Triển Chiêu bế Dương
Tiễn đi vào mật thất, quan sát xung quanh, chỉ thấy đây là một mật thất
vô cùng bình thường, không khí ở đây khá khô ráo, đi một lát liền thấy
hai bên vách tường có treo đèn, cứ cách một khoảng lại có một đôi làm cả căn mật thất sáng sủa cả lên, cơ hồ không cần tới cây đuốc của Triển
Chiêu nữa.
Dương Tiễn nhìn cây đèn trên tường, cảm thấy kì quái, ra hiệu cho Triển Chiêu dừng lại.
" Cây đèn này chỉ đốt được trong một khoảng thời gian không dài, nhưng
sao tới tận bây giờ vẫn cháy? Cho dù có người từng tới đây cũng không
siêng tới mức đổ đầy dầu cho tất cả đèn ở đây đi? "
Trong một thất trống, giọng nói của Dương Tiễn phá lệ nổi bật, nghe xa xa còn có tiếng vọng lại.
Triển Chiêu buông Dương Tiễn xuống, đưa tay lấy xuống một cây đèn bên cạnh, cầm trên tay cho cả hai quan sát.
Đèn này nhìn qua rất bình thường nhưng nếu nhìn kỹ hơn thì sẽ phát hiện hoa văn trên đèn rất tinh xảo, lại còn khắc đồ án khá kì lạ. Đặc biệt hơn
là cây đèn này không phải cháy bằng dầu là mà bằng một chất rắn đen thui có mùi thơm nhẹ nhàng, nhìn qua có thể thấy chất rắn này đã cháy được
hơn một nửa. Có thể duy trì ngọn lửa hơn mười mấy năm, xem ra chất rắn
này cũng không phải tầm thường.
" Ngươi có biết chất rắn này là
gì không? " Dương Tiễn thuận tay lấy ra một cái khăn tay, bẻ một khúc
chất rắn kia cất vào, hiển nhiên là muốn đem về cho Công Tôn Sách xem
xét, miệng bâng quơ hỏi. Vốn chỉ định hỏi có lệ, ai ngờ Triển Chiêu lại
nhíu mày nhìn chất rắn kia, trầm giọng " Ta không xác định lắm, chỉ là
nhớ ra có lần ta đi phá án ở một bộ lạc người Mãn, đã từng thấy qua thứ
này, nghe nói thứ này là một loại dược liệu khô nắn lại thành cục, số
lượng rất ít, bộ lạc kia xem thứ này như là vật trời ban, thường thường
có lễ tế thứ này. Ta nhớ hình như thứ này gọi là Hắc Tuyền Thạch, là cấm vật của bộ lạc kia. "
" Ngươi từng đến Mãn sao? "
Dương Tiễn hiếu kì hỏi. Ở Trung Nguyên phá án chưa đủ hay sao mà đến cả đất Mãn Khai Phong phủ cũng chen chân?
Triển Chiêu gật đầu " Bộ lạc kia ở sát biên cương nước ta, xem như một nửa
người nước ta, lúc đó theo đại nhân đi sứ vô tình gặp phải. "
" Bộ lạc kia có gì lạ không? " Nghe nói người Mãn am hiểu vu thuật, cũng xem như có máu mặt đi.
Triển Chiêu chờ Dương Tiễn cất đồ xong liền đem để đèn lại, gật đầu " Bộ lạc
kia có một loại dược có thể khiến người ta trường sinh bất lão, lần đó
đại nhân cũng là phá vụ án liên quan tới loại thuốc này. Thực chất thuốc này chỉ có hiệu quả hơn nhân sâm một chút thôi, cũng chưa thể xem như
khiến người ta trường sinh bất lão thật. Lần đó bộ lạc kia vì thứ thuốc
này mà suýt bị diệt, cũng may là gặp được Bao đại nhân cứu giúp. "
Thật quá cẩu huyết !
Dương Tiễn kìm không được than một tiếng, giơ tay lên cho Triển Chiêu bế, sau đó cả hai lại tiếp tục một đường nói chuyện.
Đi được một lúc thì đường vốn đang thoải mái liền rơi vào ngõ cụt, Dương
Tiễn nhíu mày, nhìn tình hình thì nhất định phải tìm thêm một mật thất
nữa mới cso khả năng đi tiếp.
Liếc mắt nhìn xung quanh, tạm thời
không thấy có gì khả nghi. Chợt nghe thấy giọng Triển Chiêu phát ra từ
trên cao.
" Bên kia có một chỗ lõm vào. "
Dương Tiễn đưa mắt nhìn theo, quả nhiên thấy góc tường gần chỗ ngõ cụt có một phần lõm vào, phải là người tinh mắt mới có thể để ý.
Triển
Chiêu đi tới đưa tay ấn chỗ lõm kia một cái, liền phát hiện phía trước
rung động khá mạnh, sau đó chỗ ngõ cụt kia liền như một cánh cửa mà tách ra hai bên, để lộ ra một thông đạo khô ráo, nhưng khác ở chỗ thông đạo
này dùng dạ minh châu chiếu sáng, mỗi viên cơ hồ to hơn nắm tay con nít, cầm lấy một viên trong này đi bán cũng có thể sống sung sướng mấy chục
năm.
Xem ra Mạc gia này cũng không phải giàu bình thường.
Triển Chiêu lại tiếp tục bế Dương Tiễn đi vào, lần này không hề đụng phải ngõ cụt nữa, hai người nhanh chóng đi vào một căn phòng đá to lớn, bên
trong chứa vàng bạc châu báu nhiều vô số, so với quốc khố hiện tại chỉ
thua một chút. Màu vàng bạc lóe lên có thể dễ dàng gợi lên tham vọng của con người, nhưng hiển nhiên nó lại không có tác dụng gì với hai quái
nhân có mặt trong này.
Một người là một con mèo chỉ biết làm việc nghĩa, tiền bạc thường thường không để vào mắt.
Một kẻ là Nhị Lang Thần tài sản nhiều vô kể, cái đám tiền trước mắt này còn chưa được một góc nhỏ trong kho của hắn, vì vậy cũng không có đem đám
tài bảo này vào mắt.
Nhưng hai người không để mấy thứ này vào mắt không có nghĩa là người khác không để mấy thứ này vào mắt.
Trong đầu Dương Tiễn mơ hồ đã tìm ra được vài mắt xích khá quan trọng, hiện tại chỉ là chưa dám khẳng định.
Muốn hiểu rõ chân tướng hơn thì phải đến Triệu gia mới có thể rõ.
Vì vậy sau khi xem xét xong mọi việc, hai người nhanh chóng rời đi.
Mà sau khi hai người rời đi, bóng trắng kia lại xuất hiện, cứ đứng nhìn
phương hướng hai người ly khai, miệng lẩm bẩm mấy lời kì quái.
*
*
*
Trong một căn phòng tại một khu biệt gia, một thiếu niên tầm 12 tuổi đang
ngồi thẫn thờ nhìn trời. Thiếu niên này tóc đen buộc đuôi ngựa, hai con
ngươi màu vàng kim không ngừng lóe lên những tia sáng kì lạ, lúc sáng
lúc tối.
Mà đằng sau thiếu niên kia là một thiếu niên khác tầm 17 tuổi đang lo lắng nhìn thiếu niên kia.
" A Hạo, trời không còn sớm nữa, mau đi vào thôi. "
Thiếu niên kia bấy giờ mới quay đầu, im lặng đứng dậy.
Bàng Tần thở dài, từ ngày tỉnh dậy, A Hạo ngoại trừ cái tên ra thì không
chịu nói bất kì cái gì nữa, ngày nào cũng như ngày nào chỉ chăm chăm chú nhìn trời, hắn không hiểu trên trời kia rốt cuộc có thứ gì thú vị nữa?
Thiếu niên kia đi lướt qua Bàng Tần thì dừng lại, nhíu mày nhìn kẻ đang rơi vào suy nghĩ kia.
Từ khi rơi xuống trần, liên lạc giữa hắn và chủ nhân đều không có dùng
được, ngay cả thần giao cách cảm cũng không được, hiện tại tu vi lại
chưa khôi phục hết, tình cảnh bây giờ khiến hắn vô cùng khó chịu, không
biết chủ nhân bây giờ ở đâu, sống có tốt không? Hắn cơ hồ lo lắng đến
điên rồi, muốn rời đi đi tìm chủ nhân nhưng luôn bị tên đần này ngăn
lại, mà hắn lại không thể trở mặt với tên này.
Thực quá CMN bức bối!!
Chỉ cần khôi phục sức mạnh, Hạo Thiên Khuyển hắn thề phải đem cái tên này ném cho chó ăn!!!