Khi xe vừa đến cổng nhà Goo Jun Pyp thì Eun Bi nhìn thấy một
bóng dáng quen thuộc bước xuống từ một chiếc xe sang trọng, Eun Bi liền bất ngờ lại vui vẻ kêu người nọ lại:
“Chị Jea Kyung!”
Ha Jea Kyung cũng vô cùng ngạc nhiên khi nhìn thấy Eun Bi ở đây, lâu ngày gặp lại, giọng nói cũng tràn ngập kinh hỉ: “Eun Bi, em
về nước rồi sao?”
Eun Bi nhanh chóng chạy tới bên cạnh Ha
Jea Kyung: “Dạ, em về hôm qua, vốn định vài bữa nữa hẹn chị ra
ngoài chơi, không ngờ lại gặp chị ở đây!”
“Chị cũng thật không ngờ, mà sao em lại ở đây?” – Ha Jea Kyung hỏi.
“Em cùng anh trai và anh Ji Hoo tới nhà anh Jun Pyo chơi!”
Ha Jea Kyung bất ngờ nhìn sang hai người con trai đang đứng bên cạnh Eun Bi: “Anh trai? Em họ Song, chẳng lẽ em là em gái Woo Bin!”
“Dạ đúng rồi! Mà sao hôm nay chị cũng tới đây ?” – Eun Bi hiếu kì
hỏi, cô bé chưa từng nghe các anh ấy nói có quen với chị Jea
Kyung.
“Chị, chị tới tìm Jun Pyo!”
Ha Jea Kyung chưa kịp nói hết, thì Kang Hee So đã bước ra từ bên trong, nhiệt tình nói: “Jea Kyung đã đến rồi sao?”
Rồi lại nhìn sang Eun Bi và Yoon Ji Hoo, Song Woo Bin bên cạnh: “Ồ!
Cả Eun Bi cũng tới à!” – F4 thì tới nhiều quá rồi, nên bà
cũng không cần chào hỏi nhiều làm gì. “Vào đi, vào đi, Jun Pyo
giờ này vẫn còn đang ngủ, cái thằng thật là…”
Eun Bi đi
theo Kang Hee So đi vào trong nhà, thế nhưng thái độ của Kang Hee
So đối với Ha Jea Kyung khiến Eun Bi thật không hiểu ra sao, trước giờ có thấy bác ấy niềm nở với ai bao giờ, đương nhiên là
ngoại trừ đối tác làm ăn.
Thắc mắc của Eun Bi nhanh
chóng được giải đáp, sau khi nghe thấy Ha Jea Kyung là vị hôn thê của Goo Jun Pyo, Eun Bi đã vô cùng bất ngờ, đi kèm đó là một
cảm giác phức tạp.
Ha Jea Kyung là vị hôn thê của Goo Jun
Pyo đồng nghĩa với việc, anh Jun Pyo chính là người con trai mà
chị ấy yêu, thế nhưng gần đây lại làm chị ấy buồn và chị Jea
Kyung là một chướng ngại trong tình yêu của anh Jun Pyo.
Nhìn Ha Jea Kyung lên lầu cùng với chủ tịch Kang để kêu anh ấy dậy, tâm trạng của Eun Bi trăm mối ngổn ngang, cô bé bất giác nhìn
sang Yoon Ji Hoo.
Yoon Ji Hoo thở dài ngồi xuống bên cạnh cô: “Anh cũng không ngờ cô ấy lại là người chị mà em hay kể!”
Song Woo Bin bên cạnh cũng rối rắm không kém. Tuy anh cũng có chút
đồng tình với cô gái này, nhưng so với Jun Pyo thì cô ta là
người chẳng liên quan, bọn họ chỉ cần ủng hộ Jun Pyo là được,
còn việc cô ta sau này có làm sao, cũng chẳng ảnh hưởng gì
đến bọn họ, thế nhưng bây giờ cô ấy lại là người thân thiết
với Eun Bi, quan hệ cũng không kém gì bọn họ, nếu như bọn họ
vẫn như lúc đầu làm như vậy, mặc kệ cô ấy, vậy thì không ổn.
Ở đây đang chìm trong không khí ảm đạm, thì trên lầu lại vang lên
giọng tức giận của Kang Hee So: “CÔ TẠI SAO LẠI Ở ĐÂY!”
Mọi người nhanh chóng chạy lên lầu thì nhìn thấy, Geum Jan Di đang
trong bộ đồ giúp việc của nhà họ Goo, bối rối đứng đó, còn
Ha Jea Kyung thì ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mắt, như thể
chưa phản ứng được.
Nhìn thấy phản ứng này của Ha Jea
Kyung, trong lòng Eun Bi chợt cảm thấy đau xót, trong ấn tượng
của cô bé, Ha Jea Kyung là một chị gái năng động, nhiệt tình,
cả người tràn đầy sức sống.Thế nhưng bộ dạng ngơ ngác, thẫn thờ này, thật sự khiến người ta không thể không thương.
Eun Bi chẳng còn nghĩ gì nữa, chạy đến kéo lấy tay Ha Jea Kyung kéo, Yoon Ji Hoo thấy vậy cũng chạy theo.
Eun Bi một mạch kéo Ha Jea Kyung đang mất hồn lên xe của Yoon Ji Hoo, sau đó im lặng ngồi đó. Yoon Ji Hoo cũng chui vào trong xe, nhìn hai người phía sau chẳng lên tiếng.
Đến một lúc sau, khi
Song Woo Bin cũng chạy theo, bước lên xe, Ha Jea Kyung mới lên
tiếng: “Nè! Anh rành mấy chỗ ăn chơi ở Hàn Quốc lắm đúng
không? Có thể dẫn tôi tới chỗ nào đó giải sầu được không?”
Eun Bi bên cạnh nắm lấy tay Ha Jea Kyung, Song Woo Bin nhìn nhìn, sau
đó nói với Yoon Ji Hoo: “Vậy đến hội sở chúng ta hay đi đi!”
Yoon Ji Hoo nhấn ga, chở mọi người đến nơi mà F4 hay tụ tập, trên
đường đi, không ai nói thêm câu nào nữa, Eun Bi muốn an ủi Ha Jea
Kyung, thế nhưng nghĩ mãi cũng chẳng biết nói gí cả, chỉ có
thể nắm tay cô thật chặt.
Ha Jea Kyung cũng cảm nhận được điều đó, nhìn cô bé non nớt bên cạnh, nhẹ nhàng nói: “Chị không sao?”
“Ừ!” – Eun Bi khẽ nói. ai cũng biết, lời nói này không đáng tin chút nào.
Khi đến nơi, mọi người vào phòng riêng, Ha Jea Kyung bắt đầu kêu
rất nhiều rượu, vừa uống, vừa cầm Micro hát. Eun Bi ngồi bên
cạnh không nói gì, chỉ là khi trong ly Ha Jea Kyung hết rượu, cô
bé liền rót đầy ly.
Con người ta khi gặp chuyện gì đó, đừng để cho họ đè nén, mà hãy để họ phát tiết một chút.
Ha Jea Kyung say liền lôi kéo mọi người uống rượu, không uống thì
cô cứ đeo mãi, cuối cùng Song Woo Bin đành uống với cô, vừa
uống vừa hát với cô.
Đến khi khuya, lấy việc Ha Jea Kyung gục xuống, thì mới kết thúc.
Yoon Ji Hoo lại chở mọi người về nhà họ Song. Eun Bi ngồi cho Ha Jea Kyung gối đầu lên đùi mình, chỉ thấy hai mắt cô khép hờ, mơ
màng nói thầm:
Trong xe lúc đầu còn vang lên tiếng oán giận của Song Woo Bin, nay cũng im hẳn.
Khi về đến nơi, Song Woo Bin lĩnh nhiệm vụ đỡ ha Jea Kyung.
Ha Jea Kyung đã say đến bất tỉnh nhân sự, nhưng Song Woo Bin thì
vẫn còn rất tỉnh táo, thật ra anh cũng không uống bao nhiêu,
chỉ là bồi cái kẻ này làm loạn.
Nhìn gương mặt cho dù
say cũng rơi nước mắt của cô, anh khẽ thờ dài, đưa tay bế thốc
cô lên, sau đó nói với Eun Bi và Yoon Ji Hoo:
“Hai người cũng mệt mỏi rồi, đi nghỉ đi thôi. Anh sẽ lo cho cô ấy!”
Yoon Ji Hoo khẽ gật đầu, sau đó lôi kéo Eun Bi về phòng: “Đi thôi, Woo Bin sẽ xử lí tốt!”