Tô Lị đã trở lại thế giới của mình hơn một tuần, ngoại trừ tình cảm giữa
cô và ba cô bạn cùng phòng tốt hơn trước kia và bản thân cô không còn cô đơn một mình thì tất cả mọi việc vẫn diễn ra bình thường.
Nhưng
mấy ngày nay cô thường xuyên mơ thấy một người đàn ông tên Shere, hơn
nữa dường như cô phát hiện mối quan hệ giữa mình và người này không
giống bình thường chút nào.
Mặc dù cô có ấn tượng với người này,
nhưng lại không nhớ rõ anh ta là ai, cũng không biết vì sao mình hay nằm mơ thấy anh ta, hơn nữa dường như trí nhớ của cô về anh ngày càng giảm
đi thì phải! Khi cô nghĩ mình sẽ quên mất anh thì đột nhiên trong lòng
lại vô cùng hốt hoảng.
Tuy có lẽ đó chỉ là một người mà tự cô
nghĩ ra, thế nhưng cô lại không hy vọng anh biến mất như vậy. Tô Lị cầm
bút, dựa trên một vài trí nhớ còn sót lại, phác họa lên giấy gương mặt
của anh.
Hôm nay, đột nhiên Tiểu B lại đưa ra đề nghị: “Hay là chúng ta kể chuyện ma đi!”
“Được được!” Tiểu A và Tiêu C cũng tán thành, Tô Lị chần chờ một lúc, cưới
cùng cũng nhét bức tranh vào ví tiền, gia nhập đội ngũ của ba người.
Bốn người cùng ngồi dưới đất thành một vòng tròn, Tiểu B nghiêm túc kể:
“Hôm nay mình sẽ kể cho các cậu một câu chuyện mà mình vừa được nghe, đó là một câu chuyện thật đã từng xảy ra ngay trong trường chúng ta. Nghe
nói trong căn phòng mỹ thuật ở lầu hai có một bức tranh vẽ một cô gái
mặc áo đỏ. Vào lúc nửa đêm, bức tranh đó sẽ phát ra tiếng cười, vì tiếng cười đó rất đáng sợ, nên khi một vài nữ sinh của khoa mỹ thuật nghe
được liền đi xem đó là cái gì. Kết quả là bọn họ thấy cô gái đó vừa cười điên cuồng lại vừa nhảy múa. Vì quá sợ hãi nên bọn họ đã mang bức tranh đó đốt đi, thế nhưng đến tối tiếng cười đó lại vang lên, khi bọn họ
chạy đến xem thì bức tranh vẫn ở nguyên vị trí cũ, cô gái mặc váy đỏ đó
vừa cười, vừa há mồm đầy máu nhìn bọn họ.”
Tiểu B vừa kể xong thì đột nhiên cả ký túc xá chìm vào bóng đêm, cả ba người sợ hãi, ôm chầm
lấy nhau hét ầm lên, chỉ có Tô Lị vẫn dửng dưng như không.
Một phút sau, đèn trong phòng cũng sáng lên, lúc này cả ba người mới buông nhau ra, khẽ vỗ lên tim của mình.
“Hóa ra là mất điện.” Tiểu A hổn hển nói, cô quay đầu nhìn những người khác, Tiểu B và Tiểu C cũng bị giật mình như mình, nhưng chỉ có Tô Lị là vẫn
an tâm ngồi đó.
“Lily, lúc nãy cậu không sợ sao?” Tiểu C nhìn Tô Lị vẫn luôn bình tĩnh, không tin hỏi.
“Hả? Mình thấy câu chuyện của Tiểu B không đáng sợ chút nào!”
“Mình không nói đến câu chuyện đó, nhưng đang nghe kể chuyện ma thì đèn trong phòng đột nhiên tắt mất tiêu, nếu là người bình thường thì ai cũng sẽ
sợ hãi hết!”
“Khi đèn tắt thì mình chỉ hơi kinh ngạc, sau đó cũng không có việc gì!” Tô Lị cười nói.
Là một người thích mấy việc kỳ quái nên đối với phương diện này, tâm lý của cô cũng đã được rèn luyện khá nhiều.
“Lily, cậu quá lợi hại rồi! Hình như mình chưa thấy cậu sợ hãi điều gì thì phải.” Tiểu A vô cùng hâm mộ Tô Lị.
Tô Lị chỉ cười không nói gì. Thật ra thì cô sợ rất nhiều điều, cô sợ cô sẽ phải cô đơn một mình, cô sợ người mình thích đột nhiên không để ý đến
cô. Khi nghĩ đến đây thì trong đầu cô lại hiện lên một gương mặt mơ hồ.
“Được rồi, được rồi. Chúng ta kể tiếp chuyện ma đi. Tiếp theo là Tiểu C."
“Được, vậy mình sẽ kể cho các cậu nghe về một chuyện khá thần bí. Các cậu từng nghe qua linh hồn song sinh chưa?”
(Linh hồn song sinh: Tiếng trung: 二重身, tiếng anh: Doppelganger. Link tham khảo: Doppelganger)
Tiểu C cố làm ra vẻ bí ẩn, tuy bọn họ biết nó có ý nghĩa gì nhưng vẫn im lặng chờ đợi Tiểu C nói tiếp.
“Linh hồn song sinh là bản sao của chính bản thân mình. Nếu ai thấy được linh hồn song sinh của mình thì chứng minh người đó sắp chết. Ngoại trừ linh hồn song sinh còn có thế giới song song, nếu linh hồn của một người có
thể xuyên qua thế giới song song thì...”
Đột nhiên trên mặt Tô Lị hiện lên biểu cảm kinh sợ, dường cô nghĩ đến một điều gì đó nên vội
vàng đứng lên lấy một cái đèn pin trong học bàn, không quan tâm đến mấy
cô bạn cùng phòng đang gọi to tên mình và chạy ra khỏi ký túc xá.
Bức tranh... Tiểu B nói trong phòng vẽ trên lầu hai có một bức tranh. Nghĩ
vậy, Tô Lị nhanh chóng chạy đến tòa nhà của khoa nghệ thuật. Đáng lẽ
cánh cửa tòa nhà phải bị khóa, thế nhưng lúc này lại mở toang.
Tô Lị im lặng đi vào, chạy lên lầu hai. Khi thấy phòng vẽ như lời Tiểu B
nói, Tô Lị không hề suy nghĩ đẩy cửa đi vào. Trong phòng tối đen, nhưng
vẫn có thể nhìn thấy chỗ để mấy bức tranh. Tô Lị mở đèn pin, bắt đầu tìm kiếm bức tranh có cô gái mặc váy đỏ.
Màu đỏ là màu khá nổi bật
nên chỉ một lúc sau Tô Lị đã tìm được bức tranh đó. Nhưng đây chỉ là một bức tranh bình thường, hoàn toàn khác với bức tranh trong trí nhớ của
cô. Tô Lị lấy tay xoa lên gương mặt cô gái, đột nhiên tay cô lại xuyên
thấu qua, cả người Tô Lị cũng rơi vào bên trong bức tranh, chỉ còn chiếc đèn pin rơi trên sàn nhà.
***
Khi Tô Lị một nữa mở mắt
thì xung quanh lại tối đen như mực, cô khẽ động đậy thân thể thì phát
hiện bốn phía quanh cô đều được vây bởi một thứ gì đó bằng gỗ, còn mình
lại nằm ngay chính giữa.
Tô Lị đưa tay đẩy miếng gỗ phía trên,
lúc này thì tấm gỗ đó đã tự mở ra, một vài tia sáng mờ ảo chiếu vào bên
trong, theo ngay sau đó là một bàn tay thon dài trắng nõn.
Tô Lị
theo quán tính nắm lấy bàn tay đó, một cảm giác lạnh như băng nhanh
chóng bao phủ lấy cả tay cô. Khi cô được kéo ngồi dậy thì mới phát hiện
mình đang nằm trong một cái quan tài!
“Cuối cùng thì ngươi cũng tỉnh? Có đói bụng không? Đây là máu tươi đấy!”
“Máu?” Khi nghe được giọng nói quen thuộc vang lên bên tai, Tô Lị vội vàng
quay đầu nhìn về phía người đàn ông đang bưng một ly chứa chất lỏng màu
đỏ... và anh cũng chính là người đã xuất hiện trong giấc mộng của cô
hàng đêm.
Trong chớp mắt, trí nhớ của cô về anh dâng trào, Tô Lị vui mừng ôm cổ anh: “Shere, Shere, Shere....”
Shere dịu dàng vuốt đầu cô: “Sao vậy? Chúng ta mới không gặp nhau một tháng mà thôi!”
“Hóa ra là ngài thật sự tồn tại, tôi không có nằm mơ. Có ngài ở bên thật là tốt, thật sự rất tốt!”
“Ta vẫn luôn ở đây. Lilith, ta sẽ vĩnh viễn không bao giờ phản bội ngươi!”
Vẻ mặt vui mừng của Tô Lị đột nhiên cứng lại khi nghe Shere gọi tên mình: “Shere, lúc nãy ngài gọi tôi là gì?”
“Ngươi mới tiến vào tạm hưu kỳ có một tháng mà đã quên mất bản thân mình rồi
sao? Lilith, mau uống ly máu này đi. Đây không phải máu nhân tạo mà là
máu của người trong lòng ngươi đấy.”
Tô Lị ngăn không cho Shere
bưng ly máu đến gần cô, cố gắng áp chế sự bất an trong lòng, trầm giọng
nói: “Shere, trước tiên ngài có thể lấy gương đến cho tôi không?”
Vẻ mặt Shere hơi nghi ngờ nhưng vẫn đứng dậy lấy giúp cô cái gương. Tô Lị
vội vàng xem gương mặt của mình, nhưng đó không phải khuôn mặt của
Lilith mà lại là của cô! Khuôn mặt cô không hề thay đổi, nhưng tại sao
Shere lại gọi cô là Lilith?
“Shere, tôi là Tô Lị, không phải Lilith.”
Shere cười nói: “Ngươi đổi tên từ khi nào vậy?”
“Tôi không nói đùa đâu. Ngài mau nhìn rõ mặt của tôi đi, tôi là Tô Lị!”
Shere vẫn luôn mỉm cười như trước: “Có lẽ lúc ngươi nằm mơ thì ngươi tự gọi
bản thân mình là Tô Lị. Nhưng Lilith à, ngươi vẫn là một Huyết Tộc tôn
quý nhất, một Huyết Tộc có quyền lực không ai sánh bằng.”
Tô Lị
bất lực buông hai tay xuống. Cô không hề nằm mơ, cô chính là Tô Lị,
nhưng cô lại không biết phải giải thích thế nào cho Shere hiểu.
“Shere, tôi chỉ hỏi ngài một câu. Ngài có từng biết một cô gái tên Tô Lị hay không?”
“Không biết.”
Vậy mà Shere lại không biết Tô Lị là ai, điều này chứng tỏ cô đang còn ở
trong thế giới song song. Cô đã trở về, trở về thế giới có Shere tồn
tại.
“Được, tôi hiểu rồi. Shere, giúp tôi đứng lên.”
Tô Lị bước ra khỏi quan tài, suy nghĩ tất cả mọi chuyện đang diễn ra. Lúc
này, vốn dĩ chính Lilith mới là người tiến vào tạm hưu kỳ mới đúng,
nhưng bây giờ cô lại đang xuất hiện ở đây, vậy Lilith đã đi đâu?
Theo như lời Shere nói, trong lúc Lilith tiến vào tạm hưu kỳ thì anh ấy vẫn
luôn ở bên cạnh chuẩn bị mọi việc. Tuy Shere trước mặt cô giống như
Shere mà cô từng quen biết, thế nhưng thái độ lại khác nhau, điều này
làm Tô Lị không quen chút nào.
“Shere, ở đây có bức tranh nào vẽ chân dung của tôi hay không?”
“Cái đó thì không có. Nếu Lilith muốn thì ta sẽ sai người vẽ cho ngươi.”
“Không cần, để tôi tự đi xem là được.”
Shere dẫn cô đến chính căn phòng lúc trước của cô, để ly máu lên đầu giường.
Còn Tô Lị thì nằm lên trên giường, vừa cắn ngón tay vừa suy nghĩ mình
phải làm thế nào mới trở về thế giới của mình được.
Hai lần mình
xuyên đến đây đều là do mấy bức tranh đó, ở đây cũng có không ít tranh
vẽ, nhưng cô lại không biết bức tranh nào mới có thể dẫn cô xuyên vì thế giới cũ. Nếu cô đi thử từng bức tranh thì sẽ khiến Shere nghi ngờ mất!
Nhưng cô lại nghĩ, bây giờ Shere gọi cô là Lilith, từng lời nói của cô chính
là mệnh lệnh. Nếu đây là yêu cầu của Lilith thì nhất định anh ấy sẽ đáp
ứng.
Nghĩ vậy nên Tô Lị nhanh chóng gọi Shere để anh dẫn cô đi xem tất cả bức tranh có trong tòa lâu đài.
Tô Lị lật xem từng bức tranh một, cái nào cô cũng dùng tay chạm nhẹ vào,
nhưng đây đều là những bức tranh bình thường, không thể nào làm cho cô
trở về thế giới của mình.
Không còn cách nào khác nên Tô Lị đành
phải trở về phòng trong sự thất vọng. Nếu mấy bức tranh đó không thể làm cho cô trở về, vậy cô phải làm cái gì bây giờ? Cô cũng không muốn phải
sống cả đời dưới cái tên Lilith, nhưng ngoại trừ mấy bức tranh, cô không thể nghĩ ra cái gì có thể làm cho cô xuyên trở về thế giới của mình.
Tô Lị thở dài, thôi thì chỉ còn cách đi một bước tính một bước mà thôi.
Mấy ngày kế tiếp, Shere đối xử với cô vô cùng tốt. Tô Lị cũng phát hiện
được Shere rất thích Lilith. Nhưng càng nhận thức được điều này thì Tô
Lị lại càng quyết tâm trở về.
Những ngày qua Tô Lị cũng không hề
nhàn rỗi chút nào. Cô luôn đi xem xét xung quanh tòa lâu đài của Shere
để xem xem có vật gì có thể làm cô trở về hay không. Nhưng cô tìm khắp
mọi nơi vẫn chỉ mang về một người đầy bụi mà thôi.
Tô Lị phủi bụi bẩn trên quần áo đi nhưng lại bất ngờ phát hiện trong áo mình có một tờ giấy, khi mở ra thì đó lại là bức tranh mà cô từng vẽ chân dung Shere
khi còn ở ký túc xá ngày hôm đó.
Nét vẽ vô cùng bình thường, vì
vậy chân dung của Shere cũng không thật sự giống thật. Tô Lị vô cùng
mừng rỡ khi nhìn thấy bức tranh này, cô lấy tay vuốt lên tờ giấy nhưng
bàn tay cô lại lần nữa xuyên thấu vào bên trong...
***
Lần thứ ba Tô Lị tỉnh lại thấy mình đang nằm trên giường lớn, kèm theo đó
là mùi hương mà cô vô cùng quen thuộc. Đây cũng chính là phòng ngủ của
cô trong tòa lâu đài, bên trong phòng không có ai nhưng trên đầu giường
vẫn còn cái đồng hồ kỳ quái kia.
Khi thấy cái đồng hồ kỳ quái đó, Tô Lị mới nhận thức được mình đã trở lại, trở lại thế giới mà mình đã vô cùng quen thuộc.
Cô đã biến mất mấy ngày nay nên chắc chắn Shere sẽ rất lo lắng. Tô Lị nghĩ vậy, đang định đứng lên tìm Shere thì đúng lúc này anh cũng mở cửa bước vào.
“Shere, rốt cuộc thì tôi đã trở lại rồi.”
“Rốt cuộc cũng tỉnh mới đúng!” Shere đột nhiên sửa lại lời nói của Tô Lị.
Vẻ mặt Tô Lị vẫn vui mừng, cầm tay Shere nói: “Mặc kệ! Trước tiên ngài
phải nghe tôi nói đã. Mấy ngày nay tôi gặp phải nhiều chuyện kỳ lạ lắm,
tôi đã bị xuyên qua rất nhiều thế giới khác nhau, thiếu chút nữa thì tôi đã không nhận ra thế giới nào mới là thật. May mắn là có ngài ở đây!”
Vẻ mặt Shere trở nên nghiêm túc, làm Tô Lị cảm thấy không thích hợp: “Sao vậy?”
“Lily, ta nghe Beucke nói tối hôm qua em vẫn luôn ngủ ở trong phòng, không hề thấy em đi nơi nào cả.”
“Không phải, vì cái đồng hồ kỳ quái kia mà tôi mới xuyên vào một thế giới song song. Ngày hôm đó tôi qua tìm ngài nhưng lại thấy nó, vì vậy mới mang
nó về phòng. Không tin thì ngài cứ hỏi Beucke, ông ấy cũng biết tôi cầm
đồng hồ đi.” Tô Lị cầm lấy cái đồng hồ trên đầu giường, cố gắng giải
thích cho Shere hiểu.
“Beucke, vào đi.”
Beucke đi vào phòng, cúi người cung kính chào Shere: “Đại nhân.”
“Beucke, ông mau giúp tôi giải thích cho Shere đi. Ngày hôm đó vì cái đồng hồ
này nên tôi mới xuyên đến thế giới song song. Tôi không hề nói dối mà!”
“Tiểu thư Lily, tối qua, tôi có hơi lo lắng khi cô cầm đồng hồ đi vào phòng,
vì vậy tôi liền đến phòng cô để xem. Tôi gõ cửa một lúc vẫn không có ai
lên tiếng nên đành tự tiện mở cửa, nhưng lại phát hiện cô đột nhiên nằm ở trên mặt đất. Sau khi tôi đỡ cô lên giường thì cô vẫn không hề tỉnh
lại.”
Tô Lị hoảng sợ ôm đầu. Vậy cuối cùng cái gì là thật, cái
nào mới là giả đây? Cô không có một chút manh mối nào! Chẳng lẽ cô vẫn
còn ở trong thế giới song song sao?
Thấy cô có biểu cảm kỳ lạ, Shere vội vàng ôm lấy cô, vỗ khẽ lên vai cô: “Không có việc gì đây. Có lẽ là do em vừa nằm mơ thôi.
Mơ? Lại là mơ? Tại sao mỗi khi cô tỉnh lại thì bọn họ đều nói tất cả những
chuyện từng xảy ra với cô là mơ? Vậy cô đã trở về thế giới thật hay vẫn
là giấc mơ như cũ?