Sau khi ngồi xuống, thái giám dâng trà lên, Trương Vĩnh Đức cầm chén uống một ngụm, nâng chén nói:
- Lúc Lâm Chi Hòa gặp ta, từng đề cử qua Lục đại nhân, khi đó ta không
có để tâm, bởi vì Lâm Chi Hòa ở Giang Nam thành tích không lớn.
- Đánh giá của thái úy, hậu bối không thể gật bừa, bởi vì thành tích
thâm nhập địch tâm, không thể dùng quân công trên chiến trường làm chuẩn mực đánh giá, thành tích của Lâm bá phụ ở Giang Nam, chính là giúp cho
nội đấu Đường quốc trở nên gay gắt, khiến quân lực và quốc lực Đường
quốc nhanh chóng suy kiệt, loại thành tích này, không hề thua kém mấy
chục vạn đại quân xuất kích.
Lục Thất bình thản phản bác.
Trương Vĩnh Đức khẽ nhíu mày, nói:
- Lời ngươi nói, cũng có đạo lý, chỉ là không tránh khỏi có chút thổi phồng.
- Hậu bối không cảm thấy thổi phồng, hậu bối có một dẫn chứng Hà Tây có thể ngôn giải, đại nhân có muốn nghe không?
Lục Thất bình thản nói.
- Ngươi nói đi.
Trương Vĩnh Đức bình thản nói.
- Sau khi hậu bối tiến thủ Hà Tây Cam Châu, liền dừng binh không tiến
nữa, hậu bối không có thừa thắng xông lên, mà phái ra một ngàn tướng sĩ
trà trộn vào Hạ quân, hậu bối kiên nhẫn chờ đợi hơn mười ngày, mười mấy
vạn Hạ quân nội bộ tự động sụp đổ, khiến hậu bối giành được mười mấy vạn Hạ quân quy hàng, đồng dạng đạo lý, Đại Chu có thể dễ dàng vượt sông
tiến thủ Giang Nam, nguyên nhân chính là nội bộ Đường quốc đã bị đủ loại mâu thuẫn làm cho tan rã sụp đổ, Đường quốc phát sinh mâu thuẫn, không
thể bỏ qua công lao của các Đại Chu chi thần nhiều năm tiềm phục, chỉ là thành tích tiềm phục, là đấu trí vô hình, không được tướng sĩ huyết
chiến công nhận, giống như cổ nhân Liêm Pha, không thể lý giải thừa nhận thành tích của Lạn Tương Như.
Lục Thất bình thản đưa ra ví dụ.
Trương Vĩnh Đức nhíu mày im lặng, một lúc sau, nói:
- Phương pháp làm tan vỡ mười mấy vạn địch quân của người, đúng là rất cao minh, có thể gọi là kì tích quân sự.
- Hậu bối không cảm thấy là kì tích, mà là chuyện tất yếu, hậu bối ở Tây bộ, ngay từ lúc bắt đầu đã rải tin Phật quang chuyển thế, cho nên người Hà Tây trong lòng đều sợ hậu bối, đồng dạng đạo lý, mai phục của Đại
Chu, ở Giang Nam liên tục tung tin đồn Đại Chu cường thế vô địch, khiến
cho Đường quốc lòng người hoang mang, hậu bối khi còn ở Giang Nam, cũng
từng cảm thấy quân lực Đại Chu không gì địch nổi.
- Ngươi nói từng cảm thấy quân lực Đại Chu không gì địch nổi, hiện giờ cảm thấy quân lực Đại Chu rất yếu sao?
Lục Thất lắc đầu, nói:
- Quân lực Đại Chu đúng là rất mạnh, nhưng so với quân Hưng Hóa hậu bối
từng tòng, chỉ có thể nói là thế lực ngang nhau, nhưng quân lực mạnh
nhất của Đường quốc, trên thực tế là tám vạn quân Võ Xương mà Lâm Nhân
Triệu đại nhân từng thống soái qua, Đường quốc yếu nhất là kinh quân,
còn Chu quốc mạnh nhất, có lẽ là cấm quân.
Trương Vĩnh Đức nhíu mày, nói:
- Lâm Nhân Triệu, hắn đúng là một viên hổ tướng.
- Lâm Nhân Triệu đại nhân trị quân, có thể nói là không hề thua kém
Triệu Khuông Dẫn đại nhân, chỉ có điều quá mức ngu trung, nhiều lần chạm vào vảy ngược (rồng có vảy ngược, động vào tất nổi giận), không muốn bo bo giữ mình.
Lục Thất nuối tiếc nói.
Trương Vĩnh Đức im lặng, nâng chén uống một ngụm trà, nhìn trà trong chén, bình thản nói:
- Lục đại nhân có Hà Tây tự trị, xem ra là hùng tâm không nhỏ.
- Hậu bối có Hà Tây tự trị, chủ yếu là vì Hà Tây có thể chân chính quy
thuận Đại Chu, nhân khẩu Hà Tây bây giờ, chín phần đều là Phiên tộc,
muốn Phiên tộc quy trị, biện pháp hữu hiệu nhất chính là lấy Phiên trị
Phiên, dùng tín ngưỡng và tập tục Phiên tộc tôn kính khiến họ quy thuận, thứ hai là dùng thanh minh trị chính, nếu để quan lại triều đình tiếp
quản Hà Tây, nhân tâm Hà Tây sẽ không thể quy thuận, quan lại triều đình đi rồi, chỉ biết thực hiện thủ đoạn trị chính của triều đình, kết quả
sẽ ép Phiên tộc Hà Tây làm phản.
Lục Thất bình thản giải thích.
- Nói như vậy, ngươi không phải muốn Hà Tây tự trị lâu dài, chỉ cần
Phiên tộc quy thuận Đại Chu, sẽ giao lại cho triều đình tiếp quản.
Trương Vĩnh Đức bình thản nói.
- Cũng có thể nói như vậy, bệ hạ từng hỏi qua hậu bối có phải muốn nói
noi gương Trương Nghị Triều hay không, hậu bối trả lời nói, nếu Đại Chu
mãi mãi thái bình, hậu bối chính là Trương Nghị Triều, lý do là hậu bối
không muốn làm An Lộc Sơn thứ hai.
Lục Thất trả lời thẳng thắn.
Trương Vĩnh Đức nghe xong nhíu mày im lặng, những lời to gan lớn mật của Lục Thất, khiến hắn có một loại cảm giác phức tạp không thể nói ra, hắn năm xưa, tuyệt đối không dám nói ra những lời này, nhưng hắn hiểu, Lục
Thiên Phong dám nghịch ngôn như vậy, một là nắm trong tay đại quân Hà
Tây độc lập, hoàn toàn không chịu sự ảnh hưởng của triều đình Chu quốc,
hai là Chu quốc bây giờ nội bộ trông có vẻ bình lặng, kì thực nguy cơ
trùng trùng, ba là Hà Tây là Phiên địa, đối với triều đình Chu quốc mà
nói chính là không quan tâm, chẳng khác gì Phủ Châu Chiết thị, cho nên
Lục Thiên Phong mới càn rỡ dám nói.
Noãn đình nhất thời yên lặng, giống như rơi vào chuyện không hợp nửa câu cũng nhiều, một lúc lâu sau, Triệu Phổ mới ho khan một tiếng, mỉm cười
nói:
- Lục đại nhân có lẽ vẫn chưa biết, Trương thái túy vâng mệnh triều đình, hiện đã là điện tiền đô kiểm điểm.
Lục Thất nghe xong vẻ mặt bất ngờ nhìn sang Trương Vĩnh Đức, Chu hoàng
đế gọi Trương Vĩnh Đức trở về Phủ Khai Phong, làm thống soái tối cao của cấm quân, chuyện này trước đây hắn từng nghe nói, còn tưởng Chu hoàng
đế muốn dùng Hàn Thông kia.
- Hóa ra thái úy đại nhân nhậm chức điện tiền đô kiểm điểm, hậu bối chúc mừng.
Lục Thất khởi lễ xã giao.
- Chức điện tiền đô kiểm điểm là tín nhiệm của bệ hạ, ta cần phải tận tâm.
Trương Vĩnh Đức bình thản trả lời.
- Lục đại nhân rất bất ngờ phải không.
Triệu Phổ mỉm cười nói.
Lục Thất gật đầu, nói:
- Đúng là rất bất ngờ, ta vốn tưởng bệ hạ sẽ dùng Hàn Thông đại nhân.
Triệu Phổ ngẩn ra, nói:
- Sao đại nhân lại nghĩ như vậy?
- À, mấy ngày trước ta ra đường, từng nhìn thấy một số quân tướng đi
qua, thuận miệng hỏi thăm tùy tùng bên cạnh, tùy tùng nói đó là Hàn
Thông Hầu gia, nói ngoại thành Khai Phong phủ, chính là Hàn Thông Hầu
gia đốc tạo, cũng kể rất nhiều sự tích về Hàn Thông Hầu gia, ta nghe
xong, cảm thấy Hàn Thông Hầu gia có thể đến Khai Phong phủ, hẳn là bệ hạ muốn trọng dụng.
Lục Thất trả lời.
Triệu Phổ gật đầu, Lục Thất lại mỉm cười nói:
- Triệu đại nhân đừng có nghĩ nhiều, ta mấy hôm nay không có tiến kiến bệ hạ, chỉ là tùy tâm nói một câu.
Triệu Phổ cười, nói:
- Ta không có nghĩ nhiều, Hàn Hầu gia hiện đã là đô chỉ huy sứ của bộ quân ti, đúng là được bệ hạ trọng dụng.
Lục Thất à khẽ một tiếng gật gật đầu, nâng chén uống một ngụm trà, sau
đó chuyển sang cùng Triệu Phổ, Trương Vĩnh Đức tán gẫu vấn đề quân sự
Chu quốc trước kia từng phát sinh qua, ba người rõ ràng tùy ý, thái độ
Trương Vĩnh Đức đối với Lục Thất, không còn cao ngạo như lúc ban đầu,
Lục Thiên Phong mặc dù trẻ tuổi, nhưng cường thế mới là căn bản quyết
định cao thấp.
Khoảng hơn nửa canh giờ, đột nhiên có thái giám đến truyền khẩu dụ của
thái hậu, vời Lục Thất tiến kiến, Lục Thất đứng dậy cáo từ rời đi.
- Vị Lục đại nhân này, nói chuyện khó tránh có phần tùy tiện.
- Tùy tiện cũng có cái hay của tùy tiện, so với thâm trầm dối trá, có
thể khiến người ta có cảm giác tín nhiệm, đều biết hắn là nghịch thân,
chi bằng nghịch một cách thẳng thắn, là vì dương mưu.
Trương Vĩnh Đức bình thản nói.
Triệu Phổ ngẩn ra, nói:
- Vương gia nói vậy, hẳn là cũng xem trọng hắn.
- Sự thật bao giờ cũng tốt hơn những lời hùng biện, hắn tiến thủ Hà Tây Bắc Đình, chắc chắn không thể coi thường.
Trương Vĩnh Đức giọng điệu tự giễu nói.
Từ Minh Cung, Lục Thất là lần thứ ba đến đây, nhưng lần này bước vào,
lại khiến hắn có chút bất ngờ, trong cung so với lần trước, có thêm rất
nhiều nữ nhân, hắn còn tưởng mình đã lạc vào Nữ Nhi Quốc.
Thái hậu Đại Chu ngồi giữa, hai bên trái phải chen chúc mười mấy vị nữ
nhân váy hoa, ngồi gần thái hậu nhất, chính là hoàng hậu và quý phi Đại
Chu, cảnh tượng vô cùng long trọng.
Lục Thất liếc qua một cái, kính cẩn cúi đầu đi vào trong sảnh, quỳ xuống dưới đất khấu đầu nói:
- Thần Lục Thiên Phong khấu thỉnh thái hậu phúc an, chúc thái hậu tuế tuế thọ tỷ Nam Sơn.
- Lục Thiên Phong, lần trước lão thân đem Hương Hà gả cho ngươi, không
ngờ gần đây hoàng đế nói, Vũ Vi cùng ngươi cũng có tri tâm, ngươi có
muốn cùng Vũ Vi kết lương duyên không?
Lục Thất lập tức quỳ xuống, cung kính nói:
- Hồi bẩm thái hậu, thần nguyện cùng Vũ Vi công chúa điện hạ kết thành
lương duyên, thần có thể cưới được hai vị công chúa điện hạ, là vinh
hạnh của thần, là vinh quang cực lớn của Lục thị.
Trong cung một mảng yên tĩnh, tất cả nữ nhân và thái giám không dám thở
mạnh, những ánh mắt hoảng hốt nhìn về phía Lục Thiên Phong, tất cả mọi
người đều hiểu, ý thái hậu là muốn đổi thành Vũ Vi công chúa gả cho Lục
Thiên Phong, nhưng Lục Thiên Phong lại trực tiếp nói thành cưới hai vị
công chúa, công chúa hoàng tộc là địa vị tôn quý, làm gì có hai người
cùng gả cho một chồng, công chúa cùng gả một chồng cũng có tiền lệ,
nhưng gần như đều là nhân duyên tái giá.
Lục Thiên Phong to gan dám nói, có thể nói là tội lớn coi rẻ hoàng tộc,
chuyện này liên quan đến thể diện hoàng tộc, cũng liên quan đến quy củ
tông tộc, bình thường mà nói, thái hậu nên phản bác cuồng ngạo của Lục
Thiên Phong, giữ gìn tôn nghiêm hoàng tộc.
Một lúc lâu sau, thái hậu mới ôn hòa nói:
- Ngươi nếu không muốn chặt đứt nhân duyên với Hương Hà, sau này phải đối xử thật tốt với tỷ muội họ.
- Thần tạ thái hậu thành toàn, thần xin thề, nguyện cùng hai vị công chúa cả đời tương kính nha tân, không rời nửa bước.
Lục Thất cung kính trả lời, đưa ra lời hứa.
- Vũ Vi, Hương Hà, hai con quỳ xuống bên cạnh Lục Thiên Phong.
Thái hậu phân phó nói.
Từ phía sau ghế nhạn hành, đi ra hai vị công chúa, tiến vào trong sảnh
trái phải quỳ xuống bên cạnh Lục Thiên Phong, thái hậu ôn hòa nói:
- Lão thân hôm nay làm chủ cho các con, Vĩ Vi phong làm Quắc quốc công
chúa, Hương Hà phong làm Thạch quốc công chúa, cùng kết lương duyên với
Lục Thiên Phong, các con khấu đầu đi.
Một thái giám đi đến, hướng dẫn Lục Thiên Phong và hai vị công chúa,
khấu đầu với thái hậu, với hoàng hậu và với sinh mẫu của hai vị công
chúa.