Sau chuyến đi trượt tuyết, tình cảm của Geum Jan Di và
Goo Jun Pyo tiến triển hơn hẳn, thế nhưng họ chưa dùng thời gian
sắp tới để ngọt ngào bên nhau, thì Goo Jun Pyo đã phải sang Ma
Cau, bắt đầu tiếp xúc sự nghiệp của gia đình, a nh đã trưởng
thành, Kang Hee So có vẻ sẽ không để cho Goo Jun Pyo thoải mái
nhàn nhã nữa.
Việc Goo Jun Pyo đi Ma Cau có vẻ
không ảnh hưởng đến ai trong bọn họ ngoại trừ Geum Jan Di. Những người còn lại của F4 đều đã tiếp quản sự nghiệp của gia
đình, thậm chí Yoon Ji Hoo còn bắt đầu quản lí công ty năm 12
tuổi, nếu không, với chuyện bên cạnh anh không còn ai thì tập
đoàn Su Am đã bị những người khác nuốt trọn rồi.
Vì vậy, họ không hề có ý kiến gì về việc Goo Jun Pyo phải đi Ma
Cau, việc Goo Jun Pyo tiếp quản sự nghiệp chỉ là chuyện sớm
muộn, chỉ là trùng hợp nó xảy ra ngay lúc này thôi.
Thế nhưng việc Eun Bi phải lên đường sang Lon Don với cha mẹ thì
khác. Khi họ vừa về từ chuyến trượt tuyết không được mấy
ngày, Sandra Song sau khi nhận được món quà thứ n của con gái
đã không kìm được nỗi nhớ nhung mà muốn Eun Bi sang chơi với
bọn họ vài ngày.
Dưới sự mong mỏi của Sandra
và Song ki Huyn, cộng thêm Eun Bi cũng rất nhớ cha mẹ, thế nên
đã không nhìn ánh mắt u ám của ai đó mà khăn gói lên đường.
—
Lon Don vào tháng tư vẫn còn khá lạnh lẽo. Với thành phố sương
mù luôn ẩm ướt này thì hầu hết thời gian trong năm luôn ở
nhiệt độ thấp.
Eun Bi và Sandra ngồi trong
phòng khách, cạnh lò sưởi, đương nhiên lò sưởi cũng chỉ là để trang trí, bây giờ chủ yếu là dùng máy điều hòa nhiệt độ.
Cả hai đều đang tỉ mỉ từng đường từng đường đan len, nói đúng
hơn là Eun Bi đang theo sự hướng dẫn của Sandra, cẩn thận đan
len.
Thời gian trước, Eun Bi luôn muốn đan một
chiếc khăn choàng cổ tặng cho Yoon Ji Hoo, thế nhưng mặc dù đã
mua rất nhiều sách để tham khảo và cả xem video hướng dẫn, cô
bé vẫn không làm được.
Sau khi Sandra biết việc này, bà đã hào hứng mua cả đống cuộn len về, hí hửng dạy
Eun Bi đan khăn, bản thân cũng sẵn tiện đan cho cả nhà một loạt
khăn choàng và bao tay gia đình.
Song Ki Huyn ngồi trên chiếc sô pha gần đó, ông đang xem bản tin buổi
tối, chốc chốc lại liếc qua phía hai mẹ con bên kia, chốc chốc
lại vang lên tiếng nói của hai mẹ con “Eun Bi, chỗ này sai rồi
con”, “ Đúng rồi, cứ tiếp tục như vậy, Eun Bi giỏi quá”, “ Như
vậy được không mẹ”, ông cảm thấy thật ấm áp và thỏa mãn.
Có lẽ sau khi Eun Bi lên đại học, ông sẽ đón luôn con bé đến đây,
như vậy thì khung cảnh ấm áp này sẽ luôn luôn xuất hiện, dù
sao thì đại học và chương trình cấp 3, cũng không liên quan
nhiều lắm, vấn đề về trụ cột kiến thức của Eun Bi, sẽ không
còn phải lo ngại nữa.
Song Ki Huyn tưởng tượng
về sự tốt đẹp của tương lai khi gia đình được ở bên nhau, mà
không hề biết rằng, đến khi đó, sẽ có một tên khốn kiếp không
biết xấu hổ, giành con gái với ông.
“Đan nãy
giờ cũng lâu rồi, nghỉ một chút đi con!” – Sandra cười nói, có
con gái bên cạnh, bà cảm thấy nháy mắt bao mệt mỏi đều biến
đâu mất.
Song Ki Huyn đưa đến một ly sữa nóng: “Uống một chút cho ấm!”
“Cám ơn ba!”
Song Ki Huyn mỉm cười xoa đầu Eun Bi, sau đó cầm lên miếng lót ly mà Eun Bi đã hoàn thành hơn phân nửa, tán thưởng nói:
“Eun Bi giỏi quá, miếng lót này rất đẹp, ngày mai ba đem nó đến công ty để sử dụng nhé!”
Được khen, Eun Bi vui vẻ, hớn hở đáp ứng.
“Cái thằng Woo Bin này, không biết lại bày vẽ cái gì, mà đòi em
gái đan khăn cho, nếu không, Eun Bi đâu phải vất vả như vậy.” –
Sandra ngồi bên cạnh, giọng điệu có vẻ bất mãn nói, thế nhưng
thực chất trong lòng thì cũng không oán con trai bao nhiêu, bởi
vì bản thân cũng rất muốn nhận một chiếc khăn choàng hoặc bao
tay từ con gái.
Eun Bi nghe vậy thì chột dạ
cúi đầu, trong lòng mặc niệm xin lỗi anh trai. Lúc đầu khi Sanra hỏi tới lí do muốn học đan khăn, có lẽ do thẹn thùng, hoặc do con gái ở tuổi này thường có bí mật với cha mẹ, Eun Bi bất
giác giấu việc mình muốn tặng cho Yoon Ji Hoo đi, mà nói dối
là Song Woo Bin muốn quà sinh nhật.
Trời tối,
cả ba đều ngồi bên cạnh trò chuyện một lúc lâu, sau đó mới
trở về phòng. Lần lượt hôn ba mẹ, chúc ngủ ngon, Eun Bi mới
đóng cửa phòng lại.
Cầm lên điện thoại, mỗi
khi ở bên cạnh ba mẹ, Eun Bi thường không đem điện thoại, bởi vì cũng như hai người, Eun Bi không muốn bất cứ thứ gì làm ảnh
hưởng đến khoảng thời gian gia đình bên nhau, nếu như là Song Woo Bin có chuyện, anh sẽ gọi trực tiếp vào điện thoại gia đình
đặt ở phòng khách. Nguồn: hoasontra.net
Có 4
tin nhắn mới và 2 cuộc gọi nhỡ, 2 cuộc gọi nhỡ là của Yoon Ji Hoo và Song Woo Bin, lúc nãy anh có gọi xuống điện thoại ở
phòng khách rồi, 4 tin nhắn lần lượt là So Yi Jung nhờ Eun Bi
mua giúp anh ấy một thứ đồ sứ ở Lon Don, kèm theo hình ảnh.
Chu Ga Eul thời gian này đang đi học làm gốm, nghĩ cũng biết là
vì ai, thuận tiện hỏi Eun Bi có muốn làm cái gì không, cô sẽ
làm tặng Eun Bi một cái.
Yoon Ji Hoo nhắn tin
hỏi thăm sức khỏe, cũng dặn dò Eun Bi chú ý chăm sóc bản thân
và không quên thêm một câu “nhớ em”, ý khác là, em mau mau trở
về.
Còn lại là của Ha Jea Kyung, chị ấy nhắn
một hàng dài, kể về người mà chị ấy yêu. Lần này Eun Bi vừa
sang Anh thì Ha Jea Kyung cũng vừa vặn về Hàn Quốc, hai chị em
lại bỏ lỡ nhau, thế nhưng khoảng mấy ngày nữa Eun Bi sẽ về
Hàn Quốc, chắc hai người sẽ có dịp đi chơi.
Gần đây Ha Jea Kyung luôn miệng để về người con trai khiến chị ấy
gặp tiếng sét ai tình, không ngờ người này lại trùng hợp là
vị hôn phu của cô, lần đầu biết yêu Ha Jea Kyung vô cùng hưng
phấn, thường xuyên nhắn tin cho cô em gái thân thiết là Eun Bi để chia sẻ niềm vui.
Theo như lời của Ha Jea Kyung, người con trai này tính tình không được tốt, thế nhưng lại rất đáng yêu, họ lại trùng hợp là vị hôn phu thê của nhau, quả
nhiên là duyên trời định.
Eun Bi ngẫm nghĩ, mấy ngày nữa mình sẽ về Hàn Quốc, chắc sẽ kịp tham gia hôn lễ của chị ấy.
Cô bé lần lượt nhắn tin cho từng người, hứa sẽ mua đồ giùm So Yi Jung, muốn Chu Ga Eul làm cái ly cùng với chúc mừng Ha Jea
Kyung, cuối cùng là gọi điện nói chuyện với Yoon JI Hoo, sau đó mới ngoan ngoãn đi ngủ.