Hoàng đế Đại Chu ở thị trấn Thành Kỷ nghỉ ngơi hai ngày, Lục Thất vẫn luôn ở
bên bảo vệ rất ít rời đi, phần lớn thời gian đều ngồi xếp bằng ở ngoài
cửa, thỉnh thoảng đi rửa mặt hoặc dùng cơm, còn lại là ở bên Hoàng đế.
Lúc đi khỏi sẽ kêu ‘Lâm Phong’ thống lĩnh mười tướng sĩ bảo vệ, các thị
vệ khác vẫn bảo vệ như bình thường, đối với việc Lục Thất làm như vậy
cũng im lặng không nói gì.
Mặt trời lên cao, Hoàng đế Đại Chu xa giá rời khỏi huyện Thành Kỷ, đi
thẳng về hướng Hà Hoàng, lần này Hoàng đế Đại Chu đi tuần Lũng Hữu có
thể là sẽ chỉ đi Hà Hoàng, Hà Tây và Bắc Đình.
Xa giá xuất hành, Lục Thất vẫn luôn nhẫn nại cưỡi ngựa đi bên trái xe,
hắn cố biểu hiện sự tận trung như vậy có rất nhiều nguyên nhân, mà
nguyên nhân chủ yếu chính là cố gắng tránh để Hoàng đế chết ở Lũng Hữu,
đương nhiên chỉ là tránh bị hành thích mà chết, Chu Hoàng đế nếu bệnh
chết, vậy cũng không thể cho là hắn hành thích vua.
Từ Tần Châu đến Vị Châu, ở huyện Lũng Tây nghỉ lại một ngày, từ Vị Châu
tới Hà Châu, ở bên chỗ đồn trú tiếp giáp với Lan Châu ở lại một ngày,
sau đó đi thêm một ngày tới thị trấn Lâm Hạ của Hà Châu.
Lục Thất sớm đã chuẩn bị xong chỗ ở cho Hoàng đế, ngày hôm sau Hoàng đế
không nghỉ ngơi, rất hào hứng đi thị trấn Lâm Hạ, đi xem xét đất vườn ở gần sông Đại Hạ, một đám quan viên Hà Châu đi theo. Tiêu Tri Lễ tất
nhiên cũng ở trong số đó, hơn nữa bây giờ Tiêu Tri Lễ, gần như là quan
lại cao nhất Hà Châu, quan viên trú quân và địa phương đều do y sai làm
gì thì làm đấy, Thứ sử Hà Châu biết điều không dám tranh giành quyền uy, nhưng lúc đi với Hoàng đế Đại Chu, Tiêu Tri Lễ lại khiêm tốn như người
hầu.
Chu Hoàng đế nhìn ruộng vườn tươi tốt, tâm tình rất tốt, Lục Thất cùng
năm vị triều thần, thêm Thứ sử Hà Châu đều đi ở bên cạnh, Lục Thất lại
đi ngang hàng với Triệu Phổ. Mấy ngày gần đây, Triệu Phổ cũng chủ động
nói chuyện với Lục Thất hai lần, hơn nữa thể hiện rõ sự thân thiện, Lục
Thất rất có cảm tình với Triệu Phổ.
- Thiên Phong, lương thực năm nay của Hà Hoàng, có thể tự cung đi.
Nhìn ruộng, Chu Hoàng đế chợt ôn hoà hỏi.
- Bẩm bệ hạ, nếu không có điều gì bất trắc thì tự cung không có vấn đề
gì, cũng có thể dư rất nhiều, phỏng chừng số dư có thể nuôi dưỡng ba
trăm nghìn quân, nhưng thần vì để cho viêc đồng áng ở Hà Hoàng sớm khôi
phục, trong ba năm lương thực ở Hà Hoàng thần chỉ thu ba phần, những thứ khác thì đều để lại cho người dân, cho phép bán.
Lục Thất đáp lại.
Chu Hoàng đế nghe xong gật đầu, những đại thần khác nhìn nhau, số lương
thực Lục Thiên Phong thu ít hơn một nửa so với thuế của Đại Chu, nhìn
thấy ruộng vườn ở Hà Châu tươi tốt, nếu có thể thu sáu phần lương thực,
như vậy có thể giải quyết vấn đề tiêu hao lương thực của quân đội, hơn
nữa đại quân tập hợp ở Kinh Triệu phủ thời gian dài sẽ tiêu hao rất
nhiều lương thực.
- Đợi thu hoạch lương thực xong rồi, trẫm cho người đến thu mua.
Chu Hoàng đế bình thản nói.
- Nếu như làm quân lương, thần có thể dặn dò dân chúng Hà Hoàng bán thấp hơn ba thành so với Kinh Triệu phủ.
Lục Thất đáp lại, Chu Hoàng đế gật đầu, quân thần đã thoả thuận xong hiệp nghị.
Sau khi đi xem xét ở sông Đại Hạ xong, Hoàng đế quay về thị trấn Lâm Hạ
nghỉ ngơi, hai ngày sau, Hoàng đế khởi giá đi Hoàng Châu, sau khi đến
thành Thanh Đường, thành Thanh Đường tạm thời giới nghiêm, không cho
thương nhân thổ phiên và cư dân rời khỏi.
Chu Hoàng đế ngồi trong xe nhìn ra bên ngoài, nhìn thấy cửa hàng san sát trong thành Thanh Đường, hơn nữa xây dựng có chút phong cách cổ xưa,
Thứ sử Hoàng Châu đã thượng tấu bẩm báo, nói Lục Thiên Phong đã hoàn
thành hiệp nghị trao đổi trà ngựa với Thổ Phiên, cho nên thành Thanh
Đường buôn bán rất thịnh vượng.
Nhưng Thứ sử Hoàng Châu cũng bí mật báo cáo một chuyện, chính là có rất
nhiều lá trà, tơ lụa, đồ sứ của Giang Nam được đưa đến buôn bán với Thổ
Phiên ở thành Thanh Đường, như vậy chứng tỏ Lục Thiên Phong có quan hệ
với Tấn quốc, Chu Hoàng đế sau khi nhận được xong càng muốn đi tuần tra
Lũng Hữu.
Chu Hoàng đế ở lại thành Thanh Đường năm ngày, thường xuyên cho thái
giám đi mua một ít hàng hoá ở trong thành về, trong đó có hàng hoá của
Giang Nam, Lục Thất đương nhiên biết, cũng giả bộ hồ đồ không giải
thích, hắn vốn không muốn che dấu, một khi che dấu thì càng giống như
giấu đầu hở đuôi.
Thổ Phiên rất coi trọng hàng hoá đến từ Giang Nam, ngoại trừ lá trà có
thể tự dùng, những thứ hàng hoá khác đa phần là bán cho các quý tộc ở bộ lạc khác, các bộ lạc khác có thể bán đi xa hơn nữa. Tơ lụa và đồ sứ
tinh mỹ là thứ quý tộc thích nhất, nhất là quần áo làm bằng tơ lụa
tuyệt đối là một thứ hiển hiện sự cao quý.
Năm ngày sau, Chu Hoàng đế khởi giá rời khỏi Hoàng Châu, đi về hướng Kim thành Lan Châu, ở Kim thành Lan Châu ở lại bốn ngày, nhìn Hoàng Hà
chảy qua thành, lên tường thành nhìn về phía xa, quân thần cùng nhau
nhìn phong cảnh Tây bộ dọc theo sông Hoàng Hà, tuy rằng mệt mỏi, nhưng
tâm tình rất tốt.
Bốn ngày sau, Hoàng đế khởi giá đi Lương Châu, đi qua eo sông Cổ Lãng, ở lại thành Hoà Nhung một ngày, quân thần đi lên tường thành, bàn vệ
chuyện Lục Thất dùng trí tuệ có được eo sông Cổ Lãng, chỗ này đúng là
một nơi dễ thủ khó công, Lục Thất cũng biện hộ cho một trăm nghìn Chu
quân thất bại năm đó.
Một ngày sau, Hoàng đế khởi giá đi thành Võ Uy, đối với kiến trúc thành
Võ Uy, quân thần chưa từng nhìn thấy đều rất chờ mong, từ xưa đến nay,
Lương Châu vẫn là huyền thoại trong lòng người Trung Nguyên, chuyện xưa
có liên quan đến Lương Châu rất nhiều, nhắc tới Lương Châu, khiến cho
người người đều nhớ đến tư thế hào hùng, tình cảm hào hùng nơi sa
trường.
Hoàng đế Đại Chu ở lại hoàng cung Võ Uy, hoàng cung Võ Uy tất nhiên đã
được dọn dẹp qua, nhưng nô tỳ trong cung đều là nữ nhân bình thường, lại không hề có mỹ nhân dị tộc, đối với Tào vương có thể dùng mỹ nhân kế
còn đối với Chu Hoàng đế chỉ có thể làm đúng theo quy củ.
Lục Thất tất nhiên là ở lại trong cung bảo vệ, Chu Hoàng đế rất hứng thú cùng với hạ thần đi xem vương cung Võ Uy, lĩnh hội sự đặc sắc của kiến
trúc dị tộc, Lục Thất quả thực chưa vào hoàng cung này bao giờ, cũng
hiếu kì quay đầu nhìn.
- Thiên Phong, nơi này ngươi vẫn chưa từng đi vào sao?
Chu Hoàng đế mỉm cười hỏi.
- Bệ hạ, thần chưa từng đi vào, cung điện này từng là hành cung của Hạ vương, thần chỉ cho nô tỳ vào quét tước một chút thôi.
Lục Thất đáp lại.
Chu Hoàng đế gật đầu, đột nhiên hỏi:
- Lần trước Tào vương ở lại đây sao?
Lục Thất gật đầu nói:
- Đúng vậy, Tào vương là thân vương, hẳn là nên ở trong hoàng cung.
- Lục Thượng thư, hành cung của Hoàng đế, thân vương cũng không thể vào ở.
Lục Thất hơi giật mình, lập tức nói:
- Trước đây đây là biệt phủ của Hạ quốc công, cũng không coi là hành cung, bây giờ bệ hạ tới mới là hành cung.
Triệu Phổ nghe xong mỉm cười nói:
- Lục Thượng thư nói rất có lí.
Chu Hoàng đế nghe xong không nói gì nữa, cất bước tiếp tục đi xem, đi một lúc, Lục Thất bỗng nhiên nói:
- Bệ hạ đi tuần tra Lương Châu, có thể lưu lại một chiếc bia có bút tích không?
Chu Hoàng đế nghe xong dừng lại, cũng đứng lặng không nói gì, chợt đại thần Tống Kỳ đi theo cung kính nói:
- Bệ hạ đi tuần, là vì oai nghiêm của Đại Chu, Lục thượng thư nói như vậy, thần tán thành.
- Lương Châu Võ Uy Đại Chu, bệ hạ lưu danh thiên cổ, Lục Thượng thư nói như vậy, thần tán thành.
Triệu Phổ cũng thi lễ nói.
- Chúng thần tán thành.
Các đại thần khác cũng hiểu được lên tiếng ủng hộ.
- Các khanh cũng để lại bút tích đi.
Chu Hoàng đế mỉm cười đáp.
- Tạ ơn ân điển của bệ hạ.
Tất cả đại thần đều quỳ xuống, tất cả có chút kích động, thân là thần
tử, một khi đã đạt được địa vị cao thì ngoài quyền lực hấp dẫn
lớn nhất chính là có thể lưu danh thiên cổ, đó là một loại danh vọng để
lại cho con cháu muôn đời.
Ngày hôm sau, các đại thần và Hoàng đế mang bút tích của mình đã viết
xong đưa cho Chiết Duy Trung, để Chiết Duy Trung dựng bia, chiết Duy
Trung cũng để lại bút tích của mình, Lục Thất vẫn giống như cũ, viết
bài Lương Châu từ “bồ đào mỹ tửu dạ quang bôi”, Chiết Duy Trung
cũng đơn giản viết ngày tháng năm nào đến Lương Châu, cùng viết về lần
đi này, nhóm văn thần đều bút pháp thần kì, có trữ tình, có kể chiến sự, có ghi lại hành trình.
Bia để lại bút tích cũng không phải Lục Thất nghĩ ra để nịnh bợ Hoàng
đế, mà là Triệu Phổ âm thầm đề nghị hắn làm như vậy, Lục Thất biết lắng
nghe chấp nhận lời đề nghị, kì thật trong lòng hắn có chút mâu thuẫn,
hắn thầm nghĩ để Chu Hoàng đế đi du lịch bình an một lần, như vậy là
được rồi, không muốn mang tiếng là nịnh nọt.
Sau khi ở lại Lương Châu bốn ngày, Hoàng đế khởi giá đi Cam Châu, sau
khi đến Cam Châu, quân thần đi xem ruộng ốc đảo ở Cam Châu, đối với việc Cam Châu ruộng đồng tươi tốt rất kinh ngạc, Chu Hoàng đế mặc dù từng
xem qua tấu chương của Ngự sử, nhưng lúc nhìn thấy tận mắt cũng kinh
ngạc, nhìn cảnh tượng ruộng đồng tươi tốt ở Cam Châu, phỏng chừng chỉ số lương thực Cam Châu sản xuất ra có thể nuôi 50 đến 60 vạn nhân khẩu,
theo ghi lại, Đường triều có câu nói “Cam Châu sung túc, Hà Tây no
ấm”, quả thật không phải giả.
Chu Hoàng đế không ngờ ở lại thành Trương Dịch mười ngày, hơn nữa tự
mình mặc y phục thường dân đi lại trong thành, thấy cảnh tượng dân chúng an cư lạc nghiệp, buôn bán phồn vinh, đã không còn vết thương do chiến
loạn phá huỷ, khiến cho nhân khẩu ở Cam Châu và nhân khẩu lưu động tăng
vọt, thành Trương Dịch giống như là trung tâm của Hà Tây.
Mười ngày sau, Chu Hoàng đế khởi giá đi Cư Diên Hải, du ngoạn cảnh
đẹp Cư Diên Hải, rời khỏi Cư Diên Hải quay về thành Trương Dịch nghỉ
ngơi một ngày, lại khởi giá đi Túc Châu, Qua Châu và Sa Châu, vẫn không
hề mất sự hứng thú đi Bắc Đình, thấy Thạch Trung Phi đã an cư ở Bắc
Đình.
Chu Hoàng đế ở lại Bắc Đình mười lăm ngày mới khởi giá quay về Hà Tây.