Kỵ binh tranh phong ngoài cửa thành Nam kéo dài nửa canh giờ là kết
thúc, còn chiến sự trong nội thành thì vẫn đang diễn ra kịch liệt, tại
cửa nội thành giữa thành trì Nam thành môn và trung thành sau khi bị kỵ binh của Lục Thất bất ngờ tập kích chiếm lĩnh, cũng nổ ra phản
công.
Trung thành Võ Uy là trung tâm quyền lực của Hà Tây, quân phủ ở trung
thành vốn có một ngàn quân thủ vệ, quân phủ vệ giống như Vũ Lâm quân
của Hoàng đế, có địa vị cao, chỉ phụ trách bảo vệ quân phủ Đại soái
nhưng vì quân tình đến đột ngột khiến một ngàn quân phải xuất động. Khi chạy đến cửa nội thành trông thấy quân địch, vì thế đã xảy ra
cuộc huyết chiến kịch liệt. Sau khi Lục Thất có được tin đã lập tức đích thân đi trợ giúp cướp cửa nội thành.
Chiến tranh ngoài thành vừa kết thúc, tướng sĩ thủ vệ cửa thành Nam lập tức mở cửa thành Nam, kỵ binh đếm không xuể xông vào như nước lũ, tiếng vó ngựa chạy qua đường phố như sấm, giết vào trong thành, kết quả một ngàn thủ vệ dũng mãnh chỉ trong chốc lát đã biến thành những kẻ
yếu ớt, bị kỵ binh lao đến quơ múa trường đao, ngựa giẫm đao chém,
nhanh chóng bị đánh bại chạy tán loạn.
Đại quân xông vào Trung thành, Lục Thất cũng đích thân ngự mã ra trận
chạy vội vào quân phủ Võ Uy, kết quả nhìn thấy cảnh tưởng rất nhiều
quan viên Hạ quốc hoảng sợ chạy ra khỏi quân phủ. Bọn kỵ binh cũng ngự
mã mà đi, giết những người không chịu đầu hàng. Lục Thất thì tiến vào
quân phủ vơ vét của cải.
Một lúc sau, thành Võ Uy do bảy tòa thành nhỏ hợp thành đã hoàn
toàn bị đánh chiếm. Lục Thất lại truyền quân lệnh, lệnh cho một
vạn bốn ngàn kỵ binh nhanh chóng đi đến huyện Dân Cần nằm ở phía bắc
thành Võ Uy. Binh lính bao vây huyện thành Dân Cần, các tướng soái
lĩnh lệnh dời khỏi thành Võ Uy.
Lục Thất nóng lòng đi cướp huyện Dân Cần, một là huyện Dân Cần có ba
ngàn Hạ quân trấn thủ, không thể để ba ngàn Hạ quân chạy mất được. Hai
là không muốn để thành Võ Uy chịu thảm họa chiến tranh, hai vạn quân ở
trong thành đã rất khó khống chế quân kỷ, phải biết rằng ý chí chiến
đấu của quân Tây Bắc rất dũng mãnh, đã quen với việc bạo tàn cướp
bóc.
Sáu ngàn quân còn lại, hai ngàn quân bị bắt làm tù binh, bốn ngàn quân giới nghiêm thành Võ Uy, cho người hô to “Phàm là người ra khỏi
cửa đều giết, người nào không ra khỏi cửa chính là quy thuận Chiết
thị Đảng Hạng và Chu quốc”. Trong thành Võ Uy có hơn mười vạn nhân
khẩu, nhất thiết phải ngăn chặn khả năng dân chúng nổi loạn.
Một lúc sau khi hơn một nửa kỵ binh đi rồi, huynh muội Chiết thị cũng
dẫn theo một ngàn bộ binh chạy đến thành Võ Uy, trên đường bọn họ đã
đánh hạ được huyện Xương Tùng. Phòng thủ của huyện Xương Tùng rất sơ
sài, chỉ có hơn một ngàn quân Hạ đóng quân, hơn nữa sau khi thấy
khói lửa nổi lên, đã có tám trăm Hạ quân đi chi viện eo sông Cổ
Lãng, kết quả là bị thua sạch.
Một vạn bộ quân, Lục Thất chỉ cho năm ngàn tiến vào, năm ngàn còn
lại xuất phát đi huyện Dân Cần trợ chiến. Nếu ba ngàn Hạ quân của huyện Dân Cần không chịu đầu hàng, ngày mai sẽ công thành, Lục Thất cần có
thời gian chỉnh đốn thành Võ Uy.
Sau khi năm ngàn bộ quân tiến vào thành Võ Uy, Lục Thất bắt đầu thanh
trừ, hắn không chút kiêng nể trắng trợn tịch biên gia trạch của
quý tộc Đảng Hạng, chỉ đối với Tế Phong thị và Phòng Đương thị là
buông tha có điều kiện, ví dụ như tịch thu vũ lực và gia nô của hai
họ này. Quá trình tẩy trừ được tiến hành rất có trật tự, vì
lúc Lục Thất ở Hội Châu đã hiểu qua về tầng lớp quý tộc của thành Võ
Uy, cứ là người giàu có thì cơ bản đều là quý tộc Đảng Hạng, còn thương nhân và nhà giàu hạng trung hạ Lục Thất sẽ không đối phó.
Chấp hành tịch biên chủ yếu không phải là quan viên, mà là Khách
Ban. Sau khi Lục Thất cướp được Hội Châu đã đề bạt Khách Ban làm tham
quân hành dinh, tương đương với chức quan văn trong quân, tuy không lĩnh quân nhưng địa vị rất cao, phụ tá Lục Thất xử lý những chuyện quân vụ
vặt vãnh. Sau khi Khách Ban nhậm chức tham quân hành dinh đã làm việc rất xứng với chức vụ, Lục Thất rất hài lòng.
Có Khách Ban cầm đầu hơn mười vị quan viên phân công làm việc cho Lục
Thất, Lục Thất và huynh muội Chiết thị bắt đầu tuần tra nhà kho. Trước
mắt điều phải làm nhất chính là khao thưởng đại quân, rượu thịt nhất
định phải đưa đến các quân, tiếp theo cũng phải khao thưởng quân hưởng
đúng lúc, hơn nữa cần phải đối xử bình đẳng với hàng binh.
Trong khi đi tuần, Chiết Duy Trung hỏi:
- Huynh đệ lấy được Lương Châu rồi, sau này muốn làm thế nào?
- Tứ ca cho rằng đệ nên làm thế nào?
Lục Thất bình thản hỏi ngược lại.
- Lẽ nào đệ không muốn làm giống như Hội Châu?
Chiết Duy Trung nói.
- Sao? Tứ ca muốn đệ cát cứ Lương Châu ư?
Lục Thất cười nói.
- Cát cứ chưa chắc không thể, có eo sông Cổ Lãng là nơi hiểm yếu, huynh
đệ lại điều tới quân lực Hội Châu, hoàn toàn có thể hùng cứ Hà Tây.
Chiết Duy Trung nói.
Lục Thất lắc đầu nói:
- Không được, Hà Tây là nơi thuộc về Hạ quốc từ rất nhiều năm rồi, nếu
chúng ta cát cứ, chỉ có thể lâm vào cảnh loạn trong giặc ngoài.
- Huynh đệ, ta nhắc nhở đệ một câu, thành tựu hiện giờ của đệ không phải là công cao lấn chủ bình thường rồi, Hoàng đế Chu quốc chưa chắc đã
tha thứ cho đệ.
Chiết Duy Trung nói.
Lục Thất gật đầu nói:
- Đệ hiểu, cho nên đệ muốn để Tứ ca đi cát cứ.
- Ta đi cát cứ?
Chiết Duy Trung bất ngờ nói.
- Đúng vậy, vào cướp quân lực của Lương Châu, hơn phân nửa là quân
Ngân Châu, Tứ ca có thể trở thành Đô đốc Lương Châu, chấp chưởng quân lực trấn thủ Lương Châu, còn đệ sẽ dẫn bốn vạn quân đi Tây chinh.
Chúng ta nhất định phải nhanh chóng cướp lấy toàn bộ Hà Tây, bằng
không khi Hạ quốc phản công sẽ rất khó ứng phó.
Lục Thất nói.
Chiết Duy Trung gật đầu, Lục Thất lại nói:
- Trước kia đệ đã từng nói với Tứ ca, Hương Nguyệt là sự ràng buộc tín
nhiệm giữa đệ và Chiết thị, cho nên quân lực tây chinh sau này, lúc đệ
dời khỏi Tây Bắc trở về Khai Phong phủ sẽ giao cho Hương Nguyệt thống
soái. Tứ ca và Hương Nguyệt cùng ở lại nắm giữ trọng binh Hà Tây, đừng
phản Chu nhưng cũng đừng giao ra quân lực. Tình thế của Chu quốc hiện
giờ khiến Chu hoàng đế không dám đấu quyết liệt với Chiết thị.
Chiết Duy Trung gật đầu nói:
- Ta hiểu, đệ yên tâm đi, ta sẽ không tính kế với quân quyền của muội
muội đâu. Ta cũng hiểu, ta và muội muội tự cầm trọng binh Hà Tây, Hoàng
đế Chu quốc cũng không dám ở Khai Phong phủ mà đối phó với đệ.
Lục Thất nghe xong liền mỉm cười gật đầu nói:
- Tứ ca từng nói là hậu duệ của Lan Vương, sau này chắc chắn có thể trở thành Chiết Lan quận vương.
Chiết Duy Trung ngẩn người ra nói:
- Tổ tiên của ta là Chiết Lan Vương nhất mạch, Chiết Lan Vương từ trước kia rất lâu đã sinh sống ở Hà Tây này.
- Nếu sau này ta và Tứ ca cùng sở hữu Hà Tây, Tứ Ca có đồng ý không?
Lục Thất hỏi.
Chiết Duy Trung ngẩn người ra nói:
- Huynh đệ, Hà Tây này nên là của đệ, ta dù là nắm trọng binh cũng là cầm giữ quân lực của đệ.
Lục Thất cười nói:
- Nhưng đệ muốn cùng sở hữu Hà Tây với Tứ ca.
- Đệ đã nói như vậy, ta đương nhiên là nguyện ý, đệ yên tâm, ta lấy
danh nghĩa tổ tiên của Chiết thị ra để thề, tuyệt đối sẽ không nổi lòng
tham độc bá. Nếu vi phạm lời thề, bộ tộc Chiết thị sẽ diệt vong.
Chiết Duy Trung nghiêm nghị đáp lại.
Lục Thất nghiêm mặt gật đầu nói:
- Lục Thiên Phong ta cũng thề nếu sau này không dung Tứ ca, sẽ bị trời tru đất diệt.
- Được, huynh đệ tốt, quyết định như vậy đi.
Chiết Duy Trung sung sướng đáp lại. Chiết Hương Nguyệt ở bên cạnh cũng thản nhiên cười.
*****
Đêm đến, Lục Thất và Chiết Hương Nguyệt ở trong nội đường quân phủ được thắp đèn sáng ngời, đọc văn án của Hạ quốc cùng xem kết quả báo
cáo về công tác tịch biên tài sản của Khách Ban, không ngờ chỉ
thu hoạch so với Hội Châu nhiều hơn một chút. Nhưng Lục Thất hiểu, mặc
dù thành Võ Uy là thủ đô thứ hai của Hạ quốc nhưng vì sự xuống dốc của
con đường tơ lụa đã khiến cho việc buôn bán của thành Võ Uy không thể
phồn vinh, còn Hội Châu lại tư thương với Chu quốc.
Kho chứa thu hoạch của thành Võ Uy lại càng không bằng Hội Châu, thành
Võ Uy trên thực tế đã trở thành một tòa quân thành do quân nhân làm
chủ tiêu phí, mười vạn nhân khẩu, ngoài quý tộc, cơ bản đều ỷ lại
vào sự phục vụ của quân nhân mà sống. Nông nghiệp của Lương Châu không
phải quá phát đạt, người đang nắm quyền cũng không giỏi việc cai
quản Lương Châu.
Lục Thất xem xong thì lắc đầu, tình trạng của Hà Tây hiện giờ cát cứ
chính là đang tìm đường chết rồi, thương nghiệp tàn lụi, nông nghiệp
nợ thu, thu hoạch của chăn nuôi cũng không đủ. Nguyên nhân là mấy năm
liền Hạ quốc dụng binh khuếch trương đã tạo thành một Hà Tây sản xuất
cạn kiệt, dân chăn nuôi bị cướp đoạt quá độ, kết quả chỉ nghĩ là biết.
Lục Thất tính toán sơ lược một chút về hao tổn nuôi quân, kho chứa của Võ Uy có thể chống đỡ cho một ngàn quân lực trong vòng một tháng, tài lực có thể chèo chống quân hưởng và khao thưởng cho mười vạn quân
trong vòng nửa năm. Nếu lấy tài lực bổ khuyết cho sự thiếu hụt
của kho, mới có thể chống đỡ được bốn tháng. Sau bốn tháng đã sắp
vào đầu đông rồi, lúc đó vùng Hà Tây sẽ phải đối mặt với một cuộc
khảo nghiệm ác liệt, cho nên nhất định trong vòng bốn tháng phải tìm
được viện trợ từ bên ngoài để gắng gượng vượt qua mùa đông giá
rét.
- Bốn tháng, nếu trong vòng bốn tháng không thể có được sự trợ giúp của Tấn quốc, vậy phải làm thế nào?
Lục Thất trầm tư.
Hắn không thể trông mong vào Hội Châu có thể giúp Hà Tây, cũng không thể trông cậy vào Chu quốc được, vì một khi Chiết Duy Trung hình thành
thế nắm giữ trọng binh, Chu quốc sẽ không trợ giúp Hà Tây nuôi quân và
cứu dân. Hơn nữa, Chu quốc cũng vì chiến sự mà tài lực và lương thực
lâm vào tình trạng căng thẳng.
Trên thực tế, khi Lục Thất ở Thạch Châu, triều đình Chu quốc chỉ cấp
cho hai vạn quân hưởng, những thứ tiêu dùng khác đều dựa vào việc kinh
doanh của Lục Thất ở Thạch Châu chống đỡ. Mà hiện trạng của Thạch Châu
và Ngân Châu cũng khó có thể trợ giúp được Hà Tây.