Sáng sớm, Lục Thất ở trong sân sinh long hoạt hổ tu luyện võ đạo cương mãnh, hắn diễn luyện vẫn là phục hổ quyền pháp tổ truyền, nhưng theo tiên
thiên công cảnh giới của hắn không ngừng tằng lên, võ đạo cũng dần dần
bước vào cảnh giớ vô chiêu tùy tâm sở vi, giác quan thứ sáu của hắn vô
cùng nhạy bén, vượt xa động tác cơ thể, cho nên những lúc gặp phải kẻ
thù, hắn thường là người trực tiếp công kích áp chế đối phương trước.
Lục Thất thu lại chiêu thức, từ miệng phun ra một đường bạch khí dài năm thước, đó là sau một phen diễn luyện, cương dương chân khí trong người
rối loạn, ra ngoài gặp phải khí lạnh kết thành sương khí, sương khí này
có lực sát thương nhất định, phun lên thân người, không thua gì bị một
đấm đánh trúng, đương nhiên, lực sát thương không mạnh bằng nắm đấm của
Lục Thất.
- Thiên Phong.
Trước cửa chính phòng, truyền đến một giọng nói mềm mại.
Lục Thất xoay người mỉm cười nhìn sang, thấy Chiết Hương Nguyệt một thân quần áo trắng muốt, yêu kiều đứng trên bậc cửa, có chút ngượng ngùng
nhìn hắn, hắn sải bước đi tới, giơ tay ôm lấy thân thể mềm mại của Chiết Hương Nguyệt, cùng nhau trở về phòng.
Chiết Hương Nguyệt là tới gọi hắn ăn cơm, bây giờ đã là hai ngày sau khi cùng Chiết Hương Nguyệt viên phòng, sau một lần cá nước chi hoan, thiếu nữ có dã tính thảo nguyên này, đã biến thành thiếu phụ nhu mì, cùng
Tiểu Điệp, ôn nhu ở bên cạnh Lục Thất.
Dùng cơm xong, Tiểu Điệp và Chiết Hương Nguyệt ngồi xe, rời khỏi nhà đi
mua một số vật dụng chuẩn bị đón tết, chủ yếu là vật dụng tế tổ, đợi
thực sự đến tết, Lục Thất sẽ cùng thuộc hạ tướng sĩ đến Tây Phong Lầu
đón năm mới, sau đó rời khỏi Khai Phong phủ, cùng tướng sĩ đóng tại
huyện vực gần Khai Phong phủ tụ tập một phen, bởi vì hai ngàn tướng sĩ
Hà Tây hộ tống hàng hóa, vẫn chưa trở lại.
Hai vị ái thê đi rồi, Lục Thất một mình ngồi bên bàn trà, dùng văn phòng tứ bảo bắt đầu nghuệch nghuệch vẽ vẽ, suy nghĩ về khả năng phát sinh
biến hóa quân sự, bởi vì cái gọi là kẻ không biết thì không sợ, Lục Thất vốn dĩ xem nhẹ thế lực Triệu Khuông Dẫn, nhưng từ sau khi tham dự hôn
lễ của Thạch Trung Phi, hắn mới biết, phu nhân của Triệu Đức Phương họ
Tiêu, nhạc phụ tên Tiêu Kế Huân.
Tiêu Kế Huân là ai, Lục Thất cũng biết, đó là Diên An quân Tiết Độ Sứ
trấn thủ Duyên Châu, tả võ vệ đại tướng quân, Binh bộ Thị lang, có thể
là nói là quân thần biên phòng có vai trò tương đương Vương Ngạn Thăng
nắm trong tay trọng binh.
Duyên Châu tiếp giáp Khánh Châu, Khánh Châu tiếp giáp Nguyên Châu, ở
Duyên Châu có hai vạn năm ngàn Chu quân, chủ yếu là để phòng ngự Hạ quốc Tuy Châu, Diêm Châu và Hạ Châu, Nguyên Châu và Khánh Châu là Bình Lương đô đốc phủ, chủ yếu phòng ngự Hạ quốc Linh Châu.
Lục Thất sau khi biết Tiêu Kế Huân là thân gia của Triệu Khuông Dẫn,
không khỏi giật mình, hắn cuối cùng đã hiểu, tại sao Triệu Khuông Dẫn
đối với tư thương Tây bộ lại có thể một tay che trời, thế lực Triệu thị ở Tây bộ, tất nhiên là vô cùng rộng lớn, sau khi Chu hoàng đế đoạt được
Hà Hoàng, phái Vương Ngạn Thăng dời trú mấy châu Lũng Tây, đồng thời cho người chưởng quản Bình Lương đô đốc phủ, trên thực tế, chính là phá
hoại quan hệ tương hỗ giữa Tiêu Kế Huân và Vương Ngạn Thăng.
Sau khi biết được tình hình Tây bộ, Lục Thất đã cho người đi truyền quân lệnh, dừng lệnh điều một vạn kỵ binh đến Tuy Châu, hắn không muốn Triệu Khuông Dẫn hành động trước, một vạn kị binh đến Tuy Châu, rất khả năng
sẽ khiến Triệu Khuông Dẫn nảy lòng tham, nếu Triệu Khuông Nghĩa tập kích quân lực đánh lén một vạn kị binh của Lục Thất, kết quả sẽ là Lục Thất
chỉ có thể cắn răng chịu thiệt, Lục Thất không thể xuất binh ra khỏi Hà
Tây báo thù, đại quân Hà Tây không được triều đình Chu quốc cho phép mà
xuất binh, đó chính là tạo phản.
Căn cứ tình hình trước mắt, quân lực Lũng Tây đô đốc của Vương Ngạn
Thăng, quân lực Diên Châu của Tiêu Kế Huân, cùng quân lực Phan Mỹ đóng ở Hán Trung, đều là quân lực thân Triệu, nếu trước đây Lục Thất xuất binh Hà Tây tạo phản, trên thực tế chính là cùng thế lực thân Triệu phát
sinh chiến tranh, có điều một khi hắn xuất binh Hà Tây tạo phản, chỉ e
toàn bộ quân lực thân Triệu sẽ áp dụng chiến lược nhượng bộ, để mặc Lục
Thất tiến về hướng Đông.
Mà Lục Thất tạo phản, tuyệt đối sẽ là thành toàn cho dã tâm Triệu thị,
Triệu thị có thể mượn cơ hội này khống chế và hợp chỉnh thêm nhiều quân
lực Chu quốc, Triệu thị bây giờ, đã rơi vào bị động, từng bước từng bước bị Chu hoàng đế dùng đế quyền đoạt mất thế lực, cho nên Chu hoàng đế sẽ không hi vọng Lục Thất tạo phản, Đại Chu một khi rơi vào loạn chiến,
thánh chỉ của Chu hoàng đế sẽ trở thành giấy lộn, tướng ở bên ngoài,
quân mệnh không cần phải theo.
Sau khi Lục Thất biết Tiêu Kế Huân là thế lực thân Triệu, không thể
không coi trọng biến cố quân sự của việc tấn công Thái Nguyên, chiến
lược trước đây của hắn là dụ cho quân Thái Nguyên tấn công Thạch Châu,
sau đó dùng một vạn kị binh đóng ở Tuy Châu phản công Thái Nguyên.
Mùa đông tiến thủ Thái Nguyên, nói là có thể tấn công bất ngờ, nhưng
loại ưu thế bất ngờ này không quá lớn, cùng lắm chỉ phong tỏa tin tức
được vài ngày, thậm chí Khai Phong phủ xuất quân lệnh xuống, chưa đến
hai ngày, đã bị Tấn Quốc Công ở Thái Nguyên biết được.
Tấn Quốc Công một khi biết được, chắc chắn sẽ xuống tay với người hàng
xóm Thạch Châu trước, sau đó quay sang giải quyết hai vạn quân Tây lộ do Lục Thất suất lĩnh, nếu Tấn Quốc Công đối phó quân lực Lục Thất trước,
Lục Thất sẽ không có gì lo ngại, đánh không lại thì có thể rút lui, chỉ
cần kiềm chế được quân lực Thái Nguyên, thì sẽ không tính hắn là hắn làm hỏng chiến sự.
Nhưng hiện tại sau lưng có đại quân Duyên Châu của Tiêu Kế Huân, hắn sẽ
phải cân nhắc làm thế nào để không rơi vào cạm vẫy tiền hậu giáp kích,
Tiêu Kế Huân nếu ở phía sau đâm hắn một đao, hai vạn đại quân của Lục
Thất chắc chắn sẽ không thoát khỏi hậu quả bị diệt, chỉ là Chu hoàng đế
trước khi đối phó được Triệu Khuông Dẫn, chắc chắn không dám vô cớ điều
động Tiêu Kế Huân, tiến thủ Thái Nguyên chiến sự này, trên thực tế có độ khó rất lớn.
Theo suy đoán của Lục Thất, nếu Tiêu Kế Huân thực sự ở sau lưng đâm hắn
một đao, thì phải cấu kết với Tấn Quốc Công trước, còn hai vạn quân lực
của hắn chỉ cần tiến vào Thấp Châu, chính là tiến vào cái bẫy bị phục
kích, đến lúc đó hắn tiến không thể chạy đến Ngân Châu, lùi sẽ bị đánh
lén, cho nên chỉ cần lĩnh quân tiến thủ Thái Nguyên, chính là không thể
chạy đến Thạch Châu trở thành Tây lộ quân, mà phải trực tiếp cùng quân
lực Phủ Khai Phong hội hợp, cho dù không cùng quân lực Phủ Khai Phong
hội hợp, cũng phải cách nhau không xa cùng tiến Thái Nguyên.
Lục Thất đặt bút lông trong tay xuống, lắc lắc đầu, hắn biết chiến lược
tiến thủ Thái Nguyên của Chu hoàng đế, rất có thể trở thành mồi lửa
khiến Triệu thị khởi binh, Lục Thất cảm thấy Chu hoàng đế có chút nóng
lòng, đối phó Triệu thị, biện pháp tốt nhất chính là nước ấm luộc ếch
từng bước từng bước tiến lên.
Nhưng Lục Thất cũng hiểu Chu hoàng đế tại sao vội vàng như vậy, nguyên
nhân thứ nhất là sức khỏe Chu hoàng đế không tốt, nguyên nhân thứ hai là Triệu Khuông Dẫn ở Giang Nam, còn hắn ở Hà Tây, thời gian càng kéo dài, càng dễ tọa đại, quân lực Hà Tây của Lục Thất không dễ nói, vì ở quá
xa, còn Triệu Khuông Dẫn ở Giang Nam đang mộ quân, một khi quân lực mở
rộng mở rộng đến bốn năm mươi vạn, hoàn toàn có thể vượt qua Đại Giang
Bắc thượng, tạo phản đoạt mất giang sơn Chu quốc.
Chu hoàng đế trên thực tế đã rơi vào lựa chọn khó khăn, càng kéo dài mối họa càng sâu, vội vàng giải quyết càng dễ ép Triệu thị tạo phản, Lục
Thất cũng hiểu Chu hoàng đế để hắn tiếp quản Hà Hoàng, kì thực mục đích
lớn nhất chính là kiềm chế Triệu thị, quân lực Hà Tây đóng ở Hội Châu,
Lan Châu và Hà Hoàng, đối với thực lực Triệu thị ở Tây bộ có uy hiếp rất lớn.
- Phủ đô đốc Lũng Tây.
Lục Thất nhíu mày tự nói, mấy châu Vương Ngạn Thăng đóng quân, đều là
những nơi bắt buộc phải đi qua nếu muốn từ Hà Hoàng tiến quân vào Ba
Thục, hiện giờ Chu quân tiến thủ Ba Thục chiến sự đang rơi vào thế giằng cò, mà Tấn quốc cũng áp dụng chiến lược quan sát.
- Đến lúc hạ Ngụy quốc rồi.
Lục Thất lại tự lẩm bẩm.
Sự tồn tại của Ngụy quốc, bây giờ đã trở thành trở ngại cho việc Tấn
quốc tiến quân Ba Thục, và đối phó quân lực Triệu Khuông Dẫn, Lục Thất
vẫn kì vọng Ngụy quốc có thể phát sinh nội loạn, nhưng đến hôm nay hắn
không còn nghĩ như vậy nữa, Đường quốc đã bị diệt, Tấn quốc nên sớm tiêu diệt Ngụy quốc.
Lục Thất đứng dậy đi ra khỏi phòng chính, đi qua sân rời khỏi Đông viện, tìm đến khu vườn bên trong phủ trạch, nơi vẫn còn in đậm cảnh tượng mùa đông, Lục Thất vốn dĩ định hít thở không khí cho đỡ buồn, không ngờ hắn vừa mới bước vào trạch viện, liền nhìn thấy trong sân có người, hắn khẽ giật mình nhẹ nhàng bước đến.
Chỉ thấy bên trong đình bát giác, chiếc bàn đá hình cây nấm đã bị hất
đổ, một nam nhân đang quỳ trong đình, Lục Thất chạy vội tới, một bước đã có mặt trong đình, nam tử nghe thấy động tĩnh vội thẳng lưng quay đầu
lại, vừa nhìn thấy Lục Thất, lập tức sợ hãi bò dậy.
Lục Thấy giơ tay tóm, cực nhanh nắm được một chỏm tóc của nam nhân kia,
nam nhân kia kêu lên một tiếng quái dị ngã ngửa ra sau, bịch một tiếng
nằm lăn trên đất, Lục Thất nhấc chân giẫm lên đầu nam nhân, nam nhân đó
giơ tay nắm lấy chân phải hắn, Lục Thất khẽ dùng lực, nam nhân ngao một
tiếng vội vàng buông tay.
- Không cần giẫm lên, tha mạng, đại gia tha mạng.
Nam nhân đau đớn van xin.
Lục Thất quay đầu nhìn vào trong đình, trên mặt đất có một hố tròn đường kính một thước, cái hố đó vốn là để cắm chân chống bàn đá, Lục Thất
nghiêng người nhìn, phát hiện trong hố vẫn còn một cái lỗ rất sâu đường
kính tám tấc, trong lỗ có một vật hình vuông.
- Trong đó có gì?
Lục Thất lạnh giọng hỏi.
- Đại gia, là một số báu vật, do Thuận Vương giấu, tiểu nhân trước đây là quản sự của Thuận Vương điện hạ.