Geum Jan Di nhìn chằm chằm vào cô gái trước mặt, không thể tin hỏi: “Cái gì?”
“Em cũng không muốn làm vậy đâu, nhưng không hiểu vì sao em lại
thích anh ấy, thích nhiều đến mức em không thể chia tay được.
Mà anh ấy cũng thích em, vì vậy xin lỗi nha, chị chắc sẽ thông cảm mà phải không.”
Nhìn nụ cười đầy đắc ý
của Jang Yoo Mi, Geum Jan Di thẫn thờ, trong lòng đau như cắt, ánh mắt cô khẽ đảo, liền nhìn thấy bóng hình cao lớn ở đằng xa,
giờ anh cũng đang nhìn cô, thế nhưng tình cảm của hai người đã
không còn giống như trước nữa, trong kí ức của anh không còn cô
nữa, mà anh cũng đã thích người khác, còn cô chỉ biết đứng
đây bi thương nhìn anh, nghe cô gái khác nói cho cô nghe về tình
cảm của hai người họ.
Eun Bi ở phía sau càng
nghe càng nổi nóng, đang định bước lên thì một bàn tay nhanh
chóng giữ cô bé lại, ôm vào lòng, giọng nói trầm ấm vang bên
tai: “Đừng vội, chờ xem!”
Eun Bi nhìn Yoon Ji Hoo, cả anh trai và anh Yi Jung cũng đã tới.
Jang Yoo Mi không để ý ánh mắt Geum Jan Di đang nhìn sau lưng mình,
giờ đây trong đầu cô chỉ nghĩ đến sau khi mình trở thành bạn
gái của Goo Ju
n Pyo, cô sẽ có được tất cả
những gì cô muốn, cô mỉm cười nói tiếp: “Chị nên biết, tình
cảm của con người, không phải lúc nào cũng có thể đi theo ý
mình được.”
“Jang Yoo Mi cô câm ngay cho tôi!”
Jang Yoo Mi vô cùng sửng sốt, quay lưng lại, khi nhìn thấy người
đứng sau lưng lình thì hoàn toàn hoảng hốt, cô cố gắng nở nụ
cười: “Jun Pyo, sao a nh lại ở đây? Tiệc sắp bắt đầu rồi mà!”
Goo Jun Pyo hung ác nhìn Jang Yoo Mi, lạnh lùng nói: “Cô vì sao phải nói xin lỗi cô ấy? Cô đã làm gì có lỗi với cô ấy sao?”
Jang Yoo Mi bị hỏi vậy thì lúng túng vô cùng, cả người toát mồ
hôi lạnh. Goo Jun Pyo không thấy cô trả lời liền quát lên: “Vì
sao không nói, cô đã làm gì mà phải xin lỗi cô ấy!”
“Jun Pyo à em…”
Cô ta chưa nói hết, thì đã bị Jun Pyo cướp lời: “Là vì cô đã
giành bạn trai cùa người khác, sau đó còn đến đây kêu người ta
tránh xa ra hay là do cô đã tự nhận cơm hộp do người ta làm là mình làm, sau đó nói dối tôi!”
Jang Yoo Mi nghe đến đây thì hoàn toàn hoảng sợ, cô chạy lại kéo tay Goo Jun
Pyo: “Jun Pyo à không phải vậy đâu, mọi chuyện không phải vậy
đâu!”
Goo Jun Pyo thẳng tay đẩy cô ta ra, khiến
Jang Yoo Mi té xuống đất, anh cúi xuống, nắm lấy tóc Jang Yoo Mi kéo lên, gằn từng tiếng nói: “Chưa từng có ai lừa Goo Jun Pyo
này mà có thể sống thoải mái, cô chờ đi!”
Jang Yoo Mi hoảng hốt, kéo chân Goo Jun Pyo: “KHông Jun Pyo, anh hãy nghe em nói, Jun Pyo…”
Goo Jun Pyo không ngần ngại đạp cô ta một cái, anh Goo Jun Pyo, chưa từng biết thương hương tiếc ngọc bao giờ.
Song Woo Bin thấy người tụ tập ở đây ngày càng nhiều, ra lệnh cho
bảo an kéo Jang Yoo Mi đi, sau đó kêu khách đi chỗ khác.
Yoon Ji Hoo nhìn Geum Jan Di và Goo Jun Pyo đang nhìn nhau, cũng kéo
Eun Bi đi, chuyện còn lại, hãy để họ tự giải quyết.
Sau chuyện như vậy, mọi người cũng không còn hứng dự tiệc nữa,
Yoon Ji Hoo liền đưa Eun Bi về nhà, ngồi trên xe, Eun Bi cứ cúi
đầu suy nghĩ, Yoon Ji Hoo nhìn thấy cũng không quấy rầy. Một
lát sau, anh liền nghe cô hỏi:
“Nếu sau này anh mất trí nhớ, anh có nhận nhầm người khác thành em không?”
“Sẽ không.” – Anh trả lời không hề do dự.
Eun Bi không tin: “Anh Jun Pyo cũng bởi vậy mà suýt nữa chia tay với chị Jan Di đấy thôi!”
Yoon Ji Hoo khẽ xoa đầu cô, nhẹ nhàng nói: “Anh và cậu ấy, không giống nhau.”
“Có gì không giống nhau chứ. Không được, từ nay mỗi món đồ em tặng cho anh, em đều sẽ đánh dấu, để trành sau này anh nhầm!”
Yoon Ji Hoo nhìn cô bé bên cạnh đang xù lông, mỉm cười. Anh và Jun
Pyo không giống nhau, Eun Bi đã trở thành tất cả của anh, cuộc
sống của anh, mọi thứ xung quanh anh đều có dấu vết của cô, cho nên sau này cho dù có xảy chuyện gì, anh có quên đi ai chăng
nữa, cũng sẽ không bao giờ quên đi cô bé này.
Vì thế cho nên tất
cả đều lựa chọn đặt tên ở trường đại học nước ngoài danh
tiếng và học theo hình thức học tại nhà. Nói đơn giản là chỉ treo cái tên cho có miếng thôi.
Ông nội Yoon sau khi xuất viện đã chuyển về nhà sống, thế nhưng ông ngày ngày
vẫn đến phòng khám làm việc như cũ, vì sợ ông mệt nên Yoon Ji
Hoo đã thuê thêm 4 người, 1 bác sĩ và 3 y tá để phụ cho ông.
Tháng trước, Goo Jun Ha cuối cùng cũng tỉnh dậy sau bao nhiêu năm ngủ
say, điều này là niềm vui của gia đình họ Goo đồng thời cũng
khiến cho Kang Hee So không còn can thiệt vào chuyện của Goo Jun
Pyo và Geum Jan Di nữa, người nhà của Geum Jan Di cũng quay lại
Seoul và bắt đầu lại từ đầu.
Riêng Goo Jun Pyo
và Geum Jan Di sau lần suýt mất nhau đó, hai người đã trưởng
thành hơn, không còn cãi nhau vì những chuyện vụn vặt nữa, mà
quý trọng từng khoảnh khắc khi ở bên nhau.
Song Woo Bin vẫn đang theo đuổi Ha Jae Kyung, tuy chưa thành, thế nhưng
cũng có chút kết quả rồi, bằng chứng là trong các cuộc gọi
với Eun Bi, Ha Jae Kyung thường xuyên nhắc đến anh và thời gian ở Hàn Quốc cũng nhiều hơn trước.
So Yi Jung thì
đi nước ngoài rồi, anh vẫn thường xuyên gửi quà và thư về cho
Chu Ga Eul, có lẽ không cần đợi đến 5 năm, hai người sẽ có kết
quả.
Cô ròn rén bước đến gần
anh, vừa giơ tay lên định hù anh một cái, thì Yoon Ji Hoo bất
ngờ xoay người lại, ôm chầm lấy cô, đặt lên đùi, cười trêu
chọc:
“Bắt được một con mèo nghịch ngợm.”
Eun Bi ngoan ngoãn dựa vào người Yoon Ji Hoo, hỏi: “Sao anh biết em tới?”
“Bóng của em in lên màn hình máy tính.”
Eun Bi nghe vậy thì thất vọng, nói: “ Em còn tưởng anh sẽ nói, anh ngửi được mùi hương quen thuộc của em nữa chứ.”
Yoon Ji Hoo bật cười: “Lại đọc cái gì đấy. Thôi được rồi, để anh
ngửi thử mùi thơm đặc trưng của Eun Bi xem nào, để lần sau còn
phân biệt.”
Nói rồi, anh đưa mũi vào cổ Eun Bi, khiến cô bé vì nhột mà uốn éo, cười khanh khách. Hai cơ thể
dính lấy nhau, Eun Bi uốn éo như vậy, khiến Yoon Ji Hoo thở gấp, chỗ nào đó cũng có phản ứng.
Eun Bi lập tức cảm nhận được ngay, cô bé đã quá quen thuộc với điều này,
nhìn vẻ mặt đang cố kìm chế của anh, áy náy nói: “Em xin
lỗi!”
Yoon Ji Hoo không trả lời, chỉ vùi đầu vào cổ Eun Bi, để bình phục.
Eun Bi im lặng vòng tay ôm lấy anh, khi cảm thấy vật kia đã bình thường trở lại, mới lấy hộp quà ra, nói:
“Tặng cho anh, chúc mừng sinh nhật!”
Yoon Ji Hoo mỉm cười nhận lấy gói quà, hôn nhẹ vào môi cô một cái: “Cám ơn em, anh mở nó ra nhé!”
Thấy Eun Bi gật đầu, anh liền đưa tay mở hộp quà, bên trong là một
chiếc khăn choàng màu trắng và vàng, trông nó giống hệt cái
mà Eun Bi đang choàng, anh cầm lấy khăn choàng, nhìn nhìn, nhanh
chóng tìm thấy ở góc có khắc tên của hai người bằng chỉ nâu, anh mỉm cười: “Cám ơn em, anh rất thích món quà này!”
Eun Bi đón lấy khăn, tự tay choàng lên cho anh, nói: “Đây là khăn
choàng tình nhân đó, do chính tay em đan, phải rất lâu mới xong
đấy, sau này ra ngoài, anh phải mang nó …ưm ưm.”
Ông nội Yoon đứng ngoài cừa, tay cầm bánh ngọt và trà, chợt nghe
thấy động tĩnh bên trong, ông mỉm cười, có lẽ bây giờ không
cần cái này nữa rồi.
Ông nhìn ra ngoài cửa
sổ, mấy cây phong thay một màu áo đỏ rực, gió thổi nhẹ khiến
mấy cái là rớt xuống, cảnh sắc mùa thu thật đẹp.