Năm Tháng Là Cành Hoa Nở
Năm tôi 17 tuổi, cuộc sống của tôi không có gì ngoài hai từ “nhàm chán”. Ngoài đi học, tôi
chỉ quanh quẩn ở trong căn phòng của mình, tự nhốt mình trong đó để hoàn thành những việc mà tôi cho là cao cả nhất. Đám bạn tôi luôn càu nhàu
vấn đề tôi là một trạch nữ, rủ đi đâu cũng không đi. Tôi lại thấy, làm
một trạch nữ cũng không có gì không tốt. Học kì 2 của lớp 11, tôi bắt
đầu bận bịu với việc học cũng như sự nghiệp kiếm tiền của mình. Chẳng
qua tháng 3 này, tôi kí hợp đồng viết truyện tiếp, mà không biết ma xui
quỷ khiến thế nào, tôi kí đung vào cái khoảng thời gian ôn kiểm tra học
kì. Nghĩ đi nghi lại, mỗi ngày tôi đều thức đêm dậy sớm, ngủ không ngon
giấc khiến tinh thần tôi bị bào mòn dần. Có lần, không chịu nổi sức ép,
tôi mặt dày lên thương lượng với ad.
“Anh hai, anh đại nhân đại
lượng có thể châm trước cho em ra chương muộn được không? Em đang bị
ngược đãi tinh thần lẫn thể xác a.”
Ad gửi lại tin nhắn rất chân thành cho tôi.
“ Anh cũng đang bị bọn em hành hạ về thể xác lẫn tâm hồn.”
Tôi chỉ biết câm nín im lặng, gửi cho ad một loạt nhãn dán tức giận, sau đó lập tức tắt máy đi ngủ.
Mùa hè năm lớp 12, tôi quen một nhóm bạn trên một trang wed khác thường. Vì sao khác thường ư? Nếu như bạn thử vào một trang có kiến trúc như một
ngôi nhà, thậm trí là hình 3d cực chất, đầy đủ tiện nghi, bạn nghĩ đó là cái gì? Không những trang wed, ngay cả những người trong đây cũng không binh thường, cách nói chuyện càng không giống người thường.
Hôm ấy trời trong xanh, mây trắng lượm lờ, buổi tối chính là trăng thanh gió mát, tôi đăng nhập vào trang wed kì lạ đó, hỏi:
“Kì lạ, em phát hiện ở đây có mỗi mình em là con gái.”
Người có nick tên Thiên Hạ Đệ Nhất Lạnh Lùng Boy lên tiếng:
“Thì ở đây có mỗi mình em được suất đặc biệt mà.”
Tôi ngạc nhiên với cái xuất đặc biệt ấy, lại hỏi tiếp.
“Em có thấy đặc biệt gì đâu, vào đây rất thuận lợi mà.”
“ Em không biết rồi, trang này là wed là trang ngầm, ngoại trừ người lập ra và thành viên, đố ai tìm được nó.”
Tôi có chút khinh thường về độ tự tin của Thiên Hạ, nhắn lại.
“Em thấy có người tìm ra rồi thì đúng hơn.”
Thiên Hạ gửi biểu tượng cười cho tôi, đáp lại.
“Thì anh nói em được suất đặc biệt mà. Cái đấy là người trong đây gửi đấy.”
Tôi lúc đó nín lặng, chỉ biết ngửa cổ lên trời mà oán than. Rốt cuộc tôi quen người trong đấy từ lúc nào vậy?
Nghỉ hè 3 tháng của tôi cũng nhanh chông kết thúc, trong 3 tháng ấy, tôi gần như tăng hết tốc độ để hoàn thành bản hợp đồng giết người đó. Đám bạn
thân trong trang wed truyện trố mắt liên tiếp nhắn tin hỏi tôi có bị làm sao không? Hay “ Trời hôm nay hình như đổi gió.”
Tôi là một
trong những người lười nhất trong đám bọn họ, mỗi lần tôi ra, cũng chỉ
được một chương, tốc độ rùa bò không thể tả, mà có khi rùa còn nhanh hơn gấp mấy lần. Nhưng qua đợt nghỉ hè này, không những tốc độ rùa bò của
tôi tăng cấp lên thành tốc độ đoàn tàu mà còn hiệu quả đáng ngờ, một
ngày ra 3 chương, một tuần cũng hơn chục chương, tính đi tính lại, may
mà tôi tính kĩ để dành thời gian đi chơi với lũ bạn.
Vừa vào năm học, lũ bạn trong lớp đã oang oang khoe hè năm nay đi đâu, còn tôi cười đểu nhìn tui nó, nói:
“Hè năm nay tao kiếm được mấy triệu liền.”
Lũ bạn lập tức quay phắt ra nhìn tôi, đồng thanh quát.
“Cút.”
Nói đến nghỉ hè, tôi mới nhớ. Tháng 6 vốn là sinh nhật tôi, mà tôi lúc
trước từ một đứa vô danh tiểu tốt trong tầng lớp tiểu thuyết gia giờ
thành đại tiểu thuyết gia lương tháng cũng đủ ăn mặc, lại có fan trung
thành nên cứ đến gần sinh nhật tôi, không nhận được lời chúc thì cũng là quà cáp. Mà không biết bọn họ làm sao tìm được địa chỉ nhà tôi nữa. Có
lần, tôi hỏi một bạn fan:
“Làm sao các bạn tìm được địa chỉ nhà mình vậy? *cười*”
Bạn ấy trả lời:
“Công nghệ khoa học thông tin có thừa. Chúng ta còn có một người giỏi về máy tính nữa.”
Tôi vuốt mồ hôi, đột nhiên cảm thấy may mắn khi fan của tôi đều là những
người kiềm chế tốt. Còn nhớ có lần một tác giả mà tôi quen biết đã lên
tiếng kêu than:
“Không biết thằng nào tung địa chỉ nhà mình lên mạng nữa.” Và kết quả fan luc lượt chạy đến như thác nước.
Lần tôi đăng nhập vào trang wed kì lạ gần nhất là tháng 9 ngày 20, đúng hôm đấy, có một sự kiện rất đặc biệt, toan thể gần 20 người của ngôi nhà đó đồng loạt on. Thật không hiểu nổi bọn họ, lúc thì chẳng có ai on, lúc
thì tất cả. Tôi ngồi trong phòng mình, buồn chán đẩy cuộc nói chuyện
nhóm lên xem lúc trước nói cái gì thì phát hiện, chủ đề của mấy tên con
trai này thật khác người.
“Này, ngày mai ăn gì? Rau luộc đơn giảm quá.” Vô Diệm hỏi. Tôi cảm thấy, rau luộc cũng rất được, đâu đến nỗi
đơn giản. Lướt thêm lượt nữa lại thấy Thiên Hạ trả lời:
“Ăn mì sào a, anh em chúng ta làm gì có tiền.”
Tôi thật không hiểu nổi tư duy của tên Thiên Hạ này nữa. Đặt tên nick là
Thiên Hạ Đệ Nhất Lạnh Lùng Boy lại là tên nhí nhố nhất nhóm. Âu Dương
thiếu gia lên tiếng, tôi cảm thấy câu này chí lí nhất:
“Đi ăn bún đậu chấm mắn tôm.”
Tôi lại thấy, ừm, bún đậu chấm mắn tôm rất ngon, đặc sản a, lại còn rẻ nữa. Nghe nói bọn họ là sinh viên, giá cả của bún đậu chấm mắn tôm cũng rất
hợp lí. Nhưng từ đầu đến cuối, lướt đi lướt lại cũng chỉ có đồ ăn. Chẳng lẽ mấy người này rảnh rỗi đến nỗi không có việc làm đi bàn xem cái nào
ngon, cái nào rẻ sao? Tôi tò mò hỏi:
“Mấy anh sao hôm nay có tâm trạng đi bàn đồ ăn thế?”
Như bắt được vàng, Thiên Hạ nhanh chông gửi cho tôi hình con cún con với
đôi mắt long lanh đáng thương, tôi nhìn hình con cún, lại nhìn lên tên
nick, cảm thấy, đầu óc tên này có vấn đề rồi:
“Nhóc con, em đến đúng lúc lắm. Theo em nên ăn cái gì vừa hợp lí, vừa có không khí chào mừng?”
Tôi đen mặt lại, không khí chào mừng, hóa ra từ nãy đến giờ, bọn họ bàn
nhau chỉ vì chuyện này. Xem ra tư duy của những người này không bình
thường rồi.
“Chào mừng ai vậy? Có đại nhân vật nào đến chỗ các anh à?”
Vô Diệm ném cho tôi một câu khinh bỉ:
“Thông tin của em thật chậm. Em không biết lão đại xuất quan rồi à?”
Tôi thật muốn minh oan cho mình.
Nhắc đến vị lão đại này tôi mới nhớ, lần đầu gặp anh ấy, cảm giác đầu tiên
rất khó gần. Nhưng chưa đầy một phút sau, người nào đó đã quay sang,
thân thiết hỏi tôi:
“Em có thích nơi này không?”
Được biết tất cả bọn họ đều là sinh viên trường kiến trúc nên những tấm ảnh họ
đăng lên đa phần là ảnh biệt thự, trường học để cùng nhau binh luận,
chiêm ngưỡng, tôi cũng quen nên mỗi lần thấy một bức được đăng lên đều
vào bình luận hết sức chân thành. Nhưng chẳng có câu nào nói thích hay
không thích. Hôm ấy, lão đại của chúng tôi đột nhiên hỏi tôi có thích
ngôi nhà anh thiết kế không, tôi liền ngẩn người. Vị lão đại này sao hôm nay tự dưng thân mật vậy?
“Thích. Rất đẹp.”
Vị lão đại gửi cho tôi một hình rất đáng yêu với nụ hôn gió bắn ra trái tim, tôi rùng mình vội quay sang hỏi đám người Vô Diệm:
“Lão đại bị làm sao vậy?”
Nhưng đợi mãi vẫn không thấy có người trả lời mặc dù hình mấy vị công từ,
thiếu gia vẫn còn trong nhà. Tôi đang định hỏi bọn họ làm sao vậy thì Vô Diệm nhắn lại:
“Ngại quá, lực công phá của lão đại hình như hơi
lớn, cái ghế ở kí túc xá không chịu được nên gãy rồi. Thiên Hạ không rõ
sống chết.”
Mặt tôi hiện lên vài vệt đen, miệng thì cười ha ha như đứa ngốc. Không rõ sống chết mà anh vẫn nhắn tin cho em sao.
Lại một hôm khác, lão đại đột nhiên hỏi tôi:
“Em thích ăn gì?”
Tôi ngẩn người nhìn màn hình, hôm nay lão đại hình như bị làm sao ấy nhỉ?
“Lão đại, anh bị hack nick à?”
Lão đại hình như dỗi thì phải, đợi mãi không thấy có câu trả lời. Tôi sợ
nhất chính là việc khiến người khác dỗi, vội vội vàng vàng nhắn sở thích ăn uống của mình cho lão đại.
“Lão đại, anh đừng giận, em nói mà. Em thích ăn đồ ngọt nhưng không được ngọt quá và những món cay. Canh cá càng tốt.”
Vẫn không thấy lão đại có phản ứng, tôi thầm nghĩ, lão đại nhất định là gái giả trai.
Một lúc sau, có tin nhắn gửi đến.
“Xin lỗi, lúc nãy anh ra nghe điện thoại.”
Tôi:…
Nói thế nào đi nữa, lão đại dù sao vẫn tốt hơn đám Vô Diệm. Lão đại dịu
dàng, lão đại hòa nhã, lão đại lạnh lùng cao ngạo chỉ là thỉnh thoảng
mới không bình thường thôi, chung quy thời gian không bình thường ấy là
những lúc nói chuyện với tôi.
Quay lại vấn đề chào mừng vị lão đại này xuất quan này, tôi gửi lại một tin nhắn khinh thường cho Vô Diệm.
“Vô Diệm, anh giả ngốc à, có ai đi chào mừng bằng món rau luộc không? Cả
Thiên Hạ nữa, có người nào chào mừng bằng cách ăn mì sào không? Còn Âu
Dương, mặc dù bún đậu chấm mắm tôm rất ngon nhưng cách chào mừng này
thật khác người. Em đề nghị, một mua đồ ngọt, hai ăn lẩu, ba ăn lẩu
cay.”
Âu Dương Thiếu Gia nói:
“Lão đại chúng ta ăn cay đê.”
Không hiểu bị tôi khinh thường như thế mà mấy người kia vẫn chấp nhận kiến
nghị, kéo theo mấy chục anh em còn lại hô hào ăn cay khiến tôi phải vuốt mồ hôi mà tắt máy tính đi.
Tháng 9, rõ ràng là mùa thu nhưng tiết trời vẫn nóng toát mồ hôi như mùa hè. Tôi vừa ăn kem, vừa ngồi trước quạt làu bàu.
“Trời thế này mà vẫn nói là mùa thu được.”
Chị tôi nằm trên giường, nghịch điện thoại, hai tay bận, hai chân cũng
không chịu yên một chỗ, chân trái đá tôi một phát rõ đau, nói.
“Mày ăn chậm thế, rùa bò còn nhanh hơn.”
Tôi lườm bà chị mình, đồ ăn hết rồi nên nhìn người ta ăn mới ghen. Lấy máy tính ra nghịch, tôi còn cố tình ăn chậm, khiêu khích:
“Ghen là thói quen không tốt đâu.”
Kết quả, chưa ăn xong que kem, nó đã hi sinh vì chiến tranh giữa tôi và bà
chị. Hôm ấy, tôi mè nhèo bắt bà ấy đi mua trả que kem bằng được.