Trong một gian phòng rộng lớn của Lạc tộc Lạc Long Nhân bực mình đập bàn nghiến răng cầm cập. Lạc Long Quân nhìn Nhân lắc đầu:
- Tam đệ, ngươi làm việc thật sự quá lỗ mãng. Bảnh lĩnh không bằng người
ta thì bỏ đi. Về nhà luyện tập thêm đợi sau này phục thù rửa hận. Ngươi
ôm lòng ghen ghét vậy có ích gì?
- Đại ca, rõ ràng là hắn đã đi trước lấy hết thứ tốt.
- Ta biết, nhưng ngươi chứng minh bằng cách nào? Trước khi hắn vào Thần
Thạch chi địa đã có chuẩn bị rất kỹ. Theo Nguyệt muội báo cáo lúc nào
hắn cũng mang theo một hắc giới chỉ trông rất rẻ tiền. Ngày hôm qua ta
nhìn qua trên tay của thuộc hạ hắn thì thấy hắc giới chỉ tương tự.
- Đó rõ ràng là chí tôn khí của hắn, đại ca sao huynh không lật tẩy hắn.
- Ha ha ha... Tam đệ ngươi có phải giận quá hóa rồ rồi không? Hắn đem vào là chí tôn khí, sẽ lóe lên màu trắng. Chỉ vì lần này hắn không đem theo vật gì ngoài chí tôn khí nên không ai để ý đến hắn mà thôi. Hắn che
giấu cũng quá kỹ, khi đoán ra thì đã muộn. Ta nghĩ hắn có thể nắm giữ
nhiều hơn một chí tôn khí. Trong lịch sử cũng có trường hợp tương tự,
chỉ là các nhất lưu thế lực biết nhưng không muốn để lộ ra. Rất nhiều
người biết nhưng không ai muốn chứng minh. Đồ vật đã tới tay hắn, ngươi
làm cách gì bắt hắn nôn ra? Ta đã nói hắn đến có chuẩn bị. Trên tay của
hắn đeo hôm qua chỉ là một giới chỉ rẻ tiền thực sự. Ta chứng minh cái
rắm! Vả lại người này có mưu có dũng. Ngươi làm sao là đối thủ của hắn?
- Phải, ta đấu không lại, chả nhẽ huynh cũng thua hắn?
- Ha ha ha... tam đệ ngươi đừng có mà hồ đồ. Bán tôn cảnh đi đấu đá cùng
một sinh tử cảnh? Chí tôn mộ địa sắp mở ra cũng là nhờ hắn, tuy không rõ hắn gặp được cơ duyên nào nhưng lần này công lao của hắn thật không
nhỏ. Nửa năm sau cũng là lúc chúng ta vào kiếm bảo. Ngươi nên chuẩn bị
cho tốt đi thì hơn. Lần sau gặp hắn ngươi tốt nhất là tránh đường lui
binh. Lôi Trấn Phong không phải kẻ hiền. Hắn hề hề hà hà nhưng ra tay
độc ác, thủ đoạn hơn người. Ta cảm thấy kể ta ra tay, cũng sẽ bị hắn thủ tiêu thôi.
- Đại ca!!!
- Tam đệ, ta nói thật. Ta cảm thấy đằng sau lưng hắn có thế lực kinh người không thể tưởng. Ngươi cũng đã
xem qua sức lĩnh ngộ của hắn. Người như vậy không thể không có chí tôn
giả chỉ bảo. Lôi Lạc Minh lão tổ của Lôi gia tuy rất cường đại nhưng
hình như chưa đủ tư cách làm thầy của hắn đâu. Ta nghĩ vị cường giả thần bí kia đứng đằng sau Lôi gia mới là người chỉ bảo hắn chính thức.
Long Nhân suy nghĩ một hồi lâu rồi im bặt. Là vị luyện dược sư thần bí? Nếu
như vậy mọi việc bắt đầu khớp. Đại ca trí tuệ hơn người.
- Đại ca, vậy chúng ta làm sao đấu với hắn?
- Đấu với hắn? Tại sao ta phải đấu với hắn. Đệ có biết tìm được một người cùng đẳng cấp với ta để ta có thể thưởng thức khó khăn biết bao hay
không? Vị cô nương trẻ tuổi kia của Lôi gia, Lôi Nhã Lan cũng không phải người bình thường đâu. Nàng thân là đoàn trưởng nhưng ít khi ra tay.
Nhưng khi ra tay thì thần khóc quỷ sầu. Ngươi không nghe những người đi
theo sau nói về tốc độ vượt ải của nàng ta sao? Ngươi lần này xếp hạng
chỉ có thể đứng thứ 6 mà thôi. Ba tên gia hỏa kia cũng không phải hạng
yếu kém. Ngươi nên nhớ ”Thiên địa băng, Lôi gia khởi, Đấu Linh biến,
thiên tử vong!” Tuy vế đầu chúng ta không đoán ra nhưng Hỏa Linh Hải
đang lạnh dần. Lôi gia phục hưng mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Khi Đấu Linh
sinh biến tức Cổ Ma tộc tấn công thì cũng là lúc bọn chúng bị diệt.
Thiên tử vong chắc chắn phải nhờ vào Đấu Linh thủ giới giả. Ta tại sao
phải kết thù với bọn họ.
- Nhưng mà lần này... chúng ta...
- Haizz ngươi thật là. Tầm mắt của ngươi cứ để ý đến việc ăn thua thì làm sao tinh tiến? Nếu đại ca cũng như ngươi thì khi nào ta mới có thể học
hỏi. Người phải biết mình là ai. Lần này xếp hạng trong số cường giả trẻ tuổi nhân loại ngươi đứng thứ 6, thì phải luyện tập để thắng tên đứng
thứ 5. Sao ngươi lại đi khiêu chiến tên đệ nhất chứ? Đến Linh Miêu nhất
tộc cũng không dám đụng hắn, ngươi lại đi khiêu chiến hắn không phải tự
chuốc nhục hay sao?
Đợi một lúc Lạc Long Quân nói tiếp:
-
Người này tầm mắt không nhỏ, ngươi không nghe ra trong lời nói của hắn
sao? Phá tôn thành tiên để bước vào vĩnh hằng chi cảnh. Đó mới là mục
đích của hắn. Ngươi nếu không có tầm với như hắn thì đừng khiêu chiến
hắn. Mục đích của hắn cũng là mục đích của ta. Đời này của ta coi bộ
không cô tịch nữa rồi. Còn ngươi thì tự giam mình vào Lôi địa cùng nhị
muội luyện tập đi. Nếu ngươi chưa tự mình nhập thánh thì đừng ra ngoài
gặp ta. Thời gian nửa năm sau ta sẽ dẫn đội đi vào tầm bảo. Nếu ngươi
nhanh chân, có lẽ sẽ có một chỗ cho ngươi.
***
Trên một
ngai vàng chín đầu rắn xòe ra như một cánh hoa. Một người trẻ tuổi đầu
đội vương miện bằng ngọc thạch đen sì. Gác tay trên thanh đao đen nhánh. Mắt hắn nhìn chằm chằm vài võ sĩ đang phủ phục dưới thềm:
- 1000 người đi, chỉ 3 người các ngươi về. Hoàn toàn không đem lại cho ta một tên nào có thể sử dụng. Thật là một đám ăn hại.
Ba tên võ sĩ run cầm cập:
- Thiên tử tha mạng, thiên tử tha mạng. Chúng ta đã làm đúng kế hoạch
nhưng lần này gặp phải tên biến thái, chúng ta không có cách gì đối phó
hắn, toàn quân bị diệt.
- Chuyện của Lôi gia tam thiếu Lôi Trấn
Phong ta đã biết. Bọn người này thắng ta một trận thì ăn mừng kể hết ra. Ta biết hắn thắng các ngươi như thế nào. Còn các ngươi toàn quân bị
diệt rồi còn chưa biết vì sao đại bại. Giữ các ngươi lại chỉ làm bẩn mắt của ta. Chi bằng các ngươi trả lại sức mạnh của các ngươi cho ta đi.
Dứt câu người này hóa chưởng thành đao chém một nhát đã rụng ba cái đầu.
Hắn dùng hấp lực hút hết 3 tia linh hồn vào mồm nuốt chửng. Mắt lóe lôi
điện miệng âm trầm:
- Truyền tin cho Huyết Minh bảo hắn trong
thời gian nửa năm phải moi ra hết điều có thể về Lôi Trấn Phong cho ta.
Còn nữa bảo hắn tận lực phải tránh mặt của Lôi gia tam thiếu.
Trên đầu ngón tay của người này năm tia linh lực lơ lửng như những tinh
linh: Băng, phong, lôi, hắc ám, quang minh. Hắn nhìn linh lực của mình
lơ lửng thì cười thầm hứng phấn:
- Đã có một Lạc Long Quân giờ
còn thêm Lôi gia tam thiếu. Coi bộ Nghịch hành thánh thể của ta đời này
không thiếu đối thủ nữa rồi.
***
Đấu Linh đại lục, tại một góc nhỏ của sơn động trong Thôn Kiếm Lâm một người bịt mặt tháo mặt nạ
ra. Trên trán hắn có một dấu tròn bên trong là một chữ thập. Vừa nhận
được lệnh của thiên tử hắn đang phân vân phải làm sao trà trộn vào Trấn
Phong đoàn. Các thuộc hạ của hắn cài vào không hiểu vì sao một tháng nay bắt đầu bị thủ tiêu. Không lẽ hắn đã bị bại lộ. Đang âm trầm suy nghĩ
thì tiếng lạch cạch ngoài cửa động làm hắn xoay người lại. Là ai đã phá
được kết giới của hắn?
- Ai?
Từ cửa động một vị cô nương mặc áo bào đỏ rực như máu. Nét mặt âm trầm nhe hàm răng trắng như sói.
- Huyết Minh đoàn phó. Ngươi len lén lút lút ở đây làm gì?
- Ngươi là?
- Là Hắc Nguyệt! Ngươi không nhận ra ta sao?
Huyết Minh run rẩy chỉ tay.
- Ngươi là người Lạc tộc?
- Ha ha ha... Phó đoàn trưởng ngươi tưởng khi ta thu nhận ngươi thì không biết ngươi là ai sao?
- Thì ra ngươi từ lâu đã biết ta là ai?
- Ha ha ha... Người Lạc tộc chúng ta đâu dễ dàng để gián điệp cài vào.
Thủ hạ của ngươi đã bị ta thủ tiêu hết. Ngươi cũng lên đường cùng bọn
hắn đi thôi.
Người ta đã biết mình là ai thì không thể đánh lại.
Chỉ có cách chạy nhưng cửa động đã bị chặn. Huyết Minh nghiến răng liều
mình. Huyết đao xuất vỏ chém ra ba đao. Hắc ám cuộn mình trong phong
nhận khuếch tán ra cả một cửa động.
- Muốn chạy? Thiên Lôi Lao Lung xuất!
Từ tay Hắc Nguyệt xuất ra năm cột lôi điện chắn lại lối ra. Người nào chạy qua sẽ lập tức bị xé xác. Sau khi đánh ra ba đao bức lui được Hắc
Nguyệt chừa một lối đi thì Huyết Minh lao mình ra ngoài. Thân xác hắn
đụng phải lôi điện lập tức bị xé nát. Lao được ra ngoài nhưng tứ chi và
đầu đã mỗi nơi một mảnh. Đầu rơi xuống đất nhưng Huyết Minh vẫn mỉm
cười. Hắc Nguyệt biết mình đã bị lừa thì vội vã thu lại lôi điện lao ra
ngoài. Một bóng đen từ đầu của Huyết Minh thoát ra bỏ chạy lao rất nhanh về phía Hỏa Linh Hải một đường mất hút.
Tưởng rằng có thể thoát
nào ngờ tàn hồn lại bị lôi điện chi lực trói buộc. Một cô nương xinh đẹp mặc áo vàng bước ra khỏi làn mây nhẹ nhàng bay xuống. Mắt nàng nhìn Hắc Nguyệt đang hốt hoảng:
- Làm việc phải cần thận chứ.
Cô gái áo vàng trách móc rồi thu tàn hồn của Huyết Minh vào trong một chiếc hộp ngọc. Tia tàn hồn kia run sợ nói vọng lên:
- Ngươi là người của Thiên Địa Các?
Cô gái áo vàng nhìn hắn mỉm cười trả lời rất duyên:
- Ta cũng là người của Lạc tộc. Tên của ta là Lạc Linh Sang. Còn ngươi biết đến tên của ta là Trương Sang Sang.
Nói xong cô ta đóng hộp lại. Quay sang phía cô gái áo đỏ rực nháy mắt:
- Nguyệt muội lần sau làm việc phải cẩn thận là hơn.
- Muội biết rồi Linh tỷ, lần này cám ơn tỷ.
- Không có chi. Chỉ là một tên sinh tử cảnh nho nhỏ mà thôi. Bước kế tiếp phải nhờ muội rồi.
Cô gái áo đỏ ngước mặt lên trời thở dài.
- Mỵ công của muội không ảnh hưởng đến Lôi gia tam thiếu.
Sang Sang lắc đầu thở dài.
- Ta biết, đến ta còn không ảnh hưởng được hắn. Chúng ta chỉ có thể làm tận sức.
Nói xong nàng nhíu mày quay sang một góc khuất:
- Xuất hiện đi.
Không lâu sau đó một chàng thanh niên tay cầm quạt phe phẩy bước ra tươi cười:
- Hai người các ngươi làm việc quá ồn ào đi. Cũng may nơi này không có ai để ý. Linh thú cũng không. Coi như hai người gặp may.
Người nữ áo đỏ nghe vậy thì tỏ vẻ bực tức quay sang đáp trả:
- Cao Cảnh Phong ngươi tại sao đến đây.
- Ha ha ha... Phong minh chủ bảo ta theo dõi Huyết Minh. Ta theo đuôi
hắn, đến đây thì lại gặp được hai cô nương xinh đẹp. Coi bộ Cảnh Phong
ta làm ma cũng phong lưu rồi ha ha ha...
- Cao gia từ khi nào đã đầu vào Lôi gia?
- Cao gia là Cao gia, ta là ta. Một thể tu đi kiếm minh chủ, liên quan gì đến gia tộc?
- Ngươi trung thành với Phong mình chủ? Không thể mua chuộc ngươi sao?
- Ha ha ha... Nhị vị nói chơi hả? Phong minh chủ thần thông khó đoán. Thể tu nho nhỏ như ta dám phản lại minh chủ của ta sao?
Trương Sang Sang thở dài trong tà áo thướt tha. Đôi mắt đầy dụ hoặc.
- Tiểu thể tu khỏe mạnh của ta. Tỷ tỷ có thể hầu hạ ngươi không?
Hương phụ nữ thơm lừng. Cao Cảnh Phong hít lấy hít để rồi giang tay đưa lên
sờ soạng. Khi tay đưa lên đền phần ngực thì Trương Sang Sang nắm tay hắn quay mặt thụi một cùi chỏ. Cảnh Phong bay ra xa đụng vào một tảng đá
rớt xuống. Miệng ọe ra một vũng máu cười sặc sụa. Đứng dậy lau vết máu
đầy miệng cười lớn:
- Ạc ạc ạc... Ha ha ha... được sờ soạng người đẹp Lạc gia, ta làm ma cũng phong lưu rồi.
Sang Sang chỉ tay run lên vì tức:
- Ngươi ngươi ngươi... Làm sao ngươi chống được mị công của ta?
- Sang Sang cô nương, hay đúng hơn ta phải gọi cô là Linh Sang cô nương.
Chị em cô luyện tập đó là công pháp đã thất truyền của Hồng Anh Nạp Cơ
chí tôn Hoặc Thiên công. Khi ta nhìn thấy cô thì đã biết cô là ai. Người của Cao gia Đấu Linh ta tuy đã rớt xuống thành tam lưu thế lực nhưng
chúng ta cũng đã từng có thời vẻ vang cùng dòng chính nổi bật tại ngoại
vực. Dĩ nhiên là ta có nghe đến Hoặc Thiên song kiêu. 500 năm trước rung động Thiên Minh thành nhưng tự nhiên lại bắt tăm vô tín, mất đi tung
tích. Có người nói hai cô đã được Lạc tộc thu nhận. Người đánh xe ngựa
cho hai cô là lão tổ nhà ta. Cô nương chắc không trách ta chứ? Chỉ là
nhan sắc của hai cô đã bán đứng hai cô rồi.
- Ha ha ha... Không hổ là đường chủ Hắc Phong đường. Rất có bản lĩnh. Tin tức 500 trước còn bị ngươi moi ra.
- Thật ra thời gian 500 năm rất ngắn ngủi. Đối với nhiều tu luyện giả sự
tích của hai cô họ vẫn còn nhớ rất rõ. Chỉ là ta thật sự không hiểu, hai cô đối với minh chủ nhà ta tại sao phải có sự thù địch? Là do Lạc Long
Nhân sai bảo hay sao?
Linh Sang ưỡn ngực ngẩng đầu lên hãnh diện:
- Thứ nhất chúng ta đối với Phong đại sư không có ác ý, thứ hai là Lạc Long Nhân vẫn chưa có tư cách sai bảo chúng ta.
- Haizz... Chả nhẽ tộc trưởng Lạc tộc cũng muốn động thủ cùng Lôi gia?
- Ha ha ha... Ngươi yên tâm. Ta đã nói không có ác ý thì không có ác ý. Ngươi có thể đi rồi.
- Ai... bị đánh cho bầm dập. Ta đã đi hết nổi. Hai cô cõng ta về có được không?
- Hừ. Một thể tu khỏe mạnh như ngươi ăn một cùi chỏ thì sẽ chết sao?
- Ai... ta không bị chết nhưng bị người đẹp từ chối ta thật đau lòng muốn chết.
- Chủ nào tớ nấy. Phong lưu thành tính.
- Ha ha ha... chị nào em nấy xinh đẹp mặn mà. Nhị vị xin gặp lại.
- Về nói với Phong đại sư, chúng ta sẽ đến bái phỏng.
Cao Cảnh Phong lững thững bước đi tay giơ giơ lắc lắc không nói gì. Một cùi chỏ không đau lắm, nhưng hương thơm ngạt ngào vẫn làm hắn quay cuồng.
Mị công thật bá đạo. Cao Cảnh Phong thầm cám ơn trời đất: “Nếu không nhờ minh chủ đã tặng số lượng tinh thần đan không nhỏ hắn chắc chắn đã quỳ
gối hôn bàn chân của chị em nhà này rồi. Độc nhất là lòng dạ đàn bà. Đàn bà đẹp mà bị từ chối thì chắc chắn sẽ ôm hận. Ngươi không thích người
ta cũng phải giả bộ suýt tý nữa thì bị nàng hại. Bị hại cũng không nên
ôm hận. Ngươi hận người ta sẽ ngày đêm nhớ đến người ta và sẽ không quên được. Ngươi không quên được họ thì ngươi sẽ yêu họ. Cao Cảnh Phong ta
ngọc thụ lâm phong tiếc rằng lại là một thể tu. Chuyến này chắc phải xin minh chủ một viên Hồi Sinh Đan thôi! Công lao lần này của ta cũng không nhỏ.” Cảnh Phong cười thầm rồi thu liễm rút lui khỏi Thôn Kiếm Lâm.
Hai vị cô nương áo đỏ và vàng thở dài. Nhiệm vụ của họ tại đây đã chấm dứt. Từ tay của vị cô nương áo vàng phóng ra một xuyên tinh toa cỡ nhỏ. Hai
người mất hút phía chân trời. Từ trong cửa động một giọng nói âm trầm
vọng ra.
- Bọn họ đi rồi sao.
- Ha ha ha ... Lão Sơn ngươi sợ cái gì. Chỉ là hai cô bé võ thánh cảnh.
- Lão Quy ngươi thì biết cái gì. Bọn họ có lôi lực rất cường đại. Muốn đánh cũng phải mất công, hai ta khó lòng thủ thắng.
- Ha ha ha... cũng may họ không ra tay độc ác với tên kia bằng không chúng ta phải mất công rồi.
- Chủ công sai chúng ta canh gác khu vực Thôn Kiếm Thành, ngươi nên về
phúc lệnh. Ta ở lại canh gác. Địa bàn của chúng ta làm ăn tốt. Chủ công
ban thưởng tinh thần đan nhiều vô số. Chúng ta lần này cũng may đã nhận
được chủ tướng rồi đầu nhập chủ công.
- Thì phải. Nhân loại thật
là khó hiểu, chủ công tối ngày giảng dạy chúng ta về gián điệp ta cũng
nghe lòi cả ráy tai. Cái gì gián điệp và phản gián. Cái gì là nhân gián
và nội gián. Không dùng ai làm gián lại đi sử dụng bọn linh thú chúng
ta. Tối ngày cứ gián này gián nọ ta nghe cũng muốn dán mắt lên tường đi
ngủ.
- Lão Sơn ngươi đầu óc đơn giản. Nếu thông minh thì đã được
như lão Hạc rồi kìa. Tiếp tực làm thú gián của chúng ta đi. Lải nhải làm gì nhiều.
- Biết rồi biết rồi. Bọn Cổ Ma sắp tới. Chủ công căn
dặn phải diệt hết tụi chúng. Chúng ta không cài được người vào thì cũng
không nên cho bọn chúng biết điều gì trước. Cũng may người của tam đại
gia tộc đều có dị hỏa phòng thân, không bị bọn chúng đoạt xá. Chúng ta
thì lại khác. Đánh không lại thì nên chạy trước tránh bị chúng cướp đi
thân thể tù đày linh hồn.
- Lão Sơn ngươi từ ngày chọn được chủ nhân coi như học khôn ra nhiều. Cũng biết chạy rồi sao.
- Ha ha ha... Lão Quy ngươi sống lâu nhưng đôi khi chậm như rùa. Có muốn học cách chạy như thế nào không? Ta dạy.
- Ha ha ha... ta là Quy không như rùa thì phải như hạc sao. Nhưng nhắc
tới mới nhớ tốc độ tu luyện của ta cũng sẽ sớm ngày bước vào cấp thần
cảnh. Sắp bắt kịp lão Hạc.
- Phải rồi, tên kia nhận Độc Cô Kiếm
làm chủ. Chưa đến 1 tháng đã phá thánh thành thần. Hai chúng ta không
nhanh chân thì sẽ bị hắn bỏ xa.
- Đòi chạy đua với hạc sao? Người ta có cánh đó. Ha ha ha....
Hai vị linh thú có linh cảm nhạy bén rất thích hợp để trấn thủ nơi rừng
hoang. Tại Thôn Kiếm Lâm này là nhà của bọn họ. Họ có thể đến vô tung đi vô ảnh. Phong chọn ba vị linh thú hóa hình này trấn thủ vòng ngoài Thôn Kiếm Thành không thể nào thích hợp hơn.
Sau một tháng khi Phong
trở lại Thôn Kiếm Thành, ngày nào cũng có người từ từ mất tích. Những
người này mất tích không ảnh hưởng đến cuộc sống của người dân Thôn Kiếm Thành. Cổ Ma Tộc đã bị chặn mất hết tin tức. Thôn Kiếm Thành đối với
bọn họ đã trở thành nơi thần bí chỉ có thể vào không thể ra. Một số các
thế lực tứ lưu, ngũ lưu muốn kiếm chút lợi lộc đem tin phao truyền vở
vẩn cũng bị Hắc Phong đoàn mời về giúp việc điều tra. Toàn thành giới
nghiêm được canh gác chặt chẽ.
Trong lầu các của Lôi gia trang
Phong đứng ngắm nhìn hoàng hôn. Màn đêm sắp buông xuống. Qua một tháng
Phong đã dùng đủ cách để lôi hết ra những người nào có linh hồn thể bị
hấp dẫn bởi công pháp của hắn. Một số ít đã bị Phong thủ tiêu ngay lập
tức. Một số ít bị người khác thủ tiêu. Quả nhiên như Phong đoán Hắc
Huyết dong binh đoàn rất đáng ngờ nhưng kết quả lại khiến Phong ngạc
nhiên. Thế lực của Lạc tộc lớn rộng không thể nào lường được. Không ngờ
một Đấu Linh nhỏ nhỏ bọn họ cũng đã bỏ công không ít để cài người vào.
Lạc Linh Sang là người của Lạc tộc không làm Phong bất ngờ nhưng đến Lạc Linh Nguyệt cũng là người của Lạc tộc thì Phong cảm thấy Lạc tộc này
còn chôn giấu quá sâu không thể tưởng tượng được. Khi Đấu Linh chưa có
biến thì bọn họ đã cho người cài vào. Phong âm trầm suy nghĩ không biết
trong Lôi tộc có người ngoài trà trộn vào hay không? Hay đang có nội
gián? Làm tướng soái thật mệt óc. Cứ nói dùng người không nghi nghi
người không dùng. Chỉ là khi nào nên nghi khi nào nên dùng thì phải cân
nhắc.
Phong chỉ có thể thở dài thượn thượt. Một tháng nay quá mệt mỏi. Phong muốn làm là ép hết những người có dòng máu Cổ Ma ra. Ép dân
Cổ Ma phải dùng đến nội gián của họ. Hiện giờ Cổ Ma đã động, nhưng nhân
loại Thiên Linh giới lại chưa có chuẩn bị gì. Chỉ nhờ vào Đấu Linh thủ
giới giả để chống cự là một điều ngu xuẩn. 5 tháng nữa sẽ là ngày các
thế lực vào chí tôn mộ địa lịch lãm, cũng là lúc Phong có dịp kết giao
cùng anh tài thiên hạ. Nếu muốn thủ vững Đấu Linh chắc chắn phải nhờ vào thế lực của người khác.
Cửa phòng mở ra. Hai người con gái xinh
đẹp bước vào. Một người mặc áo trắng, người kia mặc áo đen. Hai người
này không phải Lôi Nhã Lan và Mộ Dung Khuynh Thành thì còn là ai vào đây nữa. Phong quay người lại mỉm cười nắm tay hai người đẹp kéo ghế ngồi
xuống.
- Nhã Lan, Khuynh Thành hai nàng không phải đang luyện tập để đề thăng cảnh giới vào chí tôn mộ địa sao?
Nhã Lan sờ má Phong.
- Muội sắp phải đột phá cảnh giới. Lịch lãm tại Thần Thạch chi địa đã
giúp muội có thêm nhiều cảm ngộ về sinh tử chi cảnh. Muội muốn lĩnh ngộ
ra đạo riêng của mình. Muội sẽ sớm ngày nhập thánh để mở rộng thức hải.
Cuối cùng thì cũng có thế bước qua cảnh giới này.
- Ha ha ha ...
Lan muội đã sớm ngày có thể nhập thánh, muội áp chế cảnh giới của mình
bấy nhiêu đó thôi cũng đủ rồi. Có cần ta giúp gì không?
- Hô...
Huynh giúp còn chưa đủ sao? Ta nhận của huynh tưng đấy tinh thần đan.
Thức hải như muốn nổ ra rồi. Ta đã có đủ điều kiện để nhập thánh. Việc
của gia tộc phải nhờ lại huynh rồi.
Phong mỉm cười đưa ra cho Lan một viên linh thạch cực phẩm. Lan cầm lên đưa tinh thần lực thẩm thấu vào trong.
- Ca ca, là vũ kỹ của Bất Bại lão tiền bối?
Phong gật gù châm chạp:
- Là Long Biên kiếm pháp hay còn được gọi là Bất Bại kiếm quyết. Là kiếm pháp tầng cuối của Độc Cô gia.
Mộ Dung Khuynh Thành nghe đến đây thì đôi mắt hưng phấn lóe lên tinh quang:
- Là Độc Cô Bất Bại lão tiền bối?
- Khuynh Thành biết người này.
- Có nghe qua. Từ thưở Hồng Hoang có truyền thuyết về một vị tiền bối
trong thời gian rất ngắn đã trở thành chí tôn giả. Người đó có tên Độc
Cô Bất Bại. Hắn nói, hắn đến thế giới này một mình nên lấy họ là Độc Cô
tức người cô độc. Hắn không có thân nhân, không ai biết hắn là người
phương nào. Kiếm pháp của người này vô địch thiên hạ nhưng hắn vì muốn
theo đuổi cảnh giới cao hơn nển đã khiêu chiến cùng thiên nộ. Cuối cùng
mất tích. Sau này có hai cường giả trẻ tuổi mồ côi đã nhận được truyền
thừa của vị tiền bối này. Người anh tên Tung, người em tên Hoành. Ta hồi còn là sinh tử cảnh đã vào Thần Thạch chi địa và có duyên gặp mặt hai
người này. Không ngờ sau đó thì họ đã nhận được một phần truyền thừa và
lấy họ là Độc Cô. Lập ra Độc Cô gia sau khi Đấu Linh sinh biến khoảng
hai ngàn năm về trước.
Phong giật mình bừng tỉnh nhớ ra một điều gì đó:
- Khuynh Thành, Linh Miêu nhất tộc của nàng có tuổi thọ như thế nào để vào Thần Thạch chi địa?
- 2000 tuổi. Vì Ma nhân chúng ta đều có tuổi thọ gấp 10 lần nhân loại
nhưng thời gian tu luyện cũng phải mất hơn 10 lần. Lôi kiếp đối với linh thú đều là điểm yếu trí mạng cho nên chỉ có số ít thành công độ kiếp.
Phần còn lại thì khó lòng phá thần thành tôn.
- Vì lôi lực đánh vào thiên linh cái, phá nát thức hải của ma nhân?
- Phải. Thân thể của ma nhân rất cường đại nhưng thức hải thì lại nhỏ hẹp khiến khó lòng thu phục được thiên hỏa và lôi lực. Nhờ có đệ ta mới có
thể dễ dàng tự tin thu phục được thiên hỏa bằng không ta cũng phải mất
rất nhiều thời gian để tu luyện.
Phong mỉm cười ngắm nhìn hai
người đẹp. Được hai người yêu mến khiến hắn nâng nâng. Phong rút ra từ
trong Hắc Giới 10 binh đan dược. Đưa cho Nhã Lan một bình, 9 bình còn
lại trao cho Mộ Dung Khuynh Thành:
- Trong lúc lịch lãm ta thu
được không ít tinh thần thảo thiên cấp. Đồ tốt thì phải tặng cho người
thân. Chúc 2 nàng sớm ngày cường đại.
Hai người thấy vậy thu nhận đan dược xong thì rưng rưng nước mắt. Nhã Lan ngả đầu vào ngực Phong:
- Phong ca ca, ca ca vì mọi người mà luyện chế tinh thần đan. Đã ăn không ít đau khổ.
- Ha ha ha... Một chút đau khổ này đối với ta không là gì. Con đường tu
luyện của ta rất khác người thường. Hai nàng không cần phải lo cho ta.
Nếu có cảm động vậy thì phải... Đại công cáo thành.
Nói xong
Phong nhân lúc hai nàng đang cảm động kéo hai nàng nằm xuống. Vòng tay
ôm ngang lưng hai nàng kéo hai nàng một trái một phải nằm lên ngực
Phong. Phong thơm bên trái, hôn bên phải một hồi nhưng vẫn để cám treo
heo nhịn đói. Cường giả va chạm phải mất cả ngày trời. Tốt hơn nhất là
chờ đợi khi nào rảnh rỗi hơn. Ba người chờ đợi màn đêm buông xuống rồi
từ biệt ai làm việc nấy. Phong gạt bỏ hết những ý nghĩ đen tối rồi chui
vào Hắc Giới.
Tại Phượng Hoàng Thành bảy đại thần binh đang ngồi
nhai tinh thần thảo thiên cấp. Vườn linh thảo hiện giờ đã có không ít
tinh thần thảo do Đan Tổ trồng xuống. Xa xa những con bướm, các loài ong đua nhau ríu rít bay lượn. Long khâu (giun đất) khổng lồ ra sức sới
đất. Phong bê cả vườn linh thảo sau đó Đan Khí nhị tổ phá mở kết giới
đem hết mọi thứ ra ngoài. Trong bảo khí tháp cũng được mang ra hết tất
cả. Tháp Linh trong lúc Phong rời Thần Thạch chi địa đã thu hồi bảo tháp và vườn linh thảo. Đan Khí nhị tổ ôm bụng cười thầm. Bọn họ làm sao
không đoán được Tháp Linh sẽ không dễ dàng gì buông bỏ đồ của mình.
Những gì thuộc Thần Tháp tất nhiên sẽ bị lấy lại.
Phong biết mình làm như vậy là phạm luật nhưng nói đúng hơn là Phong đã lách luật. Tháp Linh không đá hắn ra cũng đã là may. Có được những linh thú của vườn
linh thảo Phong đã có thể trồng được rất nhiêu linh dược hiếm có trong
Phượng Hoàng Thành. Phượng nhi cũng nhờ vậy mà cường đại lên không ít.
Thời gian Phong lịch lãm tại Thần Thạch chi địa Phượng nhi cũng được hấp thu không ít linh khí rất tinh thuần. Nhất là lúc Phong đã dùng lôi
kiếp tẩy lễ thì Phượng nhi cũng được ăn theo không ít. Lôi điện chi lực
cũng theo sự tẩy lễ của Phong mà được Phượng nhi hấp thu. Không gian của Phượng Hoàng Thành càng ngày càng giống như một thế giới thật sự.
Phong xem qua các loại binh khí của Bảo Khí Tháp thì lắc đầu. Ngoài Thuấn nhi ra và Huyền nhi ra thì Phong không có hứng thú với các loại binh khí
khác mấy. Thời gian chỉ còn lại 5 tháng, công việc của Phong cũng không
ít. Phong phải lĩnh ngộ Truy Tinh Trục Nguyệt Thương pháp, phải lĩnh ngộ tiễn pháp cùng Huyền nhi. Huyền Y Hộ Khẩu Tiễn là một đôi ngọc trạc bảo vệ tay. Khi kích hoạt sẽ trở thành một thần tiễn. Tiễn bắn ra bằng linh khí, không cần tên. Chỉ cần kéo giây, truyền vào thuộc tính quang, hỏa, kim, lôi thì có thể bắn ra. Linh khí càng nồng đậm thì số lượng mũi tên cũng càng nhiều. Từng mũi tên sẽ dùng tinh thần lực của chủ nhân để
truy tung kẻ địch. Tiễn này dùng trong quần chiến thì vô địch vì trong
bát đại thần khí không gian chi cảnh của Huyền Y Hộ Khẩu Tiễn là bá đạo
nhất. Mặc dù một mũi tên không có tính sát thương quá cao nhưng cả ngàn
mũi, chục ngàn mũi tên được bắn ra chắc chắn khủng bố kinh thiên.
Đeo Huyền nhi trên tay mà Phong không ngừng rung động. Khó trách những
cường giả đã sử dụng qua bát đại thần khí đều không muốn buông bỏ họ. Sự trợ giúp của thần binh đối với cường giả có sức thu hút rất lớn. Còn
Phong sau khi đi ra trong Thần Thạch chi địa thì đã quyết định trở lên
cường đại hơn, không thể cứ mãi tiếp tục ỷ lại vào thần binh. Trong Thần Thạch chi địa các thần binh của Phong đã bị hạ cấp khiến Phong khó lòng phát huy ra được toàn lực chiến đấu của mình. Nếu cứ mãi ỷ lại vào thần binh, vậy tốc độ phát huy cực hạn của mình sẽ tiến triển chậm hơn. Đối
với Phong đó là điều tối kỵ.
Phong bắt đầu thao luyện lại Phục
Ngưu Thần Chưởng đã được Vạn Tín Hầu Lý Thân cải biến lại cho phù hợp
với cách sử dụng linh khí. Chưởng pháp của Phong có biến hóa rõ rệt. Nếu nói lúc trước Phong có thể một chưởng đánh nát một hòn đá to bằng mấy
người thì bây giờ Phong dễ dàng một chưởng đánh nát cả một ngọn núi.
Phong hứng thú tập luyện, chìm đắm vào cảnh giới của Phục Ngưu Thần
Chưởng.
Thời gian qua rất nhanh. Ngoài việc tu luyện thì Phong
không làm gì hết. Phó mặc tất cả mọi việc cho Cao Cảnh Phong và các
đường chủ Trấn Phong đoàn. Lôi Trấn Cương và Lôi Trấn Minh nắm giữ Trấn
Phong đoàn đem hết tiềm lực của các thể tu và tu luyện giả cấp thấp nâng lên mấy bậc. Lôi gia cũng xuất cho Trấn Phong đoàn rất nhiều các loại
hoàng khí, huyền khí cấp thấp. Trấn Phong đoàn đã có kỷ luật và số lượng binh lính như một quân đội chính quy. Số lượng quân nhân lên đến 50 vạn người. Đây là một con số đáng kể. Tuy cảnh giới của bọn họ không cao.
Số lượng thể tu chiếm đến 30 vạn nhưng bọn họ tinh tiến từng ngày.
Trong Phượng Hoàng Thành Phong buông bỏ tất cả để lĩnh ngộ thương pháp và
tiễn pháp. Mỗi tháng chỉ bỏ ra ba ngày để giúp đỡ những võ thần, võ
thánh cảnh để thăng cảnh giới của họ. Trong lúc Phong đóng cửa lại không biết rằng ở ngoài số lượng cường giả và các thế lực muốn cầu kiến Phong nhiều không đếm hết. Ai ai cũng biết Lôi gia tam thiếu Lôi Trấn Phong
phải dẫn một đội ngũ 400 cường giả vào chí tôn mộ địa. Số lượng nhiều
như vậy không ít người muốn theo sau kiếm chút canh thừa.
Lại một ngày cuối tháng như những tháng trước. Thời gian chỉ còn lại 3 tháng.
Phong cũng đã lĩnh ngộ xong tiễn pháp và thương pháp. Điều Phong muốn
làm tiếp đó là đem trận pháp hòa nhập vào vũ kỹ của mình. Ý nghĩ này đã
len lỏi nhiều ngày trong tâm trí Phong nhưng Phong chưa có manh mối để
thử nghiệm. Phong buồn bực đi dạo quanh Lôi gia trang để kiếm thêm cảm
ngộ. Đang âm trầm suy nghĩ bước kế tiếp phải làm sao thì một giọng nói
quen thuộc đã khiến Phong phải bừng tỉnh.
- Ngọc Phương bái kiến minh chủ.
- Ha ha ha Hồng Y đường chủ. Ngọn gió nào thổi nàng đến gặp ta đây? Binh đoàn có việc gì sao?
- Minh chủ, ngài bận trăm việc, thuộc hạ nếu không có chuyện sẽ không dám làm phiền ngài. Binh đoàn không có chuyện. Mọi việc tiến chuyển rất
tốt. Nhất là ở Thiên Minh Trung lục các đường chủ đã thể hiện đầy đủ bản lĩnh. Chỉ là gần đây có rất nhiều thế lực muốn cầu kiến minh chủ.
- Haizzz... lại muốn xin ta chỗ để chia phần từ chí tôn mộ địa sao. Không giao tiếp bọn họ thì không được, giao tiếp thì chỉ thấy phiền. Hy vọng
trong số bọn họ không có bọn người Tam Minh, Vương gia.
- Hi hi hi... Minh chủ, trong số bọn họ đúng là có Tam Minh và Vương gia. Còn có một vị chí tôn giả báo danh là Trận Mạc Phong.
- Mạc Phong chí tôn? Sao không nói sớm...
- Thuộc hạ cũng muốn nhưng ba ngày trước khi vị chí tôn kia đến thì ngài
vẫn còn đang bận đả thông kinh mạch cho Vĩ Nhân dược thánh. Chúng ta
không dám làm phiền.
- Cũng phải ha... Ta giúp Vĩ Nhân gia gia
cải biến đan điền cũng mất một ngày, giúp đại ca và nhị ca cũng mất thêm 2 ngày nữa. Đến giờ thì mệt lả. Huynh đệ cần gặp, ta phải đi tiếp.
Chúng ta đi.
***
Bước qua truyền tống trận về lại Lôi gia
trang. Thôn Kiếm Thành giờ đã khác xưa rất nhiều. Nội thành bao bọc Lôi
gia trang. Sau đó là khu vực của Trấn Phong đoàn cũng được tường thành
bao bọc. Có lính gác sâm nghiêm. Các tụ tụ linh tháp cao chót vót được
xếp theo hình thiên môn trận đồ chiếm tại các góc kéo linh khí về Thôn
Kiếm Thành. Khu vực trung tâm Thôn Kiếm Thành cũ giờ được xây dựng thành khu vực trung tâm thương mại, cũng là khu vực sầm uất nhất của Thôn
Kiếm Thành. Tại đây có đấu giá hội, có phòng giao dịch, có các cửa hiệu
bán đan dược và linh thảo. Tam đại gia tộc không thâu tóm hết tất cả các tụ điểm buôn bán. Tam đại gia tộc chỉ cho thuê địa điểm buôn bán và thu thuế, giữ gìn trật tự.
Bên cạnh phòng giao dịch là một khách sạn rất lớn có hàng vạn phòng trên mảnh đất rộng lớn. Đây là khu ăn chơi
cũng là khu vực dành cho quý khách của tam đại gia tộc. Khách sạn Đấu
Linh Thủ Giới Lâu được dựng lên bởi Trấn Phong đoàn. Mới đem vào sử dụng một năm nhưng cho dù giá phòng cao đến đâu cũng không có lúc nào thiếu
người xếp hàng vào trọ.
Trong một đại sảnh của Đấu Linh Thủ Giới
Lâu rất nhiều cường giả sinh tử cảnh đang tụ tập. Ngồi ở ghế chủ tọa là
một chí tôn giả miệng luôn tươi cười tiếp chuyện cùng hàng hậu bối. Tam
Minh đi đi lại lại đến chóng mặt. Bọn họ đã tụ tập ở đây cả một tuần
nhưng huynh đệ của bọn họ vẫn chưa chịu ra gặp mặt. Bọn họ cũng không
ngại, không trách. Phong đại sư nay đâu giống xưa. Đến cả thành chủ hay
các lão tổ của Lôi gia muốn gặp Phong đại sư còn phải xếp hàng. Người
như vậy đâu dễ dàng tiếp kiến bọn hắn chứ. Chỉ là người ta cũng coi Tam
Minh là bằng hữu, có tiếng như vậy sao không tận lực nhờ vả.
Cửa
phòng mở ra người bước vào khiến mọi người mừng rỡ. Phong đại sư quả
thật không phải là người thất tín coi khinh huynh đệ. Phong bước vào
miệng đã tươi cười:
- Các vị huynh đệ ta đã để các vị chờ đợi lâu.
- Phong đại sư đừng khách sáo. Phong đại sư bận rộn trăm công ngàn việc
vẫn ghé thăm chúng ta. Đủ thấy đại sư trọng tình trọng nghĩa.
Gần 200 cường giả nhốn nháo vây quanh Trấn Phong. Phong cũng tay bắt mặt
mừng cùng họ xưng huynh gọi đệ. Rựu ngon, thịt thơm được bày ra. Phong
hướng phía vị chí tôn giả chắp tay cung kính:
- Phong đại sư người không nên khách sáo. Ta có việc cầu kiến, đến đây làm phiền đại sư.
- Tiền bối có việc cần gặp, Trấn Phong đã tiếp đãi chậm trễ. Thật sự thấy thẹn.
- Ha ha ha... Chí tôn giả của Lôi tộc đã ra ý cho mời lão phu nhưng vì ta muốn thăm quan Thôn Kiếm Thành nên đã trú ngụ tại đây. Là ta tự muốn,
đại sư xin đừng ngại.
Phong gật gù rồi quay sang Trần Ngọc Phương căn dặn:
- Nhờ nàng sắp xếp cho ta một phòng tiếp tân, tiếp đãi Mạc Phong chí tôn cho tốt. Rất nhanh ta sẽ đến hội họp cùng người.
Trận Mạc Phong nghe được vậy thì gật gù. Lão thân là chí tôn giả, đến gặp
Phong là có chuyền quan trọng. Không tiện nói chuyện ở chỗ đông người.
Tuy lão bình dân, nhưng thân cũng là một chí tôn giả đứng đầu một nhất
lưu thế lực. Nhớ năm xưa cả Đấu Linh cũng chỉ có thể thỉnh thoảng nhìn
thấy linh hải cảnh cường giả. Ngày nay sinh tử cảnh lại đi lại đầy
đường. Tốc độ quật khởi của Thôn Kiếm Thành thật sự nhanh không thể
tưởng nổi. Đến chí tôn giả cũng đến làm khách. Mặt mũi của Đấu Linh Thủ
giới giả tam đại gia tộc cũng quá lớn đi. Mặt mũi của Lôi Trấn Phong
cũng quá lớn.
Mọi người đợi chí tôn giả đi khuất thì lại nhao
nhao lên bao vây Phong đại sư. Mỗi người một miệng nhờ hắn giúp đỡ. Đây
toàn là những cường giả đã theo Phong trong Thần Thạch chi địa và bằng
hữu của bọn họ. Họ đối với Phong như đàn em muốn theo đại ca kiếm ăn.
Phong khó lòng từ chối. Nháo sự một hồi Phong phải giơ tay xin mọi người im lặng:
- Các vị, chí tôn mộ địa là một hiểm địa, vào đó khó
lòng ra. Ta chỉ có thể đem theo cấp thánh. Các vị nào dưới bậc thánh thì thật sự xin lỗi. Tuy nhiên nếu ai đã bước đến sinh tử cảnh đỉnh phong
thì có thể theo chân của một vị võ thánh vào lịch lãm nhưng số lượng có
hạn. Trấn Phong ta chỉ có thể nhận 150 người võ thánh cảnh và 150 người
sinh tử cảnh. Số lượng còn lại ta phải chừa cho người của gia tộc.
Toàn trường im lặng rồi bùng nổ. 300 người, đó là con số khổng lồ vì bọn họ
chỉ nghĩ rằng Phong đại sư cùng lắm có thể chừa chỗ cho 100 người đã là
nhiều. Những người này nhìn nhau tươi cười như ngày hội. Chí tôn mộ địa
là nơi của các Thập Đại Cường Tôn lập lên và để lại truyền thừa võ học
cả đời của mình. Phong nhìn lại các cường giả đã theo mình thì rung động vì cảnh giới của bọn họ chỉ sau 3 tháng đã nhập thánh rất nhiều. Số
lượng của võ thánh cảnh chiếm hơn một nửa. Đội người Tam Minh, Vương
Việt Linh nhờ vào thần thạch có được đã bước thêm một bước thật xa đạt
đến võ thánh cảnh trung kỳ đỉnh phong. Không hổ là người của nhất lưu
thế lực. Phong quay sang đánh cái đét vào lưng của Lý Văn Minh:
- Mấy cái tên hàng ăn các ngươi sao giờ này mới đến thăm ta. Đã đến còn
đòi ta sắp chỗ cho các ngươi nữa. Thật là không có nghĩa khí.
Đội người Tam Minh, Vương Việt Linh nhăn mày. Lý Văn Minh xấu hổ ấp úng đáp:
- Chúng ta cũng muốn đến sớm nhưng lại phải đề thăng cảnh giới. Đến khi
đề thăng xong thì gia tộc đá chúng ta ra ngoài danh sách cường giả lịch
lãm trong chí tôn mộ địa. Bí quá rủ nhau tới tìm ngươi.
- Ha ha
ha... Gia tộc các ngươi cũng thật bất công, với số lượng thần thạch các
ngươi cống hiến còn không đủ để lọt vào danh sách.
Trận Tự Thiên Minh thở dài lắc đầu:
- Con bà nó, chúng ta cống hiến rất nhiều, nhưng Liên Minh chỉ có số
lượng 400 người. Lạc Hồng nhị tộc chiếm một nửa. Mấy cái tên ăn theo
chúng ta cũng vì có thâm tình với ngươi nên mới bị gia tộc đá ra vì biết ngươi chắc chắn sẽ chiết cố bọn ta. Chúng ta công nhận là đã quá trơ
chẽn, nhưng biết làm cách nào hơn. Ai bảo chí tôn mộ địa là hiểm địa
nhưng cũng là nơi có cơ duyên nghịch thiên. Thiên phú của chúng ta không đủ, nếu không bám theo ngươi chúng ta vào đó cũng sẽ chết chắc.
- Ha ha ha... ngươi theo ta thì có ích gì. Chắc ăn thắng lợi sao?
- Haizzz sống chết có mạng nhưng hôm nay chúng ta được quen biết ngươi kể ra cũng đã mãn nguyện rồi. Con đường cường giả đâu phải ai cũng có cơ
duyên đủ chứ. Phong đại sư ngươi không chiếu cố chúng ta thì không ai
chiếu cố chúng ta à.
- Woa Trần Tự Thiên Minh. Hình như khiếm tốn không phải là đức tính tốt của ngươi đó nhe. Ngươi có uống lộn thuốc không?
- Hai... Gần mực thì đen gần đèn thì sáng. Kết giao với Phong đại sư ta cũng học hỏi được một chút.
Phong cười ha hả vỗ vai Ngọc Minh. Tên này từ bao giờ biết nói chuyện vậy?
Nhớ lần đầu gặp mặt hắn còn bị đánh thành đầu heo. Phong gãi đầu quay
sang Vương Việt Linh nhíu mày:
- Còn ngươi nữa, không phải ngươi
là người của Trận Môn hay sao? Trận Môn cũng giữ một chìa khóa có thể
đem vào 200 cường giả. Ngươi đừng nói với ta là ngươi không được lọt vào hàng ngũ của Trận Môn đó!
- Dĩ nhiên là ta được vào. Dù gì thì
ta cũng là võ thánh cảnh mới nổi của Trận Môn mà. Nhưng mà thật ra lần
này ta và sư phụ đến là để nhờ ngươi dẫn đội của chúng ta vào.
- Là ta? Ngươi đừng nói chơi.
- Ta dĩ nhiên không nói chơi. Còn nữa sư phụ nói. Bối phận của ngươi
không nhỏ, sau này gặp mặt có lẽ ta phải thay đổi cách xưng hô với
ngươi.
Lông mày của Phong nhô lên một chút liền hiểu. Trận Mạc
Phong gọi Trận Địa Minh Tôn làm sư phụ. Lão nói mặc dù người không nhận
hai người Mạc Phong, Mạc Vân làm đồ đệ nhưng có công truyền nghệ. Nói
như vậy thì Phong phải là sư đệ của lão tức là sư thúc của Vương Việt
Linh. Hình như Trận Mạc Phong đã biết được điều gì nhưng không tiện nói
ra, giữ kín bí mật cho Phong. Phong gật gù như hiểu rồi âm trầm một lát. Tay Phong bỗng rút ra linh thạch rồi truyền vào cảm ngộ của trận pháp.
- Ta cần 480 người. Ta không cần biết các ngươi dùng cách gì. Phải kiếm
bằng được cho ta tất cả 480 người. Nếu lần này Trận Môn nhờ ta dẫn đội
vậy danh sách của ta đã lên đến 600 người. Ta sẽ chừa 120 chỗ cho tam
đại gia tộc Đấu Linh. Trong đó có cả ta. Các ngươi mỗi người thống lĩnh
một đội 120 người cho ta. Trong đây là cảm ngộ trận hình của ta. Các
ngươi kiếm cho ta số lượng võ thánh cảnh ít nhất chiếm một nửa, nhiều
hơn càng tốt. Sau đó dựa theo trận hình này luyện tập cách biến trận cho ta. Có tất cả 600 người ta sẽ bày ngũ hành trận chia theo kim, mộc,
thủy, hỏa, thổ. Mỗi điểm có tất cả 120 người. Ta sẽ cho người thống lĩnh hỏa trận. Các người chia đội thống lĩnh các hành khác. Lần này vào nhất định phải khiến bọn người Lạc tộc lé mắt.
- Ha ha ha... Phong đại sư, Phong huynh đệ yên tâm. Chúng ta sẽ ở đây luyện tập.
- Được ta sẽ cho người sắp xếp chô ăn ở cho các ngươi. Ta có chuyện phải đến gặp Mạc Phong lão tiền bối. Ta đi trước.
- Phong đại sư thong thả.
- Phong đại sư thong thả.
Khi Phong truyền lại quyền lực cho Tam Minh và Vương Việt Linh thì các
cường giả đi theo đều hưng phấn. Phong đại sư này thật dễ nói chuyện.
Nếu theo đội người Lạc Hồng nhị tộc, bọn họ ăn thịt những người bám theo húp canh. Nhưng theo Phong đại sư thì sẽ được chia đều. Ông chủ tốt vậy đi đâu kiếm. Cường giả nào mà chả cần tài phú để đắp nặn. Lần trước từ
Thần Thạch chi địa đi ra bọn họ đã kiếm được không ít thứ tốt. Nhờ vào
Thần Thạch có chứa đựng linh khí và cảm ngộ của thiên địa tinh thuần rất nhiều người đã nhập thánh. Thần thạch là vật phẩm tu luyện của chí tôn
giả, có ghi lại rất nhiều cảm ngộ của thiên địa. Tuy sinh tử cảnh không
thể hấp thu quá nhiều nhưng thần thạch có sự trợ giúp rất lớn cho sinh
tử cảnh đạp phá bình cảnh. Lần này chỉ mất công cầu kiến bọn họ đã được
thu nhận. Phong đại sư này cũng quá dễ nói chuyện đi.
Phong biết
rằng muốn thủ vững Đấu Linh thì không thể dựa vào một mình thế lực của
tam đại gia tộc. Lần này là cơ hội rất tốt để mua chuộc lòng trung thành của các cường giả khác. Người đi lại trong giang hồ thì phải nói nghĩa
khí. Bọn họ đều là cường giả, có cái tâm của cường giả, có niềm kiêu
hãnh của cường giả và cũng có nghĩa khí của một cường giả. Những người
có mặt hôm nay đều là những thiên chi kiêu tử trong thế lực của mình. Là những người xếp hạng đầu của một thế hệ. Mặc dù những người theo Phong
đều là những người không quá nổi bật nhưng chính vì vậy bọn họ cũng biết tiềm lực của mình có hạn và chịu dựa vào những người khác, chiến đầu
như một đoàn đội. Đó mới là điều Phong cần.
Phong bước vào phòng tiếp khách riêng thì Trận Mạc Phong đã ra tận cửa đón. Bày xong kết giới cách âm Phong cúi rạp đầu:
- Trấn Phong bái kiến tiền bối.
Nghe vậy thì Trận Mạc Phong nhảy nảy lên đưa tay ra đỡ lấy:
- Cái gì mà tiền bối. Sư đệ ngươi đùa chết lão ca ta. Rõ ràng sư đệ đã được sư phụ thu nhận giờ còn chối.
Phong đã đoán được ra một nửa nhưng vẫn làm bộ:
- Tiền bối sao nói vậy?
- Lại còn tiền bối. Sư đệ nên nhớ kỹ ta cũng là chủ nhân của một phần
chìa khóa. Ta cũng đã qua được thử thách của sư phụ. Ta cũng đã may mắn
được gặp sư phụ lúc ngài còn sống. Chỉ là ta và ngài không có duyên phận sư đồ vì thiên phú của ta không đủ nhưng ta vẫn là một nửa sư huynh của ngươi. Còn gọi ta là tiền bối ta đánh đít ngươi.
Phong nghe đến đây thì cười hề hề:
- Ha ha ha sư huynh trẻ chung ta chỉ là đùa chút cho vui thôi, đùa chút
cho vui thôi. Hà hà hà. Sư huynh đến kiếm đệ có phải có nhiệm vụ giao
phó.
- Ha ha ha... ta dĩ nhiên muốn nhờ đệ chiếu cố cho đám tiểu
bối của Trận Môn ta. Ta biết Vương gia và đệ có thù nhưng hai bên cũng
có ân. Vương Thánh Ân ta đã giam hắn vào ngục môn để hắn từ từ lĩnh ngộ
thiên địa đại đạo. Hy vọng sư đệ không cần phải so đo với hắn nữa hả.
- Sư huynh đã dạy đệ đâu dám không nghe theo. Năm xưa hắn bỏ đội khiến
mẫu thân đệ sống chết không rõ. Lôi gia vì vậy cũng đã hục hặc cùng
Vương gia mấy chục năm. Liên Minh cho đến giờ này vẫn chưa đưa ra một
công bố chính thức vì vụ việc năm xưa. Điều này khiến chúng ta rất căm
phẫn.
- Ta hiểu được cảm nghĩ của đệ. Ta cũng là một phần tử của
cao tầng Liên Minh. Chúng ta đưa ra quyết định không công bố sự việc vì
trong việc này liên quan quá lớn, nhưng nếu đệ chịu nhận chức vụ tại cao tầng Liên Minh, ta có thể tiết lộ một tin tức: Mẫu thân của đệ có thể
vẫn còn sống!
Phong run lên trố mắt nhìn vị sư huynh mới nhận
này. Trận Địa Minh tôn sư phụ đã giao chìa khóa cho sư huynh ắt hắn phải là người thủ tín. Phong tuy không chắc chắn nhưng những hành động của
Trận Môn đối với Phong đều không có ác ý lại rất bao che. Trận chiến năm xưa không biết đã sảy ra những gì nhưng đây cũng là điều Phong muốn tìm hiểu. Nếu mẫu thân còn sống Phong ắt sẽ tìm ra. Nếu đã mất, Phong sẽ đi tìm lại thân xác của người về chôn cất. Cường giả của Lôi gia hơn 20
người cũng ở trong đó. Những người nằm xuống năm xưa còn có người của
Độc Cô gia, người Nạp Lan gia. Có cả mẹ của Nhã Lan: Độc Cô Bát Mỹ.
Trong tất cả các cường giả mất tích năm xưa còn giữ lại ngọc đồng của Độc Cô
Bát Mỹ chưa từng mất đi tia sắc. Bà vẫn còn sống. Độc Cô gia cũng mất
rất nhiều công lao đi tìm nhưng ngoại vực quá mênh mông không tìm thấy.
Giờ có người đưa ra tin tức như vậy làm sao Phong không động lòng?
- Sư huynh. Điều kiện gì để đổi lấy tin tức về vụ việc năm xưa?
- Sư đệ nhậm chức trưởng lão trong Liên Minh Bách Tộc?
- Là ta chứ không phải chí tôn giả?
- Các lão gia hỏa cao tầng đều nhất trí, nếu có đệ tham gia thì các lão
gia hỏa của tam đại gia tộc sẽ theo ngươi. Chúng ta cũng có thể chao
chức vụ trưởng lão cho chí tôn giả nhưng điều tiên quyết vẫn là sư đệ.
Phong âm trầm suy nghĩ một lát. Đây có thể là cái bẫy của Liên Minh giăng ra
để thu phục Đấu Linh Thủ Giới giả. Nhưng cho dù là cái bẫy Phong cũng
phải vào. Số mạng của những cường giả năm xưa đã khiến tam đại gia tộc
âm thầm đau khổ. Cho dù bọn họ đã chết thì con cháu của tam đại gia tộc
cũng phải kiếm họ về. An ủi linh hồn người đã khuất, để cho người còn
sống yên tâm.
- Được, sư huynh chuyển lời cho họ. Sau khi chúng
ta trở ra từ chí tôn mộ địa ta thân là minh chủ Đấu Linh Thủ Giới giả sẽ đến Liên Minh Bách Tộc tại ngoại vực bái kiến.
Trận Mạc Phong nghe được lời này thì gật gù xoa tay mỉm cười:
- Sư đệ, việc công đã xong, giờ cũng là lúc chúng ta bàn việc riêng.
Phong ngẩn người nhìn nét mặt tươi tỉnh và đôi mắt hí hửng của Trận Mạc
Phong. Vị sư huynh mới nhận này của hắn rõ ràng đang muốn bàn việc làm
ăn. Phong gãi đầu hề hề.
- Sư huynh chắc muốn làm đại lý chuyên bán quyển trục tụ linh trận pháp cho đệ?
Trận Mạc Phong đưa ngón trỏ cười lớn. Vị sư đệ này của lão hiện giờ rất có
phong phạm của một đại thương gia hơn là một trận pháp sư.