Lời của tác giả: Hi các bạn đọc. Mình là người Việt gốc tre 100%. Không phải Trung Quốc. Mình mê kiếm hiệp và kiếm hiệp lại là phát minh của Kim Dung nên trong văn của mình mang chất kiếm hiệp… Các bạn
thấy vui thì ủng hộ cho mình viết tiếp. Đảm bảo sẽ cho những ai mang tâm hồn Việt ghét Khựa vừa ý ;). Đảm bảo tác giả sẽ không hết chất xám. Sẽ
không drop! =)!
****
Không biết thời gian đã qua
bao lâu Trấn Phong từ từ mở mắt. Đầu không còn đau giật. Bù vào đó là
cảm giác sảng khoái. Hắn đảo mắt chung quanh phòng. Thấy trên bàn vẫn
còn 4 gốc tinh thần thảo. Nhắm mắt lại rồi từ từ đưa tinh thần lực
khuếch tán ra khỏi phòng. 250 mét. Không ngờ bằng vào 1 gốc tinh thần
thảo cấp 7 mà hắn chỉ cảm ứng được nhiều hơn 50 mét. Tiếng gõ cửa vang
lên:
- Vào đi!
- Tam thiếu!
1 thiếu nữ bước vào
khom mình cúi xuống. Tay bưng mâm đồ ăn và bình trà ấm. Đằng sau một vị
nữ nhân trung niên mỉm cười tười tỉnh bước vào theo sau:
- Tam thiếu, ngài đã ngủ hết ba ngày ba đêm, chắc cũng đói rồi. Để chúng hạ nhân thay ngài thay quần áo.
- Chu thẩm, sao thẩm không ở đồn điền. Đến đây làm gì?
- Nhờ ơn tam thiếu gia nghĩ ra mấy cái máy bơm, thể tu chúng ta mới có
thêm việc làm. Giờ công việc ở đồn điền đã dành cho người trẻ. Lão gia
thấy ta chăm chỉ nên điều động ta đến đây phục thị cho thiếu gia.
- Vậy thì làm phiền chu Thẩm.
- Có gì mà phiền. Vốn là công việc của chúng ta. Thiếu gia ngài cứ phát
minh ra thêm mấy cái đồ vật kỳ dị kia cho những gia hỏa bình thường
chúng ta có thêm việc làm. Vậy thì chúng ta cũng bớt cơ cực. Không cần
sống trên mũi đao mũi kiếm liều chết với linh thú nữa là tốt rồi.
- Được, rảnh rỗi ta sẽ nghĩ thêm vài đồ chơi.
Nói thì nói vậy. Ta là nhà thiết kế game, ngồi viết soft thì còn được, bảo
ta thiết kế máy móc thì lão tử chưa từng học qua. Có mà làm được cái
rắm. Nhưng thật sự phải công nhận cái thế giới này khiến hắn cảm thấy
mình quá hữu dụng. Tùy tiện đánh bậy đánh bạ mà cũng từ zero thành hero. Mấy tháng qua sự nỗ lực của Trấn Phong đã khiến gia tộc đi lên thần
tốc. Tầm quan trọng của Trấn Phong còn có thể quan trọng hơn bất kỳ
trưởng lão nào trong tộc. Chu thẩm cũng cảm thấy sự dễ gần của Trấn
Phong khiến bà quý mến vị thanh niên này. Nhất là Trấn Phong lại là một
thể tu như bà, là những người không thể bước lên con đường cường giả. Sự nỗ lực của Trấn Phong khiến biết bao thể tu phấn trấn. Phong đã tạo ra
cho mọi người một sự sống mới. Không thể trở thành tu luyện giả cũng
không có nghĩa là đã trở thành phế vật.
Ăn uống xong suôi Trấn
Phong lại đeo bao cát chạy thục mạng từ đồn điền này qua đồn điền nọ.
Vừa thăm quan việc làm ăn của gia tộc vừa tập luyện. Cơm chiều xong Trấn Phong tẳm rửa rồi lại ngồi sếp bằng trên giường. Trước mặt là 2 gốc
tinh thần thảo cấp 7 hạ phẩm, 2 gốc cấp 7 trung phẩm. Đã có kinh nghiệm
của những lần trước, nghĩ cũng không nghĩ Trấn Phong cầm luôn một gốc bỏ vào miệng nhai thành bã rồi nuốt xuống. Rất nhanh cảm giác đau đớn lại
đến. Như xé rách tâm hồn của Trấn Phong, da đầu tê nhức, thần hồn hôn
mê. Trong cơn mê sảng Phong lại nghe thấy hai tiếng cười vang vọng trong đầu rồi lại đau quá ngất đi lúc nào không biết. Khi tỉnh dậy đã là nửa
đêm. Ánh trăng soi sáng rọi vào cửa sổ phòng. Trấn Phong ngồi sếp bằng
trên mặt đất từ từ cảm nhận hàn khí từ mặt đất xông lên. Khí hàn làm
tinh thần sảng khoái.
- Sao mình lại nghe thấy âm thanh trước khi bất tỉnh?
Trấn Phong nhắm mắt ngưng thần mắt nhìn mũi, mũi hướng tâm để tinh thần lực nội thị vào trong đan điền.
- Có ai đó không?
Đợi một lúc lâu vẫn không ai đáp.
- Ta biết 2 người ở trong đầu ta!
Nhưng đợi mãi vẫn chỉ một màn tĩnh lặng của màn đêm buông xuống. Nhắm mắt
ngưng thần để cho thần thức tản ra khỏi phòng. Màn đêm tĩnh lặng chỉ
thấy tiếng côn trùng và tiếng đi lại của cẩm vệ. Tuy nói rằng Lôi gia là thế lực lớn nhất sau Độc Cô gia tại Đấu Linh Đại Lục, nhưng đồ vật mà
Lôi gia cất giữ phải khiến đến Võ Thần Cảnh cường giả cũng phải đỏ mắt.
Bất quá, bề ngoài Lôi gia che dấu rất tốt. Sống trong thế giới cường giả vi tôn này không ai không hiểu được đạo lý thất phu vô tội hoài bích có tội. Tinh thần lực khuếch tán về phía phòng của Nhã Lan. Mỗi lần khuếch tán tinh thần lực Trấn Phong cũng chọn một điểm nào để hướng tới, xác
định khoảng cách. 250 mét. So với ban ngày trước khi phục dụng tinh thần thảo thật ra không hơn được bao nhiêu. Không đến một mét.
- Tại sao lại vậy.
Trấn Phong bực mình thì thào trong bóng tối. Hắn rất rõ về dược lực của tinh thần thảo. Chỉ cần thần thức không bị tê liệt, chỉ cần hắn có thể sống
sót sau khi phục dụng thảo dược tinh thần lực của hắn sẽ có tiến triển.
Dưới ánh trăng lờ mờ Trấn Phong bật lên ngọn nến. Xem lại số tinh thần
thảo còn lại. 3 gốc. Đúng là mình đã dùng thêm 1 gốc cấp 7 hạ phẩm. Dược lực của nó tinh thần thảo cấp 6 cao giai khó mà có thể so sánh cùng.
Không cần nghi ngờ hôm nay đã liều mạng không công. Trấn Phong đỏ mắt
bực mình đem đống tinh thần thảo còn lại vứt vào ngọn đèn giọng khàn
khàn nói:
- Chả được tích sự gì. Giữ lại cũng chỉ thêm bực mình.
Rồi từ từ nhìn gốc cấp 7 trung phẩm héo úa trong ngọn nến. Trong thức hải của hắn 2 linh hồn run rẩy không thôi:
- Đừng vứt. Đồ tốt, tiểu tử ngươi thật là phá gia chi tử.
- Ai?
Rất nhanh Trấn Phong nhảy lên đảo mắt quanh phòng.
- Hài tử ngươi thật làm tức chết lão nương. Người có biết tinh thần thảo cấp 7 này rất quý giá hay không? Ngươi ở đâu kiếm ra?
Trấn Phong bực mình cầm gốc thần thảo cấp 7 trung phẩm còn lại định vứt vào ngọn nến thì cả hai linh hồn hét to lên cùng lúc:
- Tiểu ca ca, ngươi đừng hủy gốc đó. Ngươi không muốn thì cho lão nương. Ta ra gặp mặt ngươi.
- Bà dâm tổ này ngươi làm sao ra, có hắn vào được thì vào.
- Thật tức chết ta cái tên mặt đen này. Người có tin ta 1 chưởng đánh chết ngươi không?
- Đánh thì đánh ta sợ ngươi sao.
Tiếng vang vọng cãi lộng như từ trong thức hải của Trấn Phong vang vọng ra
trong đầu hắn. Như ký ức ùa về một cách hỗn loạn. Bực mình quát:
- 2 người im cho ta. Làm sao ta có thể gặp mặt hai ngươi?
1 giọng nữ thanh thoát vang lên:
- Ngươi ngồi xuống tĩnh tâm đưa tinh thần lực của người xuống đan điền.
Sau đó hội tụ lại rồi từ từ nội thị theo kinh mạch lên tim rồi lên não
ngươi.
Trấn Phong ngồi xuống tĩnh tâm, hơi run sợ nhưng sự hiếu
kỳ làm hắn thổn thức nhăm mắt ngưng thần. Đưa tinh thần lực của mình
xuống dưới bụng nơi mọi người tại thế giới này nói ở đó là đan điền. Sau đó theo các mạch máu lớn đi lên tim. Dừng ở tim một lúc rồi cảm nhận
các tĩnh mạch liên kết với não. Đưa thần thức đi lên như có lực hút hắn
phát hiện mình đang đứng ở trong thế giới đen tối không ánh sáng. Nhưng
không hiểu sao hắn vẫn có thể thấy được tất cả rõ ràng. Thế giới này rất nhỏ, như 1 căn phòng lớn. Một thế giới tiêu điều không có ánh sáng.
Không có cây cối, mọi nơi chỉ là một mảnh hoang vu. Đứng ở trung tâm của thế giới này là hai cái bóng, hình thù không rõ. Trấn Phong chỉ có thể
lờ mờ thấy được hình giáng của một nữ nhân và một nam nhân.
-
Tiểu tử, nhanh vậy đã vào được trong này. Thật sự thiên phú không tồi.
Bái lão tử ta làm sư phụ đi. Học phí là mỗi tuần cho ta ăn một gốc tinh
thần thảo cấp 7 trở lên. Thế nào?
- Cái tên mặt đen người dám
cướp đồ nhi của lão nương. Tiểu tử bái lão nương ta làm sư phụ đi. Ta sẽ dạy cho ngươi thuật luyện đan. Giá cả thì rẻ thôi. Ngươi cho ta mỗi
tuần một gốc tinh thần thảo cấp 7 hạ phẩm cũng được.
- Ta mở miệng trước, dâm tổ ngươi dám cướp người. Có tin ta một chưởng đập chết bà không?
- Đánh thì đánh sợ gì ngươi, nhớ năm đó lão nương tung hoành thiên hạ đến cấp bậc thần tôn còn phải kính ngưỡng, tên mặt đen ngươi thì là cái thá gì.
- Thần tôn mà ta sợ sao? Ta đánh rắm một cái là cả trăm tên ngã ngục.
- Rắm của ngươi thì ai mà ngửi được. Không ngã thì sao?
- Ngươi...
Choáng váng đầu óc với 2 cái bóng này. Trần Phong chắp hai tay thủ thế trước mặt cung kính nói:
- Hai vị tiền bối. Thật ra 2 vị là ai? Tại sao lại ở trong thức hải của ta?
Trầm ngâm một lúc hai cái bóng quay qua nhìn nhau. Bóng nam nhìn thằng Trấn Phong với vẻ trầm ngâm rồi nói:
- Tiểu tử, chúng ta là ai tạm thời chưa nói cho ngươi được. Nhưng ngươi chỉ cần biết, chúng ta sẽ không hại ngươi.
- Lão mặt đen ông nói gì chứ, ông không có tên sao? Ngươi có thể gọi ta
là Đan Tổ, gọi lão mặt đen này là Khí tổ. Chúng ta cứu ngươi một mạng.
Ngươi phải đền đáp chúng ta chứ. Mỗi tuần cho chúng ta mỗi người 1 gốc
tinh thần thảo.
- Dâm tổ ngươi nói chuyện không đầu không đuôi. Tiểu tử ngươi không cần nghe lão bà bà này. Cứ bái ta làm sư phụ thì được rồi.
- Tên mặt đen chết tiệt ngươi ăn rắm nói bậy. Đã từng bị ai đánh từ mặt đen biến thành mặt đỏ hay chưa?
- Mẹ nó dâm tổ, đít ngươi chưa từng nở hoa hay sao mà đòi đấm đá với lão tử ta? Ngứa mông hay sao?
Thấy hai cái bóng này lại cãi nhau om xòm hắn vội can:
- Hai vị tiền bối. Ta không phải là tu luyện giả. Không thể bái hai vị
làm sư phụ được. Xin hai vị rời khỏi thức hải ta có được không?
- Rời khỏi? Ngươi dám đuổi lão tử?
- Vạn bối không có ý này. Nhưng mà ở trong thức hải của ta thật mất tự do của hai vị. Hay là hai vị ra ngoài thoáng khí có phải tốt hơn không?
- Tên tiểu tử thối này. Chúng ta cứu ngươi một mạng, đưa ngươi đến đây.
Giờ ngươi dám qua cầu rút ván? Có tin lão nương đánh ngươi thành đầu heo hay không?
- Cứu ta một mạng? Đưa ta đến đây? ... Từ địa cầu? Hai vị là từ địa cầu.
- Ha ha ha... tiểu tử thông minh.
Trấn Phong run người. Hành trình của hắn đến thế giới này không phải sự ngẫu nhiên. Là được người đưa đến. Nhớ đến vợ con còn bơ vơ giọng hắn run
lên:
- Nhị vị tiền bối. Có thể đưa ta về lại địa cầu được không? Vợ con ta, ta nhớ họ.
2 cái bóng ngẩn người nhìn nhau sau đó lắc đầu thở dài:
- Tiểu tử. Trần duyên của ngươi ở địa cầu đã dứt. Chúng ta đưa là đưa
thần thức của ngươi từ địa cầu thôi. Giờ vực môn đã đóng. Xuyên tinh toa đã hỏng. Chúng ta lấy cái gì đưa ngươi trở lại. Đường xa vời vợi. Ngươi trở được về thì vợ và con ngươi đã chuyển kiếp không biết bao nhiêu lần rồi. Người chấp dứt nhân duyên trần thế của ngươi đi. Thế giới này mới
có thể khiến ngươi trở lên mạnh mẽ.
- Vậy không có cách nào sao?
- Có thể có. Trở lên mạnh mẽ hơn. Ít nhất ngươi phải thành cấp bậc chí
tôn. Còn không thì chúng ta không có cách. Nhưng nhắc để ngươi nhớ.
Đường xa vời vợi. Từ địa cầu đi thì dễ. Đi đến đó thì khó. Không biết
ngươi sẽ phải xuyên toa qua bao nhiêu không gian và vũ trụ. Ngươi đến
được sao?
- Dù sao ta cũng không yên lòng. Ta có thể đảo ngược thời gian hay không?
Đan Tổ và Khí Tổ quay mắt nhìn nhau. Thì thào. Tiểu tử này có lẽ nhờ vào
trí thức của kiếp trước nên lý giải của hắn đối với thế giới này sẽ rất
khác người ở đây. Biết đâu được hắn sẽ tạo lên kỳ tích. Khí Tổ ngẫm nghĩ một hồi:
- Thời gian một đi không trở lại. Nhưng hỗn độn rất
huyền diệu mọi sự tùy duyên đi. Nếu tiểu tử ngươi có thể trở thành cấp
bậc thần tôn một ngày nào đó. Ta sẽ nói cho ngươi biết làm sao có thể
trở lại địa cầu. Nhưng ngươi chỉ có thể nhìn xem cuộc sống nhân gian ở
đó, sẽ không thể ảnh hưởng đến cuộc sống của họ. Ngươi sẽ như một bóng
ma của quá khứ lặng lẽ quan sát thôi. Ngươi cùng lắm sẽ ở trạng thái
linh hồn như chúng ta hiện giờ mà thôi. Sẽ không có bất kỳ cơ hội nào
ảnh hưởng đến quá khứ đâu. Ngươi thật sự muốn sao?
Trang Hà và bé Đạt, đó là hai niềm tâm sự của Trấn Phong. Nhân duyên của hắn không thể vứt bỏ. Nghĩ cũng không cần nghĩ Trấn Phong kiên định đáp:
- Muốn!
Đan Tổ quan sát một bên cũng cảm thấy mủi lòng. Phải biết rằng đi đến địa
cầu là một quá trình mất nhiều hơn được. Cuối cùng cũng chỉ có thể quan
sát cuộc sống của người thân trong quá khứ bằng trạng thái linh hồn thể
mà thôi. Con đường cường giả, đó là một quãng đường dài đăng đẳng và
gian khổ. Không phải ai cũng có thể bước lên. Ngoài trừ thiên phú phải
có nhẫn lại, sự kiên trì và cơ duyên.
- Tiểu tử, ngươi có thể tu luyện được sao? Muốn trở thành chí tôn cảnh. Hay là thôi đi.
Đan tổ cưởi mỉm chi trêu tức. Khí tổ quay sang khẽ nhíu mày. Muốn nói gì nhưng như hiểu điều gì nên lại thôi.
- Vậy thì không. Hai vị chọn cơ thể nào không chọn lại đi chọn cái cơ thể không thể tu luyện này chứ? Báo hại ta cám treo heo nhịn đói. Có bảo mà không thể dùng. Thật sự ta rất là đau khổ? Xin hai vị thị triểu hùng
oai cứu khổ cứu nạn à.
- Trở thành cường giả là quãng đường gian
nan và đầy đau khổ. Chỉ cần ngươi muốn thì ta có thể giúp ngươi. Nhưng
ngươi phải bái lão nương và tên mặt đen này làm sư phụ. Mỗi tuần hiếu
kính Tinh Thần Thảo cho chúng ta. Thế nào?
Trấn Phong nghe vậy
liền mừng rỡ. Nghe hai người này nói chuyện Trấn Phong không khỏi giật
mình. Nhân vật có thể đem hắn từ địa cầu đến đây. Đây là cấp bậc gì? Hơn nữa ba vị gia gia và phụ thân đã dùng bao lâu thời gian để giúp hắn
kiến tạo lại đan điền mà chưa thành công. Chỉ cần có thể tu luyện, hắn
mới có thể trở lại địa cầu. Giờ thấy ánh sáng trong đường hầm đen tối,
dĩ nhiên phải nắm lấy cơ hội này. Trang Hà, chồng thật không cam lòng.
Chờ anh. Phong quỳ xuống dập đầu ba cái.
- Đồ nhi Trấn Phong, bái kiến nhị vị sư tôn.
Đan Tổ cúi xuống gật đầu đỡ Trấn Phong lên.
- Đồ nhi, chúng ta có duyên với ngươi. Chúng ta bị nhốt dưới lòng đất.
Xảo hợp gặp được ngươi gặp nạn. Trần duyên của ngươi đã dứt nên chúng ta mới mượn thức hải của ngươi xuyên việt trở lại thế giới này. Cơ thể này rất đặc biệt lại rất có duyên với ngươi. Đồ nhi hãy hảo hảo mà chiếu cố cơ thể này đi.
- Hai vị sư phụ. Tại sao lại chọn ta? Lúc đó rất nhiều người rơi xuống hố đó.
Nghe vậy Khí Tổ mới ôn hòa vỗ vai người đồ đệ này của mình.
- Tiểu tử, ngươi có linh hồn lực xa xa mạnh hơn người thường rất nhiều.
Bằng không chúng ta cũng không có cách mượn được thức hải của ngươi đâu
à. Hỗn độn rất huyền diệu. Định mệnh đã để chúng ta gặp được ngươi vậy
ngươi cứ nắm bắt lấy cơ duyên của ngươi đi. Thế giới này rất huyền bí.
Người không muốn khám phá ra sự huyền ảo của nó sao? Còn về vợ con ngươi tại địa cầu. Ngươi nên nhớ, ngươi đã là một người chết. Trước khi bước
vào chí tôn cảnh, vậy cứ tạm thời quên đi. Vả lại, cuộc sống mới của
ngươi là ở thế giới này. Ngươi sẽ không thể thoát khỏi cơ thể và trách
nhiệm của ngươi đối với thế giới này đâu.
- Đồ nhi rõ. Nhưng sư
phụ. Đồ nhi không thể tu luyện. Mặc dù cảm ứng được ba động của linh khí nhưng đồ nhi không cách gì kiến tạo được đan điền!
- Ha ha ha, tiểu tử ngươi đã quên mất lão dâm tổ này có thân phận gì sao?
- Ê ê tên mặt đen, ngươi ăn phân nên thối mồm vậy sao. Ai là dâm tổ? Lão nương cho dù đánh không lại cũng liều mạng với ngươi.
- Ngươi nhìn lén ta tắm, không phải dâm tổ thì là cái gì?
- Bà mẹ nó, tên hắc cẩu ngươi có gì hay ho mà lão nương phải nhìn lén
ngươi? Ta chẳng may đi qua lúc ngươi tắm thì mắc mớ gì đến ta. Ngươi làm ô uế mắt của lão nương ta còn chưa kiện ngươi ngươi đã đòi chửi ta. Có
muốn ta lưới rách cá chết đem ngươi chôn cùng hay không?
Không muốn cho hai vị sư phụ này cãi cọ thêm Trấn Phong xua tay.
- Nhị vị sư phụ đừng gây gổ nữa. Phải rồi, hai vị đang ở trong trạng thái linh hồn hay sao? Có muốn sống trở lại với cơ thể người thường hay
không?
Cả hai quay đầu cùng đáp:
- Muốn, dĩ nhiên là muốn.
- Chúng ta vì trở lại thế giới này đã dùng quá nhiều linh hồn lực, cần
phải mượn thức hải của ngươi trị thương. Nhưng ngươi yên tâm, lão tử ta
rất biết điều. Không như ai kia không tôn trọng quyền riêng tư cá nhân.
- Lão mặt đen chết bầm ngươi giữa ban ngày ban mặt trần như nhộng tắm
giữa suối thì mắc mớ gì đến ta. Được lão nương lỡ nhìn ủy khuất cho
ngươi lắm sao. Nhớ năm đó ta cũng là một hoa khôi chí tôn.
- Cái
thứ hoa khôi từ thưở Hồng Hoang của người vứt vào bụi chuối muỗi không
thèm cắn còn dám khoe khoang với lão tử. Ngươi biết ngượng sao?
- Ngươi cái tên mặt đen mồm thối này lão nương liều mạng với ngươi. Băng phong chưởng, tiếp chiêu.
Rồi không thèm nói năng gì thêm Đan Tổ đã một tay nhảy sổ vào tấn công Khí
Tổ. Khí Tổ cũng không tránh không né vùng quyền lên đón đỡ. Trấn Phong
muốn ra tay ngăn cẳn nhưng Khí Tổ đã hô to:
- Đồ nhi, để sư phụ truyền cho ngươi võ công nhập môn. Thiên Mã Hành Không thoái và Tĩnh Vân quyền.
- Đồ nhi, để lão nương truyền cho ngươi Băng Phong chưởng và Huyền Biến
bộ. Lãnh ngộ được bao nhiêu thì phải tùy thiên phú của ngươi rồi.
Trấn Phong lui ra xa, dương mắt không chớp theo dõi hai người một quyền một
chưởng đối chiêu với nhau. Họ không dùng linh khí, chỉ có chiêu thức
thuần túy va chạm với tốc độ kinh người. Nhưng đây là thức hải của Trấn
Phong, mọi cử chỉ của họ như truyền thẳng vào tiềm thức của hắn. Thiên
Mã Hành Không thoái là cước bộ vừa tấn công vừa né tránh. Chiêu thức như tên gọi bay lượn trên không trung rất đẹp mắt. Tiến thoái có trình tự
nhịp nhàng được chia làm ba thức: Hành Lưu Thoái, chiêu thức di chuyển
trên mặt đất với tốc độ như thuấn di; Hành Vân Thoái, chiêu thức di
chuyển trên không trung như mây bay nhẹ nhàng phiêu hốt bay lượn không
gì cản nổi; Và chiêu cuối cùng là Lưu Tinh Thoái, chiêu thức tấn công,
cước bộ nhanh như sao sẹt. Tĩnh Vân Quyền lấy tĩnh chế động, quyền pháp
nhè nhàng tựa bông hồng. Chú trọng lấy nửa lạng đỡ ngàn cân mượn lực tả
lực như thái cực quyền của kiếp trước trong phim bộ Hồng Công. Vô chiêu
vô thức, chỉ chú trọng ý cảnh của quyền pháp.
Đan Tổ dùng Băng
Phong chưởng tạo nội kình đánh thằng vào các chỗ hiểm của Khí Tổ, chiêu
thức sắc bén chú trọng nhanh, chuẩn, độc. Quyền pháp chia làm 3 chiêu:
Băng Cực Liệt Địa, chiêu thức chuyên phong bế đường lui của kẻ địch công vào chỗ hiểm như cổ, hạ bộ, nách, hai bên hông; Băng Phong Lưu Thủy, là chiêu thức liên miên bất tuyệt liên tiếp tấn công đối thủ từ bát phương tám hướng, tốc độ ra quyền rất nhanh; Chiêu cuối là Băng Phong thủ,
chiêu thức ngăn chặn các thế tấn công của đối thủ. Quyền pháp được kết
hợp với Huyền Biến bộ di chuyện rất nhanh trên mặt đất. So với Thiên Mã
Hành Không thì đơn giản hơn rất nhiều cũng không hoa mỹ nhưng lại rất
thực dụng không tốn nhiều sức lực. Huyền Biến như ảo thuật. Khi Đan Tổ
di chuyển với tốc độ cao đều để lại tàn ảnh khiến Khí Tổ khó mà chạm
vào. Hai bên đối chiêu với nhau không biết qua bao lâu cả hai đều dừng
lại thở hổn hển. Khí Tổ xua tay nói:
- Lão xú bà ngươi vẫn còn một chút bổn sự, lão tử ta hôm nay không thèm chấp với ngươi. Đồ nhi ngươi lãnh ngộ được bao nhiêu?
- Lão mặt đen ngươi cũng coi như còn chút bản lĩnh. Lão nương hôm nay nể
mặt đồ đệ ta tha cho ngươi một mạng. Đồ nhi ngươi diễn luyện chiêu thức
lãnh ngộ được cho ta xem.
Trấn Phong nghe vậy cũng từ từ đứng lên nhớ lại các chiêu thức. Sau đó thử di chuyển theo cước bộ của Huyền
Biến. Phiêu hốt ảo ảnh để lại tàn ảnh. Trấn Phong không ngờ mình có thể
di chuyển thành công một cách dễ dàng như vậy. Tiện tay đánh luôn mọt
hơi ra ba thức Băng Phong chưởng. Sau đó không ngừng nghỉ chuyển qua
Thiên Mã Hành Không, rồi nắm bắt ý cảnh của Tĩnh Vân Quyền mô tả lại
những hình thể của chiêu thức. Thái Cực Trương Tam Phong khi dạy Thái
Cực Quyền cho Trương Vô Kỵ đã nhấn mạnh vô chiêu vô thức mới có thể
không bị phá. Chỉ cần là chiêu thức thì sẽ có cách phá giải, vô chiêu vô thức thì không thể phá. Đơn giản đến tận cùng cũng là phức tạp đến tận
cùng. Đang liên miên bất tuyệt trong trạng thái kỳ diệu của Tĩnh Vân
Quyền thì bị Khí Tổ mắng to:
- Tiểu tử thối, Tĩnh Vân Quyền của ta thiên hạ vô song lại bị ngươi đánh ra thành cái dạng gì rồi. Thật tức chết lão tử ta.
Đan Tổ một bên ôm bụng cười ngặt nghẽo:
- Cái thứ quyền vô lại của ngươi được đồ nhi ta mô tả rõ rệt như thế rồi
còn gi? Cái gì mà Tĩnh Vân Quyền, đổi lại là Bóp Vú Quyền đi cho rồi.
Nghe vậy Trấn Phong mới giật mình nhìn lại tư thế của mình. Hai tay đưa
thẳng ra đằng trước, chân đứng chung bình tấn. Thật so với đang nâng hai quả dưa hấu không có gì khác biệt. Trấn Phong chỉ biết cười khổ lắc đầu đứng một bên nghe Đan Tổ giảng:
- Quyền pháp của ta thuộc hành
băng, ngươi chỉ cần vận dụng thêm băng thuộc tính vào ý cảnh quyền pháp
thì sẽ tăng lên lực lượng của quyền pháp một cách nghịch thiên. Còn cước bộ lấy hắc ám làm chủ. Chỉ cần luyện đến mức đại thành thì cho dù ngươi đánh không lại nhưng cùng cấp khó có người có thể đả thương được ngươi.
Nói xong nhìn qua bộ dáng âm trầm của Khí Tổ thì lại ôm bụng cười. Thấy Khí Tổ âm trầm như vậy Đan Tổ không khỏi có chút đắc ý vui mừng khi người
gặp họa. Trấn Phong cũng chỉ biết lắc đầu không thôi.
- Nhị vị sư phụ, thiên phú của Trấn Phong không tốt, xin nhị vị thứ lỗi. Bất quá đồ nhi cũng không phải tu luyện giả, khó mà có thể đem ý cảnh võ học tăng
lên cảnh giới đại thành.
Khi nghe vậy thì Khí Tổ cũng hòa hoãn
hơn nhiều. Lắc đầu cười nói. Tiểu tử ngươi xem nhiều ti vi quá rồi. Đánh bậy đánh bạ quyền pháp của ta. Ngươi đúng là có chút nắm bắt được ý
cảnh quyền pháp vô chiêu vô thức, nhưng ngươi lại đi mô phỏng quyền pháp của kẻ khác. Hôm nay ngươi một mạch nhìn qua mà có thể lĩnh ngộ được ba loại võ học cùng 1 lúc cũng là không tồi rồi. Còn việc tu luyện thì có
khó gì chứ. Tuy lão tử ta không phục xú bà nương kia nhưng nếu nói việc
luyện đan thuật lão bà tử này sưng đệ nhị đảm bảo khắp Thiên Linh Giới
không ai dám sưng đệ nhất đâu!
- Ha ha lão mặt đen ngươi thỉnh
thoảng cũng nói được vài câu dễ thương. Tiểu tử, đan điền của ngươi chỉ
là hơi bị rối loạn mà thôi. Chỉ là Đấu Linh Đại Lục linh khí không đủ
nên cường giả khó kiếm, mới không có người có thể nội thị đan điền của
ngươi thôi. Bất quá cho dù họ nội thị được thì sao? Họ hiểu được Hỗn Độn Thánh Thể của ngươi sao?
- Sư phụ, Hỗn Độn Thánh Thể? Lợi hại lắm sao?
Nghe vậy Khí Tổ chen vào cười to:
- Ha ha ha, tiểu tử ngươi bắt được bảo mà không biết. Hỗn Độn Thánh Thể
Lục giới vô song. Cho dù ngươi không chịu thì lão tử ta đây cũng sẽ bắt
ngươi sớm muộn quỳ gối bái sư thôi. Ta tung hoành Lục giới bao năm cũng
chỉ nghe đến trên lý thuyết chứ chưa từng gặp qua người nào như ngươi.
- Đúng vậy. Hỗn Độn Thánh Thể, nếu là người có tố chất bình thường thì
chỉ cần một viên Kiến Linh Đan cấp 6 huyền giai cao giai là có thể chữa
trị rồi. Còn người, cho dù ngươi có ăn Hồi Sinh Đan cũng là vô dụng mà
thôi. Mấy cái lão gia hỏa Lôi gia ngươi làm sao hiểu được huyền ảo Hỗn
Độn Thánh Thể chứ. Lúc nhỏ ngươi đã có cơ duyên với tu luyện rồi. Chỉ là đan điền bị nát nhưng cũng nhờ đó cho cơ thể ngươi có thêm thời gian
cảm ngộ thiên địa lính khí. Đan điền con người như cái chum đựng nước,
mỗi khi đầy thì không thể chứa thêm nước nữa. Cái chum phải lớn thêm. Đó là khi cảnh giới được thăng tiến. Nhưng sau khi tu luyện đến Phong Linh Cảnh thì hình thù của cái chum sẽ không thể tăng tiến nữa, nó sẽ bị cố
định. Hỗn Độn Thánh Thể có thể cảm nhận được quá nhiều thuộc tính. Rất
dễ bị thăng tiếng đến Phong Linh Cảnh trước khi có thể cảm ngộ được hết
các loại thuộc tính. Như vậy con đường cường giả của ngươi coi như sẽ
đình trệ tại Phong Linh Cảnh mà thôi. Khi đan điền của ngươi bị bể, cũng như cái chum có nhiều lỗ thủng, linh khí tràn vào nó sẽ không đầy mà
theo các lỗ thủng chảy ra. Chỉ cần ngươi bịt các lỗ thủng vậy thì thuộc
tính cảm ngộ được sẽ không bị mất đi rồi. Nếu là lúc trước thì không
được nhưng theo thời gian ta quan sát ngươi, hẳn là ngươi đã cảm ngộ
được tất cả mười loại thuộc tính thiên địa rồi!
- Sư phụ vậy thì đệ tử làm sao mới có thể bịt lại các lỗ thủng, chữa trị đan điền?
- Có gì khó chứ, ta sẽ truyền cho ngươi Thiên Hồn Nhãn, ngươi có thể nội
thị đan điền của ngươi sau đó tự mình chữa trị là được rồi.
- Xú bà nương ngươi tặng hắn Thiên Hồn Nhãn, lão tử cũng sẽ tặng hắn Địa Hồn Nhãn.
- Ha ha tên mặt đen ông ra tay thật hào phóng.
- Dĩ nhiên, ta bao năm cũng chỉ thu một đệ tử. Ta làm sao chịu lép vế bà
chứ? Hề hề tiểu tử. Hôm nay sư phụ truyền thụ cho ngươi pháp nhãn nghịch thiên. Mặc dù so thị giác Địa Hồn Nhãn của ta thua Thiên Hồn Nhãn của
Đan bà bà này nhưng không nên coi thường nó. Sau này chỗ tốt của nó
ngươi tự nhiên sẽ hiểu. Bất quá sau khi truyền thụ linh nhãn hai chúng
ta sẽ suy yếu. Tiểu tử ngươi phải cấp cho chúng ta ít Tinh Thần Thảo để
bồi bổ. Đau khổ trong đó cũng sẽ không thua lúc chúng ta truyền linh
nhãn cho ngươi đâu à!
- Huh? Đau khổ? Sư phụ?
Nhưng chưa
kịp nói xong thì 2 cái bóng đã lao về phía Trấn Phong. Mặc dù chỉ là
trạng thái linh hồn thể nhưng Trấn Phong vẫn rùng mình nhìn thấy hai
khóe miệng nhếch lên như họ vui sướng khi người khác gặp họa. Hắn vội
cuống cuồng xua tay hô to:
- Sư phụ tha mạng, đệ tử còn muốn gặp lại thê tử à...
Nhưng tiếng hét của hắn đã chả được quan tâm. Trong căn phòng nhỏ của Lôi gia bỗng dưng nổi lên những tiếng đau rên vang vọng. Những hạ nhân của Lôi
gia chỉ lắc đầu cười khổ. Họ đã được trưởng tộc nhắc nhở. Lôi Trấn Phong đang trong lúc phục dụng Tinh Thần Thảo, sự đau đớn trong đó người
thường thật khó mà có thể chịu nổi. Đây đã là lần thứ 3 trong tháng này. Tộc nhân nghe thấy tiếng hét của Trấn Phong cũng nổi da gà âm thầm đổ
mồ hôi lạnh. Với tính tình kiên nghị của Trấn Phong không thèm rên lên
một tiếng khi bị ngũ lão tra tấn da thịt thế mà giờ đây rên la khóc lóc
như một đứa trẻ con. Các tộc nhân nghe được cũng không khỏi kinh dị.
Tinh thần thảo không phải họ chưa từng phục dụng qua. Hễ là người của
Lôi gia có chút thiên phú với luyện khí thuật thường cũng tu luyện thức
hải của mình nhằm làm lớn mạnh tinh thần lực. Nhưng họ phục dụng bất quá chỉ là tinh thần thảo cấp 3 cấp 4. Chỉ cần tăng thêm một đẳng cấp thì
nỗi đau xé rách linh hồn đều tăng lên gấp bội. Mọi người cũng biết gia
chủ đã giao cho Trấn Phong một ít Tinh Thần Thảo địa giai. Bất quá nếu
để mọi người biết được chưa đến 10 ngày mà hắn đã dùng hơn 10 gốc Tinh
Thần Thảo chuẩn địa giai, 2 gốc địa giai, không biết sẽ có cảm nhận ra
sao về tên quái vật thích bị ngược đãi này.
Khi phụ thân của Trấn Phong nghe thấy tiếng rên của con mình cũng chỉ biết lắc đầu cười khổ.
Sự kiên trì của tiểu tử này thật sự là nghịch thiên. Nếu mà hắn biết
được không phải con mình đang tự ngược đãi mà đang bị hai quái vật móc
mắt trong linh hồn thức hải thì sẽ nghĩ gì.
- Tiểu tử ngươi kiên
trì cho lão tử. Phá rồi lại lập. Thiên Địa huyền nhãn phải lắp vào linh
hồn của con người chứ không phải truyền qua thân thể.
- Phong nhi, ngươi ráng nhịn. Không có bữa ăn nào miễn phí. Nỗ lực của hôm nay là thành quả của ngày mai.
Nhưng Trấn Phong nào nghe được tiếng của hai lão quái vật. Trong căn phòng
của mình hắn quằn quại lăn lộn. Ngoài đau nhức ra cũng chỉ là đau nhức
khiến hắn phải đập đầu vào vách tường. Những vết máu loang lổ khắp nơi
trên tường, trên nền nhà. Bàn ghế siêu vẹo khi hai tay hắn ôm mặt lăn
lộn rồi đau quá lại ngất đi lúc nào không biết. Trước khi bất tỉnh, hai
bóng hình thì thào trong gió:
- Tiểu tử thật kiên cường. Đồ nhi ngủ đi. Khi ngươi tỉnh giấc sẽ là một thế giới hoàn toàn mới lạ.