ một
mẻ hốt trọn. Tiếng của Lâm âm u như quỷ đói:
- Haaaa... Là Thiên Tàn đó sao. Lần này lão tử sẽ trừ khử hết vây cánh của ngươi.
Thiên Tàn mắt lóe ánh sáng âm u giọng thì thào.
- Mọi người yếu nhất vào phòng nghỉ ngơi đi cho ta. Không cho hắn có cơ hội đổi phòng. Thiên Tội Sát Ngục khởi!
Tiếng của Thiên Tàn vừa dứt thì khu vực sung quanh các phòng trọ từ từ được
dựng lên các loại kết giới. Tiếng của Hỏa Phong thét lên hơi gấp:
- Lâm thành chủ, chúng ta đi mau. Nếu không đi thì sẽ không kịp.
- Aiii... Các ngươi đừng phá bổn cung có được không. Ta chờ bọn họ mãi
mới chịu đến. Tưng đây người chắc đủ cho ta có thêm 1 ức điểm rồi đây.
Lâm không tỏ vẻ gì sợ sệt nhưng bao người đều nghĩ, là hắn đang ra vẻ cố
chống mà thôi. Thiên Tội Sát Ngục là trận pháp rất cường đại để tạo một
ngục tù. Thiên Tàn dùng nó để giết hết kẻ thù của mình. Là trận pháp nổi danh độc môn của hắn. Kết giới của trận pháp rất cường đại đủ để hắn
sát phạt đi ngang tầng bốn của Thánh Tháp. Sau lần này hắn sẽ bước lên
tầng 5 để tiếp tục tu luyện. Tài phú của Tiêu Ngọc Lâm hắn nhất định
phải lấy. Kết giới của Thiên Tội Sát Ngục không để ánh sáng lọt vào bên
trong. Không ai có thể thoát ra cũng như không ai có thể vào tiếp viện.
Thiên Tàn cười thầm: “Lần này phát tài to rồi”.