Sứ giả Triệu Khuông Dẫn sai đi Tương Châu cũng vấp phải đinh,
Phan Mỹ cũng cự tuyệt quy thuận Đại Tống. Triệu Khuông Dẫn
không hạ lệnh công kích thành Lạc Dương, mà vây khốn thành Lạc
Dương, sau đó phân quân cướp đoạt những châu vực khác, đại quân
đóng ngoài thành Lạc Dương, chờ đợi tin tức mới nhất đến từ
Quan Nội. Trên thực tế, Triệu Khuông Dẫn là lo lắng cho đại bản doanh ở hậu phương, y cũng đang chờ biết về trạng huống của
Trương Vĩnh Đức.
Còn Lục Thất sau khi chỉnh quân, sáu mươi vạn đại quân phát binh hướng nam, hắn không đánh thẳng Ứng Thiên Phủ ở Tống Châu, mà
tiến quân hướng nam, chia binh hai đường cùng tiến. Một đường là hai mươi vạn đại quân men theo địa vực duyên hải chạy thẳng đến Đại Giang, một đường là tiến theo hướng hơi lệch về phía tây
nam, sau cùng tiến công Từ Châu tiếp giáp với Tống Châu. Mà lộ
quân theo tuyến đường duyên hải sau khi vào Tứ Châu, sẽ tiếp tục tiến vào địa vực Hoài Nam, mũi quân thẳng tiến đến Dương Châu.
Lục Thất tự mình dẫn bốn mươi vạn quân lực chiếm cứ Từ Châu
làm đồn trú, chờ quân lực Tấn quốc vượt sông tham chiến, hiện
giờ hắn đại thế đã thành, không tất phải che đậy, có thể tập kết quân lực thế trội đi tiêu diệt Đại Tống của Triệu Khuông
Dẫn.
Lục Thất mang đại quân xuôi Nam, khiến cho hai huynh đệ Triệu
Khuông Nghĩa và Triệu Khuông Mỹ hết sức kinh hoảng. Triệu Khuông Mỹ vội vàng gửi tin bảo Triệu Khuông Nghĩa vứt bỏ phòng ngự
Đại Giang, thu quân lực trở về Tống Châu hợp binh. Sau khi Triệu
Khuông Nghĩa ở Trừ Châu nhận được tin, quyết đoán buông bỏ
phòng ngự Đại Giang, gom lại quân lực dự tính điều quân trở về Ứng Thiên Phủ ở Tống Châu.
Thế nhưng Lục Thất sao có thể để mặc cho Triệu Khuông Nghĩa
điều quân trở về Tống Châu, đã phân ra hai mươi vạn quân, từ Từ
Châu chạy đi Hào Châu, thẳng đến Thanh Lưu quan, phong bế đường
rút quân trở về của Triệu Khuông Nghĩa.
Thời điểm Triệu Khuông Nghĩa đang rút lại binh lực phòng ngự
Đại Giang, lộ đại quân dọc theo vùng duyên hải đã tiến chiếm
Dương Châu, quân lệnh của Lục Thất cũng đã đưa qua Đại Giang,
Tấn quân Giang Nam nhận được lệnh, lập tức lên đường vượt sông.
Trì Châu và Kinh Khẩu là nơi đại quân vượt sông, hai lộ đại quân tổng cộng sáu mươi vạn quân lực đến Giang Bắc.
Ba mươi vạn Ba Lăng quân từ Kinh Khẩu vượt sông đến Dương Châu,
lập tức theo đuôi quân của Lục Thiên Phong đi Giang Bắc tiến công
quân của Triệu Khuông Nghĩa. Triệu Khuông Nghĩa thu quân tập kết
được mười tám vạn quân lực, gấp rút xuất phát đến Thanh Lưu
quan, hạ lệnh xuất quan mạnh mẽ đột phá quân địch phong tỏa
Thanh Lưu quan.
Thanh Lưu quan dễ thủ khó công, muốn qua được cửa ải này không
dễ, mà từ Thanh Lưu quan đột phá phong tỏa ở ngoại vi cũng
không dễ. Công kích mấy chục lần, tử vong gần vạn người vẫn
không thể đột phá được vòng vây một phía, bộ hạ đề nghị không cần đột phá, huống chi số lượng quân địch cũng phải hơn mười
vạn, cho dù đối chiến trên đất bằng cũng sẽ không yếu thế, đề nghị theo đường vòng điều quân trở về. Triệu Khuông Nghĩa phẫn hận, bất đắc dĩ hạ lệnh đi đường vòng.
Có điều con đường vòng này cũng bị quân địch đến từ Dương Châu đuổi theo, một hồi đại chiến diễn ra ở cảnh nội Trừ Châu.
Trong lúc song phương chiến đấu kịch liệt, Ba Lăng quân cũng đã
vượt Đại Giang chạy đến, dùng thế dời núi lấp biển tiến công
quân của Triệu Khuông Nghĩa. Triệu Khuông Nghĩa kinh nghi khó
hiểu, chỉ có thể hoảng sợ bại trốn, nhờ có Vương Ngạn Thăng
cùng quân lực thân tín liều mạng bảo hộ mới thoát được một
mạng, suất lĩnh không tới hai vạn quân lực bỏ chạy về hướng
tây bắc, đi tìm quân của Triệu Khuông Dẫn hội hợp, không dám đi
hướng Tống Châu.
Lục Thất sau khi nhận được hồi báo, lập tức phát binh hướng
tây tiến đến Tống Châu, bao vây thành Ứng Thiên Phủ của Tống
Châu. Thành Ứng Thiên Phủ có hai mươi vạn quân lực trú đóng,
Lục Thất không nóng lòng công thành, mà đợi đại quân nhà mình
tới tập kết, cuối cùng sẽ cùng Triệu Khuông Dẫn dẫn quân trở
về quyết chiến một trận.
Sau khi Triệu Khuông Dẫn biết được quân tình, trong lòng lạnh
run, không ngờ Trương Vĩnh Đức không chiến mà quy hàng Lục Thiên
Phong, còn Lục Thiên Phong thì suất lĩnh sáu mươi ngàn quân lực
xuôi nam đột kích. Quân tình Triệu Khuông Nghĩa trốn về mang đến càng làm cho Triệu Khuông Dẫn kinh tâm nghi hoặc, vì sao Tấn
quân vượt sông không công kích quân của Lục Thiên Phong, chẳng lẽ
Lục Thiên Phong và người đứng đầu Tấn quốc hợp lực? Hay là
tạm thời hợp tác?
Bất kể là nguyên do gì, Triệu Khuông Dẫn không có lựa chọn nào khác chỉ có thể điều quân trở về, sáu mươi vạn đại quân xuất phát trở về. Khi đến sát biên giới Tống Châu thì gặp phải
đại quân của Lục Thiên Phong ngăn trở, quân lực chừng sáu bảy
mươi vạn, song phương dàn ra trận thế kéo dài hơn một dặm, đại
quân trên trăm vạn bày ra tư thế quyết đấu.
Từ trong quân của Triệu Khuông Dẫn có một kỵ quân phóng ngựa
chạy ra, tiếp cận trung tuyến giữa hai quân trận rồi ghìm ngựa
hô lớn nói:
‘Keng” một tiếng kim thiết va chạm vang dội, không ngờ phác đao
của Vương Ngạn Thăng thế đánh hung mãnh lại bị đâm bật về. Sắc mặt kinh sợ, Vương Ngạn Thăng mãnh liệt rời tay vứt bỏ đao, tay phải cấp tốc thò qua bên hông nắm lấy chuôi kiếm, rút kiếm ra
chém về phía gáy Lục Thất, một kiếm này nhanh đến hóa thành
một đạo cầu vồng lóe tia sáng lạnh lẽo.
Nhưng Vương Ngạn Thăng bỗng kêu lên một tiếng trầm đục, đại
thiết thương của Lục Thất đã trước một bước đâm xuyên qua cổ
họng gã. Lục Thất cùng lúc cúi người tránh khỏi kiếm trảm,
đại thương theo thế chạy của ngựa quét ngang, Vương Ngạn Thăng
bị đánh rơi xuống ngựa. Cuộc chiến sinh tử của hai người, trên
cơ bản chỉ diễn ra trong tích tắc đối mặt.
Vương Ngạn Thăng vừa chết, từ trong quân trận của Triệu Khuông
Dẫn bỗng nhiên vang lên tiếng kèn lệnh trầm đục, tiếp theo
trống trận nổ vang, quân của Triệu Khuông Dẫn bắt đầu xuất
kích, rất nhiều mã quân lao ra hàng ngũ phóng ngựa về phía
Lục Thất, trên không trung cũng xuất hiện mưa tên rơi rụng tán
loạn.
Không chờ Chủ soái hạ lệnh, tướng sĩ quân của Lục Thất đã
phẫn nộ chủ động xuất kích, đại quân như thủy triều cuộn trào mãnh liệt vồ lên phía trước. Lục Thất ghìm ngựa, ở tại chỗ
vung đại thương đánh bay mưa tên rơi rụng, ánh mắt lạnh lẽo nhìn mã quân của Triệu Khuông Dẫn đánh tới.
Bỗng nhiên từ phía sau hắn bay tới một rừng tên nỏ, tàn nhẫn
xuyên vào đoàn mã quân của Triệu Khuông Dẫn đang xông tới, mã
quân của Triệu Khuông Dẫn lập tức người ngã ngựa đổ. Dưới đợt sóng tên nỏ thứ nhất đã có mấy ngàn người tử thương, thương
vong hàng loạt khiến cho quân của Triệu Khuông Dẫn ở phía sau
lâm vào kinh hoàng, bộ quân và mã quân đều theo bản năng hoãn
lại, lập tức quân của Lục Thất xông qua nơi Lục Thất ghìm
ngựa, đi tiếp chiến quân của Triệu Khuông Dẫn.
Tiếng la “Giết!” rung trời, song phương va chạm, kịch liệt chém
giết, nhưng chỉ chốc lát sau, đột nhiên ở hậu quân của Triệu
Khuông Dẫn xuất hiện số lớn quân lực quay đầu, tiếp theo phần
lớn quân của Triệu Khuông Dẫn bị sụp đổ tan tác, gần sáu mươi
vạn quân lực có hơn phân nửa không đánh mà chạy.
Tại trung quân của quân Triệu Khuông Dẫn, Triệu Khuông Nghĩa mù
quáng lớn tiếng quát lệnh, tướng sĩ xung quanh mỗi người đều
kinh hoảng không biết làm sao. Thế mà Triệu Khuông Dẫn một thân
kim giáp, áo khoác ngắn tay màu minh hoàng, lại đang nhìn tiền
phương với vẻ mặt bình tĩnh.