Đầu tháng bảy, Nhuận Châu Giang Nam, đại quân Chu quốc vây thành nhiều
tháng, dưới tình hình không có chút dấu hiệu nào, đột nhiên phát động
công thành vào khu vực Nam thành môn của thành Giang Ninh, Đường quân
thủ thành hoảng sợ ứng chiến.
Mấy tháng nay, Chu quân đều là bao vây không đánh, đều là áp dụng thủ
đoạn khuyên hàng, liên tục phái đi mười mấy sứ giả tiến vào Giang Ninh
khuyên hàng, nhưng Lý Quốc Chủ rất ngoan cố, nói cái gì cũng không chịu
đầu hàng, ngày ngày mong mỏi quân lực Tuyên Châu, có thể cùng quân lực
Tấn quốc liên hợp giúp hắn giải vây.
Lý Quốc Chủ thậm chí còn nói với các đại thần, Chu quân là cô quân đóng ở Giang Nam, không thể cầm cự lâu ngày, sở dĩ Chu quân bao vây không
đánh, là vì thành Giang Ninh phòng thủ kiên cố, Chu quân không muốn hao
binh tổn tướng, cho nên mới phải bao vây bên ngoài.
Các đại thần cho dù không lạc quan, cũng không dám phản bác suy nghĩ
ngây ngô của Lý Quốc Chủ, không thể cầm cự lâu ngày, vấn đề là lương
thực trong thành Giang Ninh càng không thể cầm cự, Chu quân vây thành
nhiều tháng, lương thực trong thành Giang Ninh đến cháo loãng cũng không thể duy trì, đã xuất hiện tình trạng có người chết đói, nạn cướp giật
trong thành càng lúc càng nhiều.
Nhưng rất nhiều lão thần Đường quốc thì lại cực độ ủng hộ Lý Quốc Chủ,
thi nhau xuất người xuất của ủng hộ thủ thành, mà Kinh quân thủ thành
cũng có rất nhiều đấu chí, nhất là tướng sĩ Tả Hữu Kiêu Kỵ vệ, thỉnh chiến ra thành môn trấn thủ, Lý Quốc Chủ cũng chỉ lên tường thành một
lần, sau đó một mực trốn trong hoàng cung, vừa tự cổ vũ tinh thần cho
mình, vừa khấu bái Phật tổ.
Thời gian vây thành, cũng phát sinh một số sự việc, Ngô thiếu khanh của
Thái Thường Tự, từng đề nghị Lý Quốc Chủ cho người phá vây chạy đến Tấn
quốc, bày tỏ nguyện ý quy hàng Tấn quốc, dùng biện pháp quy hàng thúc
đẩy Tấn quốc sớm xuất binh giải vây, kết quả, Ngô thiếu khanh bị giam
vào ngục, ngay đêm hôm đó bị độc chết trong ngục, nhưng nghe nói Lý Quốc Chủ không có hạ chỉ cưu sát, là uống độc tự sát.
Còn một sự việc không hợp quy tắc nữa, Lại bộ Thị lang Tiêu Tri Lễ đứng
trước quân thần thỉnh cầu, xin cho Tiêu phi dẫn theo Quận chúa đến phủ y ở, lý do là phu nhân của y đến thăm Tiêu phi nương nương, thấy sức khỏe Tiêu phi nương nương và Quận chúa rất suy yếu, cho nên thỉnh cầu chuyển vào trong phủ y ở, để phu nhân chăm sóc.
Lý Quốc Chủ nghe xong, chần chừ một lúc sau đó đáp ứng, trong cung đã
thiếu lương thực, Tiêu phi và con gái bị đói, hơn nữa Lý Quốc Chủ cũng
không dám mâu thuẫn với Tiêu thị trong thời điểm nguy hiểm như thế này,
trên thực tế, trước khi Chu quân vượt sông, Lý Quốc Chủ đã dự định cát
cứ Hấp Châu trước, sau đó đối phó Tiêu thị.
Bởi vì Chu quân chỉ vây thành chứ không đánh nhiều tháng, khiến phòng
ngự Giang Ninh dần dần đi vào lơi lỏng, cộng thêm ăn không đủ no, các
tướng sĩ không thể có tinh thần canh phòng nghiêm ngặt, Chu quân công
thành, chính là lặng lẽ đột phát.
Mười hai bộ thang mây gác lên thành hào, sau đó là sáu bộ thang mây gác
lên tường thành, mưa tên đầy trời đồng thời phiêu tán trên tường thành,
hơn mười bộ sào xa cao tới mười lăm thước, cũng được đẩy nhanh về phía
thành Giang Ninh, trên mỗi một sào xa đều có mười thần xạ thủ, không
ngừng bắn tên ngọn áp chế quân Đường trên tường thành.
Sáu nhóm Chu quân dũng mãnh tay cầm đao thuẫn, nhanh nhẹn trèo lên thang mây, Đường quân trên tường thành mặc dù buông lỏng cảnh giác, nhưng
phản ứng cũng rất nhanh, rất nhiều Đường quân anh dũng lao về phía tường thành, dùng thanh ngang ném xuống dưới, sáu nhóm Chu quân dùng thang
mây tấn công tường thành, có ba nhóm bị thanh ngang đập trúng, ngã lăn
xuống hào, nhưng Đường quân trên tường thành cũng không ngừng kêu thảm,
có cung tiễn thủ Đường quân cũng phản kích về phía sào xa.
(Sào xa hay còn được gọi là lâu xa, là một loại xe cổ đại dùng để quan
sát tình hình quân địch trên cao. Trên xe treo một vọng lâu giống như tổ chim.)
Trong Chu quân, Triệu Khuông Dẫn và Tào Vương trẻ tuổi vai kề vai quan
sát tình hình, thần sắc Tào Vương tràn đầy lo lắng, còn Triệu Khuông Dẫn thì bình thản như không, công thành hôm nay, có thể nói là do Tào Vương thúc giục nên mới phát sinh, bởi vì Chu quốc truyền đến tin tức chiến
thắng từ Tây bộ, nói Kỷ Vương sau khi tuyên phủ (tuyên phủ là triều đình phái đại thần đến một địa phương nào đó, truyền đạt mệnh lệnh hoàng đế
đồng thời an ủi nhân dân), Lục Thiên Phong không ngờ cũng tiến thủ Hà
Tây, tiếp đó triều đình điều đại quân Ba Thục tiến thủ Hà Hoàng.
Mặc dù Lục Thiên Phong tiến thủ Hà Tây, là triều đình điều động đại quân tiến thủ Hà Hoàng, nhưng Kỷ Vương mới là vương giả cao nhất tọa trấn
Tây bộ, cho nên chiến thắng của Hà Tây và Hà Hoàng, có thể tính là công
lao của Kỷ Vương, trước đây Tào Vương chưa từng để ý qua đệ đệ thiếu
niên này, nhưng thiên vị và trọng dụng của phụ hoàng, khiến Tào Vương
không thể khắc chế tâm lý lo sợ.
Suy nghĩ của Triệu Khuông Dẫn là muốn ép hàng Lý Quốc Chủ, cho nên chỉ
bao vây chứ không công thành, Lý Quốc Chủ mở thành đầu hàng, so với phá
thành bị bắt, là hai kết quả hoàn toàn khác nhau, Lý Quốc Chủ đầu hàng,
có nghĩa là Đường quốc đầu hàng, thần dân Đường quốc chỉ có thể tiếp
nhận quy phục Chu quốc, nhưng phá thành bị bắt, sẽ khiến cho lòng dân
Đường quốc không phục.
- Tiến lên.
Tào Vương kinh hỉ hét lớn, hắn cực hỉ mà hét, giữa các tướng sĩ đứng trang nghiêm trông lại càng nổi bật.
Quả thực có ba nhóm Chu quân đã lên được thành, đột phá một lỗ hổng ở
Nam tường thành, Chu quân leo thành vô cùng dũng mãnh, dưới sự hỗ trợ
của thần xạ thủ trên sào xa, Đường quân liên tục bại vong, bởi vì đột
phá công thành, phòng ngự của quân Đường lại tồn tại suy yếu, phân nửa
quân Đường đang ở trong trạng thái nghỉ ngơi, ăn không no đương nhiên
suy yếu.
Càng lúc càng nhiều Chu quân xông lên tường thành, có Đường quân anh
dũng bất khuất liều mạng phản kích, nhưng cũng có Đường quân sợ hãi bỏ
chạy, chân chính cùng Chu quân huyết chiến, phân nửa đều là Kiêu Kỵ vệ, còn Kim Ngô vệ bảo vệ Nam thành môn, phần lớn là e sợ.
Kim Ngô vệ đa số đều xuất thân từ thường dân kinh thành, ngày thường
cũng không cảm nhận được hoàng ân mênh mông gì đó, nếu so sánh Lý Quốc
Chủ với Lục Thiên Phong, Kim Ngô vệ cảm thấy Lục Thiên Phong tốt hơn
nhiều, bởi vì Lục Thiên Phong từng mang đến cho thường dân Giang Ninh
một khoảng thời gian giàu có.
Nửa giờ sau, Chu quân đánh vào Nam thành môn, hạ cầu treo xuống, Chu
quân ngoài thành giống như thủy triều tràn vào thành Giang Ninh, xông
qua ủng thành, chạy vào ngự nhai trong thành Giang Ninh, trực tiếp đánh
thẳng về phía hoàng cung, Chu quân không có người nào xông vào khu dân
cư, thể hiện Triệu Khuông Dẫn trị quân có phương pháp.
Chu quân bao vây hoàng cung, không có trực tiếp tấn công hoàng thành,
Triệu Khuông Dẫn vẫn muốn Lý Quốc Chủ chủ động đầu hàng, Chu quân cho sứ giả tiến vào hoàng cung Giang Ninh, bảo Lý Quốc Chủ rời khỏi hoàng cung hiến thư xin hàng và dâng quốc tỷ.
Lý Quốc Chủ như người mất hồn ngồi trong Bài Vân Điện, trong Bài Vân
Điện có rất nhiều đại thần văn võ, thành Giang Ninh cao lớn kiên cố, lại có thể bị Chu quân công phá dễ dàng, khổ sở kiên trì mấy tháng, ngày
đêm mong ngóng có thể khiến Chu quân hao tổn lui quân, nhưng hi vọng
trước sự thật thành phá, đã tàn khốc biến thành tuyệt vọng.
- Lấy bút.
Lý Quốc Chủ khàn giọng nói, bởi vì sứ giả Chu quốc nói, cho y cơ hội đầu hàng, sau này còn có thể nhận được phú quý, nếu để bị bắt, chỉ có thể
trở thành tù binh sống hết quãng đời còn lại.
Lý Quốc Chủ run tay, viết một lá thư nhận tội xin hàng rất có tài hoa,
cuối cùng ấn lên ngọc tỉ, sau đó làm theo những gì sứ giả Chu quốc nói,
để hở cánh tay, nâng thư hàng và ngọc tỷ, dẫn theo đại thần trong hoàng
cung, đi về phía cổng thành.
- Mời Tào Vương điện hạ tiếp nhận thư hàng.
Triệu Khuông Dẫn nghiêng người chắp tay nói.
- Haizz, Triệu thúc thúc mới là chủ soái tiến thủ Giang Nam, về lý nên là Triệu thúc thúc tiếp nhận thư hàng.
Tào Vương vội vàng nhường nói.
- Điện hạ là quân, thần sao có thể dám vượt qua, mời điện hạ nhận thư hàng.
Triệu Khuông Dẫn cung kính cự tuyệt.
Tào Vương do dự một chút, rồi mới khởi lễ nói:
- Thúc thúc nói như vậy, Hi Nhượng từ chối thì đúng là bất kính.
- Điện hạ mời.
Triệu Khuông Dẫn cung kính chắp tay nói.
Tào Vương gật đầu, sải bước đi về phía Lý Quốc Chủ, sau lưng có mười tùy tùng đi theo, đi đến trước mặt Lý Quốc Chủ, Tào Vương ngang nhiên nói:
- Bổn vương là Tào Vương của Đại Chu, ngươi có nguyện đầu hàng?
Lý Quốc Chủ vội vàng quỳ xuống, đoàn người phía sau cũng quỳ xuống theo, Lý Quốc Chủ nâng mâm gỗ, có chút chua xót cung kính nói:
- Thần nguyện hàng.
Tào Vương gật đầu tiến lên, giơ tay tiếp nhận thư hàng và quốc tỷ, sau đó nói:
- Hàng thần các ngươi, phục thiên uy Đại Chu ta, bổn vương sẽ dẫn các ngươi đi khấu kiến Đại Chu hoàng đế bệ hạ.
- Thần ngày đêm mong mỏi được khấu kiến Đại Chu bệ hạ.
Lý Quốc Chủ cung kính đáp, dùng lời nói và hành động ninh nọt.
Tào Vương thỏa mãn gật đầu, quay người trở lại bên cạnh Triệu Khuông Dẫn, mỉm cười nói:
- Thúc thúc, đám hàng thần này, để Hi Nhượng áp giải về Khai Phong phủ.
Triệu Khuông Dẫn đương nhiên hiểu Tào Vương là muốn khoe khoang chiến công, hắn đứng hành lễ cung kính nói:
- Làm phiền điện hạ rồi.
Tào Vương gật đầu, đột nhiên nói:
- Thúc thúc, gia quyến của Lục Thiên Phong, ta nghĩ cũng nên dẫn về Khai Phong phủ.
Triệu Khuông Dẫn nghe xong, lắc đầu nói:
- Chuyện đó không ổn, Lục Thiên Phong đã là thần của Đại Chu, nếu đi cùng đám hàng thần này, rất dễ bị người ngoài chỉ trích.
Tào Vương chau mày, Triệu Khuông Dẫn lại nói:
- Hơn nữa theo như thần được biết, người thân ruột thịt của Lục Thiên
Phong, sớm đã chạy khỏi Giang Ninh, những người sống trong phủ trạch
Giang Ninh bây giờ, chỉ là một số thiếp thị.
Tào Vương ngẩn ra, kinh ngạc nói:
- Gia quyến của Lục Thiên Phong, rời đi từ lúc nào?
- Từ khi Lục Thiên Phong chuyển đến Giang Bắc, Lục Thiên Phong đã dùng
kế lấy mận đổi đào, để gia quyến của hắn rời khỏi Giang Ninh, qua mười
mấy ngày, mới để cho người khác biết.
Triệu Khuông Dẫn trả lời.
Tào Vương gật đầu, đột nhiên lạnh giọng nói:
- Lục Thiên Phong này, đúng là hạng người giảo hoạt.
Ngày tiếp theo, Lý Quốc Chủ và Hoàng hậu cùng đại thần ngũ phẩm trở
lên và phu nhân, bị Tào Vương suất lĩnh năm ngàn quân lực, áp giải vượt
sông đến Khai Phong phủ, Đường quốc diệt vong.