Ngày hôm sau, hai mươi vạn quân địch vây thành ở thời điểm mặt trời
lên cao, đột nhiên xuất phát chạy về hướng đông, rõ ràng là đi
tấn công Khai Phong Phủ, Lục Thất sau khi được báo đi lên tường
thành nhìn ra ngoài, chủ soái các quân cũng tụ tập lại cùng
nhau.
- Quân Liêu rất có thể là giả rút lui, dùng sách lược vây Ngụy cứu Triệu dụ chúng ta ra khỏi thành, sau đó dùng kỵ binh mai
phục, chúng ta thủ thành trước, do ba vạn kỵ quân của ta đi đọ
sức với quân Liêu, ba ngày sau nếu quân Liêu thực sự đi xa về
Khai Phong Phủ, chúng ta nhất định phải ra khỏi thành cần
vương,.
Chủ soái các quân đều nhao nhao gật đầu, không có ý kiến khác, loại thời điểm này, ra mặt nói chuyện rất dễ phạm sai lầm,
hơn nữa Ngu quốc công nói phù hợp với quy luật quân sự khách
quan, bộ quân ra khỏi thành, rất dễ bị kỵ binh của quân Liêu
quay đầu tiêu diệt, nếu quân Liêu thật sự đi xa rồi, sau khi bộ
quân ra trận một khi gặp phải hồi mã thương, có thể có thời
gian tìm chỗ dựa vào địa thế hiểm trở chống địch.
Quân Liêu đi được nửa ngày, liền có quan binh và xã binh các nơi lần lượt đến thành Lạc Dương trình diện, đều là nhận được
mệnh lệnh tập kết đóng giữ Lạc Dương của Tào Vương mà tới, ba ngày sau, nhân số quan binh xã binh tập kết mà tới đã đạt đến sáu vạn, huống hồ còn thành tốp ùn ùn không ngừng hướng
thành Lạc Dương trình diện.
Lục Thất đương nhiên không thể xua đuổi quan binh xã binh, ngược
lại sắp xếp biên chế không e dè ban cho quan chức, mang đến năm
trăm quân chính là Chỉ huy sứ, từ đấy suy ra, hình thành quân
đoàn hơn mười vạn đại quân lấy hắn như thiên lôi chỉ đâu đánh
đó.
Lục Thất hạ lệnh xuất phát, vì hắn đã nhận được báo cáo,
Kỷ Vương đáp ứng thỉnh cầu viện quân của hắn, lệnh Tào Bân
dẫn đầu hai mươi vạn đại quân từ phía đông đến, thêm một hai
ngày sau liền có thể tới Lạc Dương, Lục Thất đương nhiên không
thể hợp binh với Tào Bân, Tào Bân là Xu Mật Sứ, có quyền tiếp quản quân lực tập kết Lạc Dương, mà Lục Thất không có quyền
lực tiếp quản quân Chu ngoài Lũng Hữu.
Đợi đến lúc đại quân của Tào Bân đến Lạc Dương, Trương Nham lại liên tục sắp xếp và gửi hai vạn quân lực về hướng đông, hơn
nữa còn mang đi một nửa thương khố để dành của Lạc Dương, Tào
Bân vừa đến Lạc Dương, liền bác bỏ quyền lực làm xằng của
Trương Nham, Trương Nham biết điều rời khỏi Lạc Dương, dẫn quân
về hướng đông hội họp với Lục Thất.
Tào Bân ở Lạc Dương cũng chỉ lưu lại nửa ngày liền dẫn đại
quân xuất phát, hai mươi vạn đại quân lấy tốc độ hành quân gấp
gáp về hướng đông, mà Lục Thất dẫn đại quân đi trên đường, đột nhiên quay sang hướng bắc, lại chạy về phương hướng Thái Nguyên, vứt bỏ nhiệm vụ cần vương Khai Phong Phủ.
Đại quân đi về hướng bắc trực tiếp đánh Tấn Châu, được Tấn
Châu lại chạy đi Phần Châu, Phần Châu tiếp giáp với Thấp Châu,
đại quân của Lục Thất dễ dàng đi vào Phần Châu, quân tiên phong
trực tiếp chạy tới Thái Nguyên Phủ, mà Tấn quốc công đang chỉ
huy mười lăm vạn đại quân, ở Lộ Châu đại chiến với mười vạn
Cấm quân Khai Phong Phủ, đại quân của Lục Thất trên đường tiến
về hướng bắc, có thể nói là lướt qua Lộ Châu.
Thống soái mười vạn Cấm quân Khai Phong Phủ là Thái tử Chu
quốc, Hàn Thông làm Giám quân sứ, trên thực tế chính là Hàn
Thông dẫn quân, Hàn Thông chỉ hủy đại quân chiến đấu ở Lộ Châu
vô cùng oanh liệt, cùng với phản quân triển khai giao phong dường như giằng co, hoàn toàn ngăn chặn tiến độ Tấn quốc công đột
kích Khai Phong Phủ, hai bên chiến đấu chết hơn sáu vạn người.
Tấn quốc công cực kì tức giận, hận Hàn Thông ngáng đường,
càng hận quân Liêu không phối hợp, quân Liêu mượn đường, công
dụng lớn nhất là hợp quân với Tấn quốc công, sau đó binh quý
thần tốc tiến đánh Trung Nguyên, chỉ cần nắm được Khai Phong
Phủ, sẽ nhanh chóng chiếm giữ mảng lớn lãnh thổ quốc gia, Tấn quốc công liền có thể lấy chiến tranh nuôi chiến tranh, mở
rộng quân lực, còn tiếp tục kéo dài thế này, Chu quốc có thể tập kết quân lực càng ngày càng nhiều, đây vốn là quân lực
địa phương mà hắn có thể hấp dẫn thu nạp.
Nếu quân Liêu có thể hợp binh với Tấn quốc công, quân lực của
Hàn Thông kia một trận chiến liền có thể bị đánh tan, thế mà
Thống soái quân Liêu lại khăng khăng đuổi đánh Lục Thiên Phong,
khiến cho ưu thế của quân lực Tấn quốc công không lộ ra, như thế nào cũng không đánh bại được chướng ngại vật trước mắt.
Thời điểm đại quân của Lục Thất tiến về phía bắc đi vào Tấn
Châu, quân tiên phong hành quân gấp của Tào Bân đang chạy trên
đường đi Khai Phong Phủ, gặp phải năm vạn kỵ binh quân Liêu đánh
đòn phủ đầu, năm vạn kỵ binh Liêu quốc vốn là chạy theo quân
của Lục Thiên Phong, không nghĩ quân của Lục Thiên Phong đột nhiên quay về hướng bắc, Tào Bân nóng lòng sốt ruột cần vương, không nghĩ đến Lục Thiên Phong lại dám can đảm lâm trận bỏ chạy,
kết quả không cẩn thận một đầu đụng phải tảng đá.
Năm vạn kỵ binh Liêu quốc nghẹn lửa giận phải phát tiết, làm
sao quản đến là quân địch gì, ở một vùng đồng bằng triển khai xung phong quy mô lớn, vạn con ngựa phi nhanh đạp đất như sấm,
mỗi người tay trái có khiên tròn nhỏ, có chiến đao khua sáng
như tuyết, có cung tên bắn.
Năm vạn đại quân tiên phong của Tào Bân không kịp lui về chỗ
hiểm yếu hoặc thành trì, bất đắc dĩ phải triển khai trận thế nghênh chiến, trường thương xếp đứng, mưa tên bay rơi, đối mặt
với kỵ binh quân Liêu cuộn trào phi nhanh tới, tính tình dũng
mãnh được dưỡng thành ở trào lưu thượng võ, ở giờ khắc này
được bung ra, năm vạn quân Chu một đám không sợ chết cùng với
kỵ quân triển khai một trận tàn sát liều chết.
Năm vạn kỵ binh, không thua gì chiến lực của mười lăm vạn bộ
quân, trừ kỵ quân Liêu quốc phía trước bị bộ quân ngăn trở
giết, kỵ quân đằng sau vừa xông vào trận địa quân Chu, lập tức
ngựa đạp đao bổ, quân Chu dũng mãnh bị tàn sát vô tình, sự
thành thạo của chiến mã kỵ binh quân Liêu được phát huy vô cùng nhuần nhuyễn, năm vạn kỵ binh Liêu quốc xông qua, trên mặt đất
cơ hồ toàn là thi thể quân Chu, kỵ binh Liêu quốc chẳng qua chỉ
hao tổn ba nghìn, bị thương hai nghìn.
Tào Bân được báo kinh hãi đến ngũ tạng như lửa đốt, hạ lệnh
ngừng chiến tìm địa thế hiểm yếu mà thủ, càng không kiềm chế được mắng to Lục Thiên Phong là quốc tặc vô liêm sỉ, năm vạn
quân Chu bị tiêu diệt, Lục Thất quả thật là phải gánh vác mấy phần lỗi, nhưng phạm lỗi lớn nhất là Tào Bân và chủ soái
tiên phong quân Chu, Lục Thất lâm trận dẫn quân rời khỏi, trên
thực tế chủ soái tiên phong quân Chu đã nhận được thám báo hồi báo đấy, đã biết liền phải biết thời cơ kịp thời rút lui về phía sau, nhưng chủ soái quân tiên phong quân Chu đầu óc chết,
một lòng khăng khăng thi hành mệnh lệnh của Tào Bân.
Nhưng nói trở lại, bản thân Lục Thiên Phong chính là đối địch
với Chu quốc, hắn làm bất luận quyết sách gì đều sẽ vì lợi
ích bản thân mà thay đổi lớn nhất, trong lòng của hắn, quân
lực của Tào Bân và quân lực Liêu quốc đều là địch nhân, hắn
cũng không nghĩ đến Tào Bân sẽ phạm phải sai lầm nóng vội, mà Tào Bân vì sao lại phạm phải sơ xuất, một là dùng sai người,
hai là y căn bản không nghĩ đến Lục Thiên Phong sẽ lâm trận bỏ
chạy.
Tào Bân bị bức ép rơi vào ngừng quân thủ thế, mà quân của Lục Thiên Phong vẫn tiến đánh Thái Nguyên Phủ, Tấn quốc công ở
thành Thái Nguyên lưu lại ba vạn quân lực, cần phải nói là ba
vạn quân già trẻ yếu, căn bản không có mặc giáp, do con thứ hai của Tấn quốc công trấn thủ.
Vừa nghe nói mười mấy vạn quân Chu tiến đánh Phần Châu, con trai thứ hai của Tấn quốc công vô cùng hoảng sợ, y luôn luôn trông
chờ quân Liêu có thể đột phá Phủ Châu đến đây trợ giúp, kết
quả ba mươi vạn viện quân Liêu quốc không thấy, đại quân Chu quốc lại áp sát mà đến, vội vàng cử người cấp báo khẩn cầu cho
Tấn quốc công, người đi không đến một ngày, mười mấy vạn quân
Chu cũng đến rồi, quân vây cửa thành phía tây Phần Hà, không có vượt Phần Hà bao vây phủ kín phía đông thành trì.
Con thứ hai Tấn quốc công đứng ở tường thành cửa tây thành
nhìn ra ngoài, chỉ thấy ngoài thành đại quân như biển, hơn phân
nửa đều là quân nhân mặc giáp, tuy nhiên không có nhìn thấy kỵ
quân, nhưng y cũng biết quân lực lưu lại phòng thủ Thái Nguyên
không chịu nổi, hơn phân nửa đều là già trẻ lâm thời trưng dụng được, có ba phần binh khí đều không có .
- Nếu chiến sự tiến chiếm Trung Nguyên kéo dài không có đột
phá, chỉ sợ khó thoát khỏi bại cục, có nên sớm bỏ chạy ẩn
nấp hay không.
Con trai thứ hai Tấn quốc công hơn ba mươi tuổi, trong lòng sợ hãi ngẫm nghĩ.
Hóa ra Tấn quốc công ở mười năm trước sau khi không hướng về
triều đình, liền lo lắng ngày sau sẽ có họa diệt tộc, cho nên
âm thầm ở ngoài Thái Nguyên bố trí xuống hai chỗ nhà cửa, hai
chỗ nhà cửa này chỉ có Tấn quốc công và con trai thứ hai
biết, trên thực tế hai phần nhà cửa này, chính là do con trai
thứ hai của Tấn quốc công đi mua bố trí đấy.
Quân của Lục Thất đến phủ thành Thái Nguyên, cũng không vội
công thành, hơn nữa để các quân chuẩn bị nhiều dụng cụ công
thành một chút, hai ngày sau sẽ công thành, hắn thông báo quan
tướng các quân, hiện giờ quân vây phủ thành Thái Nguyên, Thái
Nguyên Phủ nhất định sẽ hướng ra bên ngoài cầu viện phản quân,
như vậy liền có thể làm rối loạn lòng quân của phản quân, sẽ
làm phản quân lâm vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan.
Tướng soái quân Chu theo Lục Thất bắc tiến không có dị nghị,
đã đi theo Lục Thiên Phong, liền như thiên lôi sai đâu đánh đó là
được, hơn nữa chiến lược tiến đánh Thái Nguyên càng dễ kiến
công, ngoài ra việc Lục Thiên Phong không phù hợp với khuôn phép, tướng sĩ địa phương biết không nhiều, chính là biết cũng sẽ
nghi ngờ, bởi vì Lục Thiên Phong nếu không phù hợp khuôn phép,
Hoàng Đế bệ hạ sao lại có thể đi Hà Tây tuần tra.
Sau khi Lục Thất ở ngoài thành Thái Nguyên đóng quân, lần lượt
nhận được tình báo các nơi, sau khi Hạ quốc ở lúc quân Liêu
tấn công Thấp Châu, quả thật không có xuất binh theo vào nhân
cháy nhà đến hôi của, Phủ Châu dường như đang cùng với đại quân Liêu quốc giằng co.
Nhưng quân tình đến từ Khai Phong Phủ, khiến Lục Thất bất ngờ
một chút, sau khi cân nhắc, hắn gửi đi một phong thư cho Tào Bân, giải thích chuyện dời quân bắc thượng, hắn đã sai người thông
báo cho quân lực Tào Bân, không có không báo mà đi, dẫu sao là
chết năm vạn tướng sĩ, Lục Thất vì danh tiếng chỉ có thể sửa chữa nói đã báo cho biết.