Lôi Chí Hào hoảng hốt quay ra khỏi cửa vừa đi được vài bước đã có tiếng gọi giật lại.
- Phụ thân
Khi Chí Hào quay lại thì đã thấy Trấn Phong đứng đằng sau cười hề hề. Làm
sao có thể? Làm sao Chí Hào đoán ra Phong đã từ Hắc Giới đi ra. Nhưng
một số điều Phong cũng không muốn cho mọi người khác biết. Nói xạo lại
là nghề kiếm cơm của Phong từ kiếp trước.
- Ảo cảnh trận. Phụ thân thấy thế nào? Có dùng được không?
- Ảo cảnh trận? Thật lợi hại.
Trấn Phong gật đầu tủm tỉm cười. Nét mặt của Chí Hào hơi tái. Biết đã sảy ra chuyện lớn. Tiếng của các cường giả làm sao lại không kinh động đến
Phong được. Nhíu mắt nhìn lên bầu trời của Thôn Kiếm Thành rất nhiều
xuyên tinh toa đang bay lơ lửng. Các đại thế lực sao lại làm ra động
tĩnh lớn như vậy? Lý do gì? Phong âm trầm suy nghĩ, sau đó lại quay đầu
nhìn Lôi Chí Hào với nét mặt lo âu. Chắc chắn đã sảy ra chuyện gì. Mặc
kệ trời có sụp chuyến này cũng phải gánh cho Lôi gia. Không thể để Lôi
gia chịu áp bức. Cùng lắm thì nối liền vết rách đan điền đánh một trận
sau đó trốn vào Hắc Giới. Phong không tin các thế lực kia dám làm khó dễ Lôi gia. Dù gì thì Lôi gia cũng là thủ hộ giới gia tộc. Cống hiến rất
nhiều cho Liên Minh. Nếu Liên Minh bạc đãi Lôi gia, sau này sẽ không có
ai tiếp tục làm việc cho Liên Minh nữa. Nhưng thấy nét mặt xám xịt của
phụ thân Trấn Phong muốn biết phụ thân đang sợ hãi điều gì.
- Phụ thân, người có sao không? Cho dù trời sụp Phong nhi cũng sẽ không liên lụy Lôi gia.
Lôi Chí Hào cắn răng ken két, tay nắm đấm thật chặt.
- Phong nhi, ta đưa con vào Hỏa Linh Hải. Lôi gia ta không thể giao người. Kiểu gì cũng không.
Thấy ánh mắt kiên định của phụ thân Trấn Phong lại nhớ đến mẫu thân. Tuy
không có tình cảm và trí nhớ sâu sắc với mẹ nhưng Phong cảm thấy đây là
bóng ma của phụ thân hắn. Đã bao năm qua vẫn ánh mắt và nắm đấm ấy. Chả
lẽ lần này lại có kẻ đã từng bắt mẫu thân của ba anh em xuất hiện. Kẻ
nào khiến Lôi gia cũng không làm gì nổi? Liên Minh Bách Tộc? Trấn Phong
ánh mắt cũng trở lên hung tàn. Tuy Liên Minh Bách Tộc đối kháng với Cổ
Ma Tộc nhưng cũng là ác chủ đã khiến các thế lực nhỏ yếu nhị, tam lưu
căm phẫn. Bao nhiêu thiên tài bị vẫn lạc, tuy cứ nói là do Cổ Ma Tộc
giết thật nhưng nếu các đại thế lực chịu hy sinh nhiều hơn chắc chắn các tiểu thế lực sẽ không thảm hại như bây giờ. Lại muốn ép chết ta? Để xem các ngươi lấy cớ gì! Âm trầm một lúc, mặc kệ tiếng của các cường giả
vẫn vang vảng bên tai. Trấn Phong nhìn thẳng phụ thân.
- Phụ thân, là kẻ nào năm xưa đưa mẫu thân đi! Phong nhi sẽ trả thù này.
Lôi Chí Hào run rẩy, mắt hơi ướt. Hắn yêu Hân nhi. Nạp Lan Ngọc Hân. Là một luyện dược sư và cũng là một trận pháp sư. Vì thiên phú trận pháp nên
đã bị cứng rắn đưa đi. Cuối cùng táng thân tại tinh vực. Thân xác không
tìm được. Ngọc đồng vỡ nát, báo rằng phu nhân đã thân vẫn hồn vong. Cái
lúc ngọc đồng của phu nhân bị vỡ Chí Hào bế tiểu Phong chỉ mới 4 tuổi
đứng trên đồi mắt ngước lên trời. Chí Hào đã chết đi một nửa người.
Nhưng buông bỏ hay tức giận không phải là phong cách của cường giả. Hắn
phải sống, phải cường đại. Ngoài phu nhân Nạp Lan Ngọc Hân Chí Hào còn
mang trọng trách với gia tộc, với các tộc nhân còn sống, còn nợ các tộc
nhân đã nằm xuống. Chí Hào ngồi bệt xuống đất. Bắt đầu kể lại chuyện năm xưa. Nếu hôm nay Trấn Phong bị bắt đi, Phong có quyền biết. Có lẽ Phong sẽ tạo ra kỳ tích.
- Liên Minh Bách Tộc. Lôi gia ta là một chi
của Lạc gia tại Lôi Linh đại lục. Nhưng Lạc gia phát triển đã có quá
nhiều chi thứ. Lôi gia ta đúng ra họ Lạc cùng người của Nạp Lan gia tộc
thuộc Hồng tộc. Chúng ta là những thế lực cường đại nhất có thể đối đầu
với Cổ Ma Tộc. Chỉ vì thời gian phát triển quá dài, cuối cùng một số chi thứ của Lạc gia và Hồng gia không được coi trọng. Tổ tiên của ta là một trong những người đó. Thấp kém, không có thiên phú, không được coi
trọng. Bị gia tộc ruồng bỏ coi khinh. Hơn 2000 năm trước tổ tiên ta chán nản nên đầu quân đến đại lục này tham chiến. Sau khi chiến tranh kết
thúc tổ tiên ta vị muốn đột phá cảnh giới nên đã nhân nhiệm vụ ở lại làm thủ giới giả cho đại lục này. Tại Hỏa Linh Hải có ba loại dị hỏa. Tổ
tiên ta hy vọng con cháu có thể thu phục được dị hỏa, đột phá cảnh giới, trở thành cường giả. Các cường giả của tộc ta đã từng có cơ duyên bước
vào chí tôn cảnh. Được nhất dòng chính coi trọng, nhưng không lâu vì
trong chiến tranh đã nằm xuống. Cũng vì thế mà chi thứ tại Đấu Linh lại
một lần nữa bị coi khinh. Trước khi vẫn lạc tổ tiên đã dùng hơi tàn làm
di nguyện căn dặn con cháu phải thu phục được dị hỏa. Bước lên cảnh giới mà dòng chính Lạc gia chỉ có thể ngước nhìn. Trả mối nhục cho tổ tiên
ta. Cũng vì lý do này tổ tiên ta tin tưởng, bất kỳ tộc nhân nào cũng
phải được coi trọng và cũng làm ra di ngôn không được khinh khi bất kỳ
tộc nhân nào. Cho dù người đó không có thiên phú tu luyện. Đây cũng là
lý do tại sao phong cách sống của chúng ta lại bị các gia tộc khác phẫn
nộ. Họ cho rằng khôn thì sống, mống thì chết mới là chính đạo. Sự đối
lập bởi tư tưởng ảnh hưởng rất sâu sắc đến nền móng và sự phát triển của một đại gia tộc. Chúng ta vì là ở nơi linh khí thấp kém nên không sinh
ra cường giả nhiều. Cũng vì lý do đó mà phải xuất lực ít hơn so với các
thế lực khác. Tuy là vậy nhưng đối với chúng ta cũng đã rất quá sức.
- Tổ tiên của chúng ta vì muốn đột phá cảnh giới của luyện khí sư và cũng vì sự khinh khi của Lạc tộc nên đã vứt bỏ tên họ của mình. Lấy họ Lôi
để nhắc nhở con cháu, chúng ta đến từ Lôi Linh đại lục. Thân có thù nhất định phải trả. Sẽ có một ngày Lôi gia ta trở lại Lôi Linh cao đầu nói
cho dòng chính biết, chúng ta không phải đồ bỏ đi. Chúng ta đã bước lên
trên họ. Bao năm nay sự đối kháng về tư tưởng này đã khiến các thế lực
của các nơi coi ba gia tộc của chúng ta như dị tộc. Tận lực đè ép. Năm
đó Cổ Ma tộc bỗng rấy lên chiến sự rất gắt. Rất nhiều cường giả của các
thế lực đều lấy mạng đổi mạng cùng cường giả của tộc Cổ Ma. Lôi gia ta
cũng như các gia tộc khác bị bắt tăng quân số. Mẫu thân con tình nguyện
lấy thân mình đổi lấy mạng cho rất nhiều tộc nhân. Vì một thiên cấp trận pháp sư có thể đổi với 20 người. Nhưng năm đó vì chiến sự nên quân số
phải tăng gấp đôi. Cuối cùng 21 người đi, chỉ có mỗi Chiến Cuồng thúc
thúc của con đem nửa cái mạng trở về. Gia tộc bỗng chốc mất quá nhiều
cường giả chuẩn võ thánh cảnh, chuẩn võ thần cảnh, linh hải cảnh. Nhân
tài điêu linh. Một số lão gia của thế hệ trước quyết định thay các tộc
nhân xuất chiến, trở lại Liên Minh Bách Tộc bán mạng thay tộc nhân. Nhờ
đó mà mấy năm nay chúng ta không cần xuất thêm thế hệ trẻ ra đi tìm
chết.
Nói đến đây Chí Hào mím môi nắm chặt tay. Người run lên nhìn thẳng Trấn Phong.
- Phong nhi, bất quá người của các đại thế lực không muốn ba gia tộc của
ta có thể quật khởi. Vì tư tưởng khác biệt, vì lời tiên tri của Thần
Toán Chí Tôn, vì chúng ta có thể chứng minh bọn họ đã sai. Lần này Lôi
gia xuất hiện một trận pháp sư có thể tạo nhiều cường giả cho Lôi gia,
nếu đem con đến Thiên Minh Trung lục để mở trận pháp, chắc chắn Lôi gia
ta không bao lâu sẽ có rất nhiều cường giả ra đời. Trận pháp tụ linh
trận đỉnh cấp của các thế lực kia cùng lắm cũng chỉ chịu được một năm.
Của con lại duy trì được lâu như vậy là nhờ tinh thần lực của con khủng
bố. Họ muốn bắt con về với thế lực của họ. Tuyệt đường của Lôi gia ta.
Cứ đem Cô Ma và chiến sự lên hàng đầu. Nhưng ta thấy năm xưa mẹ con chết rất có thể liên quan đến Trận Môn của Liên Minh Bách Tộc. Lý do gì thì
Chiến Cuồng thúc thúc cũng không rõ. 21 người Lôi gia năm xưa đi, chỉ có một mình Chiến Cuồng quay về. Còn những người khác không tìm thấy xác.
Trấn Phong nghe xong cũng dần hiểu ra nổi đau của phụ thân. Không ngờ mẫu
thân hắn lại vĩ đại như vậy. Lấy mạng mình để đổi lấy 20 mạng của những
người khác. Nhưng mẫu thân cũng quá tùy ý kiểu đàn bà đi. Nếu lúc đó mẫu thân không đi. Trong thời gian ngắn không phải có thể nhờ vào trận pháp của mình để tạo ra rất nhiều cường giả hay sao? Tại sao lại tự mình đi
tìm chết? Là lý do gì? Cường giả tuy không phải người máu lạnh nhưng
phải có một cái đầu lạnh. Mẫu thân làm như vậy không phải đã tự mình
tuyệt đường của Lôi gia hay sao? Tại Lôi gia cũng có trận pháp sư địa
cấp. Có thể lập tụ linh trận cấp 9 đỉnh. Nhưng vì tinh thần lực lại
không nhiều nên sau mỗi lần lập trận đều phải tu luyện lại. Bao năm nay
vẫn chưa đột phá cảnh giới lên thiên cấp. Nhưng nhờ vào Tinh Thần Đan
của Trấn Phong gia tộc đã có được tia hy vọng mới.
- Tại sao mẫu thân lại đi?
Chí Hào lắc đầu.
- Mẫu thân ngươi tính tình hiền hòa. Năm xưa ra đi cũng vì chúng ta. Gia
tộc không thể không có người cầm đầu. Là ta vô dụng khiến mẫu thân con
đi chết thế. Là ta vô dụng. Là ta vô dụng.
Vừa nói Chí Hào vừa
đấm vào nền đá. Ông không dùng linh lực nên chả mấy chốc tay đã rỉ máu.
Nền đá cũng vì vậy mà lồi lõm. Dừng một lúc Chí Hào run rẩy.
-
Tin tức Lôi gia xuất hiện thiên cấp trận văn sư. Liên Minh Bách Tộc cứng rắn đòi thu phục. Chúng ta có thể cản nổi sao. Nhưng lần này thì đã
khác. Các gia hỏa chúng ta sẽ thay người nhập ngũ. Liên Minh Bách Tộc
muốn Lôi gia xuất người nhập ngũ thì bọn họ cũng phải đưa ra cái giá
tương tự theo tỷ lệ đã định. Muốn chèn ép chúng ta sao? Không có cửa
đâu! Tam môn, tứ phái, bát tông, thập đại gia tộc! Chúng ta không sợ các ngươi đâu!
Trấn Phong thấy vậy thì cõi lòng cũng trở lên ấm áp.
May mắn Phong đã chuyển kiếp vào Lôi gia. Đây mới là ý nghĩa của gia tộc theo Phong hiểu. Vì người thân có thể chết vì nhau. Phàm là những người có thể sống lâu thì lại ham sống. Khi tiếp súc với các thể tu Phong cảm thấy nhưng người như họ mới sứng làm anh hùng thực sự. Cảnh giới yếu
nhưng không vì thế mà sợ sệt. Lúc nào cũng sống trên mũi đao mũi kiếm đi liệp sát linh thú. Gật gù một lát Trấn Phong vỗ vai của phụ thân với
ánh mắt ôn hòa.
- Phụ thân, binh đến tướng cản, nước đến đắp đê.
Họ muốn gặp thì cha con ta ra gặp bọn họ. Minh chủ Trấn Phong dong binh
đoàn cũng không phải kẻ nhát gan. Bằng không sau này còn thủ hạ nào dám
theo con nữa?
Lôi Chí Hào nghe vậy mới bừng tỉnh. Hào đã sống và
bị ảnh hưởng tại bóng ma của hắn. Đã đánh mất cái tâm của cường giả. Cao tầng Lôi gia cũng biết, thật ra không phải Trấn Phong có trận pháp
thuật nghịch thiên như lời đồn, Phong là hỗn độn thánh thể. Hắn hấp thu
linh khí khiến cho ba động linh khí quá lớn. Nhưng cũng phải công nhận
đứa con này có thể làm ra tụ linh trận cấp 9 đỉnh lại dùng linh thạch
cực phẩm làm tại liệu. Độ khó so với sử dụng linh thạch trung phẩm và hạ phẩm phải khó hơn rất nhiều. Linh khí càng nồng đậm thì lại càng khó
khống chế. Năm xưa Hân nhi sử dụng cũng chỉ là linh thạch trung cấp mà
thôi. Trận pháp cũng chỉ kéo dài được có 1 năm. Chia ra để cai trị. Cho
mỗi thế lực một ít lợi lộc. Liên Minh Bách Tộc tuy chiếm một nửa số
lượng các thế lực nhưng ân oán cũng nhiều. Ý kiến cũng không phải lúc
nào cũng nhất trí. Định tung cước bộ chạy đến thì Lôi Chí Hào đã bám vai Phong phi thiên bay lên trời. Chí Hào đã bước vào cảnh giới khai thiên
cảnh. Lại hậu tích bạc phát nhờ vào ngũ hành linh khí của Phong trong
tháng qua đã bước vào cảnh giới khai thiên cảnh hậu kỳ. Tuy vẫn còn cách đỉnh phong một quãng dài nhưng cảnh giới đã được củng cố vững chắc.
Linh khí của Phong tiết ra rất ôn hòa, sẽ không để lại di chứng gì. So
với tụ linh trận hiệu quả còn tốt hơn rất nhiều. Vì tụ linh trận chỉ kéo cho nồng độ linh khí cao để võ giả hấp thu, nhưng phải tự mình luyện
hóa. Đây là quá trình khó khăn nhất. Giờ có người đã tinh luyện cho mình hấp thu, điều đó mới tạo ra sự đột phá cho những người hấp thu linh lực của Trấn Phong.
Rất nhanh Trấn Phong và Chí Hào đã bay lên tường thành. Các trưởng lão của Lôi gia vẫn đang giằng co với người của các
đại thế lực.
- Ha ha ha, Các vị nể mặt Lôi gia ta đến đây tham
gia đấu giá hội. Lôi Thiên Nhất thân là thái thượng trưởng lão của Lôi
gia xin các vị vào thành nghỉ ngơi chờ đấu giá hội bắt đầu.
-
Thiên Nhất lão đệ. Chúng ta đường xá xa sôi đến đây đâu chỉ vì một đấu
giá hội. Nghe nói Lôi gia xuất hiện một tiểu bối có tinh thần lực cường
đại. Vương Thánh Ân ta rất muốn cùng hắn đàm luận. Đã cho người nhiều
lần mời nhưng Lôi gia không chịu nể mặt. Lão Ân ta đành phải đích thân
đến cầu. Nhất lão đệ, ngươi thật sự muốn từ chối lão ca sao?
Mọi
người đã giằng co một lúc lâu. Hai bên đều dùng lời lẽ khách sáo nói
chuyện nhưng không khí không có chút nào hòa hoãn. Trái lại chiến sự có
thể bùng nổ bất cứ lúc nào. Đứng đằng sau Lôi gia có ba vị kim bào.
Trong đó cũng có Lôi Chiến Cuồng đứng một bên. Ở giữa là một lão kim bào đã từ trong mật thất của Lôi Thiên Nhất đi ra, đó là Lôi Thanh Phúc mới võ thánh cảnh đỉnh phong nhờ vào linh khí tinh thuần của Trấn Phong
bước vào võ thần cảnh. Thanh Phúc bị kẹt tại võ thánh cảnh đã nhiều năm. Hắn thiếu là cảm ngộ của thiên địa mặc dù đã một chân nắm vững thời
gian chi cảnh. Nhưng thiếu là nền tảng thời ích địa cảnh đã nóng lòng
dùng đan dược đột phá. Cảnh giới tuy tăng nhưng cảm ngộ lại thiếu, bao
nhiêu năm vẫn chưa bù được. Khi hấp thu linh khí từ Trấn Phong lão đã
nhờ đó có thêm cảm ngộ của ngũ hành. Hiểu thêm rất nhiều về hỗn độn. Đây mới là điều đáng sợ của Hỗn Độn Thánh Thể. Có thể đem cảm ngộ của mình
truyền cho người khác. Trấn Phong thiếu khuyết cảm ngộ nhưng đối với
nhiều người vẫn là lạc đà gầy còn hơn ngựa béo. Không phải tu luyện giả
nào cũng có cơ duyên chạm đến tận cùng của cảnh giới. Trấn Phong bao lâu nay chưa thể đột phá nhưng vì hắn chưa đạt được tận cùng của ích địa
cảnh nên vẫn phải tiếp tục cảm ngộ. Còn đan điền của những người khác
không khủng bố như vậy. Không cần nhiều cảm ngộ và tích tụ linh khí như
Trấn Phong. Bên cạnh của Lôi Thanh Phúc là một nữ võ giả của Lôi gia từ
Thiên Minh Trung lục đến. Đã nửa bước dừng tại cảnh giới bán tôn. Cũng
nhờ vào vị tiền bối này mà các thế lực không dám cứng rắn đòi người.
Không ngờ Lôi gia có thể xuất ra một bán tôn cảnh. Tuy nói bán tôn cảnh
vẫn là võ thánh cảnh. Tại Lôi gia cũng có ít người nhưng cảnh giới giữa
bán tôn cảnh vẫn mạnh hơn võ thánh cảnh hậu kỳ rất nhiều. Lần này Lôi
gia thật sự không ngại xuất ra vốn liếng khiến các thế lực cũng phải
kiêng dè không thôi. Lôi gia che dấu thật kỹ. Bán tôn cảnh cũng là một
vũ lực không nhỏ đối với bất kỳ thế lực nào. Kết hợp với thần khí của
Lôi gia, không thể nghi ngờ Lôi gia đã rất có thể cùng só sánh với nhất
lưu thế lực. Cho dù bao năm thế hệ trẻ của Lôi gia vẫn lạc mà vẫn không
xuất ra bán tôn cảnh để thủ hộ tộc nhân. Lôi gia có sức ẩn nhẫn mà người thường khó tưởng.
Trấn Phong nhìn đội hình xuyên tinh toa thì
cũng không giấu được vẻ ngạc nhiên. Cũng may là hắn đeo Hắc Dung nên
ngoài mặt không đổi sắc. Trong thức hải của Trấn Phong Khí Tôn lên
tiếng:
- Xuyên tinh toa hạ cấp nhưng tụi nó có lắp đặt trận pháp
pháo đài. Chỉ cần kích hoạt với số lượng này bán tôn cũng không có cách
ngăn cản. Tiểu tử, không thể dụng võ.
- Sư phụ, cảnh giới của họ là gì?
Tiếng của Đan Tổ vang lên.
- Võ thần cảnh sơ kỳ. Chỉ là phô trương thanh thế mà thôi. Nếu là đánh,
chưa chắc chúng ta sẽ thua nhưng Thôn Kiếm Thành khó giữ. Bất quá nếu
như vậy họ sẽ xé rách da mặt cùng Lôi gia. Sẽ không có đường lui. Ta
không tin họ không cần một luyện khí đại gia tộc và luyện dược đại gia
tộc trợ giúp cho chiến tranh. Lần này đến bất quá chỉ là dùng gậy thử hồ băng mà thôi. Họ muốn xem phản ứng của Lôi gia. Xuất ra bán tôn cảnh,
Lôi gia cũng đủ cho ngươi mặt mũi rồi tiểu tử.
Hiểu rõ tình hình
Trấn Phong vỗ nhẹ tay của Chí Hào. Vứt lên không trung bảy viên linh
thạch trung phẩm. Tay bắt kết ấn đánh ra thủ pháp của trận pháp. Sau đó
nhảy một cái đứng vào giữa trận. Mắt trận đã tạo. Bảy viên linh thạch
trung phẩm lóe sáng bay lơ lửng trên không trung tạo thành một loại trận pháp kỳ dị. Cử chỉ này của Trấn Phong không thoát khỏi tầm mắt của các
cường giả đỉnh phong của cả hai bên. Lôi Thiên Nhất quay đầu khẽ nhíu
mày. Tiểu tử này không chạy lại ra đây. Quay sang nhìn Lôi Chí Hào thấy
Lôi Chí Hào tay nắm chắc mắt đầy lửa giận nhìn chằm chằm vào Vương Thánh Ân. Không biết cha con tiểu tử này nghĩ gì. Lôi gia cũng không thể ngờ
các đại thế lực lại làm ra động tĩnh lớn như vậy. Đây có điều thất
thường rất lớn. Tại sao lại cho nhiều xuyên tinh toa đến đây? Muốn ép
Lôi gia sao? Như vậy đối với họ cũng không có điểm gì tốt. Sao không để
Lôi gia tiếp tục chế tạo vũ khí đỉnh tiêm cho Liên Minh. Bắt ép Lôi gia
quá không phải sẽ cá chết lưới rách hay sao? Lôi Thiên Nhất đang nhíu
mày suy nghĩ thì Trấn Phong đã bước lên trận pháp bay lên trước tiêu sái anh dũng. Không hổ là người của Lôi gia ta. Không sợ sệt trước cường
quyền.
Trấn Phong mặc áo bào đen, gió bay phất phới. Dưới thành
biết bao ánh mắt nhìn lên. Người của các dong bình đoàn cũng thật sự
trấn động. Một thể tu lại có thể bay lượn. Đây là trận pháp. Không thể
nghi ngờ minh chủ của bọn họ thật sự sở hữu một thân tuyệt kỷ. Không thể khinh thường mặc dù chỉ là một thể tu. Tiếng của Trấn Phong nhập vào
cảnh giới thiên nhân hợp nhất vang lên trong gió, rất rõ ràng rót vào
tai của từng người. Nhưng cường giả của các đại thế lực thấy một thanh
niên cưỡi gió bay lên thì biết ngay đây là cao thủ bày trận. Hoán phong
trận cỡ này cũng thật hiếm thấy.
- Trấn Phong bái kiến các vị
tiền bối. Vì Trấn Phong mà các vị tiền bối đã là ra động tĩnh lớn như
vậy. Vạn bối thật thấy xấu hổ không thôi.
- Ha ha ha, tiểu hữu
khiêm tốn khách sáo rồi. Ngươi vừa bày ra Hoán Phong trận cấp 9 đỉnh một cách dễ dang như vậy so với các lão gia hỏa như ta cũng có tư cách luận bàn rồi. Hôm nay Vương Thánh Ân ta thật sự đã mở rộng tầm mắt. Trẻ tuổi tài cao. Sếp vào Liên Minh Bách Tộc cũng không thua gì các đại thiên
tài.
- Ha ha ha, Ân tiền bối muốn ta chết sớm sao? Thiên tài cũng cần thời gian để trưởng thành. Liên Minh Bách Tộc thiên tài nhiều như
mây, một thể tu như ta vào đó sợ rằng sẽ bị đè bẹp. Hư danh thiên tài,
vãn bối xin không dám nhận.
Trấn Phong nói vậy ý tứ đã rất rõ.
Vương Thánh Ân đem hắn sếp vào cùng vai phải lứa với các thiên tài của
Liên Minh Bách Tộc ý muốn đem hắn đi. Trấn Phong lại nói đưa đi thì bị
đè bẹp, đã giáng tiếp lên án Liên Minh không che chở cho thiên tài như
hắn. Muốn ta chết, thôi đưng nhe. Vương Thánh Ân thấy vậy mắt cũng sáng
rực. Tuổi còn trẻ tâm trí đã lanh lẹ đối đáp như vậy. Người này thật
hứng thú. Không muốn đi sao, để ngươi làm sao từ chối. Để xem ngươi làm
mất mặt của Lôi gia như thế nào.
- Tiểu hữu cần gì khách sáo như
vậy. Cổ Ma Tộc tại tinh vực hoành hành không ngớt. Đó cũng là nơi các
thiên tài tụ tập. Thân trai đầu đội trời chân đạp đất da ngựa bọc thây.
Tiểu hữu là người có tài sao lại không đem tài mình phục vụ cho nhân
loại Thiên Linh giới?
- Cổ Ma Tộc hoành hành như vậy?Nguy to! Nguy to! Nguy to!
- Ủa, tiểu hữu sợ?
- Phải, Liên Minh sắp bị diệt, Thiên Linh thế giới nguy trong sớm tối. Dĩ nhiên là ta sợ.
- Cớ sao nói vậy?
Lúc này mọi người ngơ ngác nhìn Phong. Tiểu tử này sao lại nói Liên Minh
sắp bị diệt. Vương Thánh Ân cũng mặt ngoài bình tĩnh bên trong mừng
thầm. Tiểu tử này dám trù ẻo Liên Minh Bách Tộc như vậy. Không sợ mang
họa sao? Hay là hắn tuổi trẻ lắp bắp nói bừa? Trấn Phong vẻ mặt buồn rầu lắc đầu đáp.
- Ân tiền bối. Lôi gia ta đã chịu khó đến nơi này
làm thủ giới giả để canh chừng Cổ Ma Tộc một ngày nào đó đến đây đánh
lén cướp đất. Đem bao nhiêu hy vọng gửi gấm vào Liên Minh Bách Tộc có
thể ngày một cường đại. Nay Cổ Ma hoành hành đến nỗi Liên Minh hết cường giả chăng? Giờ muốn tìm một thể tu như ta xuất chiến. Như vậy mà không
nguy sao?
Các thể tu ở dưới thành nghe vậy thì ôm bụng cười. Liên Minh Bách Tộc cường giả như mây, giơ Trấn Phong lại hỏi hết người rồi
chăng. Chúng ta đến đây làm thủ giới giả phải chịu sống ở nới có linh
khí loãng, mãi không sinh ra cường giả. Những nơi linh khí nồng đậm
cường giả nhiều mà còn đánh không lại. Bắt Phong đi chịu chết sao? Thể
tu trong chiến tranh chỉ làm pháo hôi, giờ được ngồi vào hàng thiên tài. Nghe sao ngược đời. Trấn Phong nói vậy vừa nêu ra Lôi gia đã hy sinh
không ít. Giờ muốn ép chết người ta vậy Liên Minh cũng phải mất mặt. Nói vậy khác nào chê Liên Minh Bách Tộc không người, chỉ biết chèn ép thế
lực nhỏ. Vậy sau này các thế lực nhỏ nào ai dám đầu quân vào Liên Minh
nữa? Nói xong mặt Trấn Phong vẫn đằng sau Hắc Dung không đổi sắc tỉnh
bơ. Vương Thánh Ân nghe vậy cũng tiến thôi lưỡng nan. Hắn nói làm trai
thì phải da ngựa bọc thây chết trận xa trường. Phong lại nói tổ tiên ta
đã chịu ủy khuất giờ Liên Minh còn vỗ lại mời hậu bối xuất trận vậy thì
Liên Minh Bách Tộc có thể xóa sổ đi cho rồi. Đang chửi khéo Liên Minh vô lực ngăn cản Cổ Ma khiến cho một thể tu cũng phải xuất chiến. Bất quá
da mặt của Vương Thánh Ân cũng hơi dày cố đấm ăn sôi
- Lôi gia
tam thiếu có cảnh giới trận pháp cường đại như vậy cớ sao không gia nhập Liên Minh Bách Tộc giúp cho lê dân bá tánh an cư lạc nghiệp khỏi phải
chịu cảnh bị Cổ Ma Tộc tù đày?
- Hử? Ân tiền bối. Lôi gia ta cũng đang vì Liên Minh quên mình phục vụ. Là một thành tử của Lôi gia, cớ
sao nói ta không lo cho lê dân bá tánh sao?
Sau đó Phong quay lại phía Lôi Kiếm Thành hô to:
- Hỡi các lê dân bá tánh trong Thôn Kiếm Thành. Thử hỏi bao năm nay Lôi
gia ta có giúp cho các vị an cư lạc nghiệp nơi này không? Hôm nay có
duyên gặp mặt Vương Thánh Ân của Trận Môn muốn đem ta đi. Mọi người nói
ta có nên đi hay không?
Nhờ vào cảnh giới thiên nhân hợp nhất của Trấn Phong mọi người đều nghe câu hỏi rất rõ. Tuy Phong không điên
cuồng hấp thu linh khí nhưng số lượng linh lực tích tụ trong đan điền
Phong cũng đủ để phát ra âm thanh khiến mọi người đều hiểu. Hắc Dung lại che dấu ba động linh khí thoát từ người Trấn Phong khiến các cường giả
vẫn lầm tưởng Phong đúng là một thể tu. Chỉ nhờ vào trận pháp để bay
lượn và phát ra ba động âm thanh cho tất cả mọi người. Tuy họ không nhìn thấy được trận pháp khác nhưng đã là cao thủ trận pháp bọn họ làm sao
có thể đoán ra Phong dùng thủ đoạn gì. Toàn trường im lặng nín thở.
Thường dân ngày thường vẫn chịu ơn của Lôi gia. Nhất là Trấn Phong đã
hứa xây tụ khí tháp và giảm giá cho những người bình thường để vào tu
luyện. Sao họ lại không cảm kích chứ? Trấn Phong dong binh đoàn giờ đã
trở thành thế lực dong binh đoàn cường đại nhất tại Đấu Linh đại lục. Số lượng võ giả đều gia tăng mỗi ngày. Không biết ai trong số tu luyện giả dùng linh lực hô lớn:
- Lôi gia như thần thủ hộ của chúng ta.
Phong minh chủ như cha mẹ tái tạo lại sức sống cho chúng ta. Phong minh
chủ không có cảnh giới cường đại tên già kia bắt minh chủ đi là để hắn
chịu chết thôi à.
Vương Thánh Ân tái mặt. Không ngờ cường giả như lão lại bị một võ giả cấp thấp như vậy chỉ trích nhưng khi tìm kiếm tên kia thì chả thấy đâu. Bất quá đã có người đi trước lên tiếng mọi nơi
cũng nhao nhao phản ứng.
- Đúng rồi kêu một thể tu đi tinh vực khác gì nói người ta đi chịu chết. Đồ chó má.
- Liên Minh cái chó má gì đi bắt ép một hậu bối xuất trận chứ? Đi ăn cứt đi.
Những người này thường ngày sống trên mũi đao mũi kiếm nên ăn nói cũng chả
kiêng nể gì. Hơn nữa đây lại là Thôn Kiếm Thành thuộc Lôi gia. Rất nhiều võ giả đã hết đường nên buộc phải rời đến Đấu Linh để sống. Cũng rất
nhiều người căm phẫn Liên Minh đã chèn ép những thế lực nhỏ của gia tộc
họ nên giờ mượn gió bẻ măng chả kiêng nể gì cả đem Liên Minh ra chửi.
Vương Thánh Ân muốn trấn áp nhưng các nơi trong thành đều nhao nhao
tiếng nghị luận. Một số võ giả tụ linh cảnh dùng linh lực hô to chửi rủa thậm tệ Vương Thánh Ân. Lão cũng không ngờ Lôi gia lại được bình dân
ủng hộ như vậy. Nét mặt lão trầm xuống tích tụ linh lực nói nhỏ. Âm
thanh tuy không lớn nhưng lại truyền vào tai mọi người dưới thành đủ
nghe.
- Phong tiểu hữu. Gia nhập Liên Minh ngươi sẽ có cơ hội học tập tại Trận Môn. Có thể tiếp xúc với các loại trận pháp cường đại
thánh cấp, thần cấp thậm chí nếu có cơ duyên tốt còn có thể được chí tôn trận pháp chỉ bảo.
Nghe đến đây thì mọi người đều im lặng. Phàm
là võ giả đều muốn có một cao nhân chỉ bảo sẽ tiết kiệm được rất nhiều
thời gian lần mò và có được nhiều cảm ngộ. Không kẹt tại một bình cảnh
quá lâu. Trấn Phong lại là một thiên tài trận pháp sư, tuy Lôi gia cũng
có trận pháp sư cường đại nhưng dù sao Lôi gia không chuyên về trận pháp không. Điều Vương Thánh Ân đưa ra quả thật rất hấp dẫn. Nhưng mọi người lại không biết Phong lại không hề động tâm. Cường giả chí tôn sao? Lão
tử có hai người muốn dốc túi truyền thụ mà không cần bù đắp lại cái gì.
Chỉ là một ít Tinh Thần Thảo mà thôi. Các ngươi chao ra điều kiện tốt
hơn không? Lại nhớ đến đoạn đối thoại với phụ thân lúc trước, cái chết
của mẫu thân rất có thể liên quan đến Vương Thánh Ân. Có thù phải báo.
Lão tử lấy chút lợi tức trước. Sau này có cơ hội mới lấy mạng của ngươi. Trấn Phong nhếch môi khinh bỉ.
- Vương Thánh Ân lão tiền bối.
Ngươi đến Thôn Kiếm Thành về việc gì? Trận Môn lợi hại lắm sao? Hay là
tiền bối đang làm rắn giả lươn đây?
Một câu thẳng thừng mang đầy
vẻ khinh bỉ. Hễ là trận pháp sư đều rất muốn vào Trận Môn học tập. Giờ
Trấn Phong được mời nhưng lại từ chối bằng cách này. Tại Thiên Linh giới các thế lực lớn đôi khi muốn bí kíp bất truyền của các gia tộc nhỏ mà
ra đủ cách thu phục, thậm chí là dùng những phương pháp cứng rắn để cướp đi thành quả nghiên cứu của người khác biến nó thành của mình. Trấn
Phong hỏi vậy mọi người rất rõ ràng. Quyển trục trận pháp cấp 9 đỉnh lại có thể duy trì 10 năm cho 10 người tu luyện. Trận pháp cấp 9 đỉnh chưa
phải thiên cấp, chưa có thể tự động hấp thu linh khí để duy trì nên vẫn
cần linh thạch trợ giúp. Đến khi trận pháp suy yếu vẫn cần Trận pháp sư
bày lại trận pháp. Nhưng rất hiếm có ai có thể bày ra trận pháp như Trấn Phong kéo dài được hơn 1 năm. Đây là thời gian đã vượt quá phạm trù của tri thức mà Trận Môn nắm giữ. Mọi người nghe Trấn Phong nói cũng bắt
đầu gật gù. Thì ra là như vậy, muốn cướp thành quả của Lôi gia nên mới
muốn thu phục Trấn Phong. Lại một lần nữa trong thành các tiếng xì xào
chửi bới Trận Môn lại vang lên. Vương Thánh Ân thẹn quá hóa giận. Lão
chỉ muốn thu phục một thiếu niên có tiềm lực cho Trận Môn mà thôi. Không có ý gì khác nào ngờ hôm nay lại không được tiểu bối này cấp cho bất kỳ mặt mũi nào. Các thế lực khác đều cần Trận Môn, không muốn đắc tội Trận Môn nhưng Lôi gia là một luyện khí đại gia tộc, thủ pháp trận pháp của
Lôi gia tuy kém Trận Môn nhưng cũng có điểm độc đáo riêng. Bình thường
hai bên rất ít qua lại vì Trận Môn tuy cũng là võ giả nhưng họ dùng
chính là trận pháp để chiến đấu. Không dùng binh khí. Trận pháp sư cũng
là một nghề nghiệp không thua kém gì luyện khí sư và luyện dược sư. Tuy
bày các loại trận pháp sẽ mất thời gian hơn, rườm rà hơn nhưng các thế
lực đều rất cần các loại trận pháp tích tụ linh khí để tu luyện.
- Tiểu bối vô tri. Trận Môn của ta sao ngươi có thể phỉ báng.
Nói xong mắt của Vương Thánh Ân lóe lên tia sáng kỳ dị. Tay đánh ra kết
giới bao phủ Phong vào bên trong. Các trưởng bối của Lôi gia đều hoảng
hốt ra tay không kịp. Họ không ngờ một cao nhân võ thần cảnh lại ra tay
với tiểu bối của Lôi gia. Tuy Trấn Phong ăn nói hàm hồ không khách khí
nhưng Vương Thánh Ân cũng đâu có thiện ý. Lại cái việc gần 20 năm trước
nên phàm là trưởng bối Lôi gia đều căm ghét Vương Thánh Ân. Vương Thánh
Ân rất nhanh đã bày ra kết giới. Mặc kệ các trưởng bối của Lôi gia ra
tay cứng rắn phá hủy. Lão tin tưởng trong thời gian ngắn lão có thể thu
phục được Trấn Phong. Nếu làm tốt còn có thể lấy Trấn Phong để uy hiếp
Lôi gia, rút lui an toàn. Trận pháp sư mặc dù không có chiêu thức cường
đại để chiến đấu nhưng nhờ vào trận pháp của họ có thể dễ dàng vây khốn
võ giả cùng cấp, trong quần chiến có thể trợ giúp cho võ giả rất nhiều.
Một trận pháp sư cường đại có thể bày ra khốn trận vây chết rất nhiều võ giả cấp thấp hơn. Tuy sau mỗi lần bày trận họ đều phải bồi bổ lại tinh
thần lực rất lâu nhưng nếu chỉ để đánh một trận, khó có ai có thể đánh
ngang tay cùng trận pháp sư.
- Tiểu tử vô tri, hôm nay ta dạy
ngươi làm người tốt nhất nên điệu thấp. Theo ta phục vụ cho Trận Môn 10
năm để chuộc lỗi sau đó sẽ hoàn hảo trả ngươi lại Lôi gia.
Thật
không ngờ Vương Thánh Ân ngang nhiên muốn công phu sư tử ngoạm thu luôn
một trận pháp sư cường đại dưới trướng. Theo lão, lão bắt làm việc cho
ai Phong có thể không nghe sao? Các thế lực nghe đến đây cũng bắt đầu
sầm mặt. Vương Thánh Ân có thể đối đáp cùng Lôi gia họ cũng có lợi nhưng bảo Trấn Phong theo hắn làm việc, đây là điều không thể. Cho dù đầu
quân vào Liên Minh Bách Tộc cũng không đến phiên một mình Thánh Ân quản
giáo. Nhưng với sự ngạc nhiên của mọi người Trấn Phong mặt vẫn không đổi sắc. Ở ngoài kết giới phụ thân của Trấn Phong và ba vị gia gia đang
liên kết mạnh mẽ phá vỡ kết giới. Các trưởng lão khác của Lôi gia cũng
không thua kém bao vây kết giới. Chỉ cần hôm nay tiểu bối của bọn họ mất một cộng lông Vương Thánh Ân cũng khỏi cần mạng để rời khỏi Thôn Kiếm
Thành. Trận pháp của Thánh Ân lóe lên nhưng tia dị sắc, bắn ra một vài
tia năng lực vào người Trấn Phong. Phong chỉ cười trừ rồi đánh ra kết
giới tương tự nhưng ngược lại để phá giải. Chỉ trong chốc lát trận pháp
của Ân đã bị Phong phá.
- Ha ha ha, tiểu tử quả nhiên có chút bản lĩnh. Bất quá ngươi vẫn chưa bước vào cảnh giới thiên cấp. Làm sao là đối thủ của ta?
Sau đó Vương Thánh Ân lại đánh ra thủ ấn cường đại hơn đem Phong vây khốn.
Linh thạch lóe lên những tia dị sắc bắn vào Phong. Trong lúc nhất thời
Phong vẫn có thể chống cự nhưng cũng bắt đầu ăn chút đau khổ.
- Cúi đầu xin lỗi với ta, theo ta học tập 10 năm bằng không hôm nay đừng hòng thoát khỏi.
Dù gì Vương Thánh Ân cũng là võ thần cảnh sơ kỳ. Tuy cảnh giới trận pháp
của lão không theo kịp tu vị nhưng lão đã dừng tại thiên cấp đỉnh phong
trận cảnh lâu năm. Có nhiều cảm ngộ và tri thức về trận pháp riêng. Đang lúc vẫn còn đắc ý. Tiểu bối vô tri lại dám lăng nhục lão trước mặt bao
người. Nếu không cho hắn chút đau khổ làm sao sau này lão có thể đi lại
tại Thiên Linh thế giới?
Bên trong thức hải của Trấn Phong hai vị sư phụ giận run người. Linh hồn Đan Tổ run cầm cập.
- Mẹ nó cái lão mặt đen. Chúng ta hợp sức cho tên kia một trận!
- Đừng nóng. Không cần thiết phải bại lộ. Một tên trận văn sư nho nhỏ
cũng dám ăn hiếp đồ nhi của ta? Ta không ra tay còn tưởng ta là con mèo
bệnh hay sao? Phong nhi, ngươi kéo linh hồn vào thức hải nghỉ ngơi để sư phụ khống chế thân xác của ngươi đi.
- Được sư phụ.
Nói
xong Phong vứt ra hơn một trăm linh thạch cực phẩm bày ra kết giới bảo
hộ bản thân. Đứng trên trận pháp Hoán Phong bay lơ lửng rồi rút linh hồn lực vào đan điền. Lên tim, lần vào thức hải. Tinh thần khi đến não lại
được lực hút của thức hải kéo Phong vào trong kết giới. Rất nhanh Khí Tổ đã dùng tinh thần lực liên kết với thân thể của Trấn Phong. Được kết
giới của Phong bảo vệ nên lão cũng không gấp. Đứng ngắm nhìn trời mây
hít thở không khí trong lành. Đưa đôi tay lên trước mặt ngắm nghía và
làm quen với thân thể bằng những động tác vươn vai. Sau đó mỉm cười.
Vương Thánh Ân nhìn thấy vẻ mặt thong dong của Phong thì cũng hơi giật
mình. Vừa rồi Phong đã dùng 100 viên linh thạch cực phẩm bày ra kết giới rõ ràng đó là Thiên Môn Trận có công hiệu phòng thủ rất cường hãn. Mặc
dù cảnh giới của Phong còn thua lão nhưng nếu có Thiên Môn Trận hộ thể
lão cũng khó lòng trong thời gian ngắn giải quyết Phong. Trong lòng lão
thầm nghĩ “thật là một viên ngọc quý, thu phục người này cho Trận Môn
lão sẽ được coi trọng, lên chức. Lôi gia muốn đòi người đâu dễ gì.”
Nói cho cùng Trận Môn là nhất lưu thế lực, khắp Thiên Linh thế giới cũng
chỉ có một còn luyện khí gia tộc cường đại đều là nhị lưu thế lực lại có rất nhiều. Đối với Liên Minh Bách Tộc bên nào nặng bên nào nhẹ đã rõ.
Phong vì biết cảnh giới của mình còn chưa đủ nên đã bỏ rất nhiều thời
gian vào các loại trận pháp bảo vệ tính mạng, trận pháp chạy trốn, ảo
trận, khốn trận. Đối với các loại trận pháp chuẩn thiên cấp Phong rất
thành thạo. Hiện giờ thể hiện ra thời gian Phong dành cho trận pháp thật không uổng. Vương Thánh Ân âm trầm nhìn trận pháp của Phong từ từ bị
tiêu hao. Tiểu tử này tuổi đời có bao nhiêu đã có thực lực bậc này. Nếu
cho hắn thêm 100 năm thì sẽ phát triển ra sao? Lần này cho dù xé rách da mặt cùng Lôi gia lão cũng phải thu người cho bằng được.
- Tiểu
tử đừng chống cự vô ích. Cách biệt cảnh giới quá xa. Ta thân làm trưởng
bối sẽ không hại ngươi. Chỉ muốn đem ngươi về Trận Môn bồi dưỡng mà
thôi. Đối với Lôi gia đấy cũng là điều tốt. Chống lại Trận Môn Lôi gia
ngươi cũng không được lợi gì.
Khí Tổ bực mình nhìn chằm chằm vào
Thánh Ân. Mẹ kiếp Trận Môn là cái môn phái chó má gì chứ. Khi lão tử
tung hoành lục giới chúng bay còn chưa có ra đời. Hôm nay lại dám ăn
hiếp đồ đệ của ta. Khí Tổ dùng tiếng của Trấn Phong khàn khàn âm trầm
nói:
- Muốn chơi ta? Để lão tử chơi chết ngươi!
Vừa nói
tay vưa bắt kết ấn. Thủ pháp của Khí Tổ không hổ là cường giả chí tôn
cảnh. Mặc dù hiện giờ không thể dùng linh lực nhưng bằng vào tinh thần
lực và linh lực còn sót lại của Phong trong đan điền cũng có thể đánh ra kết ấn cường đại. Vương Thánh Ân giật mình hoảng sợ. Là Thiên Môn Trận
biến hóa thành trận pháp tấn công. Lão chưa từng nghe nói Thiên Môn Trận lại có thể tấn công. Là trận pháp thần cấp. Tuy hơi yếu vì không có
linh lực phụ trợ nhưng so với thiên cấp đỉnh phong của Ân đã hơn đến hai đại giai cảnh. Làm sao lão có thể chống cự nổi. Thần cấp trận pháp sư.
Đây là cảnh giới gì. Tuổi của hắn làm sao có thể? Nếu nói Phong ở tuổi
20 đã nửa bước nhập thiên cấp giới cảnh cũng có thể nói là thiên tài từ
cổ chí kim chưa từng gặp. Nhưng giờ hắn là tu luyện giả lại có thể đánh
ra thần cấp trận pháp. Mặc dù chỉ tốt hơn bán thành phẩm nhưng lạc đà
gầy vẫn hơn ngựa béo. 100 viên linh thạch cực phẩm của Phong chia ra làm đôi. Một nửa ở lại bảo vệ chủ nhân, nửa khác lao về phía Vương Thánh
Ân. Tạo thành một hình ngôi sao năm cánh bao vây Ân vào giữa. Sau đó
linh thạch cực phẩm điền cuồng bạo nổ. Tất cả mọi người quá sức rung
động. Linh thạch bạo nổ kiểu này thật sự khiến họ mở mang kiến thức. Đây là phương thức chiến đầu từ thưở Hồng Hoang. Lúc đó linh thạch có thể
tùy ý nhặt được ngoài đường. Nhưng giờ sau bao năm tu luyện giả hấp thu
và tiêu dùng số lượng đã mất đi rất nhiều. Dùng linh thạch bạo nổ tuy
cường đại nhưng tiêu hao kiểu này cũng quá lãng phí đi à. Trấn Phong
đang bạo nổ đó là linh thạch cực phấm đó à. Các dong binh đứng từ xa
nhưng nhiều tu luyện giả có nhãn lực hơn người vẫn nhìn thấy trận đấu rõ ràng. Minh chủ Trấn Phong dong binh đoàn cũng quá giàu đi à. 1 viên
linh thạch cực phẩm tương đương với 1 triệu linh thạch hạ phẩm. 1 đường
chủ nhận lương tháng 50 viên linh thạch hạ phẩm đã phải đánh nhau người
sống ta chết. Giờ Trấn Phong đem linh thạch cực phẩm ra bạo nổ... Hết
lời để nói.
Các trưởng lão Lôi gia thấy vậy cũng đình chỉ tấn
công kết giới của Thánh Ân. Tiểu bối của bọn họ lại có bản lĩnh bậc này. Tuy Phong dùng linh thạch kiểu này quá lãng phí nhưng chỉ cần đánh được Vương Thánh Ân, cái giá bỏ ra cũng vẫn còn quá rẻ. Đánh hay lắm, nổ hay lắm. Nổ chết hắn Lôi gia cũng chống lưng cho ngươi.
Phương pháp
dùng trận của Phong theo phái cổ điển. Khi số lượng linh thạch cạn kiệt
các trận pháp sư đã bỏ không dùng đến nữa. Thủ pháp để đánh ra khiến
linh thạch bạo nổ cũng thuộc thần cấp không dễ gì có thể tu luyện. Lâu
ngày phương pháp này đã thất truyền. Cho dù là tốn kém nhưng nếu dùng
100 viên linh thạch cực phẩm để đánh chết một cường giả võ thần cảnh.
Tính ra vẫn còn lời chán. Linh thạch từ từ bạo nổ phá nát kết giới bảo
hộ của Vương Thánh Ân rồi lần lượt bảo nổ bản thân của Thánh Ân. Áo giáp Ân mặc bị thiêu hủy báo hỏng. Khi viên linh thạch cực phẩm thứ 50 bạo
nổ thì Thánh Ân đã hoàn toàn mất hết linh lực bảo hộ các chỗ hiểm yếu,
linh lực cạn kiệt không còn một tia. Mạng của Vương Thánh Ân giờ hoàn
toàn ở trong một ý nghĩ của Khí Tổ. Khí Tổ nét mặt âm trầm rút lui khỏi
cơ thể của Trấn Phong.
- Sư phụ đi ngủ. Tiểu tử ngươi muốn làm gì thì làm.
Kết giới của Thánh Ân hoàn toàn bị phá. Ân không còn lực lượng để đứng trên không trung rơi xuống đất như đá rơi. Đụng xuống mặt đất tạo ra một cái hố khá to. Mặc dù không còn linh lực nhưng thân thể của võ thần cảnh
không phải gỗ mủn. Nôn ra một ngụm máu tươi Thánh Ân bò khỏi hố sâu. Quá nhục nhã. Bị một tiểu bối đánh cho không còn lực hoàn thủ. Mặc dù
phương pháp của Phong dùng không giống trận pháp sư khác nhưng Trấn
Phong đúng là một thể tu. Hắn không thể dùng linh khí phụ trợ để kích
hoạt trận pháp nên kiểu gì so với trận pháp sư cùng cấp Phong cũng ở vào thế hạ phong. Nào ngờ tiểu tử này dùng linh khí tinh thuần của linh
thạch trực tiếp kích nổ. Cái kiểu dùng trận này làm sao đỡ. Tay run rẩy
lững thững không nói lời nào muốn bỏ đi.
- Ân tiền bối. Ta thua
thì bị ngươi bắt đến Trận Môn, giờ ngươi thua thì cũng nên ở lại Lôi gia ta phục vụ 10 năm để chuộc lỗi đi.
- Ngươi...
Vương Thánh Ân mặt tái mét lại ọe ra một búng máu. Mặt mũi tối sầm như muốn sỉu.
Nhưng chưa đợi Ân nói gì thêm Trấn Phong đã chế diễu.
- Ân tiền
bối. Ta bày trận cũng tốn linh thạch à. Không biết trong vòng 10 năm làm việc 1 đỉnh cấp như tiền bối kiếm được bao nhiêu linh thạch đây? Có nên giao ra một ít để chuộc lại tự do hay không?
Vương Thánh Ân nghe vậy thì rùng mình. Trộm gà không được còn mất nắm gạo. Hôm nay quá nhục nhã rồi. Ân hít sâu một hơi cố giữ lại chút hơi tàn rồi vứt sang cho
Phong một không gian giới chỉ. Phong xóa ấn ký của Ân trên không gian
giới chỉ. Tinh thần lực của Thánh Ân cũng rất mạnh mẽ nhưng đối với
Phong cũng không mất bao nhiêu thời gian. Thánh Ân thấy hành động này
của Phong thì nhíu mày. Tinh thần lực là thứ khó tu luyện nhất. Ngoài
thiên phú phải cần sự kiên trì bền bỉ và sức chịu đựng được nỗi đau khi
linh hồn bị xé rách của dược lực. Nhìn tốc độ của Phong xóa ấn ký của
hắn trên không gian giới chỉ Ân chỉ có thể căm hận nuốt giận. Không
những cảnh giới trận pháp đã bị Phong đè bẹp giờ so tinh thần lực cũng
thua Phong một bậc, trong khi tu vị của hắn lại là võ thần cảnh sơ kỳ.
Thể tu mà đánh bại võ thần cảnh. Nói ra sợ không có ai tin. Đảo tinh
thần lực lướt qua một vòng trong giới chỉ Phong thoáng rung động. May mà Hắc Dung che dấu rất tốt nét mặt của Phong. Dù gì thì Hắc Dung cũng chỉ là một chiếc mặt nạ. Không lộ ra biểu cảm của người dùng ra ngoài quá
rõ ràng. Phong gật gù hài lòng. Không ngờ võ thần cảnh lại có số lượng
trân tàng nhiều như vậy.
- Ân tiền bối, lần sau muốn bắt ta thì
cầm nhiều linh thạch cực phẩm theo một chút. Tưng đây cũng chỉ vừa đủ
nhét kẽ răng của bản thiếu gia.
Khi mọi người nghe đến đây thì
phì cười. Nhiều võ giả nhịn không được ôm bụng cười lớn. Minh chủ Trấn
Phong đoàn, Lôi gia tam thiếu khiến bọn họ quá kinh ngạc. Các thế lực
nhất lưu nhìn Trấn Phong cũng không thể giấu được vẻ thèm thuồng. Nhìn
Phong như một mỹ nữ trần chuồng khiến bọn họ thèm khát. Thì ra cảnh giới trận pháp thật sự của Phong là thần cảnh chứ không phải nửa bước thiên
giai. Khi Vương Thánh Ân muốn bỏ đi thì phía Lôi gia cường giả bán tôn
cảnh đã lao ra một quyền đánh thằng vào mặt Vương Thánh Ân. Tuy Vương
Thánh Ân là cường giả võ thần cảnh sơ kỳ nhưng đối với bán tôn vẫn cách
quá xa. Thánh Ân bị linh thạch kích nổ không còn một tia linh lực, vẫn
chưa kịp điều tức bị đánh sâu vào lòng đất. Đợi một hồi tiếng nôn ọe lại vang lên. Thánh Ân bò từ trong lòng đất đứng lên. Một quyền rất mạnh
nhưng hắn vẫn giữ được nửa cái mạng. Nét mặt âm trầm đầy lửa giận. Ra
tay trước mặt bao người như vậy Lôi gia cũng quá càn rỡ rồi. Mọi người
trong Thôn Kiếm Thành run cầm cập. Nếu thật sự đánh nhau với sức chiến
đấu cường hãn của các cường giả đỉnh tiêm ở đây, bọn họ chỉ có nước bị
chôn sống. Các thế lực khác cũng quay sang nhìn nhau. Họ chỉ muốn đến
xem rò sét tình hình và đến tham gia đấu giá hội thôi chứ không có ý gây chiến với Lôi gia. Tuy họ làm ra động tĩnh lớn như vậy nhưng cũng không có ý công phu sư tử ngoạm. Việc Vương Thánh Ân lấy danh nghĩa của Liên
Minh Bách Tộc ra mặt là việc riêng của hắn. Liên Minh chưa có chỉ thị.
Đối với những thế lực nhất lưu có mặt ở đây hơn một nửa đều thuộc Liên
Minh Bách Tộc. Kể cả Lôi gia và hai thế lực khác của Đấu Linh đại lục.
Vương Thánh Ân chỉ là mượn việc công làm việc tư thu tiểu bối của Lôi
gia dưới trướng mà thôi. Nhưng Lôi gia cho hắn ăn một quyền cũng quá là
không nể mặt đi. Vị nữ nhân kim bào của Lôi gia mắt nhìn Vương Thánh Ân
bùng bùng lửa giận thét lên.
- Tiểu tử chết tiệt ngươi năm xưa
cũng từng đếm Lôi gia ta thu người cũng từng hứa bảo hộ cho Nạp Lan Ngọc Hân. Cuối cùng thì sao? Ngươi còn sống sờ sờ nhưng người Lôi gia ta đã
trở về với cát bụi. Đến thân xác cũng không tìm thấy. Hôm nay còn dám
vác mặt đến địa phận Lôi gia ta làm càn? Cút. Nể mặt cùng là người của
Liên Minh ta cho ngươi rời khỏi. Ngươi không đại diện cho cả Liên Minh
Bách Tộc. Đừng có ở đó vác lợi ích của Liên Minh ra làm bình phong để
làm càn. Người của Lôi gia cũng không phải con mèo bệnh đến nỗi phải bắt một hậu bối chưa trưởng thành thay chúng ta xuất chiến.
Vương Thánh Ân khóe miệng nhổ ra vài cái răng. Một cái tên chợt lóe lên.
- Thì ra là Lôi Thanh Nguyệt Hà lão tiền bối. Vãn bối thất kính thất
kính. Lão nhân gia biến mất khỏi tầm mắt của thế nhân làm Liên Minh tiếc nối không thôi. Tiền bối vẫn còn mạnh khỏe khiến tiểu Ân thật mừng cho
Liên Minh ta.
- Ha ha ha, tiểu tử chết bầm ngươi chết rồi lão bà
ta vẫn chưa chết đâu. Đừng có một câu Liên Minh, hai câu Liên Minh. Ở
đây hơn một nửa đều là người của Liên Minh. Tiểu tử ngươi dám mượn việc
công lo việc tư ta sẽ vì sự trong sạch của Liên Minh một chưởng đánh
chết ngươi. Đừng tưởng có Vương gia và Trận Môn chống lưng thì ngươi
muốn làm gì thì làm, muốn nói gì thì nói. Ngươi mới đến đây đã trèo lên
cổ của Lôi gia, bắt ép tiểu bối của chúng ta ra gặp mặt ngươi. Người là
người của ta, ta không cho gặp thì ngươi dụng võ ra oai? Cút! Thôn Kiếm
Thành không hoan nghênh ngươi.
Vương Thánh Ân thấy Lôi Thanh
Nguyệt Hà nổi giận đùng đùng như vậy thì bỗng cũng sợ run. Hắn đúng là
chưa nhận được chỉ thị của Liên Minh. Chỉ là thấy cảnh giới bày trận của Trấn Phong nên đã lỗ mãng đòi công phu sư tử ngoạm mà thôi. Lôi gia
cũng không phải con mèo bệnh. Bừng tỉnh vì sự tham làm của mình Vương
Thánh Ân chắp tay cung kính hòa hoãn.
- Tiền bối bớt giận. Tài hạ chỉ là mến tài của tiểu huynh đệ nên mới mời hắn đến Trận Môn ta làm
khách. Tài hạ chỉ muốn dùng tư cách trưởng bối giáo huấn hắn chút mà
thôi. Cũng chưa động thủ hay bất kính với các thành viên của Lôi gia
khác đã bị tiền bối một quyền đánh gục!
- Ha ha ha... Ngươi ra
tay bày kết giới muốn ép Phong nhi theo ngươi còn nói là chưa ra tay.
Hôm nay không phải vì ngươi là người của Liên Minh Trận Môn thì ta đã
một chưởng đánh nát đan điền của ngươi. Cút. Ta đếm đến 3, ngươi chưa
rời khỏi thì ta một chưởng đánh nát xuyên tinh toa của ngươi. Sau đó đem ngươi chém đầu thị chúng.
- Tiền bối bớt giận!
- Một!
- Tài hạ chỉ đến tham gia đấu giá hội! Không có ý gì khác!
- HAI!
- Tiền bối người không thể không nói lý lẽ như vậy à.
- Ba! Đi chết đi!
- Ta rời khỏi, ta rời khỏi!
Vương Thánh Ân thấy vị nữ nhân kim bào của Lôi gia đang tích tụ linh lực thì
không dám nói nhiều. Hôm nay đúng là hắn đã hơi lỗ mãng nhưng không cấp
mặt mũi cho Vương gia như vậy Lôi gia cũng hơi quá đáng. Vương gia cũng
không phải không có cường giả chí tôn cảnh tọa trấn. Năm xưa hắn đúng đã theo lệnh của Liên Minh đem người của Lôi gia đi. Nhưng năm đó các
cường giả của các thế lực khác nằm xuống cũng không phải ít. Hôm nay Lôi gia lại bắt hắn gánh trách nhiệm Thánh Ân chỉ biết cười khổ. Mạng nhỏ
quý giá lui trước tính sau. Sau này nhở trưởng bối đến đòi lại công đạo. Nói xong Vương Thánh Ân như con chó nhà tan rất nhanh trốn vào vào
xuyên tinh toa chuồn mất. Các cường giả của các thế lực thấy thế cũng
thấy rõ quyết tâm của Lôi gia. Tuy Lôi gia bao năm nay không xuất ra một cường giả chí tôn cảnh nhưng mọi người cũng thừa biết trong Lôi gia có
bán tôn tọa trấn. Chỉ là số lượng không nhiều mà thôi. Bằng không Lôi
gia đã cho bán tôn đến ngoại vực để bảo hộ cho tộc nhân của họ. Sự kiện
mười mấy năm trước Liên Minh Bách Tộc đúng ra cũng phải đứng ra nhận lỗi với Lôi gia. Cường giả trẻ tuổi của gia tộc bị vấn lạc nhiều như vậy
Lôi gia nổi giận là điều đương nhiên. Cảnh giới bày trận của Trấn Phong
hôm nay cũng được bày ra rõ ràng không còn gì nghi ngờ. Lôi gia cũng thể hiện quyết tâm. Nhiệm vụ của bọn họ cũng hoàn tất. Giờ phải cố gắng
tranh thủ đấu giá cho được nhiều thứ tốt về cho gia tộc.
Vị tiền bối của Lôi gia dùng truyền âm cho Phong khiến hắn giật mình:
- Tiểu tử ngươi sau này đừng ra mặt đối đáp với tụi vô lại. Đứng trước
cường giả chỉ có thể dùng thực lực để nói chuyện. Nếu đánh được thì phải đánh cho chết. Hôm nay tuy không thể trước mặt bao người giết hắn nhưng không cho hắn ăn chút đau khổ hắn còn tưởng chúng ta sợ hắn. Nhân từ
với kẻ thù là tàn nhẫn với bản thân. Hắn đã không cấp cho Lôi gia mặt
mũi, chúng ta cũng không cần nể nang Vương gia của hắn. Muốn đánh với
ta, hươu chết về tay ai còn chưa biết đâu!
Trấn Phong quay sang cúi đầu nói khẽ.
- Đa tạ thái bà bà ra tay tương trợ.
Nữ nhân này hàng chữ Thanh, còn trên gia gia của Phong một bậc. Gọi một tiếng thái bà bà cũng là phải đạo.
- Ha ha ha. Tiểu hài tử thật ngoan. Có bà bà ở đây để ta xem ai dám đến cướp người Lôi gia ta.
Nói xong Lôi Thanh Nguyệt Hà giương mắt quay sang nhìn người của các đại
thế lực. Ý tử rất rõ ràng không hề che giấu vẻ tức giận của mình. Các
người không nể mặt ta? Ta cần gì cấp cho các ngươi mặt mũi. Cái tâm của
cường giả không phải để ăn chay. Gia tộc thủ hộ giả không phải để gà đất chó kiểng. Việc của Vương Thánh Ân tạm thời giải quyết xong. Lôi gia
cũng biết chuyện này chưa kết thúc. Vương gia sẽ trở lại. Trận Môn sau
khi biết xuất hiện một thiên tài trận pháp như vậy cũng sẽ không bỏ qua. Nhưng dù sao Lôi gia đến nước này cũng đã nhịn hết nổi. Tuy còn hơi sớm nhưng Tam môn, tứ phái, bát tông, thập đại gia tộc, sau này sẽ phải đổi thành thập nhất đại gia tộc mới đúng. Lôi gia sứng đáng đứng trên đỉnh
cao cùng các thế lực. Nếu đã là nhất lưu thế lực sẽ có quyền nói chuyện
nhiều hơn, nhưng từ nay cũng phải xuất lực nhiều hơn vì Liên Minh. Bất
quá bao năm nay trong Liên Minh ăn chia không đồng đều. Lôi gia cũng đã
thấy ngán. Trong khi mọi người quan khán vẫn còn rung động vì một quyền
kia của Lôi Thanh Nguyệt Hà, tiếng của Lôi Thanh Phúc đã làm mọi người
nhớ lại mục đích chuyến đi của họ.
- Các vị. Đã đến giờ bắt đầu
đấu giá hội. Những ai thật lòng muốn tham gia đấu giá Lôi gia chúng ta
đều hoan nghênh. Nếu là đến để yêu cầu này nọ vậy Lôi gia ta chỉ có thể
khước từ mời ngày khác đến nói chuyện. Hôm nay đấu giá hội mới là việc
chính của Lôi gia ta.
Nói xong dẫn đầu mọi người của Lôi gia bay
xuống Thôn Kiếm Thành. Các đại thế lực cũng không dám nói thêm gì. Vài
câu khách sáo trao đổi để không khí hòa hoãn lại. Việc mời Trấn Phong
đến làm khách cứ tạm gác lại. Đấu giá mới là việc chính.
Phòng
đấu giá hội nằm ở giữa Thôn Kiếm Thành bên cạnh phòng giao dịch của Lôi
gia. Hội trường được xây dựng theo hình quạt. Ở dưới là một mục cao dành cho đấu giá sư. Lôi Minh tươi cười đứng trên mục. Hôm nay là ngày của
hắn chủ trì. Lôi Minh đại diện cho cả Lôi gia lẫn Trấn Phong dong binh
đoàn. Hôm nay các đường chủ Trấn Phong dong binh đoàn kết hợp với cường
giả của Lôi gia và Độc Cô gia làm lính gác cửa. Nếu có phát sinh ra
tranh chấp cũng không đến phiên các võ giả phong linh cảnh ra mặt. Cường giả hôm nay có mặt thật sự quá nhiều. Ngày thường nếu thấy được một vị
khai thiên cảnh đã là khó, hôm nay khai thiên cảnh lại như củ cải trắng
ven đường tùy ý cũng có thể gặp mặt. Xuất hiện rất nhiều cấp bậc võ
thánh, võ thần cảnh. Đến Linh Hải cảnh cả Đấu Linh đại lục cũng chỉ có
vài người. Hiện giờ lại xuất ra cả Võ Thánh, Võ Thần cảnh khiến toàn bộ
đấu giá hội sôi nổi không thôi.