Mặt trời đã lên cao, Lục Thất từ phủ đi tới Tây Phong lầu. Hôm nay Tây
Phong lầu khai trương, hắn đích thân tới quản lý một phen. Khách chủ yếu là mời Định Quốc Công phủ, Vệ Quốc Công phủ, còn có Kỷ Vương, ngoài ra cũng tặng thiếp tới những sĩ tộc có danh vọng của Khai Phong
phủ, còn có quan viên của Lễ bộ cũng đưa thiếp tới, nhưng có tới hay
không cũng không biết.
Khi Lục Thất tới, Vân Cẩm Đông và quan tướng thuộc hạ đã tới rồi, người
trong nhà đương nhiên là không cần mời mọc cái gì. Dương Hồng cũng
tới, cũng là phụ tá hai vị tiểu thư xử lý việc bếp núc và phục vụ. Chiết Hương Nguyệt và Thập tứ tiểu thư đều là chủ của Tây Phong lầu.
Tây Phong lầu quả thực là rất lớn. Nếu phân bố tốt, cũng đủ cho ba trăm
khách vào. Khi Lục Thất vào, Dương Hồng đang dạy dỗ mười lăm tên tiểu
nhị, vừa thấy Lục Thất vào liền dừng lời nghênh đón. Lục Thất mỉm cười
khoát tay tỏ ý đi lên tầng hai Dạ Quang Các.
Tầng hai và tầng ba đều trải thảm. Một là thể hiện sự xa hoa. Hai là cố
gắng tránh vỡ ly dạ quang. Lục Thất muốn dùng sách lược câu khách bằng
ly dạ quang, tạo hình ảnh tôn quý cho Tây Phong lầu. Người mua nổi ly dạ quang không nhiều lắm, nhưng có thể dùng một chút, chắc chắn là
quý nhân quan lại sẽ tới rất nhiều.
Lục Thất ngồi chờ ở Dạ Quang Các, chờ đón khách. Lát sau, tiểu nhị tới
báo hai vị Dương lão gia của Định Quốc Công phủ đã tới, Lục Thất liền
xuống lầu nghênh tiếp, vừa gặp mặt có một vị quen đã từng làm chủ bán
Thanh Phong Cư, nên gặp mặt có chút khách khí. Hai vị huynh đệ họ hàng
của Dương nghiệp vào tửu lầu, cũng xem như tôn trọng Lục Thất, nhưng ít nhiều cũng đã bày tỏ thái độ ứng phó.
Lục Thất đương nhiên không thể tính toán so đo quá mức, có thể tới chính là đã nể mặt hắn rồi. Lát sau, Thạch Trung Phi và ba người thân của Vệ
Quốc Công phủ cũng đã tới. Lục Thất mỉm cười chào hỏi, ba người thân của Vệ Quốc Công phủ rất nhiệt tình, cung kính chào chúc mừng.
Tiếp theo, những người có danh vọng ở Khai Phong phủ cũng lục đục tới, nếu đã được mời mà từ chối là thất lễ. Dù không muốn liên quan gì
với Lục Thiên Phong, nhưng bọn họ cũng cần phải dĩ hòa vi quý. Hơn nữa Lục Thiên Phong cũng mời rất nhiều người có tới cũng không trách được
ai.
Người càng ngày càng nhiều, Tây Phong lầu đã dần náo nhiệt, các tiểu nhị lần lượt dâng trà, bên nào gọi thì tới. Các khách quan cũng quen biết
cười nói vui vẻ, rất nhiều người có cảm hứng với Lương Châu Từ. Người
đã từng tới Thanh Phong Cư đều nhận ra nét chữ của Lục Thiên Phong.
Lục Thất luôn đứng trước lầu đón khách. Hắn chủ yếu là đang chờ Kỷ
Vương, Lễ bộ quan viên tới hay không cũng không quan trọng, bỗng có một đoàn người mặc áo dài đi tới, Lục Thất nhìn chăm chú, hắn nhận ra đó là đoàn cống sinh có công danh.
Chu quốc dù rằng thượng võ, nhưng cũng chú trọng tới bồi dưỡng văn nhân. Cho nên, địa vị của người đọc sách rất cao. Gọi là cống sinh, chính là
từ tú tài thi vào cống viện đọc sách. Nếu có thể từ cống viện giành
được danh tốt, thì có thể trở thành cử nhân, thậm chí là tiến sỹ. Hay
nói trắng ra, cống viện chính là một học phủ đào tạo văn nhân đạt
được tư cách làm quan.
Lục Thất thấy 11 cống sinh tới gần đó, hắn liền mỉm cười hành lễ:
- Các vị tới thăm.
Các cống sinh nhìn Lục Thất, người đứng đầu hành lễ nói:
- Dám hỏi là Lục đại tướng quân?
- Vâng, các vị có việc sao?
Lục Thất mỉm cười đáp.
Chàng thanh niên đó nghiêm nghị cúi đầu, nói thẳng:
- Học sinh Cố Nhất Minh, chúng học sinh nghe nói đại tướng quân đã thu hồi được Hà Tây và Bắc Đình đều thấy ngưỡng mộ vô cùng.
Lục Thất nhíu mày, lạnh nhạt nói:
- Lời ngươi nói có chút hiểu lầm rồi, Hà Tây và Bắc Đình vốn không phải là lãnh thổ của Đại Chu, sao lại nói là thu hồi?
Các cống sinh ngạc nhiên, Cố Nhất Minh nói:
- Đại tướng quân, từ xưa Hà Tây và Bắc Đình chính là thuộc bản đồ của triều đình Trung Nguyên.
- Vậy ngươi có lẽ đã sống ở thời cổ đại sao? Hiện giờ là thiên hạ của
Đại Chu. Ngươi nói thu hồi cũng tự cho mình là thần của triều Đường,
nói năng không cẩn thận như vậy nếu để người có tâm nghe được sẽ vu cho
người muốn phản Chu phục Đường.
Lục Thất bình thản nói, ý nói cũng sắc bén mà đầy sát khí.
11 cống sinh sắc mặt tái mét, kỳ thực họ tới căn bản không phải là vì cổ động Lục Thất, mà là bọn họ trong lúc cùng đàm luận, cảm thấy Lục
Thiên Phong thân là võ thần quan trọng của triều đình, không nên làm
thương nghiệp. Tiếp đến là lên án việc Hà Tây tự trị của Lục Thiên
Phong, do đó đầu óc nóng nảy chạy tới nói chuyện với Lục Thiên Phong.
Chuyện Lục Thiên Phong tự trị Hà Tây và Bắc Đình kỳ thực ở cống viện sớm đã lên án rồi. Trong tiềm thức của cống sinh của cống viện chính là có
sự căm phẫn về Hà Tây tự trị. Các cống sinh đều là quan mầm chờ được dùng, bức thiết nhất chính là có thể nắm được cơ hội chuyển chính,
quản chi Hà Tây rất khổ, cũng còn tốt hơn những ngày nung nấu ở cống
viện. Làm quan rồi, quản chi chỉ là chức quan cửu phẩm, cũng có thể bước vào con đường quan chức rồi. Rất nhiều người xuất thân bạch đinh, càng
khát vọng có thể trở thành người nhà quan lại.
Sở dĩ Lục Thất đánh đòn cảnh cáo đám cống sinh, một là việc chiếm đóng
hoặc thu hồi Hà Tây là hai khái niệm. Nếu hắn thừa nhận là thu hồi,
vậy thì việc hắn tự trị Hà Tây càng khiến cho người ta lên án.
Hai là dựa trên vẻ mặt và hành vi của nhóm cống sinh, hắn có thể
cảm thấy người tới không thiện chí, nếu là tới nịnh nọt hắn, thường thấy nhất là kính cẩn chờ đợi. Còn những cống sinh này lại nghiêm nghị, có
vẻ rất căng thẳng.
Ba là Lục Thất không mời các cống sinh. Trong trường hợp không mời mà
tới sẽ gây ảnh hưởng mặt trái tới mục đích của Lục Thất đối với quan
khách tới. Ngoài ra, Lục Thất cũng không muốn liên quan gì tới loại cống sinh này. Hắn biết những người đọc sách này phần lớn là kiến thức không được bản chất của quyền đấu, chỉ biết dựa vào sự việc bên ngoài mà phán đoán thị phi, là đám tiên phong dễ bị dư luận lợi dụng.
Thấy các cống sinh không dám nói chuyện, Lục Thất lại bình thản nói:
- Các vị, quốc sự đều có một con đường riêng, các ngươi là cống sinh,
nên học cách làm thế nào mới có thể trị lý được địa phương, làm thế nào
có thể khiến cho dân an cư lạc nghiệp. Nếu các ngươi thực sự có lòng
hướng tới quốc sự mở mang bờ cõi, vậy thì có thể xếp bút nghiên
theo việc binh đao.
- Đại tướng quân, các học sinh cảm thấy đại tướng quân là võ tướng công thần mở mang bờ cõi, không nên làm chuyện thương nghiệp.
Cố Nhất Minh bị nhục lui về sau còn nói ra ý đồ tới.
Lục Thất nghe xong nhíu mày, nói:
- Ta hỏi ngươi, nếu ngươi làm một Huyện lệnh, ngươi làm thế nào để trị lý huyện thành?
- Nếu là Huyện lệnh, học sinh nên theo lẽ công bằng xử án, giáo hóa con dân, bảo vệ trị an một phương.
Cố Nhất Minh nghiêm nghị đáp.
- Ngươi nói như vậy, ta chỉ có thể nói ngươi là một tên quan tầm
thường. Thân là Huyện lệnh, nên làm nhất là tạo phúc dân sinh cho
huyện. Khả năng căn bản nhất là phải thông nông sự, hiểu thương cơ, vì
sinh kế của vạn dân mà lo lắng, còn chuyện xử án, theo lý nên do Huyện
úy đi phụ trách. Ngươi nói chỉ quản xử án, điều đó chứng minh ngươi căn
bản không thông trị chính, chỉ thích hợp làm một quan lại dạy học.
Lục Thất bình thản phản bác.
Cố Nhất Minh sắc mặt nhăn nhó, muốn nói lại mà không dám. Địa vị của y
và Lục Thiên Phong cách nhau quá lớn. Trên thực tế chức Lễ bộ Thượng thư của Lục Thiên Phong có quyền thị sát cống viện. Mặc dù không trực tiếp
quản lý, nhưng nếu Lục Thiên Phong buộc tội những cống sinh này. Những
cống sinh này rất khó cho đi làm quan, trừ phi những cống sinh này áp
đúng, cược là triều định sẽ trị tội Lục Thiên Phong. Những cống sinh này nói là khí phách thư sinh, không phải là không muốn dựa vào khí phách
thư sinh, thu hút sự chú ý của triều đình.
- Các vị, nếu đã đến rồi, có thể vào lầu ngồi một chút, hôm nay Tây Phong lầu khai trương, ta mời một ly.
Lục Thất mỉm cười nói.
Các cống sinh nhìn nhau, Cố Nhất Minh hành lễ nói:
- Các học sinh còn có việc, không quấy rầy đại tướng quân nữa.
- Ồ, các người đều có việc sao?
Lục Thất nhìn cống sinh khác, mỉm cười hỏi.
Cống sinh phía sau Cố Nhất Minh bị Lục Thất nhìn tới, ai nấy đều giống
như bị dao đâm, trong lòng sợ hãi, không biết nên làm thế nào mới tốt,
lại rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan.
- Đại tướng quân, học sinh đang muốn đi ăn cơm, vậy thì ở Tây Phong lầu đi.
Có một cống sinh trung niên đáp lễ, có chút lo sợ nói.
- Ồ, vậy thì mời vào đi.
Lục Thất mỉm cười đáp.
Cống sinh trung niên đó gật đầu nói:
- Tạ đại tướng quân.
Thấy cống sinh trung niên vội vàng bước vào Tây Phong lầu, rất nhanh lại có bốn cống sinh nữa phản bội, im lặng bước vào Tây Phong lầu. Cố Nhất
Minh nghiến răng lại nhìn, quay người bỏ đi, cũng có thêm 5 cống sinh
rất nghĩa khí bỏ đi theo.
Lục Thất thấy đám người Cố Nhất Minh bỏ đi rồi, suy nghĩ xem liệu có
người đứng sau hay không, nhưng ánh mắt của hắn đã nhanh chóng chuyển
sang bên trái, bởi vì cách bên trái khoảng 10m có một người trung niên
khoảng 40 tuổi đang đứng. Người trung niên đó dung mạo thanh nhã, ba sợi râu dài, mặc quan phục màu xanh nhạt, đang nhìn Lục Thất.
Vừa thấy Lục Thất nhìn lại, người trung niên đó liền bước tới, tới gần trước mặt Lục Thất, hành lễ cung kính nói:
- Chủ sự Lễ bộ Trương Kịp nhận lời mời tới gặp đại tướng quân.
Lục Thất mỉm cười, ôn tồn nói:
- Đa tạ Trương đại nhân tới thăm, Trương đại nhân mời vào trong.
Trương Kịp gật đầu thẳng người đi vào Tây Phong lầu. Lục Thất quay đầu
nhìn theo, hắn không quen Trương Kịp này, nhưng khẩu âm của Trương Kịp
rõ ràng là người phương nam. Đó là một hàng thần Đường quốc.