Tả Vân Thường lần này thống soái trăm chiến thuyền, hơn một vạn tướng sĩ,
hơn phân nửa đều là quân Ngạc Châu, nhiệm vụ của y chính là đột kích
Giang Hạ, đội tàu đằng sau sẽ tiếp tục ngược sông đi tập kích Ô Trình và Giang Lăng.
Sau khi Tả Vân Thường đầu hàng, lập tức cho người đi chiêu hàng các
chiến thuyền ở đằng sau, chín trăm chiến thuyền, hơn bảy vạn Ngụy quân,
lập tức rơi vào một mảnh hỗn loạn, kết quả hơn phân nửa là hưởng ứng
nguyện ý quy hàng. Hơn bảy vạn Ngụy quân có ba vạn là xuất thân từ quân
Ngạc Châu, có mười nghìn quân là xuất thân từ quân Hưng Hóa, còn lại là
quân Vũ Văn thị, mà lái thuyền đều xuất thân từ Vũ Văn thị, nhưng so với thủy quân trên thuyền cũng không nhiều.
Sau khi hỗn loạn, chỉ có hơn một trăm chiến thuyền trốn đi, còn gần bảy
vạn Ngụy quân quy hàng Lục Thất, khiến cho Lục Thất vui mừng chính là,
Vương Dũng không ngờ cũng ở trong đó, gặp lại chiến hữu từng cùng mình
vào sinh ra tử, cũng kích động ôm chầm lấy nhau.
Sau khi buông ra, Vương Dũng hổ thẹn nói:
- Huynh đệ, ta không giúp đỡ được đệ.
Lục Thất mỉm cười lắc đầu nói:
- Đại ca có thể bình an chính là giúp đỡ đệ rồi, thật ra đệ đã sớm muốn
cho đại ca một chức vị ở Tấn quốc, nhưng bởi vì đệ không ở Tấn quốc, cho nên mới khiến đại ca chịu khổ cực ở Hồng Châu lâu như vậy.
Vương Dũng ngẩn ra, Lục Thất mỉm cười nói:
- Sau này đệ sẽ nói tỉ mỉ với đại ca, bây giờ đại ca và Tả Vân Thường
hợp nhất quân lực, đại ca tạm thời là Tiết độ phó sứ của quân Võ Xương,
Tả Vân Thường là Tiết độ sứ.
Vương Dũng lui lại một bước, cung kính chào theo nghi thức quân đội:
- Thuộc hạ tuân mệnh.
Lục Thất gật đầu cùng Vương Dũng đi gặp tướng lĩnh quy hàng nói:
- Các vị, hôm nay Tấn quốc phát động chiến tranh tiêu diệt Ngụy quốc,
hai trăm nghìn thủy bộ quân ở Trì Châu đã xuất phát, năm trăm nghìn
quân lực Cán Châu và Hành Châu, ba trăm nghìn quân lực Đàm Châu, hiện
tại các vị đã thành quân Võ Xương, ta bổ nhiệm Tả Vân Thường là Tiết độ
sứ Võ Xương quân, Vương Dũng là Tiết độ phó sứ Võ Xương Quân, những quan tướng khác vẫn giữ nguyên chức vụ, nghe theo sự bổ nhiệm của Tiết độ
sứ và Tiết độ phó sứ.
- Vâng.
Mấy trăm tướng soái cung kính chào theo nghi thức quân đội.
- Sau khi quân Võ Xương đã được biên chế, lập tức quay về tiến công
Ngạc Châu, trong quá trình tiến công Ngạc Châu, thuộc quyền quản lý
của Cố thái úy.
Lục Thất lại dặn dò, nhóm tướng soái lĩnh mệnh.
Sắp xếp xong xuôi cho quân đầu hàng, Lục Thất mang theo hai vạn quân lực đóng ở Giang Hạ xuất phát đi Giang Lăng, hắn không để cho quân lực của
Giang Hạ đi Ngạc Châu, mà làm theo kế hoạch ban đầu.
Lúc Lục Thất khởi hành, chiến tranh ở Hán Thủy đã vô cùng kịch liệt,
Phan Mỹ chủ yếu tấn công tại Hán Thủy giữa Tương Thành và Phàn Thành, Chu quân khống chế hơn bốn trăm thuyền Mông Xung cùng mấy trăm thuyền
dẹt đáy, ở trên Hán Thủy dựng cầu nổi, đang là mùa xuân, lượng nước của
Hán Thủy ít hơn nhiều so với mùa hạ, Hán Thủy giữa hai thành Tương
Phàn cũng rất ấm áp.
Quân Tấn phòng ngự dùng mưa tên và hỏa tiễn ngăn chặn Chu quân, Lục Thất cũng muốn buông tha cho Kinh Châu, nhưng không thể không đánh mà lùi,
cho nên tướng sĩ Tấn quốc phòng ngự, đa số không biết sắp buông tha cho
Kinh Châu nếu không lòng quân sẽ không có chút ý chí chiến đấu nào.
Quan Xung chính là người điều khiển ở Phàn thành, y nhận được mệnh lệnh
của Lục Thất mới được rút lui, nhưng Chu quân tiến công mãnh liệt cũng
khiến y nhíu mày, Chu quân đúng là dũng mãnh, ai ai cũng hung hãn không
sợ chết qua sông tranh công, hơn nữa cung thủ bắn mũi tên chuẩn xác mà
cực xa, quân Tấn thương vong nghiêm trọng.
Cứ tiếp tục chiến đấu kịch liệt như vậy, quân Tấn khẳng định sẽ không
ngăn được thế công của Chu quân, ngay tại lúc Quan Xung đang suy xét xem có phải thay đổi sách lược không thì phi sứ của Lục thất đã tới, lệnh
cho Quan Xung lui quân. Quan Xung hạ lệnh lui quân, đồng thời cũng biết
chiến sự ở Giang Hạ, vừa nghe Lục Thất chỉ dùng chữ gỗ, liền khiến cho
đại quân của Chu quốc đầu hàng, Quan Xung mới nghe còn tưởng nghe lầm,
sau khi được giải thích mới hiểu được, hóa ra quân lực Ngụy quốc đột
kích Giang Hạ lại từng là thuộc hạ của Lục Thiên Phong.
Bởi vì rút lui, trước khi chiến đấu đã chọn ra năm nghìn quân đi lên
tiền tuyến ngăn chặn, ban đầu điên cuồng bắn tên ngăn chặn, một nén
nhang sau, hơn bốn nghìn quân ngăn chặn quay đầu vắt chân lên cổ tan tác chạy trốn, số quân này đều là những người có thể chạy, trên người cũng
không mặc giáp, thực ra chính là cung thủ.
Chu quân vừa nhìn thấy kẻ địch chạy trốn, lập tức lòng quân tăng vọt
xông đến phía nam Hán Thủy, vừa lên bờ lập tức áp dụng phòng ngự, đây là hành động bình thường trong quân sự, không thể vừa qua sông liền truy
kích, truy kích liền biến thành tự chui đầu vào rọ, nhưng đợi Chu quân
qua sông Hán Thủy được mấy vạn thì đã qua một lúc.
Phan Mỹ từ cầu nổi đi qua Hán Thủy, đặt chân lên phía nam Hán Thủy, cũng nghi hoặc nhìn về phía xa, y rõ ràng phát hiện ra điều không bình
thường, mà Triệu Khuông Nghĩa càng cảm nhận được điều không bình thường. Y ở Hán Thủy đã nhiều năm, từng phát động rất nhiều cuộc chiến quy mô
lớn, cảm giác trận này địch ngăn chặn rất yếu ớt, rõ ràng là yếu thế,
nhưng y chắc chắn sẽ không đi tìm Phan Mỹ nghiên cứu thảo luận, Phan Mỹ
và Triệu thị đều nhìn nhau bằng ánh mắt căm thù, cử chỉ phong Quận
vương của Chu hoàng đế rất dễ dàng ly gián Phan Mỹ và Triệu thị.
Bởi vì cảm thấy không bình thường, Phan Mỹ tiến công vô cùng cẩn thận,
trước sai rất nhiều đội thám báo đi dò đường, đại quân ở phía sau đẩy
mạnh, kết quả một đường đi tới thành Giang Lăng, cũng thuận lợi không
gặp bất cứ trở ngại nào, cửa thành Giang Lăng mở rộng không có bất cứ
phòng ngự nào.
Phan Mỹ không hề đi vào thành Giang Lăng, mà là đi Đại Giang, nghỉ chân
bên bờ sông nhìn về đằng xa, có thể thấy được phía đối diện có rất nhiều thuyền, cờ của Tấn quốc cũng đang bay phấp phới.
- Không thể tưởng được, Tấn quốc sẽ bỏ lại Kinh Châu.
Một quan tướng phía sau lưng Phan Mỹ không thể tin nổi nói.
- Thật sự là nói bậy, nếu không phải đại quân tiến đánh, quân Tấn sẽ chạy trốn sao?
Phan Mỹ hơi quay đầu quát, người nói chuyện đứng sau y là một đứa cháu họ của y.
- Vâng thuộc hạ lỡ lời,
Quan tướng kia hoảng hốt nhận sai, gã biết rằng mình sai rồi, nếu nói
là Tấn quốc vứt bỏ Kinh Châu, vậy mấy chục vạn tướng sĩ Chu quốc sẽ mắng chết gã, chiếm cứ thứ bị vứt bỏ sẽ khiến cho công trạng giảm đi nhiều.
- Truyền lệnh, bốn quân tiên phong đóng ở bờ sông, phòng ngự Tấn quốc phản công.
Phan Mỹ hạ lệnh, sau đó xoay người đi vào thành Giang Lăng.
Lục Thất cùng hai vạn quân lực sau khi vượt sông ở Giang Lăng đi tới Lễ Châu, sau đó chậm rãi đi đến Lãng Châu, qua Lãng Châu đi vào Đàm Châu.
Trong lúc Lục Thất đi, đại quân Tấn quốc cũng đang bắt đầu tiêu diệt
Ngụy quốc, thủy quân Ngụy quốc sau khi rời khỏi cửa Cửu Giang, ngày hôm
sau, Hoàng đế Ngụy quốc đột nhiên tuyên bố ngự giá thân chinh, ở Hồng
Châu tập hợp bốn trăm nghìn quân, chuẩn bị đợi lúc Chu quốc chiếm được
Kinh Châu, đúng lúc phát động tiến công đất Sở.
Nhưng thủy quân Khang Hóa Trì Châu đã tăng lên tám vạn, ngược sông đi
đột kích Giang Châu ở Cửu Giang Khẩu, Giang Châu là nơi mà Vũ Văn thị chiếm cứ rất nhiều năm. Trương Kích ở Cán Châu, Đỗ Dũng ở Hành Châu,
cũng phát binh tiến công Ngụy quốc, đại quân vừa đến biên cảnh Cát Châu, ba vạn quân lực của Ngụy quốc vừa nhận được tin liền chạy trốn, Trương
Kích suất quân đi Phủ Châu, Tín Châu rồi tới Nhiêu Châu, hội hợp với
lục quân Trì Châu của Yến Khôi Sơn.
Ba trăm nghìn quân Ba Lăng của Đỗ Dũng từ Cát Châu tiến đánh Viên Châu,
từ Viên Châu trực tiếp đánh kinh đô Hồng Châu của Ngụy quốc, Cố thái úy
cũng xuất binh tiến đánh Nhạc Châu, lúc thẳng tiến Ngạc Châu được thêm
quân Võ Xương quy thuộc, đại quân đi hướng đông về phía Giang Châu.
Đợi Lục Thất tới Trường Sa phủ của Đàm Châu, đại quân mấy đường của Tấn quốc đã đánh đến Hồng Châu, bốn trăm nghìn Ngụy quân ở Hồng Châu chưa
đánh đã bỏ chạy, Vũ Văn thị khổ tâm thành lập ra Ngụy quốc, hoàn toàn
không qua được thử thách để tiến lên đã bị hủy diệt, Hoàng đế Ngụy quốc, ở trong hoàng cung Hồng Châu châm lửa tự thiêu, bộ tộc Vũ Văn thị đầu
hàng thành tù binh.
Lục Thất cũng không đi Hồng Châu, mà ở lại Trường Sa phủ chờ tin tức,
Ngụy quốc bị tiêu diệt là điều nằm trong dự liệu của hắn, Ngụy quốc chỉ
là một thế lực hợp thành từ nhiều bộ phận, nền móng chính là quan lại
trước đây của Đường quốc, hơn phân nửa quân lực tinh thần đều không ổn
định.
Ví dụ như quân Ngạc Châu, chỉ là bị lừa đi đầu hàng Ngụy quốc, Tả Vân
Thường nhìn thấy chữ mộc là có thể phản chiến, thực ra có rất nhiều
nguyên nhân, một trong những nguyên nhân chính là không tin tưởng Ngụy
quốc, Tấn quốc hùng mãnh đã là sự thật không thể chối cãi, hơn nữa còn
rất có thành ý chiêu hàng Ngụy quốc, Hoàng đế Ngụy quốc ngoan cố không
chịu buông tha cho mộng Hoàng đế, những người khác lại vì tư lợi cá
nhân, không muốn cùng Hoàng đế Ngụy quốc làm chuyện điên rồ.
Lục Thất buông tha cho Kinh Châu còn có một nguyên nhân thứ yếu, chính
là muốn tăng cường tính ổn định của quân lực Tấn quốc, cho quân lực ở
Kinh Châu tham dự vào chiến tranh tiêu diệt Ngụy quốc, binh tướng cùng
một chỗ hình thành một loại diễn võ quân lực lớn, khiến cho rất nhiều
tướng soái mang dã tâm cảm nhận được mình rất nhỏ bé.
Một nguyên nhân khác chính là Lục Thất phải làm sáng sự tồn tại của bản
thân, làm cho quân đội phải càng sùng kính và hướng về mình, tình hình
của Chu Hoàng đế đối với hắn mà nói chính là một tấm gương sáng, bởi vì nguyên nhân sức khỏe, Chu Hoàng đế không dám đi ra ngoài, nếu xuất hiện ở trước mặt quân đội với bộ mặt suy yếu vậy sẽ tạo thành hậu quả không
tốt.
Chiến báo đưa đến trong tay Lục Thất, Lục Thất sau khi nhìn, nhấc bút viết một lệnh đặc xá:
- Bộ tộc Vũ Văn thị, được thả về Tín Châu làm thường dân, không được
không có tội mà phán có tội, tới Tín Châu đúng theo nhân khẩu nhận đất,
được cầu công danh.