Ngày ... tháng ... năm – Đấu Linh Đại Lục, đại điện Lôi gia trang
Lôi Thiên Nhất ngồi ở ghế bành to mắt đăm chiêu suy nghĩ. Việc làm ăn của
gia tộc ngày càng khấm khá. Số lượng binh khí sản xuất ngày càng nhiều.
Tiểu gia hỏa bảo bối kia đã rời Khoái Hoạt Lâm được nửa năm, xong tin
tức về hắn vẫn không ngừng được đồn đãi khắp Thôn Kiếm Thành. Trấn Phong dong binh đoàn đã hoạt động không ngừng nghỉ, được các dong binh đoàn
khác tôn lên làm lão đại. Giờ dong binh đoàn này đã bất tri bất giác trở thành ngoại vi thế lực của Lôi gia. Lôi gia vì có người trong cao tầng
của Trấn Phong đoàn nên các thế lực lớn nhỏ muốn quy thuận Lôi gia đều
quan hệ tốt với Trấn Phong đoàn.
Rất nhiều việc lớn nhỏ của Lôi
gia cũng thông qua Trấn Phong đoàn để công bố ra ngoài. Lôi Thiên Nhất
buồn bực vì đã không sớm nghĩ ra việc chói chặt tên tiểu gia hỏa bảo bối của bọn họ lại gia tộc. Lão sợ nhất là các cường giả thường hay vì theo đuổi cảnh giới nên một mình một kiếm phiêu bạt ở khắp nơi, gia tộc
không nhờ vả được. Gả luôn tôn nữ Nhã Lan cho hắn, để hắn sinh con đẻ
cái cho gia tộc chông nom, chỉ có cách làm như vậy cường giả này mới
thường xuyên về với gia tộc. Phong mới đi có nửa năm, mà trong lòng lão
đã thấy mong chờ ngày hắn về. Cái cảm giác chông con ngóng cháu này của
lão không giống phong cách của một cường giả.
Mọi người trong Lôi gia cũng khó lòng nghĩ tới được chỉ mới mấy tháng ngắn ngủi mà Khoái
Hoạt Lâm đã đưa ra số lượng đan dược nhiều không thể tưởng tượng. Liên
Minh Bách Tộc cũng phải đỏ mắt không thôi. Bất quá linh đan diệu dược là của người ta, đã làm đồng minh thì không thể gang nhiên cướp bóc. Ngoài đấu giá hội tam đại gia tộc còn xuất ra rất nhiều đan dược bán với giá
phải chăng cho tất cả những ai có nhu cầu. Đối với các thế lực lớn của
Liên Minh Bách Tộc Lôi gia chọn phương thức bán sỉ với giá nhẹ. Một cách lấy lòng mềm mại có tiền cùng nhau kiếm, phú quý bất tận hưởng.
Mặc dù đỏ mắt với số lượng tài phú của tam đại gia tộc nhưng Liên Minh Bách Tộc cũng không dám động thủ. Chỉ có thể âm thầm theo dõi. Thiên Địa Các theo sự chuyển biến của tình hình đã công khai đặt chi nhánh tại Thôn
Kiếm Thành. Địa điểm này dùng để thu mua tin tức và các vật phẩm trân
quý. Một số dong binh đoàn cũng để mắt đến Thiên Địa Các nhưng đối với
bọn họ Trấn Phong đoàn vẫn là lão đại tôn quý, có được đồ tốt thì phải
nhường cho huynh đệ trước, người ngoài sau.
Sự biến chuyển lớn
nhất chắc phải nói đến Thôn Kiếm Lâm giờ đã có rất nhiều dong binh đoàn
thâm nhập và đánh chiếm. Trấn Phong đoàn cũng không quản việc này. Ở đâu cũng có tranh đấu. Trấn Phong đoàn có nơi liệp sát linh thú riêng của
mình, không chung đụng với các binh đoàn khác. Thôn Kiếm Thành cũng theo đà phát triển của tam đại gia tộc và Trấn Phong đoàn được xây cất lên
rất to. Minh chủ đã căn dặn phải mở Thôn Kiếm Thành để có thể chứa đựng
cho hàng chục triệu, thậm chí trăm triệu người. Các khu ăn chơi, nhà
lầu, siêu thị nối đuôi nhau được mở ra. Mặc dù tam đại gia tộc đã chiếm
một khu đất rất lớn để làm trung tâm nhưng sau này chỉ sợ cũng sẽ trở
nên nhỏ bé.
Thủ công đường của Trấn Phong đoàn theo bản thiết kế
của Khoa học đường xây dựng tường thành về phía Thôn Kiếm Lâm. Chỉ trong thời gian nửa năm nhân khẩu của Thôn Kiếm Thành đã tăng lên gấp đôi lên đến hơn 200 trăm vạn người. Số lượng vẫn tiếp tục tăng lên. Nhờ vào các tụ linh trận kéo linh khí nồng đậm từ Thôn Kiếm Lâm về mà Thôn Kiếm
Thành giờ lại có số lượng linh khí cao hơn lúc trước rất nhiều. Ngũ hành trận tháp của Lôi gia được bày ra tám hướng, trong đó không cho người
vào tu luyện. Nhiệm vụ của các trận pháp này là kéo linh khí từ Thôn
Kiếm Lâm về. Để linh khí nồng đậm tràn vào Thôn Kiếm Thành, giúp cho rất nhiều tu luyện giả có thêm linh khí.
Các thế lực biết được điều
này thì phải lắc đầu cảm khái. Tam đại gia tộc thật giỏi mua chuộc lòng
người. Linh khí nồng đậm như vậy lại không tự dùng mà lại chia ra cho
các thế lực khác. Nếu các thế lực nhất lưu này biết tam đại gia tộc
không cần linh khí tại Thôn Kiếm Thành vì trong Khoái Hoạt Lâm đã có
trận pháp tương tự với số lượng linh khí nồng đậm hơn gấp 10 lần, không
biết các đại thế lực kia sẽ có những hành động như thế nào. Linh khí
trong Khoái Hoạt Lâm đã nồng đậm hơn cả Thiên Linh Trung lục, sau khi
được tu linh tháp tăng phúc đã nồng đậm gần bằng ngoại vực trong tinh
không rồi. Khoái Hoạt Lâm lại không có những sự ràng buộc và nguy hiểm
của tinh không. Bất kỳ một đại thế lực nào cũng sẽ chọn Khoái Hoạt Lâm
làm nơi phát triển.
Trong đại điện của Lôi gia, các lão gia hỏa
khác cũng âm trầm không nói. Họ đã nhận được thư của Liên Minh Bách Tộc. Trong thư đã nói rất rõ, muốn thăng Lôi gia lên làm nhất lưu thế lực.
Cho tiếng nói cho Lôi gia. Thời gian nửa năm không ngờ đã khiến Liên
Minh Bách Tộc có phản ứng như vậy. Vài ngày nữa Liên Minh Bách Tộc sẽ
cho sứ giả đến mong Lôi gia có thể tiếp kiến. Đồng thời Khoái Hoạt Lâm
cũng đã nhận được tín hiệu xin chi viện của bảo địa. Tin tức có thần
binh mới vừa xuất hiện để trợ giúp cường giả của tam đại gia tộc thủ hộ
bảo địa đã khiến toàn bộ Lôi gia hưng phấn. Nhất là khi thần binh này đã biểu hiện hứng thú với tiểu thần tài của Lôi gia.
Lôi Thanh Nguyệt Hà ngồi ở ghế đối diện Lôi Thiên Nhất phá bĩnh sự yên lặng của cuộc họp:
- Binh đến tướng cản, nước đến đắp đê. Đi một bước tính một bước.
Lôi Thiên Mạc ngày thường âm trầm ít nói giờ cũng lên tiếng:
- Chúng ta phải tìm hiểu sứ giả là ai. Nếu có thể thì trì hoãn tiếp nhận
chức vị. Đợi tên tiểu gia hỏa kia thu phục được thần binh đi rồi tính
tiếp.
- Nước xa không thể cứu lửa gần. Phong nhi có cơ duyên của
hắn. Làm bậc phụ huynh, gia gia, chúng ta kiếm cách trì hoãn cho lớp trẻ tiến triến thần tốc đi. Trước sau gì chúng ta cũng phải nhập chức trong Liên Minh Hội. Chỉ là chúng ta vẫn chưa đủ vũ lực để nhận chức mà thôi. Liên Minh Bách Tộc dĩ nhiên sẽ mượn cớ này để kìm chân chúng ta. Trở
thành nhất lưu thế lực, cũng sẽ phải xuất ra nhiều cường giả thủ hộ
ngoại vực hơn, mà số lượng như vậy chúng ta không có đủ.
Nghe Lôi gia chủ nói xong một vị trung niên tươi cười như đang tắm gió xuân đứng lên gật đầu:
- Hào ca nói rất đúng. Việc lần này chúng ta không có cách từ chối, chỉ
có thể trì hoãn. Tốt nhất là gây xích mích với Liên Minh để không cần
nhập chức. Sau này thế lực của ta cường hãn lên, Liên Minh Bách Tộc cho
dù không muốn công nhân địa vị của ta cũng không có cách bác bỏ.
Lôi Chí Hào lắc đầu nhẹ buồn rầu.
- Ta phải cần một cái cớ. Lấy cớ gì đây? Hướng Trung đệ đệ ngươi thân làm gia chủ của Thiên Minh Trung lục chi tộc. Đệ am hiểu tình hình của các
nhất lưu thế lực nhất. Nếu có thể biết được sứ giả là ai, may ra chúng
ta có thể nghĩ ra cách.
- Khi ta nghe nhận được tình hình của
Khoái Hoạt Lâm thì đã ra lệnh cho chi tộc cuốn gói lặng lẽ thu xếp mọi
việc rồi. Hiện giờ Thiên Minh Trung lục Lôi gia chỉ còn lại cái vỏ ngoài trống rỗng. Ta cũng đã liên lạc các chi thứ của Nạp Lan gia và một vài
địa điểm của Độc Cô gia. Bọn họ cũng đang lặng lẽ rút. Ta nghĩ Liên Minh Bách Tộc giờ này đã nhận được tin tức.
Lôi Thanh Nguyệt Hà gật gù:
- Rút tốt lắm. Chúng ta thu hết các thế hệ về lại với gia tộc. Nếu bọn
chúng làm lớn chuyện vậy chúng ta sẽ không cần khách sáo, kéo hết vào
Khoái Hoạt Lâm cố thủ. So với bảo địa, Khoái Hoạt Lâm còn rộng lớn hơn
nhiều. Lại có Thôn Kiếm Thành làm căn cứ địa. Chúng ta không cần sợ Liên Minh cứng rắn thu phục. Người của các chi khi nào thì đến?
- Đã
đến rồi. Ta đã nhờ Lôi Trấn Minh sắp xếp chỗ ở tạm thời cho mọi người.
Vì không muốn làm kinh động đến các nhất lưu thế lực nên chưa cho họ vào Lôi gia trang. Ta đợi người của Nạp Lan và Độc Cô gia rút lui an toàn
sẽ sắp xếp chỗ tốt cho bọn họ.
- Hướng Trung đệ đệ làm việc suy
nghĩ trước sau, ca ca thật bái phục. Bất quá nếu có tiểu tử kia ở đây
chúng ta có thể nhờ đầu óc của hắn rồi.
- Ta cũng nghe nói hắn
rất thông minh cơ trí. Việc rối rắm đến đâu hắn chỉ cần suy nghĩ một lát là có kế đối phó. Nhạc phụ như ta, thật có phước rồi.
- Phải
phải phải. 2 lão gia hỏa chúng ta chờ 2 đứa kia về gả bọn họ rồi nhường
hiền thoái vị ẩn vào Khoái Hoạt Lâm hưởng phước được rồi.
Các lão già bậc gia gia của Trấn Phong nghe vậy đều cười ha hả. Ngũ hành thánh
thể kết hợp với Hỗn Độn Thánh Thể, con cái của hai người này sẽ có huyết mạch biến thái thế nào đây? Nhưng Lôi Thanh Nguyệt Hà nghe vậy thì lườm mọi người một cái thật dài:
- Mấy cái tên tiểu tử thối các ngươi đều không nên nết. Có hai bảo bối lại bắt bọn họ sinh con đẻ cái lo
việc làm ăn của gia tộc. Có muốn lão nương đánh đít các ngươi hay không? Thiên phú của các ngươi không đủ mà cũng đòi tu luyện. Ngoan ngoãn lo
việc của các ngươi đi. Tên nào truyền chức cho Phong tiểu tử ta sẽ không tha cho tên đó.
Các lão gia hỏa nghe vậy thì đều ngậm miệng nhe
răng gật đầu khen cô cô dạy phải. Lôi Thanh Nguyệt Hà còn trên họ không
biết bao nhiêu bối phận. Chỉ là tại Lôi gia trên chữ Thanh còn hàng chữ
Lạc. Dưới chữ Thanh là hàng chữ Chiến. Là những cường giả thủ hộ cho Lôi tộc, không luận tuổi tác bối phận. Hàng thái thượng trưởng lão đứng chữ thiên. Hàng chữ Chí, Hướng là cùng thời của gia chủ. Hàng chữ Nhã, Trấn là hàng của hậu bối dưới gia chủ. Sau chữ Nhã và chữ Trấn đều chưa có
tên đệm. Cường giả nhiều đời đều theo đuổi cảnh giới của cường giả. Có
cường giả mãi đến cả ngàn tuổi mới lấy vợ sinh con. Anh em họ cách nhau
vài trăm tuổi là chuyện thường. Người tu luyện cũng không quan trọng bối phận của tuổi tác. Bối phận biểu hiện cho sự coi trọng của gia tộc đối
với cống hiến của từng tộc nhân.
Lôi Minh, sau khi gia nhập Trấn
Phong đoàn đã có những cống hiến rất to lớn đối với Lôi gia nên gia tộc
đã cải tên lại thành Lôi Trấn Minh. Đó cũng là một công nhận của Lôi gia đối với Minh. Lôi Thanh Nguyệt Hà là cường giả trên hàng chữ Chiến, là
nội vi cường giả. Bối phận so với Lôi Thiên Nhất cao hơn nhiều. Tuổi tác cũng sứng làm bà của Lôi Thiên Nhất. Lời nói của bà có phân nặng rất
cao trong Lôi tộc. Mặc dù bà đã là cường giả gần hai ngàn tuổi nhưng vì
đã bước vào sinh tử cảnh từ thưở rất trẻ nên nét thanh xuân không thua
gì phụ nữ chưa bước vào tuổi trung niên. Các lão gia hỏa của Lôi gia
thường gọi bà là cô cô. Không dám nhắc tuổi hay gọi tên đệm vì thiên phú tu luyện của bà rất cường hãn. Bà lại là người nóng tính như lửa, hay
bao che cho hàng con cháu nên mọi người trong Lôi gia kính trọng gọi bà
là cô cô.
Cô cô không già cũng không trẻ. Chỉ có Trấn Phong mới
gọi bà là thái bà bà. Lôi Thanh Nguyệt Hà cũng không giận tiểu bối này.
Yên trẻ kính già là đức tính tốt, huống chi tuổi của bà so với Trấn
Phong để hắn gọi một tiếng thái bà bà cũng không quá đáng. Chỉ là bất kỳ phụ nữ nào cũng muốn có được tuổi thanh xuân. Được gọi là cô cô khiến
bà hòa hoãn hơn nhiều. Giọng của bà âm trầm:
- Phái người ra rò thám. Xem cường giả nào được liên minh sai đi sứ?
Lôi Hướng Trung mỉm cười:
- Không cần tìm. Theo ta được biết, người đi sứ lần này là tên Vương bát đản.
Lôi Chí Hào nhíu mày nổi lên sát khí.
- Vương bát đản Vương Thánh Ân.
Hướng Trung âm trầm gật đầu.
- Là hắn.
Lôi Chiến Cuồng cắn răng ken két. Bao năm qua hắn nghĩ đi nghĩ lại trận
chiến lúc đó. Họ được lệnh thủ hộ Nạp Lan Ngọc Hân đến biên giới của
chiến tuyến thiết lập tụ linh trận và chiến tuyến phòng thủ. Không hiểu
sao đường đi bí mật lại bị Cổ Ma Tộc phát hiện và phục kích. Chiến Cuồng ngay lập tức bị bao vây sinh mệnh ngàn cân treo sợi tóc. Khi hắn thoát
hiểm nhặt được nửa cái mạng về thì người của Lôi gia đã không thấy đâu.
Kẻ dẫn đội là Vương Thánh Ân lại an toàn vô hiểm rút lui. Chỉ để lại câu nói cụt lửng: ”Lúc đó chúng ta bị phục kích, mạnh ai nấy chạy. Ta may
mắn chạy thoát. Không biết số phận các người khác ra sao”.
Sau sự kiện này đối với người họ Vương, Lôi gia đã không thèm giao tiếp. Luôn
luôn đòi Liên Minh Bách Tộc đưa ra một lời giải thích hợp lý nhưng vào
thời điểm đó rất nhiều địa bàn của Liên Minh đều bị Cổ Ma Tộc đánh
chiếm. Tuy Lôi gia không tin, không chấp nhận lời giải thích nhưng Liên
Minh Bách Tộc cũng chỉ nói đó là một sự tình cờ rủi ro. Ai ai tại ngoại
vực đều phải gặp nguy hiểm cả.
Lôi gia sau bao năm vẫn căm tức về việc này. Đổ hết tội lên đầu của Vương Thánh Ân. Lôi Hướng Trung gọi
Vương Thánh Ân là tên Vương bát đản bởi vì cùng đi với Nạp Lan Ngọc Hân
còn có thê tử của lão, Độc Cô Bát Mỹ. Thù hận của Lôi gia đối với Vương
Thánh Ân quá sâu đậm. Lần này hắn lại mượn danh làm sứ giả của Liên Minh Bách Tộc đến chèn ép. Nếu Lôi gia không mượn cớ đánh hắn một trận thì
khó mà hả dạ. Lôi Chí Hào bừng bừng sát khí:
- Tới thật tốt, tới thật tốt.
Các lão gia hỏa của Lôi gia cũng cười ha hả. Vương Thánh Ân lần này chỉ có đến sẽ không có đường về an toàn.
***
Trấn Phong nhập vào cảnh giới của Thiên Nhân Hợp Nhất đứng trước tòa đại
điện mà không vào. Nơi này có chứa phong thuộc tính và vân chi ý cảnh
rất nồng đậm. Thỉnh thoảng từ Lôi Bạo Tầng lại đánh xuống bảo điện hàng
loạt bạo lôi mang lôi chi ý cảnh rất bá đạo. Nơi này không có đất liền.
Bảo điện lơ lửng trên một tầng khói được tụ lại nhìn như mây đen nhưng
sau khi tìm hiểu kỹ càng Phong đã xác định đây không phải là mây mà là
khói của Hắc Hỏa. Phong đã nhiều lần muốn xông vào tòa bảo điện nhưng
cửa vẫn không mở. Lợi dụng thời cơ Phong đã ở lại đây tìm hiểu phong chi ý cảnh, vân chi ý cảnh và lôi chi ý cảnh. Phong ngồi trong Hoán Phong
trận cưỡi gió quan sát dị tượng thời tiết bên dưới. Không ngờ đứng từ
trên nhìn xuống Phong lại thấy rõ mọi cảnh tượng thời tiết phong vân lôi vũ.
Tu luyện không biết ngày tháng, cũng may trong Hắc Giới có
đủ đồ ăn cho Phong. Phong cứ thế ngồi xếp bằng cưỡi gió tại mép rìa của
đám khói đen. Phong như không thèm để ý đến Hắc Hỏa đang chờ đợi người
tài đức đến thu phục. Sau vài ngày tìm kiếm đường vào trong tòa đại điện mà không được gì Phong đã vứt Hắc Hỏa qua một bên cố gắng tu luyện để
đột phá cảnh giới Ích Địa Cảnh của mình. Thế giới đan điền của Phong nhờ có thể hấp thu ngũ hành thuộc tính nên đã rất rộng lớn. Phong hiểu rằng mình phải tìm hiểu hết 10 loại thuộc tính mới có cơ may đột phá cảnh
giới.
Phong đã lĩnh hội được ngũ hành thuộc tính. Giờ Phong đang
tìm hiểu là các ý cảnh giữa các thuộc tính linh khí tạo thành. Vân chi ý cảnh tức mây và gió tạo thành. Phiêu bồng bất định. Đi như gió, đến như mây. Nhẹ nhàng yên lặng, vô tung vô ảnh. Mây ai cũng nhìn thấy nhưng
không nắm bắt được hình thái của mây. Mây tan, không để lại gì. Gió vô
ảnh không để lại tung tích. Trấn Phong đã rất lâu muốn tu luyện tĩnh vân quyền nhưng không thể nắm bắt được ý cảnh của quyền pháp. Hiện giờ ngắm khí tượng lại có cảm ngộ riêng. Ý cảnh quyền pháp bắt đầu có đột phá.
Ngày tháng trôi dần, đói thì ăn, mệt thì nghỉ, mở mắt ra là bầu trời đầy sao hay quang huy vô tận. Phong dần dần lĩnh ngộ các thuộc tính quang, ám,
phong, lôi. Chỉ còn thiếu băng là có thể đột phá. Phong cũng chả để ý
đến thời gian. Rảnh rỗi thì Phong chui vào trong Tinh Thần Thí Luyện
Tháp luyện chế tinh thần đan. Cảnh giới luyện đan của Phong ngày càng
cao. Không dùng đến dị hỏa Phong vẫn có thể một lúc luyện chế ra mười
lò. Mỗi lò ra được 50 viên tinh thần đan địa cấp. Khi tinh thần thảo địa cấp hết, Phong chuyển sang luyện chế tinh thần thảo thiên cấp. Số lượng ít hơn nhiều nhưng Phong vẫn có thể thành công một lục luyện chế 3 lò.
Mỗi lò ra 50 viên. Thức hải của Phong rộng lớn không biết bao nhiêu lần
so với lúc Phong mới rời khỏi Lôi gia.
Đan Khí nhị tổ cũng chỉ có thể cảm khái thiên phú tu luyện của Phong. Hắn vừa chịu được cô độc,
vừa có được sự kiên trì và sức chịu đựng bền bỉ của linh hồn lẫn thể
xác, lại có thêm ngộ tính rất cao. Hỗn Độn Thánh Thể phải lĩnh ngộ rất
nhiều thuộc tính nên thời gian tăng tiến đúng ra phải chậm hơn tu luyện
giả bình thường rất nhiều. Còn Phong thì sao? Hắn xuyên việt đến thế
giới này. Bắt đầu tu luyện vào năm 18 tuổi đến giờ vẫn chưa tạo được đan điền. Nhưng cảnh giới đan điền của Phong còn khủng bố hơn bất kỳ võ
thánh, võ thần cảnh nào Đan Khí nhị tổ biết. Thậm chí đến cấp bậc chí
tôn nếu biết thế giới đan điền của Phong rộng lớn ra sao cũng sẽ bắt
Phong quỳ gối bái sư.
Chí tôn giả có ngộ tính rất mạnh, thiên phú tu luyện cũng rất siêu việt. Đã lĩnh ngộ ra được đạo riêng của mình.
Đem đạo của mình lên đến đỉnh cao và chỉ muốn có được người thừa kế y
bát, đột phá cảnh giới của họ để bước lên tầng cao mà bậc thầy như họ
chưa thể với tới. Đan Khí nhị tổ mỗi khi chứng kiến cảnh giới của Phong
tăng tiến thì họ đều phải nín thở. Ích Địa cảnh đó là một nút thắt mà
cường giả nào cũng phải đột phá. Sau khi đột phá ích địa cảnh sẽ là
quãng đường bằng phẳng hơn rất nhiều đê tăng tiến cảnh giới. Vì vậy mà
sau khi đột phá Ích địa cảnh, rất nhiều người của Lôi gia đã không ngừng đột phá các tiểu cảnh giới của Khai thiên cảnh. Ích địa cảnh như một
nền tảng để cường giả sau này có thể tu luyện vững chắc. Nền tảng chắc,
sau này sẽ hậu tích bạc phát, sẽ tăng tiến rất nhanh.
Lôi Nhã Lan nhờ vào ngũ hành thánh thể nên trong thời gian vỏn vẹn 3 năm đã đột phá từ Ích địa cảnh đến sinh tử cảnh đỉnh phong. Nhưng nàng cũng đã phải
ngừng ở ích địa cảnh suốt 5 năm trời. Còn Phong thì sao? Chưa đến 3 năm
nay đã có dấu hiệu đột phá. Chuyện gì sẽ sảy ra sau khi Phong vá các vết rách đan điền? Ngày ngày tu luyện trong Tinh Thần Thí Luyện Tháp, lại
có thêm công pháp thiên cấp Tinh Thần Thí Luyện Quyết Phong bước vào
xuất thần cảnh lúc nào cũng không hay.
Phong gặp bình cảnh. Băng
thuộc tính nơi này hầu như không có. Hỏa Linh Hải quá khủng bố. Đã có
hỏa thì không có băng. Phong không có cách gì cảm nhận được băng thuộc
tính tại nơi này. Tĩnh Vân Quyền Phong cũng lĩnh ngộ được đến cảnh giới
tiểu thành. Phải luyện tay trong thực chiến mới mong có thể đột phá.
Phong cầm Hắc Thiết loay hoay trước cửa của tòa đại điện. Trên đây không có người. Phong cưỡi gió lơ lửng trên không trung mắt nhìn Hắc Thiết
đăm chiêu.
Phong dùng tinh thần lực thẩm thấu qua cánh cửa của
tòa đại điện. Tinh thần lực của Phong cũng như những lần trước bị một
vật cản cường đại ngăn chặn. Bên trong có kết giới ít nhất cũng phải cấp chí tôn cảnh. Phong cũng không có cách thẩm thấu qua. Đan Khí nhị tổ
cũng chịu thua. Phong dùng các loại thần chú mà hắn đã biết từ hồi Địa
Cầu. Nào là ”Vừng ơi mở cửa ra” hay ”áp ba ra cà na xí mụi” cũng chả
giúp được gì. Phong thử đi thử lại như một kẻ điên. Hết dùng tinh thần
lực oanh kích rồi lại dùng quyền cước, chưởng chỉ, thậm chí Phong đã
dùng một kích hết sức có thể của Hồ Điệp cũng không mảy may làm cửa vào
lung lay dù chỉ một ly.
Loay hoay nửa ngày vẫn chả nên cơm cháo
gì, Phong bực mình cầm Hắc Thiết ném một cái bịch vào cửa. Hắc Thiết
biến mất sau tấm cửa. Phong nghĩ thầm, ôi thôi xong, thế là mất cả chì
lẫn chài. Hắc Thiết dù gì cũng là tài liệu quý hiếm. Sau này có thể dùng làm tài liệu đúc khí cấp bậc thần, chí tôn cảnh. Đang lúc còn buồn rầu
thì Phong bỗng nghe tiếng cửa lung lay rồi một khe hở đủ cho mấy người
bước vào hé mở. Phong bước vội vào trong. Két một tiếng, cửa lại hoàn
toàn đóng vào.
Hắc Thiết đang lơ lửng trước mặt Phong, như một
người dẫn đường Phong bước trên nền của tòa đại điện. Đây là nền đá,
không phải khói mờ như ở bên ngoài. Thì ra tòa đại điện này dùng các
khói đen để có thể bay lơ lửng. Hắc Thiết về lại với bổn nguyên của
mình. Nó như sinh ra linh trí. Thỉnh thoảng lóe lên những dị sắc ảm đạm
của huyền thiết. Đối với Phong đó cũng đủ dùng để nhìn thấy cảnh vật bên trong rất xa hoa. Trong đây như một tòa nhà lớn. Có rất nhiều phòng
được đóng kín cửa. Phong một đường thẳng tắp theo Hắc Thiết lơ lửng phía trước dẫn đường đến một đại sảnh.
Trong đại sảnh rát những viên
quang thạch rất lớn. Phong nhìn thấy thì lại thèm nhỏ rãi. Kim cương to
bằng đầu người. Đem về tặng vợ chắc được … thoải mái làm đàn ông J.
Phong khoái chí mỉm cười muốn tháo xuống nhưng bừng tỉnh vì nhớ ra hắn
đến đây là vì cái gì. Nơi này bỗng nhiên lại có khí hàn rất nặng. Ngoài
mảnh đất toát ra khí hàn thì Phong cũng chả thấy gì khác. Hắc Thiết vẫn
lơ lửng trược mặt Phong. Nó như được về nhà thỉnh thoảng đung đưa theo
điệu nhạc du dương của gió, nhè nhẹ lung lay. Phong cảm nhận được khí
hàn thì ngồi xuống xếp bằng Mở ra song nhãn, nhập vào cảnh giới Thiên
Nhân Hợp Nhất. Linh khí băng thuộc tính trong phòng này thật nồng đậm.
Phong cũng chả vội đi đâu bắt đầu lĩnh ngộ băng thuộc tính.
Mặc
dù là Hỗn Độn Thánh Thể, có thể cảm nhận được tất cả các loại thuộc
tính, nhưng Phong vẫn thiếu ý cảnh của thuộc tính. Quang huy tức ánh
sáng đại diện cho sự trung thực, đại diện cho những điều chân thật.
Quang huy có thể phá ảo cảnh, phá các ảo giác. Hắc Ám tuy là sự đối
nghịch với Quang huy nhưng lại tồn tại song song. Sẽ không có quang huy
nếu không có hắc ám. Bóng tối lúc nào cũng tồn tại cùng ánh sáng. Khi
ánh sáng soi chiếu vào một người, người đó sẽ để lộ ra hình bóng của
mình trên mặt đất. Đấy cũng là sự phản ảnh của hắc ám. Bóng đêm bao phủ
mọi nơi. Hắc ám đại diện cho ảo cảnh, ảo giác của các loài sinh vật.
Phong thuộc tính phiêu hốt đến vô tung, đi vô ảnh. Phiêu hốt trong thiên địa. Phong sắc bén, cũng là thuộc tính Phong thích nhất. Kết hợp với bất kỳ
võ kỹ nào cũng khiến cho Phong có thêm tốc độ, xuất chiêu nhanh hơn
người cùng cấp. Đánh không lại cũng có thể cưỡi gió đào thoát. Lôi thuộc tính đại diện cho chí dương, chí cương. Là thuộc tính duy nhất có thể
thẩm thấu xuyên qua sự bao trùm của thủy thuộc tính. Thủy khắc hỏa, kim
khắc thủy, nhưng hai thuộc tính này không có sự đối nghịch nghiêng về
một phía. Khác với lôi, có thể khắc chế thủy thuộc tính hoàn toàn.
Nhưng thế nào là băng? Người ta cứ ngỡ băng thuộc tính là một hình thái của
thủy. Nhưng thật ra không phải. Hỏa thuộc tính không đại diện cho lửa.
Lửa chỉ là hình thể của hỏa thuộc tính mà thôi. Lúc Phong lĩnh ngộ hỏa
thuộc tính đã nghĩ qua ý cảnh của hỏa. Hỏa đại diện cho sức đốt, cho
nhiệt độ. Chỉ cần nhiệt độ đủ nóng, có thể thiêu đốt vạn vật, hủy diệt
tất cả. Lửa là hình thái của một đồ vật bị nhiệt độ cao làm bốc cháy.
Như vậy băng có nghĩa là sự đối nghịch với hỏa. Khi hỏa nâng nhiệt độ
vậy băng đồng nghĩa với nhiệt độ bị tụt xuống mức thấp nhất. Băng tuyết
được tạo ra khi nhiệt độ rớt xuống thấp hơn 0 độ C. Và một cục băng cũng chỉ là hình thái của băng thuộc tính mà thôi.
Nhưng thế nào là
băng? Câu được Phong không ngừng lập đi lập lại. Một vì sao luôn luôn
không ngừng nghỉ thiêu đốt các nguyên tố đơn giản nhất của nó để biến
thành các nguyên tố phức tạp hơn. Như hydro biến thành helium trong quá
trình thiêu đốt của các vì sao. Nếu đi ngược lại điều này? Có phải có
thể biến ngược helium (He) thành hydro (H)? Các nhà vật lý học đã có thể tính ra độ 0-kelvin trên lý thuyết. Mỗi vật thể đều có sự di chuyển
trong kết cấu nguyên tố của mình. Sự di chuyển này tạo ra ma xát và vì
vậy mỗi vật thể đều tạo ra nhiệt độ nhất định khi nguyên tố di chuyển.
Các nguyên tố đều có yếu tố này. Electron xoay quanh proton và neutron, khi nóng quá năng lượng của vật thể sẽ đá electron ra khỏi vòng quay. Các
vì sao đang bốc cháy đang ở trạng thái này. Nhưng nếu nhiệt độ rơi xuống -273.15 oC vật thể sẽ bị đóng băng hoàn toàn. Các thành phần nguyên tố
sẽ không di chuyển, sẽ bị đóng băng. Lúc nguyên tố ngủ, nguyên tố sẽ tỏa ra lượng năng lượng thấp nhất có thể. Mọi vật thể đều cần năng lượng để hoạt động. Không có năng lượng để hoạt động vậy không phải có thể đóng
băng tất cả hay sao? Kể cả trận pháp! Linh quang sáng lên trong mắt
Phong: ”0-kelvin”.
Tại kiếp trước Phong đã đọc đến lý thuyết vật
lý về độ không kelvin. Phong dần hiểu ra về băng thuộc tính. Vạn vật
thay đổi không ngừng. Vì vậy cũng phải có trạng thái khi vạn vật không
hoạt động, trở thành trạng thái ngủ say. Đây cũng là ý cảnh của băng
thuộc tính. Hành thủy bao trùm vạn vật. Nước cũng không ngừng di chuyển
và luân hồi. Nhưng nước cũng có khi cần nghỉ ngơi. Đó là khi nước rơi
vào trạng thái băng. Đóng băng vạn vật. Khi bị đóng băng vật thể sẽ cứng nhất và cũng là lúc dễ vỡ nhất. Băng thuộc tính không phải lĩnh ngộ về
băng mà là thuộc tính đóng băng bằng đúng ý nghĩa của nó.
Phong
đã lĩnh ngộ hết ý cảnh của 10 loại thuộc tính. Linh khí trong đan điền
bắt đầu tạo thành các luồng khí giao động. Tụ thành các vòng xoáy liên
miên bất tận. Phiến thiên địa của Phong bỗng rộng lớn hơn rất nhiều. Lúc trước bằng một Đấu Linh Đại Lục nhưng giờ đã lớn gấp ba. Linh khí tại
các nơi tụ họp. Phá nát cả một phiến thiên địa ngoài tòa đại điện. Phong bắt đầu có cảm giác trong thế giới đan điền của mình bầu trời bỗng cao
dần, trở thành một phiến thiên địa nửa hình cầu. Khai Thiên Cảnh. Phong
đã đột phá lên Khai Thiên Cảnh. Đồng thời ngoài tòa tháp linh khí và các dòng lôi điện liên miên kéo đến.
Trong thức hải của Phong Khí Tổ hốt hoảng:
- Tiểu Phong mau. Ra ngoài độ kiếp.
- Sư phụ, cảnh giới đan điền của con mới bước vào Khai Thiên Cảnh sao đã
phải độ kiếp? Không phải mãi đến sinh tử cảnh mới độ kiếp sao?
- Ta làm sao biết, nhưng con phải ra ngoại độ kiếp tẩy lễ bằng không cảnh giới sẽ không thể tăng tiến.
- Đúng vậy tiểu Phong. Tuy chúng ta không biết tại sao con lại bị lôi
kiếp kéo đến nhưng từ trước đến giờ chưa từng có Hỗn Độn Thánh Thể xuất
hiện. Các thần binh sẽ thay con canh gác. Sẽ không để ai quấy rầy.
Trấn Phong nhíu mày suy nghĩ. Trong cái phiến thiên địa này không có linh
thú cường đại, ra ngoài độ kiếp cũng đâu cần sợ ai. Phong với tay nắm
lấy Hắc Thiết rồi chạy nhanh ra cửa. Cũng may chỉ có một đường thẳng tắp nên Phong cũng không bị lạc. Phong ra đến gần cửa thì Hắc Thiết lóe lên một cái, cửa mở. Ở ngoài tòa đại điện mây đen bao phủ một khoảnh thiên
địa to lớn. Thiên địa dị tượng cỡ này quá khủng bố. Phong đang ở độ cao
hơn cả tầng khí tượng. Làm sao lại có thể có mây đen. Đây không phải là
mây đen do khí tượng tạo thành mà là dị tượng của thiên địa.
Phong rùng mình nghĩ thầm: ”Lão tử lại là thiên địa dị tượng.” Các thần binh
nhờ vào tâm linh tương thông với Phong trong thức hải ôm bụng cười.
Ngươi không phải thiên địa dị tượng thì ai mới xứng đáng. Chúng ta cũng
chỉ là thần cấp còn tên quái vật ngươi còn trên cả chí tôn giả. Hồ Điệp
đôi mắt long lanh sáng ngời bay ra khỏi thức hải của Phong hanh diện:
- Đại ca ca thật giỏi, Điệp nhi sẽ bảo vệ cho đại ca ca. Sẽ không để linh thú hay nhân loại quấy rầy.
- Đúng rồi Phong lão đệ, lão Hắc ta sẽ thủ hộ ngươi.
- Cám ơn mọi người. Ta chuẩn bị đón lôi kiếp.
Đại Mao cũng lao ra đứng cạnh Trấn Phong:
- Vương, ta có thể cùng ngài độ kiếp, ta sẽ chia sẻ bớt cho ngài một phần lôi kiếp.
- Ngươi được?
Đại Mao gật đầu rất linh tính.
- Chủ nhân yên tâm, ta được. Điện hạ cũng sẽ giúp vương gia.
Đại Mao mới nói xong thì tiểu Lôi đã nhảy lên vai của Phong ngồi. Chú cún
con tuy to lớn hơn lúc mới gặp nhưng đứng trên vai của Phong rất vững
vàng. Phong mỉm cười đồng ý. Hắc Dung không nói lời nào vung tay sang
mười hướng bày ảo trận. Đây là lần đầu tiên Phong thấy Hắc Dung ra tay.
Dù gì nàng cũng đứng thứ tư trong bát đại thần khí. Cảnh giới tấn công
và phòng ngự của nàng chắc chắn cũng rất cường hãn. Cố gái tóc vàng hoe
giờ không thấy đâu, Hắc Dung đang dùng là thân hình nóng bỏng của nữ
diễn viên Catherine Zeta Jones. Nàng quay sang Phong mỉm cười duyên
dáng. Ghé nhỏ vào tai Phong:
- Phong ca ca, Phong có thích muội không?
Giọng nói yểu điệu rất dễ nghe. Phong rớt luôn nước miếng gật gù không thôi.
- Muội có thể làm bất kỳ gì huynh muốn.
(Ngất, chảy máu cam), Cô nàng này tuy không hiểu chuyện nam nữ nhưng nàng như
một có gái tuổi mới lớn đang tìm hiểu giới tính của mình. Nàng cũng như
một nhân loại trẻ tuổi đang tìm hiểu sự đời. Mà kẻ cho nàng dùng để thí
nghiệm lại là Phong. Hồ Điệp bên vai trái cũng nháy mắt tò mò…
- Phong ca ca đỏ mặt???
Rồi nàng nheo nheo mắt nhìn Hắc Dung.
- Dung muội, muội thật giỏi!!!
Điệp nhi giơ ngón tay cái lên như tán dương cô nàng Hắc Dung. Lão Hắc nước miếng chảy đầy mồm.
- Dung muội, ta thật yêu muội.
Linh thể của lão Hắc là một con cự long đầu tê giác có cánh. Tuy thể xác hắn không to nhưng trông rất cổ quái. Hắc Dung nhoẻn nụ cười thật tươi,
khuôn mặt bỗng chốc trở thành bà lão già móm lưng gù.
- Em cũng rất yêu anh, cho hôn miếng coi.
Nói xong bà già lưng gù cố kiễng lên ngước mặt đòi hôn. Môi chưa đưa đến
gần thì lão Hắc đã chuồn ra sau lưng Phong đứng. Run như cầy sấy rồi
biến thành bản thể của Hắc Long giáp mặc lên trên người Phong. Bà già
lưng gù cũng thấy vậy thì quay đầu cười ”duyên” rồi chọn một hướng để
thủ hộ cho Phong. Hồ Điệp cũng bịt miệng cười rồi không nói gì thêm chọn hướng ngược lại của Hắc Dung để thủ hộ. Hai vị sư phụ của Phong cũng
chui vào trong Hắc Giới, nhờ vào cảnh giới phòng thủ của Phượng nhi ẩn
náu. Linh hồn thể sợ nhất là lôi điện.
Trấn Phong ngồi xếp bằng
trên không trung cưỡi hoán phong trận đón gió chờ lôi điện giáng xuống.
Cách Phong hơn một ngàn dặm một đoàn người lịch lãm ngước mắt nhìn về
phía có thiên địa dị tượng. Một lão già võ thần cảnh nhíu mày ra lệnh:
- Mau, đến đó xem thử. Thiên địa dị tượng cỡ này chắc chắn có thần vật
xuất hiện. Phải nhanh lên. Mọi người tăng hết tốc độ có thể.
- Ha ha ha… Tam đại gia tộc ở xa, sẽ không có phần của bọn họ, lần này chúng ta lẻn vào Hỏa Linh Hải không ngờ vớ được bảo. Mọi người vào xuyên tinh toa, chúng ta dùng tốc độ nhanh nhất có thể bay về phía xuất phát dị
tượng.
Nói xong đoàn người biến mất vào trong du thuyền tinh không, dùng tốc độ rất nhanh lao về hướng dị tượng xuất hiện.
Các hướng cách chỗ Phong vài ngàn dặm các thế lực phát hiện ra dị tượng
cũng ùa vào xuyên tinh toa bay đến hướng có dị tượng. Dị tượng quá khủng bố. Bình thường bọn họ cũng không dám dùng xuyên tinh toa đi lại tại
Hỏa Linh Hải vì linh khí ở nơi này đôi khi rất cuồng bạo. Xuyên tinh toa có thể bị các loại dị tượng của thời tiết và linh khí đột ngột bộc phát đánh nát. Nhưng hiện giờ trước mắt thấy bảo khiến bọn họ hóa liều. Tìm
tài phú trong nguy hiểm đó cũng là một việc đầu tư. Nếu thắng thì thắng
đậm, thua thì cùng lắm là mất một cái mạng. Chim chết vì ăn, người chết
vì tài.
***
Tại gần trung tâm Hỏa Linh Hải 2000 dặm. Hỏa
Long Thôn Thiên Kiếm trong tà áo đỏ đầu đội vương miện mắt đăm chiêu
nhìn về hướng của thiên địa dị tượng.
- Nguyệt muội, muội xem, tên tiểu tử kia đã làm ra cái gì.
- Ha ha ha… Rung động thiên địa. Đây mới đúng là phong cách của Lôi gia tam thiếu.
- Ta cảm nhận được có người đã lẻn vào Hỏa Linh Hải. Chúng cũng rất có thể đã phát hiện ra dị tượng.
- Tỷ có muốn đến đó giúp hắn một tay không?
Long nữ suy nghĩ một lát rồi lắc đầu.
- Chúng ta có cái khó của chúng ta. Hai ngày trước Khoái Hoạt Lâm thông
tri, sẽ có rất nhiều cường giả cấp khai thiên cảnh đến chi viện. Chúng
ta tạm thời rút vào bảo địa Lôi gia cố thủ.
- Phải, cảnh giới của tụi ma thú này quá cường hãn. Chúng ta đã bị thương không ít người.
- Chúng đã chọn ra được vương của chúng. Nhị đại thần binh chúng ta sắp phải vào cuộc rồi.
- Long tỷ, cảnh giới hồn lực của tỷ?
Long nữ thở dài.
- Với cảnh giới chiến đấu này, ta cũng chỉ đủ để đánh vài trận. Cũng may
đã nuốt không ít tinh thần đan, bằng không… ta cũng không biết.
Nguyệt nữ tay nắm thành quyền nhìn các đoàn đội phía dưới đang liệp sát ma
thú. Nàng nhíu mày rồi lao xuống. Thương ảnh bay đầy trời. Nàng bay đến
đâu đều để lại xác của ma thú bị đâm thủng tim. Nàng bay một vòng thì
bầy ma thú đang vây khốn các cường giả tam đại gia tộc trẻ tuổi đều ngã
gục. Nguyệt nữ biến thành linh thể bay xuống bên cạnh vị cô nương tóc
trắng mắt xanh ra lệnh:
- Thu đội. 2 ngày sau xuất phát tiếp viện với các cường giả đến chi viện chúng ta. Rút về bảo địa nghỉ ngơi.
Thiếu nữ tóc trắng cũng gật đầu quay sang hô lớn:
- Thu thập chiến lợi phẩm. Rút về bảo địa nghỉ ngơi. Hai ngày sau tiếp ứng các huynh đệ tỷ muội đến từ Khoái Hoạt Lâm.
Đoàn người làm việc rất nhanh. Rút rất nhiều thú đan, thu thập xác thú. Các
loại linh thú ích địa cảnh trở lên rất nhiều, toàn thân là bảo. Tuy tốc
độ liệp sát của các cường giả cũng rất nhanh nhưng đem so với một chiêu
kia của thần binh thì thật không đáng vào đâu. Các cường giả trẻ tuổi
ngó về phía Nguyệt nữ nghĩ thầm ”Không biết thần binh nếu chịu nhận mình làm chủ sẽ có cảnh giới khủng bố thế nào”. Nhưng đó chỉ là ý nghĩ
thoáng qua trong đầu họ rồi lại phải lắc đầu. Họ không xứng đáng. Đến
đoàn chủ mạnh như vậy mà cũng không đỡ nổi một chiêu của Nguyệt nữ, vậy
thì họ có tư cách gì đòi thu phục thần binh chứ?
Nhã Lan nhíu mày về hướng của dị tượng. Nguyệt nữ gất gù nhìn nàng rất thuận mắt. Ngũ
hành thánh thể quả là khác người. Với khoảng cách xa như thế này. Nếu
nàng không được Long nữ nhắc, cũng sẽ không thể để ý được. Nhưng ngũ
hành thánh thể lại có thể cảm ứng được. Nguyệt nữ vỗ vai Nhã Lan động
viên:
- Tiểu tử kia rất đặc biệt. Ta sẽ nhận thức hắn. Tiểu cô
nương ngươi không có duyên với ta vì thức hải của cô còn quá nhỏ. Không
đủ cho ta hấp thu. Nhưng ta sẽ chỉ dạy cô thương pháp mà ta biết. Ráng
lên đi.
Nhã Lan cũng gật đầu vui vẻ. Nàng rất muốn thu phục
Nguyệt thương. Nàng tu luyện thương pháp từ nhỏ theo dòng thương pháp
của Lôi gia. Lôi gia chủ tu bốn loại vũ kỹ là thương pháp, chùy pháp,
kiếm pháp và đao pháp. Trong ba loại vũ kỹ này nàng thích thương nhất.
Kiếm pháp của nàng cũng chỉ tạm được. Kiếm pháp theo dòng Độc Cô gia
được cải biến thành. Đao pháp là theo dòng của Nạp Lan gia. Thương pháp
thuộc dòng chính của Lôi gia. Những người của Lôi gia không có được
thiên phú luyện khí đều phải luyện thương để chiến đấu. Không phải vì
thương pháp của Lôi gia nổi trội mà là thương trận của Lôi gia rất biến
thái. Một thương chẳng làm nên non, cả rừng chụm lại thì thần thánh gì
cũng phải về vườn dưỡng thương.
Đao trận của Nạp Lan gia và kiếm
trận của Độc Cô gia cũng biến thái không kém. Họ chỉ có thể xưng bá làm
nhị lưu thế lực đó là vì họ chưa có chí tôn giả tọa trấn mà thôi. Nhưng
tính tổng thể thì cả tam đại gia tộc cũng không đến nỗi yếu. Xếp vào
hàng ngũ của Thiên Linh Thế giới họ cũng có thể đứng vị trí trước 200.
Con số tuy khiêm tốn nhưng khi có số lượng võ thần, võ thánh cảnh tọa
trấn tam đại gia tộc cũng có thể nhờ vào trận pháp vũ kỹ của mình cầm cự đước rất lâu.
Những rừng thương thẳng tắp đi giữa hai hàng đao
và kiếm nối đuôi nhau quay về phía Lôi gia bảo. Trước khi bước vào trận
địa thủ hộ bảo địa Nhã Lan còn quay mặt ngước nhìn về phía bầu trời tối
đen.
- Phong ca ca… muội rất nhớ huynh! Muội chờ huynh!