Lục Thất kiên nhẫn chờ đợi ở Hảo Thủy Xuyên. Kế hoạch dẫn dụ lần này trên
thực tế rủi ro rất lớn, khả năng xay ra chuyện ngoài ý muốn là rất lớn,
hơn nữa một khi xảy ra thì rất có thể dẫn đến những tổn thất và thất bại không hề nhỏ.
Bước đầu tiên của kế hoạch dẫn dụ lần này chính là sự bán đứng của Tế
Phong Thị, kết quả là Tế Phong Thị không hề bán đứng hắn, như vậy là hắn đã thất bại. Bước thứ hai: sự báo động của quân đội ở Hội Châu. Đội
quân của hắn đã đi qua Lục Bàn Sơn và hai quân trại thì quân trại quân
Hạ đóng quân ở trấn Hoài Viễn sẽ đem chuyện này phải báo cáo lên trên,
còn nếu như chúng không làm như vậy thì coi như kế hoạch dẫn dụ lần này
thất bại.
Lục Thất biết rằng có hai vạn nghìn quân Hạ đóng quân ở Hội Châu thì có
một vạn kỵ binh và một vạn bộ binh. Kế hoạch của hắn chính lấy chính bản thân mình làm mồi dẫn dụ quân Hạ Hội Châu đuổi vào Lục Bàn Sơn. Nếu như không thể đấu lại được thì quân Hạ sẽ từ bỏ việc truy sát, vậy thì kế
hoạch dẫn dụ này sẽ thất bại. Tính đến thời điểm hiện tại, Lục Thất mới
chỉ biết được chuyện năm ngàn kỵ binh quân Hạ đã xuất hiện, còn những
chuyện khác thì hoàn toàn không hay biết.
Lục Thất đang đứng ở bờ của Hảo Thủy Xuyên, lúc này đây hắn hoàn toàn
không lo lắng đến sự an nguy của bản thân, vừa nhìn thấy chiến sự không
được thuận lợi thì hắn liền chạy đến Lục Bàn Sơn, vượt qua đó để quay về Nguyên Châu. Hiện tại hắn chỉ lo lắng cho một ngàn năm trăm kỵ binh,
hắn hi vọng rằng cái giá phải trả cho kế hoạch dẫn dụ lần này không quá
lớn.
Trong lúc Lục Thất chỉ biết chờ đợi thì đột nhiên vọng lại tiếng vó ngựa gấp gáp, Lục Thất quay lại nhìn, nhưng sau khi xác nhận được đám người
đó chính là mấy người Khách Ban thì mặt hắn chợt biến sắc, vội vàng hạ
lệnh:
- Lên ngựa!
Đám kỵ binh vừa lên được ngựa, thì tiếng kêu thất thanh từ xa vọng lại:
- Đại nhân, chạy mau, có mai phục!
Đó chính là tiếng của Khách Ban, đồng thời hắn cũng đã nhìn thấy một số
lượng lớn kỵ binh đang đuổi theo phía sau, nhưng hắn bình tĩnh khoát
tay, hùng hồn ra lệnh:
- Đi!
Năm trăm kỵ binh lập tức chạy về hướng nam, Lục Thất bình tĩnh đợi Khách Ban. Vừa mới đuổi kịp được Lục Thất, thì Khách Ban đã phẫn nộ la lên:
- Đại nhân, đúng là có mai phục, một huynh đệ của chúng ta đã phát hiện ra.
- Có bao nhiêu người?
Lục Thất vẫn giữ được bình tĩnh.
- Không rõ, khoảng mấy nghìn kỵ binh gì đó.
Khách Ban cắn răng trả lời.
- Không sao, cứ để cho bọn chúng đuổi theo chúng ta.
Lục Thất thoải mái lớn tiếng đáp lại, chủ yếu chính là để cho nhiều người nghe thấy, và mục đích cũng chỉ là muốn yên lòng quân.
- Đại nhân, là thuộc hạ đã làm không sai.
Khách Ban đột nhiên nói lời xin lỗi.
- Ta đã nói rồi, lần này dù có xảy ra chuyện gì, thì ta cũng sẽ không trách phạt ngươi.
Lục Thất khẽ cười trấn an.
Khách Ban nặng nề gật đầu, y cắn răng, thúc ngựa chạy nhanh hơn. Đối mặt với cảnh bị mấy nghìn kỵ binh truy đuổi nhưng hơn năm trăm kỵ binh của
Lục Thất vẫn bình tĩnh ngăn chặn quân địch. Từng người dương cung lên
nhằm thẳng về phía quân địch mà bắn, tuy rằng khoảng cách không được lý
tưởng ảnh hưởng đến lực sát thương, nhưng đội kỵ quân của Lục Thất cũng
đã gây ra những thương vong nhất định cho quân địch.
Trên đường chạy trốn, số mũi tên của kỵ quân đã hết rồi, truy binh phía
sau cũng bị hao tổn hơn hai nghìn, mà kỵ binh của Lục Thất cũng có gần
trăm người đã hi sinh. Nhìn thấy truy binh chỉ còn lại hơn hai nghìn
người, đột nhiên phía trước đột nhiên truyền đến tiếng vó ngựa gấp gáp,
khiến Lục Thất bất giác mỉm cười.
- Các huynh đệ, chuẩn bị phản công, đại quân của chúng ta đến rồi.
Lục Thất cao giọng hô vang.
Lục Thất vừa dứt lời, tâm trạng của kỵ binh liền vui vẻ lên, khác hẳn
với tâm trạng kinh sợ, lo lắng lúc trước, phía trước đúng là người mình
rồi.
Lục Thất đang thúc ngựa chạy nhanh lập tức quay đầu lại, hội hợp cùng
với mấy nghìn kỵ binh phía trước quay lại phản công. Lần này xuất chinh
hắn đã mang theo mã tấu, sẵn cây mã tấu trong tay, Lục Thất một mình một ngựa hiên ngang tiến về phía quân địch. Kỵ binh phía sau vừa nhìn thấy
đại nhân của mình đích thân ra nghênh tiếp, ai ai cũng vui mừng và cảm
động, khí thế của họ đột nhiên bùng phát, tinh thần quả cảm không sợ
chết dâng cao, họ thúc ngựa phi như bay, tay giơ cao cây mã tấu, hùng hổ xông lên với tiếng kêu gọi vang trời.
Truy binh của quân Hạ sau khi chứng kiến cảnh tượng này thì đột nhiên
trở nên hoảng loạn, trước đó quân Hạ vốn đã phải chịu những tổn thất
nặng nề, lại phải hành quân đường dài cho nên sức người sức ngựa đều đã
cạn kiệt.Thực ra trước lúc truy sát Lục Thất, bọn chúng đều đã rất mệt
mỏi chỉ có điều là quân Hạ vẫn chưa ý thức được tình trạng thực sự của
đội quân mình nên vừa nhìn thấy Lục Thất và đội kỵ binh của hắn, bọn
chúng bất chấp đuổi theo. Bây giờ lòng quân đang hoảng loạn cho nên
thống soái của quân Hạ chỉ còn cách hạ lệnh rút lui, chuyển hướng chạy
về phía huyện Hội Ninh.
Khi khoảng cách giữ địch và ta chỉ là khoảng 30- 40 m mà lại chuyển
hướng thì đúng là một quyết định ngu xuẩn, cách này còn không bằng cách
đối đầu trực tiếp với quân địch. Nhân lúc quân Hạ đột ngột chuyển hướng
Lục Thất chỉ huy kỵ binh truy kích, cả đội quân hùng hổ xông vào giữa
đội quân của quân Hạ, chiến mã chạy như điên, đao kiếm vung loạn xạ,
khiến cho từng cái đầu của quân địch thi nhau rời xuống. Kỵ binh của Lục Thất giống như một mũi tên khổng lồ đâm thẳng vào giữ đội hình quân
địch, khiến cho quân Hạ hoang mang tột đỉnh, có người thì chạy trốn có
người thì kiên trì phản công nhưng phần lớn là bỏ chạy.
Trận chiến này Lục Thất đã dựa vào tính áp đảo để tấn công quân địch,
khiến cho quân địch tan tác nhưng vẫn để gần ngàn kỵ binh của quân Hạ
chạy thoát. Sau trận chiến, Lục Thất lập tức chỉnh đốn quân ngũ, tập hợp tất cả những chiến mã có thể sử dụng, sau khi chỉnh lý thì đội bộ binh
cũng đã đến. Tính đến thời điểm hiện tại thì Lục Thất có được sáu ngàn
kỵ binh, xong xuôi hắn cho mọi người quay về nghỉ ngơi.
Trong lúc nghỉ ngơi, Lục Thất tra vấn mấy vị quân tướng của quân Hạ và
biết được rằng lần mai phục ở Hảo Thủy Xuyên chỉ có năm ngàn kỵ binh.
Sau khi Lục Thất biết được thì hắn lập tức hạ lệnh sai sáu ngàn kỵ binh
đi về hướng nam thu thập ngựa chiến, binh khí đồng thời đem bầy dê trở
về.
Tiếp tục thẩm vấn tù binh, hắn lại biết thêm được vài thông tin hữu ích. Lần mai phục lần này, quân Hạ chính là chấp hành mệnh lệnh của triều
đình Hạ quốc, chúng không hề cấu kết với những người bán dê ở Hảo Thủy
Xuyên, điều này có nghĩa là những người bán dê hoàn toàn không hề hay
biết chuyện gần đó có năm ngàn kỵ binh mai phục.
Mặt khác, huyện Hội Ninh của Hội Châu chỉ có hai ngàn quân thủ thành,
còn hai ngàn quân kia thì được phân bố ở huyện Hải Nguyên. Huyện Hải
Nguyên tiếp giáp với Nguyên Châu, xưa kia vốn là thuộc Nguyên Châu, các
huyện Hải Nguyên, Tây Cát, Long Đức( vùng Hảo Thủy Xuyên), Ô Lan đều
trực thuộc Hội Châu, trong đó huyện Ô Lan nằm ở phía tây huyện Hội Ninh, tiếp giáp với Linh Châu.
Lục Thất lúc này lại rơi vào hoàn cảnh phải đưa ra chọn lựa. Thời Đường, Hội Châu chính là thuộc Quan Nội Đạo, phía tây Hội Châu chính là Lan
Châu, còn phía tây Lan Châu lại là Hà Hoàng Nhị Châu. Phía tây bắc của
Hội Châu tiếp giáp với Lương Châu. Tại khu vực Hội Châu có lưu vực sông
Hoàng Hà, sông Hoàng Hà lại chảy qua huyện Hội Ninh, hướng về phía bắc
chảy qua huyện Ô Lan vào Linh Châu, rồi lại từ phiá bắc của Linh Châu
chảy vào Khánh Hưng phủ thuộc khu vực kinh thành Hạ Quốc, chính vì vậy
Linh Châu chính là tấm bình phong, lá chắn của kinh thành Hạ quốc.
“Có nên chiếm lấy Hội Châu?” Lục Thất lúc này quả thực có chút bế tắc,
rất khó để đưa ra quyết định. Đây chính là một cơ hội để Lục Thất có thể tấn công Hạ quốc, một khi Hạ quốc mất đi Hội Châu thì chẳng khác gì bị
kẻ địch dùng dao đâm một nhát vào bụng. Hội Châu bị mất sẽ khiến cho
nguy cơ bị mất vùng đất Hà Hoàng của Hạ Quốc tăng cao.
Nhưng có được Hội Châu cũng khó mà giữ được nó bởi Hạ quốc nhất định sẽ
liều mạng phản công lại. Năm đó quân Chu tấn công Hội Châu nhưng sau khi đột kích Lương Châu lại bị quân Hạ đánh bại, nếu như Lục Thất chiếm
được Hội Châu thì làm sao hắn có thể chống lại được sự liều mình của
quân Hạ, nhất định hắn phải có được sự trợ giúp của quân đội Chu quốc.
Để có được sự giúp đỡ về quân lực của Chu quốc Lục Thất không thể chỉ
trông mong vào Vương Ngạn Thăng có thể tiến vào Hội Châu. Hơn nữa Lục
Thất không muốn để Vương Ngạn Thăng đem quân đi tấn công Hội Châu bởi vì Vương Ngạn Thăng là một mầm họa, một khi chiếm được Hội Châu rất có thể y sẽ sai quân đi cướp bóc. Vì sao Nguyên Châu lại tiêu điều xơ xác như
vậy, chuyện này có quan hệ mật thiết với y. Vương Ngạn Thăng chỉ biết
dùng binh nhưng lại không chịu bỏ chút sức lực của mình ra cống hiến.
Nếu muốn bảo vệ Hội Châu, chỉ có thể cầu viện Kinh Triệu phủ (Trường An) cách đây không xa. Kinh Triệu Phủ là nơi đóng quân của năm vạn cấm
quân, chủ yếu là trợ giúp Ba Thục và phòng ngự Hán Thủy, nếu như năm vạn cấm quân đến được Hội Châu thì chắc chắn sẽ giữ được Hội Châu, thậm chí là còn có thể tấn công cả Lan Châu, có được Lan Châu là lại có thể tấn
công được vùng đất Hà Hoàng.
“Tốt! cơ hội hiéem có, đầu tiên ta sẽ chiếm lấy Hội Châu. Nếu như Kinh
Triệu phủ không chịu đến tiếp viện thì ta sẽ rút quân.” Cuối cùng thì
Lục Thất cũng đưa ra được quyết định.
Một lát sau, Lục Thất tiến hành điểm binh khởi hành, trận chiến dẫn dụ
lần này hắn đã tiêu diệt được 90% kỵ binh quân Hạ, giúp hắn có trong tay một vạn kỵ binh. Sau khi hắn hạ lệnh ba nghìn kỵ hai người một ngựa áp
theo sau, còn hắn đích thân thống lĩnh bảy ngàn kỵ binh tiến thẳng về
huyện thành Hội Ninh, bộ binh thì hắn giao cho trọng trách giám sát tù
binh. Lần này vì Thạch Trung Phi cương quyết đòi tiên phong tấn công
huyện thành Hội Ninh, Lục Thất buộc phải đồng ý với y.
Bảy ngàn kỵ binh hành quân với một tốc độ bình thường, chủ yếu là sợ
ngựa bị thương. Ngày xưa việc tổ chức và thành lập đội kỵ binh là một
chuyện vô cùng khó khăn, cho nên có được kỵ binh thì đồng nghĩa với việc sức chiến đấu của đội quân là rất lớn, đặc biệt là khi tác chiến ở đồng bằng, chỉ cần có tính cơ động của kỵ binh là đủ để khiến cho bộ binh
rơi vào tình thế bị đánh, đương nhiên lúc công thành thì tác dụng của kỵ binh là không lớn.
Hoàng hôn chuẩn bị buông xuống cũng là lúc bảy ngàn kỵ binh đã đến được
huyện thành Hội Ninh. Lục Thất vẫn còn đang đắn đo xem có nên mạo hiểm
tấn công thành hay không thì đã nhìn thấy cửa thành đóng chặt, cầu treo
đã được kéo lên, trên thành quân Hạ đã bày binh bố trận sẵn sàng ứng
chiến, rõ ràng là bọn chúng đã nhận được tin tức từ trước.
Lục Thất đầu tiên là phái người tiến lên khuyên chúng đầu hàng, với mong muốn chiêu hàng quan viên thủ thành nhưng thứ mà hắn nhận được lại là
những mũi tên sắc nhọn. Người được phái đi khuyên đầu hàng đã bị trúng
tên, buộc phải quay về. Lục Thất vẫn bình tĩnh hạ lệnh cho quân lính
đóng trại nấu cơm, đồng thời sai người đi làm thang. Hôm nay hắn nhất
định phải chiếm được huyện thành Hộ Ninh.
Trời đã tối, ba ngàn kỵ binh một ngựa hai người cũng đã tới, Lục Thất
một lần nữa cử người đi chiêu hàng, kết quả cũng vẫn là những mũi tên
sức nhọn lúc trước. Trước tình hình đó, Lục Thất liền triệu tập tất cả
các chủ tướng, nói cho họ biết là đêm nay nhất định phải chiếm được
huyện thành Hội Ninh. Nhưng lại có quan tướng đưa ra ý kiến, cho rằng
ban đêm công thành thì không được thuận lợi, chi bằng sang sớm mai sẽ
tấn công thành.
Lục Thất vẫn kiên định với ý kiến của mình, hắn nói thẳng, thị lực của
hắn lúc ban đêm và ban ngày cũng không khác nhau, hắn có thể dùng cung
tên mở chỗ hổng cho các tướng sĩ công thành, các tướng sĩ nghe xong thì
không có ý kiến gì nữa.