Dạo này Yoon Ji Hoo luôn ở trong tình trạng áp suất
thấp, Eun Bi đã tránh mặt anh 5 ngày rồi, lần nào anh gọi điện thoại cô ấy đều trả lời một cách qua loa, sau đó vội vàng
cúp máy.
Anh cũng từng hỏi Song Woo Bin lí do
tại sao, thế nhưng tên này lại không nói, mà luôn dùng ánh mắt
trêu tức nhìn anh. Đã mấy lần anh muốn qua nhà họ Song để tìm
Eun Bi, nhưng Song Woo Bin luôn ngăn cản.
Dù sao
đó cũng là nhà của người ta, nếu như chủ nhân đã không muốn
thì anh cũng không thể xông vào. Những lúc như thế này, Yoon Ji Hoo thật hận Eun Bi không thể mau mau lớn lên, chỉ cần vừa đủ
tuổi anh sẽ lập tức lấy cô về nhà, như vậy thì sẽ không cần
phiền não như thế này nữa.
Song Eun Bi nào đâu
hay biết chuyện gì, bây giờ cô bé đang cùng với đầu bếp trong
nhà học làm chocolate. Lần trước sau khi làm xong, không biết
có xảy ra sơ sót gì không, thế nhưng khi nếm thử, vị của
chocolate thật là không dám khen.
Eun Bi đã thử
làm lại mấy lần, nhưng vẫn không được. Lúc này thì cô bé không thể không cầu cứu bác đầu bếp trong nhà, nhờ bác ấy giúp
một tay, chỉ còn 3 ngày nữa là đến Valentine, Eun Bi đã không
còn thời gian.
Với sự giúp đỡ của đầu bếp
thượng hạng của gia đình, Eun Bi cuối cùng cũng làm được mấy
thỏi chocolate với đủ thứ hình dáng như hình vuông, hình trái
tim, hình tam giác.
Thế nhưng chưa kịp sung
sướng vì thành quả của mình, thì sáng ngày 14/2, Eun Bi đã
không thể không ở nhà, vì Eun Bi sinh bệnh rồi.
Anh sợ, thật sự sợ những chuyện 6
năm trước lại tái diễn một lần nữa. Lúc ấy anh cũng nhận
được điện thoại của Woo Bin, chạy nhanh đến bệnh viện, thế
nhưng chờ đợi anh chỉ là lời phán quyết vô tình của bác sĩ,
từ đó, thế giới của anh chìm ngập trong bóng tối, mất cô, anh
như một cái xác không hồn, đần độn sống trên thế gian.
Chạy đến nơi, nhìn thấy cô suy yếu nằm trên giường, bàn tay anh run
rẩy lợi hại. Đến khi bác sĩ năm lần bảy lượt cam đoan cô không
sao, đến khi cô suy yếu nhưng vẫn mỉm cười nắm lấy tay anh trấn
an, anh mới không còn sợ hãi nữa.
Vuốt cái
trán ướt đẫm mồ hôi của cô, anh nhẹ nhàng lấy cái khăn lạnh
đắp lên trên, sau đón lại một lần nữa nắm lấy tay cô.
Eun Bi yên lặng nhìn hết mọi thứ. Người ta nói, khi bị bệnh, con
người luôn trở nên yếu ớt, muốn có người ở bên cạnh mình.
Nhìn anh Ji Hoo ngồi bên cạnh, ân cần chăm sóc, trong lòng cô
chợt thấy ấm áp, thỏa mãn.
Đúng lúc này,
Song Woo Bin bưng cháo đến: “Eun Bi, ăn một chút đi!” – Lúc nãy
bác sĩ đã tiêm một mũi thuốc giảm sốt cho cô, nên bây giờ Eun
Bi không cần uống thuốc, chỉ cần ăn uống để có sức khỏe là
được.
Song Woo Bin sáng nay cũng một phen hết
hồn. Như mọi lần, anh luôn đợi Eun Bi cùng dùng bữa sáng rồi
chở cô đến trường, thế nhưng sáng hôm nay, khi anh đã dùng xong
bữa sáng, nhưng vẫn chẳng thấy cô đâu.
Vốn
tưởng Eun Bi mấy ngày nay chăm làm chocolate quá mệt mỏi, nên
muốn lại giường, nào ngờ khi anh lên phòng gọi cô dậy, gõ cửa
mãi mà vẫn không thấy trả lời, anh lúc này mới cảm thấy lo
lắng, vì vậy nhanh chóng mở cửa ra, thì thấy cô mắt nhắm
nghiền, cả người tái nhợt, mồ hôi ướt cả áo.
Anh vừa nãy đã gọi điện sang Anh cho cha mẹ, tất nhiên là bị mắng một trận,anh cũng cảm thấy hối hận. Eun Bi sức khỏe vốn không được tốt, thời tiết Hàn Quốc vào mùa này cũng rất lạnh,
thế nhưng mấy ngày hôm nay anh lại không chú ý, ai ngờ cô lại
ốm nặng như vậy.
Yoon Ji Hoo cẩn thận đỡ cô dựa lên gối, sau đó nhận lấy chén cháo hành từ Song Woo Bin, tự tay đút cho cô.
Eun Bi vừa ăn một ngụm, cả gương mặt liền nhăn thành một đoàn:
“Có hành!” – Cô rất ghét ăn hành, tỏi, thế nhưng bát cháo này
có hành, tuy là đã băm nhuyễn, nhưng Eun Bi vẫn nghe thấy mùi
của nó.
Song Woo Bin dỗ dành: “Ngoan, ăn cháo hành thì mới mau hết bệnh.”
Yoon Ji Hoo lại đưa một muỗng tới, nhưng lần này Eun Bi không chịu mở miệng, cô bé cầu khẩn nhìn 2 người nói:
“Có thể không ăn không. Vừa nãy bác sĩ đã chích thuốc cho em rồi, em sẽ mau hết bệnh thôi!”
Ai ngờ Song Woo Bin còn chưa kịp nói gì, thì người luôn luôn dịu
dàng, cưng chìu cô bé là Yoon Ji Hoo lại nghiêm khắc trả lời:
“Không được!”
Eun Bi bị từ chối, hốc mắt liền ửng đỏ, cái môi mím mím, nhưng vẫn không chịu mở ra.
Yoon Ji Hoo thở dài một cái, liền nhẹ nhàng nói: “Eun Bi phải
ngoan ăn hết chén cháo này thì mới mau hết bệnh. Em còn bệnh,
anh và mọi người đều rất đau lòng. Chẳng lẽ Eun Bi nhẫn tâm để mọi người vì em mà đau lòng hay sao.”
Eun Bi lắc lắc đầu, cô bé chỉ là không muốn ăn hành, chứ không có muốn mọi người lo lắng.
Yoon Ji Hoo cười nhẹ, xoa đầu cô nói: “Vậy ngoan ngoãn ăn cháo được hay không! Chỉ 1 chén này thôi!”
Thấy cô khó khăn gật đầu, anh nhanh chóng đưa một muỗng cháo tới,
đút cho cô. Lần này thì Eun Bi ngoan ngoan ăn từng muỗng cháo,
mặc dù trong quá trình, đôi mắt đã đỏ lên, ầng ậng nước, nhưng vẫn không lên tiếng.
Song Woo Bin thấy hai người như vậy, cảm thấy bản thân còn mặt dày đứng đây thì thật
không biết điều, liền đi ra khỏi phòng, trước khi đi còn cẩn
thận đóng cửa lại.