Các phu nhân ở Hà Tây chỉ lưu lại nửa ngày một đêm ở huyện thành Giai Châu, ngày hôm sau sắc trời tờ mờ sáng, được một ngàn tướng sĩ hộ tống, theo
hướng Hà Tây đi đường vòng đến Hán Trung, Tiểu Điệp cũng đi, vẫn như
cũ là đại tỷ như thiên lôi sai đâu đánh đó của các phu nhân.
Các phu nhân vừa đi, Lục Thất cũng rời khỏi Giai Châu đi tuần phủ các
châu vực ngoài Hà Tây, hiểu biết quan tâm dân sinh, thăm hỏi tướng sĩ
các quân, gần đến cửa ải cuối năm trở về Giai Châu, lại lặng lẽ chạy đến gia trạch ở Hưng Nguyên Phủ, cùng nhóm thê thiếp và con cái đón một
năm mới ấm áp hạnh phúc, hiển nhiên cũng cùng tướng soái cao cấp ở Hán
Trung gặp mặt, uống rượu thân cận.
Ngày tháng yên bình trôi qua, đảo mắt cái mùa đông đã đi qua, ngọn gió
mùa xuân ở phương nam lướt nhẹ thổi xuống Lũng Hữu, bốn vạn quân lực Hà
Tây đã đến Thấp Châu đóng quân, mười vạn quân lực từ Tấn Quốc, chia
thành mười đợt đồn trú đi vùng thảo nguyên Hà Tây.
Thứ sử Từ Huyễn ở Thanh Châu nhậm chức đáp lại thỉnh cầu của Tiêu Tri Lễ, tuyên truyền miệng Lục Thất là người đã xuất
lương thực cứu tai, Lâm Chi Hòa vẫn không có hồi âm, Thọ huyện
hồi âm đến, nói sai người lấy phương pháp bán dạo đi vùng Tề
Lỗ tuyên truyền.
Báo cáo công tác của Chu Vũ cũng chuyển đến trong tay Lục Thất, Chu Vũ
nói trên cơ bản đã quy trị hơn phân nửa Cao Ly, hơn nữa vì có thể đạt
được trị vì lâu dài, phòng ngừa tai họa Cao Ly tạo phản sau khi xuất
binh Yến Quốc, y đem hai mươi vạn nhân khẩu Cao Ly chuyển đến Tấn Quốc,
lại đón Tống Lão Thanh quân chi viện đảo Cao Ly, hiện nay dự đoán, đảo
Cao Ly vẫn có một trăm vạn nhân khẩu.
Xem qua báo cáo công tác, Lục Thất biết chiến lược của Chu Vũ là sau khi đổ bộ, một trận tiến đoạt Khai Kinh của Cao Ly, bắt Hoàng đế Cao Ly và rất nhiều quý tộc Cao Ly làm tù binh, vì Cao Ly vẫn luôn chỉ chú ý thế
cục Trung Nguyên và Yến Quốc, căn bản không nghĩ đến quân địch nhiều như vậy sẽ từ biển đến, Cao Ly ở dưới tình huống không xoay sở phòng ngự
kịp, bị đánh chiếm chính quyền trung ương.
Sau khi Chu Vũ đánh chiếm Khai Kinh Cao Ly, đã lập Hoàng đế Cao Ly đầu
hàng thành con rối Cao Ly Vương, chiếu theo Lục Thất lúc trước cho phép
thiếp lập An Đông đô hộ phủ, chiếm cứ đảo Cao Ly thực thi quân sự song
song với chiêu hàng, đồng thời lên tiếng nói với tướng sĩ xuất chinh,
chiếm giữ đảo Cao Ly, là vì có thể phối hợp với quân lực Giang Nam tiến
đánh Trung Nguyên, có mục đích quân sự phù hợp với thực tế, mới có thể
khiến các tướng sĩ đồng ý ý nghĩa chiến lược trọng đại của việc tiến
chiếm đảo Cao Ly.
Chu Vũ nói cơ bản quy trị Cao Ly, Lục Thất tin tưởng, bởi vì trong quân
viễn chinh Chu Vũ suất lĩnh, có một vạn năm nghìn thần nỏ quân, chỉ
cần chiếm giữ Khai Kinh Cao Ly đứng ổn, quân lực cần vương của Cao Ly sẽ lâm vào hoàn cảnh thiêu thân lao đầu vào lửa, phòng ngự
của Thần Tí nỏ có sức sát thương rất mạnh.
Vì phòng hoạn tạo phản dời hai mươi vạn người Cao Ly đi Tấn Quốc, Lục
Thất gửi thư cho Tân Cầm Nhi, đề nghị đem hơn phân nửa dân Cao Ly chuyển đi Ba Thục, từ Ba Thục phân tuyến tám vạn chuyển đi Hà Tây sinh sống.
Lục Thất còn không đợi được hồi âm của Tân Cầm Nhi, quân lực Thấp Châu
lại đưa tới quân tình khẩn cấp, Chu hoàng đế truyền chỉ dụ cho quân lực
Thấp Châu, chuẩn bị phối hợp với triều đình tấn công Thái Nguyên, sau
khi Lục Thất nhận báo cáo, lập tức dẫn đầu hai vạn kỵ quân chạy tới
Thấp Châu, để Tiểu Điệp trấn thủ Lũng Hữu và phối hợp cân đối quân lực
của Lũng Hữu và Hán Trung.
Lục Thất dẫn kỵ quân thuận lợi tới Thấp Châu, khiến cho Thấp Châu có
ba vạn kỵ quân, Lục Thất chỉ lưu lại một vạn kỵ quân đồn trú ở Tần Châu, Hà Tây nơi đó còn chưa xây dựng chế độ kỵ quân, nhưng lại bí mật đồn
trú mười vạn Tấn quân.
Bởi vì Lục Thất thường thường thay đổi nơi đồn trú quân lực, cho nên
mười vạn Tấn Quân ở dưới tình huống người quấn da dê, đầu đội mũ da, sau khi xâm nhập vào Hà Tây không có dẫn tới sự chú ý, hơn nữa liên quan
đến quân sự, người dân bình thường và quan viên đều không dám vi phạm
lệnh cấm để ý tới, chỉ biết từ bên ngoài Hà Tây điều tới rất nhiều quân
lực, đóng quân ở vùng thảo nguyên lân cận núi Kỳ Liên, mà bên trong
Hà Tây cũng rời đi rất nhiều quân lực.
Lục Thất mới đến Thấp Châu, các chủ soái dẫn quân Thấp Châu liền tới
gặp, Chủ soái Trương Nham giới thiệu Lục Thất gặp mặt một người Đảng
Hạng, người Đảng Hạng kia một thân áo giáp da, là nam nhân hơn ba mươi
tuổi, có râu rất rậm, tướng mạo uy vũ.
- Sa Da Phòng Đương thị bái kiến Quốc công gia.
Người Đảng Hạng cũng kính bái kiến Lục Thất.
Lục Thất mỉm cười, nói:
- Ngươi là Phòng Đương thị, có việc gì sao?
- Quốc công gia, Sa Da phụng mệnh đến nói cho Quốc công gia, sẽ có Liêu
quân vượt qua phòng thủ của Phủ Châu Chiết Thị, từ thảo nguyên Bình Hạ
tiến vào Tuy Châu, nghe nói là Tấn quốc công cấu kết với Liêu quân.
Sa Da trả lời.
Lục Thất bình tĩnh gật đầu, nói:
- Nói như vậy, Hạ quốc và Liêu quốc liên minh rồi.
- Quốc công gia, Hạ quốc chỉ cho Liêu quốc mượn đường, không có cùng
Liêu quốc liên minh xuất binh, Phòng Đương thị chúng tôi tuyệt đối không muốn đối địch với Quốc công gia, tám tộc Đảng Hạng hơn phân nửa đều
không muốn lại nảy sinh chiến tranh với Quốc công gia, chính là vương
tộc Thác Bạc thị, cũng phân ra rất nhiều nhánh, cho nên Hạ Vương chỉ
có thể cho Liêu quân mượn đường.
Sa Da giải thích nói.
Lục Thất gật đầu, hỏi:
- Liêu quân có thể đến bao nhiêu quân lực?
- Cái này không biết.
Sa Da trả lời.
Lục Thất gật đầu, nói:
- Ta ghi nhớ công lao của ngươi, ngày sau có thể đến chỗ Nhã Lan lĩnh thưởng, cũng thay ta cảm ơn lãnh chúa Phòng Đương thị.
- Vâng, Sa Da tạ thưởng, Sa Da cáo lui.
Sa Da cung kính đáp lại sau đó rời đi.
Sa Da vừa đi, Trương Nham nói:
- Chủ thượng, hiện giờ Hoàng Hà vừa mới thấy băng tan, nếu Liêu quân
thật sự tiến quân Tuy Châu, có thể là vượt Hoàng Hà đột kích Thạch Châu
và Thấp Châu đấy.
- Liêu quân mượn đường mà đến, chẳng lẽ không sợ chui đầu vào bao, Hạ
quốc và Liêu quốc cũng là địch thủ lâu dài, hoàn toàn có thể trở mặt
xuống tay sau lưng, khi đó phương bắc có Phủ Châu Chiết thị ngăn đường,
muốn đào thoát cũng không thành.
Triệu Khả một chủ soái khác nói.
- Có Tấn quốc công cấu kết, Liêu quân tự nhiên không muốn bỏ qua cơ hội tấn công Trung Nguyên.
Trương Nham nói.
Nghe xong lời nói của Trương Nham, các chủ soái đều nhìn Lục Thất, nếu
như Liêu quân thật sự mượn đường mà đến, như vậy đứng mũi chịu sào
chính là quân lực đóng quân ở Thấp Châu, chiến hay không chiến chỉ có
thể nghe quyết sách của chủ thượng.
Lục Thất vẻ mặt bình tĩnh, cái gì cũng không nói, trực tiếp tuần tra
quân đội đóng quân, sau khi tuần tra quân đội trở về soái trướng, bảo
cận vệ lấy văn phong tứ bảo, hắn cầm bút vạch ra chiến lược suy nghĩ tìm tòi được.
Lục Thất trong lòng hiểu rõ, Tấn quốc công nếu như cấu kết với Liêu
quốc, một nửa là bị Chu hoàng đế ép, Chu hoàng đế để hắn đóng quân ở
Thấp Châu, chẳng khác nào là bày ra tư thế xuất quân tiến thủ Thái
Nguyên, Chu hoàng đế vẫn là nghĩ trước tiên giải quyết Tấn quốc công, mà không có đối phó với Triệu Khuông Dẫn.
Tuy nhiên cũng có khả năng là Tấn quốc công cử người đi cấu kết với Liêu quốc, khiến mật thám của Chu hoàng đế ở Thái Nguyên biết được, cho
nên Chu hoàng đế mới ở lúc sau khi phát sinh chuyện độc đan, để Lục Thất điều quân đồn trú Thấp Châu, nhưng mặt kệ chân tướng là gì, Tấn quốc
công và Liêu Quốc cấu kết đã là sự thật.
Mặt khác trong mệnh lệnh của Chu hoàng đế đưa đến Thấp Châu, rõ ràng
chỉ rõ là Thái tử làm đại soái tiến chiếm Thái Nguyên, điều này khiến
cho Lục Thất rất khó hiểu, Chu hoàng đế rõ ràng là có hành động bồi
dưỡng Kỷ Vương làm người thừa kế, vì sao còn để Thái tử dẫn quân đánh
Thái Nguyên, Lục Thất cho rằng cách làm của Chu hoàng đế vô cũng không
khôn ngoan, lập trữ chính là cần phải quyết đoán chọn một người mà bồi
dưỡng, hậu quả của việc bồi dưỡng hai người con trai, không phải tương
tàn cũng sẽ tạo thành chia rẽ.
Sau một hồi vạch ra, Lục Thất truyền mệnh lệnh, lệnh hai vạn bộ quân rời khỏi Thấp Châu đi về hướng Ngân Châu, lệnh quân dân Thạch Châu tận lực di chuyển đi thành Ngân Châu trốn tránh, cũng để dân chúng Thấp Châu
chạy trốn, nói rõ quân lực Thái Nguyên rất có khả năng sẽ đột kích Thạch Châu và Thấp Châu, một chữ cũng không nhắc đến khả năng nguy cơ đến từ phía Hạ quốc.
Năm ngày sau, trú quân của Tuy Châu hoảng sợ chạy trốn đến Thấp Châu, bẩm báo nói ít nhất có mười vạn Liêu quân tấn công Tuy Châu, trong đó
kỵ quân phải có năm vạn, Lục Thất không có áp dụng chiến lược chống cự,
mà hạ lệnh đại quân xuất phát về phía đông, rời khỏi Thấp Châu rút lui
về hướng Lạc Dương, Lục Thất mới rút lui nửa ngày, Liêu quân đến từ Tuy
Châu và năm vạn quân lực từ Thái Nguyên, gần như đồng thời tấn công đến
Thấp Châu.
Sau khi Liêu quân và quân lực của Tấn quốc công vồ hụt, hai quân đồn trú ở Thấp Châu một ngày, mới khởi binh hướng về phía Lạc Dương đuổi theo
quân lực của Lục Thất, mà chính là trong lúc Lục Thất rút lui, Kỷ Vương ở Kinh Triệu Phủ đã nhận được bẩm báo quân sự của Lục Thất, lập tức
quyết đoán phát binh hai mươi vạn quân chạy nhanh về hướng đông bắc chi
viện Lạc Dương.
Lục Thất vừa rút lui, vừa không ngừng gửi đi quân tình cấp báo, thông
báo dân chúng các châu huyện Liêu quân và quân lực Tấn quốc công đột
kích, cũng thỉnh cầu người đóng giữ Lạc Dương lập tức tập kết quân lực
địa phương đến hợp binh với hắn, đóng giữ Lạc Dương hiện giờ là Tào
Vương, sau khi nhận được tin cầu viện của Lục Thất, lại hồi âm ra lệnh
cho Lục Thất ngăn chặn Liêu quân, không cho phép lui về Lạc Dương.
Lục Thất tức giận nhìn thư hồi âm, hạ lệnh chém sứ giả truyền tin, đại
quân tiếp tục rút lui về hướng Lạc Dương, Lục Thất quả thực rất tức
giận, hắn hoài nghi là Chu hoàng đế có ý hãm hại, tuy rằng Liêu quân
mượn đường Hạ quốc ngoài dự liệu, nhưng Chu hoàng đế rất có khả năng
biết Tấn quốc công cấu kết Liêu quân, vậy thì phải nhắc nhở một chút,
nhưng hắn lại không biết, Chu hoàng đế hôm đó sau khi tức giận, cũng là ốm đau rất lâu.