Đường Victoria ở Kenshington Anh quốc là nơi ở cho những người giàu có
nhất Lon Don với những căn biệt thự xa xỉ của những tỷ phú, công tước,
người nổi tiếng, …
Sandra bước vào thì thấy Eun Bi đang dựa vào
đầu giường, tay cầm một quyển sách dày cộm chăm chú đọc, lại gần, ngồi
lên giường, nhìn tựa sách rồi lên tiếng hỏi:
“Lại đọc Harry Potter à?”
Từ khi tỉnh dậy đến nay, Eun Bi liền nhanh chóng tìm thấy một thú vui để
giải tỏa nỗi buồn chán khi nằm viện, đó chính là xem ti vi và đọc tiểu
thuyết. Cô bé hôn mê lâu lắm, nên mọi thứ đối với cô đều trở nên mới lạ, xem ti vi và đọc sách là một cách hay để tìm hiểu cuộc sống.
Đang ở Anh quốc, nên Eun Bi không hề ngoài ý muốn mà biết đến quyển sách nổi tiếng Harry Potter của tác giả J.K Rowling.
Eun Bi thấy mẹ đang hỏi thì dời mắt sang, nhẹ giọng trả lời: “Vâng ạ?’
Sandra mỉm cười, xoa đầu Eun Bi: “Trước đây mẹ cũng thường đọc nó cho con nghe, khi đó thì chỉ mới ra quyển 1 thôi!”
Eun Bi hào hứng nói: “Đây là một quyển sách rất thú vị, bà Rowling thật là
một người tuyệt vời, bà ấy đã xây dựng nên một thế giới đầy huyền bí!” – Mới chỉ có 14 tuổi, hơn nữa lại là một đứa bé hôn mê suốt 8 năm, đương
nhiên sẽ đối với những thứ như phù thủy, ma pháp gì đó cảm thấy hứng
thú.
Sandra nhìn tựa cuốn sách, dường như nhớ ra cái gì nói: “Hình như nó còn có phim!’’
“Thật ạ?” – Eun Bi bỏ quên luôn cả cuốn sách, bắt lấy cánh tay của Sandra, đôi mắt sáng lấp lánh.
Sandra bật cười, lấy tay nựng gương mặt trắng nõn mềm mại của cô bé: “Là có
phim, nếu con muốn đĩa phim đó, mai mẹ sẽ nói với Woo Bin.” – Trong
giọng nói của bà có gì đó quyến luyến.
Eun Bi đã xuất viện được
một tháng rồi, trong khoảng thời gian này, bà và chồng luôn cố gắng dành thời gian ở bên con bé, vì thế mà công việc chất đống, thế nhưng dù có
không muốn đi chăng nữa, Eun Bi cũng phải về Hàn Quốc, sau khi sắp xếp
tất cả, đã quyết định ngày xuất phát là ngày mai.
Eun Bi nhìn vào gương mặt thoáng nét buồn bã của Sandra, cô bé đưa hai tay ôm lấy bà,
cả người dựa vào lòng bà, Sandra cũng thuận thế ôm cô bé vào lòng, hôn
lên đỉnh đầu cô bé, bà thật sự không nỡ.
“Đến Hàn Quốc rồi, phải nghe lời anh trai có biết chưa?”
Eun Bi nhu thuận gật đầu.
“Nếu có người bắt nạt, lập tức gọi cho ba mẹ!”
Eun Bi lại gật đầu.
“Phải ăn cơm đúng giờ, cơ thể con không được khỏe, không được khiến cơ thể
mệt mỏi, còn nữa, mọi chuyện, nếu thấy vui vẻ thì làm, nếu không muốn,
thì không cần làm!”
Eun Bi lại nhu thuận gật đầu.
Sandra
lại dặn dò một hồi, đến khi không biết nói gì nữa, liền ôm chặt lấy Eun
Bi. Eun Bi cũng yên lặng tựa vào lòng bà, cũng giống như mẹ, Eun Bi cũng không muốn rời xa ba mẹ, thế nhưng cô bé biết, ba mẹ muốn cô bé về Hàn
Quốc là muốn tốt cho cô bé hơn, vì vậy Eun Bi chưa bao giờ mở miệng phản đối.
Một hồi sau, Sandra buông Eun Bi ra, dịu dàng dặn: “Phải thường xuyên gọi điện cho ba mẹ, được không?”
Eun Bi gật đầu: “Dạ!” – Cho dù mẹ không dặn, cô bé cũng sẽ gọi.
Hai mẹ con quyến luyến một hồi, Sandra mới đứng lên, khẽ hôn lên trán Eun
Bi một cái: “Nhanh chóng nghỉ ngơi đi, ngày mai phải đi sớm rồi!”
Eun Bi cũng hôn lên má Sandra: “Dạ, chúc mẹ ngủ ngon!”“Ngủ ngon!”
Đến khi Sandra ra khỏi phòng, Eun Bi cũng ngoan ngoãn làm dấu quyển Harry Potter, sau đó cất đi, chuẩn bị đi ngủ.
Vừa nằm xuống, thì cái điện thoại để trên bàn kêu lên, báo hiệu tin nhắn
tới. Eun Bi cầm lấy điện thoại, là tin nhắn từ chị Ha Jea Kyung.
[Chị đang ở Tokyo nè! Ở đây có món bánh Wagashi ngon mà trông dễ thương lắm, khi về chị sẽ mua cho em.]– Kèm theo tin nhắn là tấm hình Ha Jea Kyung
cầm trong tay một hộp bánh Wagashi nhỏ xinh mà tinh tế, cái nào trông
cũng vô cùng tinh xảo, đẹp mắt.
Ha Jea Kyung là một chị gái mà
Eun bi làm quen được khi còn nằm viện, hôm đó khi đang đi dạo bằng xe
lăn thì vô tình gặp được Ha Jea Kyung cũng đang ngồi xe lăn với cái chân bó bột. Sau khi biết cả hai đều là người Hàn Quốc thì Ha Jea Kyung
nhanh chóng cùng Eun Bi làm quen.
Ha Jea Kyung là một cô gái
nhiệt tình, hào phóng, thế nên nhanh chóng chiếm được cảm tình của Eun
Bi, sau này Eun Bi mới biết, người chị gái mới quen này là một người
không chịu ngồi yên một chỗ thích đi du lịch khắp nơi. Lần này đến Anh
Quốc leo núi, nào ngờ trượt té gãy chân, nên phải vào đây.
Trong khoảng thời gian nằm viện, hai người đã trở nên thân thiết hơn, Ha Jea
Kyung thường xuyên tìm Eun Bi trò chuyện, nhờ đó mà Eun Bi đỡ nhàm chán
hơn. Đến khi ra viện, Ha Jea Kuyng lại bắt đầu hành trình của mình, thế
nhưng cả hai vẫn luôn giữ liên lạc với nhau, thường xuyên nhắn tin.
Eun Bi mỉm cười nhìn tin nhắn, nhanh chóng nhắn lại: [ Ngày mai em phải về Hàn Quốc rồi!]
Ha Jea Kyung nhắn lại rất nhanh: [Về Hàn Quốc? Vậy địa chỉ của em ở Hàn Quốc là ở đâu? Đến khi về chị sẽ qua chơi?]
Địa chỉ? Eun Bi cũng không biết địa chỉ ở Hàn Quốc của mình là ở đâu, liền
nhắn lại: [Em cũng không biết nữa, đến khi về tới Hàn Quốc, em sẽ hỏi
anh trai rồi nhắn cho chị sau.]
[Vậy cũng được, ngày mai em bay lúc mấy giờ?]
[7 giờ sáng!]
[Sớm như vậy? Vậy thì chị không làm phiền em nữa, em mau chóng nghỉ ngơi đi.]
[Dạ, chúc chị ngủ ngon!]
[Ngủ ngon]
Ha Jea Kyung tắt điện thoại, cô cũng biết sức khỏe của Eun Bi không được tốt lắm.
Là một người bị tai nạn giao thông, sau đó hôn mê sâu tới 6 năm, tuy bây
giờ đã tỉnh dậy, thế nhưng không tránh khỏi có chút di chứng, đó chính
là sức khỏe Eun bi hơi yếu, nếu làm gì quá sức, sẽ nhanh chóng mệt,
thường xuyên choáng, hơn nữa còn có thể ngất xỉu, lại hay đổ bệnh khi
thời tiết thay đổi, điều này khiến hai vợ chồng Song Ki Huyn khẩn trương không thôi.
Cũng may mà gia đình Eun Bi có vẻ cũng là nhà giàu có, thế nên chăm sóc cho Eun Bi rất tốt.
Ha Jea Kyung trước giờ hầu như không hề có bạn. Nhà cô giàu có, lúc nhỏ
thì không biết gì, nhưng khi lớn rồi, những người tiếp cận cô đều vì
muốn thông qua cô để tiếp xúc với ba mẹ hoặc anh trai. Những đứa trẻ
trong vòng lẩn quẫn này, thường trưởng thành sớm.
Tuy cô cũng
biết điều đó là không thể tránh khỏi, thế nhưng trong thâm tâm, cô vẫn
hy vọng cò thể tìm được một người bạn thật sự, sẽ ở bên cô mà không phải vì muốn được cái gì đó từ cô.
Vì vậy cô thường đi du lịch khắp nơi, làm quen với rất nhiều người, thế nhưng các mối quan hệ đó thường không lâu.
Đến khi gặp được Eun Bi, Jea Kyung thật sự rất vui, cô bé này thua cô 3
tuổi, thế nhưng cả người lại như một tờ giấy trắng không biết gì cả, sau khi biết được Eun Bi vừa tỉnh dậy sau cuộc hôn mê, Ha Jea Kyung mới
biết vì sao.
Vì vậy khoảng thời gian ở bệnh viện, cô thường xuyên tìm Eun Bi, nói chuyện phím, giải đáp những thắc mắc ngây thơ của cô và cả hai đã thân thiết từ lúc nào không hay, mối quan hệ đó vẫn kéo dài
đến bây giờ. Ha Jea Kyung thật sự mong, mối quan hệ này có thể kéo dài
mãi mãi.