Dương Tiễn cười lạnh nhìn cái đầu đang lơ lửng " Muốn hù gia? Ngươi xem xem mình có bao nhiêu phân lượng ? "
" Hì hì... Hì hì... " Tiếng cười khiến người khác sởn gai ốc vang lên,
từng lớp thịt cứ theo tiếng cười mà rơi xuống, mùi hôi thối bốc ra càng
nồng nặc. Bây giờ thì Triển Chiêu mới hiểu lúc nãy Dương Tiễn ngửi thấy
cái gì.
" Ngươi là ai? " Dương Tiễn nhíu mày đưa tay lên che mũi, nhưng cái mùi kia cứ thoang thoảng trong không khí không chịu tan đi mà có xu thế ngày càng nồng hơn, khuôn mặt càng ngày càng trầm trọng, vội
hét với Triển Chiêu " Mau bịt mũi lại, cẩn thận trúng thi độc! "
Triển Chiêu gật đầu đưa tay áo lên che mũi, im lặng nhìn chằm chằm cái đầu
kia, tay khác nắm chặt thanh Cự Khuyết chuẩn bị rút ra khỏi vỏ.
Cái đầu kia tiếp tục cười hì hì, sau đó như nổi điên lao tới chỗ Triển
Chiêu, hét ầm lên " Là ngươi! Mau trả con lại cho ta !! Mau trả con lại
cho ta!! "
Triển Chiêu nhanh tay rút Cự Khuyết, kiếm vừa ra khỏi
vỏ, một luồng khí thế sắc bén hướng cái đầu kia chém tới, ngay lập tức
máu thịt lẫn lộn, mùi hôi càng nồng hơn, từ hai hốc mắt của cái đầu kia
chảy ra một thứ dịch màu đen đang sôi lên ' xì xèo xì xèo ', khi thứ
dịch kia chạm vào mặt đất thì liền khiến một mảng đất lớn bị tan chảy
thành màu đen, bốc lên một mùi thịt chín.
Bấy giờ cả hai mới thấy rõ ràng khuôn mặt kia của cái xác. Đó là một khuôn mặt phụ nữ, hai má
thịt máu lẫn lộn, có mấy mảng lớn rơi xuống đất nên chỉ còn lại một màu
trắng của xương. Hai hốc mắt không hề có tròng và con mắt mà chỉ có một
cái lỗ tối màu đen, từ trong hốc mắt đang chảy ra thứ dịch nhầy nhụa màu đen đó. Trên trán có một vết cắt sâu hoắm, bên trong bò ra hai ba con
côn trùng. Chỗ cổ , máu chảy ra càng ngày càng nhiều, loáng loáng dưới
mặt đất. Ở giữa khuôn mặt là vết chém của thanh Cự Khuyết, trong đó còn
đang rỉ ra một chút dịch nhầy và lộ ra phần xương trắng hếu đằng trong.
Nhìn qua trong thật kinh tởm!
Dương Tiễn tự nhận bản thân đã xem
rất nhiều phim kinh dị nhưng khi nhìn thực tế thì vẫn có chút ăn không
tiêu, vì vậy mà khuôn mặt dần trắng bệch.
Ngươi hỏi vì sao khi thấy xác chết lại không sợ ư ?
Cái xác không thể động đậy thì ai mà thèm sợ!
Ngươi hỏi sao thấy cái xác của Triệu quản gia vẫn không sợ ư?
Đồ ngu! Lúc đó là ban ngày, xung quanh lại nhiều người như vậy thì sợ cái đếch gì ?!
Ngươi hỏi sao ta là thần tiên, thấy nhiều loại yêu quái đáng sợ lại không sợ hãi ư ?
Thật xin lỗi, Dương Tiễn ta đây toàn chọn mấy con yêu quái xinh đẹp thôi. Mấy cái này? Sorry, ông đây chưa bao giờ gặp!
Ngươi hỏi sao không sử dụng pháp lực ư?
Ta ngay cả đi đường cũng chưa có sức thì đào đâu ra sức sử dụng pháp lực.
Chỉ sợ mới niệm chú xong một câu thì cái mạng này cũng không còn! Mà ta
vẫn còn yêu mạng mình lắm!!
Nói tóm tắt lại một câu...
Triển Chiêu, cứu mạng a!!!!!!!
Dương Tiễn trong lòng phun tào bậy bạ cả lên nhưng ngoài mặt vẫn cố giữ bình
tĩnh, từ từ lui ra sau lưng vị Ngự Tiền Tứ Phẩm Đới Đao Hộ Vệ nào đó.
Khi làm xong, mồ hôi đã ra đầy lưng.
" Khì khì khì.. Khì khì
khì..." Bỗng dưng cái đầu kia lại an tĩnh trở lại, cười khì khì, giọng
nói khàn khàn mà ôn nhu lạ thường " Nghị Sâm, chàng nói xem.... Con
chúng ta sẽ là trai hay gái... Hì hì... Nếu là con gái thì nên đặt tên
gì đây... Hì hì..."
Dương Tiễn nhìn cảnh này, trong đầu chợt lóe lên một suy nghĩ . Không phải là bị tâm thần phân liệt đấy chứ?
Trái ngược với vẻ mặt trắng bệch của Dương Tiễn, Triển Chiêu lại bình tĩnh đến lạ thường, hắn nhẹ giọng hỏi " Nghị Sâm là ai ?"
" Nghị Sâm...khì khì.... Nghị Sâm là phu quân ta a... Các ngươi còn lâu mới bằng hắn...Hì hì... "
" Ngươi là ai ?"
" Ta a...Ta là ta...Ta là thê tử của Nghị Sâm a... Hì hì hì...Ta là thê
tử của Nghị Sâm a..." Cái đầu như bị động kinh cứ lẩm nhẩm lẩm nhẩm mấy
câu ' ta là thê tử của Nghị Sâm ', sau đó lại giống như bị đạp đuôi mà
rống lên " Là ngươi! Là ngươi cướp Nghị Sâm của ta! Là ngươi giết Nghị
Sâm của ta! Ngươi giết ca ca ngươi!! Triệu thúc thúc nhất định sẽ không
tha cho ngươi!!!!! "
" Bị điên rồi sao? " Dương Tiễn từ sau lưng
Triển Chiêu thò đầu ra. Cái đầu kia hình như nghe được lời của Dương
Tiễn, lại tiếp tục rống lên " Ta không có bị điên! Là ngươi thắt cổ
huynh ấy! Là ngươi treo huynh ấy lên xà nhà! Là ngươi đem đứa con của
huynh ấy rời khỏi ta,là ngươi đem con ta bóp chết!! Là ngươi cưỡng bức
tỷ tỷ, bắt tỷ ấy lấy ngươi! Là ngươi!! Triệu Nghị Thiên, ta hận ngươi!!! Ta hận ngươi! ta hận ngươi!!! " Nói xong lại lao tới chỗ Triển Chiêu.
Triển Chiêu nhíu mày, vung kiếm lên, chém cái đầu kia thành hai nửa. Cái đầu kia bỗng dưng cứ như không khí, dần dần tan biến, tựa như trường
hợp của Triệu quản gia hồi chiều, biến mất như chưa hề tồn tại...
Mà những chữ trên bức tường kia, cũng như cái đầu, tan biến như chưa hề xuất hiện....
" Lại là Triệu gia ? " Dương Tiễn lúc này mới chạy từ sau lưng của Triển
Chiêu ra, nhìn khuôn mặt đăm chiêu của hắn, nghi hoặc hỏi " Ngươi biết
cái gì à? "
Triển Chiêu gật đầu " Triệu Nghị Thiên... chính là gia chủ Triệu gia... "