Chỉ Vì Cố Chấp Yêu Em
Tính tình của Thi Vinh nói gió là gió, anh nói chờ Quả Quả nghỉ hè sẽ dẫn cả nhà trở về Dung thành, vậy khẳng định sẽ trở về. Mạnh
Nịnh lớn lên ở Dung thành, nơi đó là cố hương của cô, là nơi cô sinh ra
và lớn lên, là nơi có vô số điều tốt đẹp cô muốn nhớ lại, đồng thời, cũng là nơi tạo ra cuộc hôn nhân giữa cô và Thi Vinh.
Nghỉ hè đến rất nhanh, hơn nữa ở lúc Mạnh Nịnh không ngờ tới.
Từ lúc kết hôn, Mạnh Nịnh vẫn luôn không thích nghỉ, cô thà rằng mỗi ngày đúng tám giờ đi làm, người khác cầu ngày nghỉ còn không được, còn
trong mắt cô thì giống như mãnh thú. Bởi vì chỉ cần cô nghỉ, thì cho dù Thi Vinh đang bận, bận xem nhiều phương án đến mấy, anh cũng sẽ
bỏ mặc mọi thứ, chuyên tâm theo cô.
Mấy năm nay
nhà họ Thi đứng vững gót chân ở đế đô, nghiễm nhiên trở thành công
ty hàng đầu trong nước, đây đều là công lao của Thi Vinh. Anh là
người đàn ông có chỉ số thông minh cực cao, Mạnh Nịnh không hồi đáp
trên phương diện tình cảm, nhưng công việc làm cho anh nhận được
giải tỏa tốt nhất. Mỗi lần thâu tóm những công ty khác, hoặc là ăn
một bàn dài, Thi Vinh đều cảm thấy tích tụ trong lồng ngực trở thành
hư không. Anh nhiều tiền, địa vị cũng đủ cao, nhưng thứ anh muốn
lấy được vẫn không có hoàn toàn chiếm được.
Có điều, so với lúc còn trẻ, nay anh đã bớt phóng túng hơn nhiều. Ít nhất bây giờ không phải Mạnh Nịnh đang ở bên cạnh anh sao? Có thể danh chính ngôn thuận hôn môi cô, vuốt ve cô, tiếp cận cô, chỉ có
mình anh, vậy là được rồi. Về những thứ khác, còn nhiều thời gian,
anh thật sự có khả năng chờ đợi.
Tới kỳ nghỉ hè,
nhà ai về nhà nấy, làm việc ngoài giờ thì vẫn làm việc ngoài giờ,
trường học vốn có kế hoạch tuyển sinh, năm nay vừa lúc đến phiên Mạnh
Nịnh, chỉ cần Thi Vinh gọi một cú điện thoại thì cô sẽ không cần
đi, bởi vì bọn họ phải về quê.
Mạnh Nịnh đang thu
dọn ở văn phòng, tâm tình trầm trọng nói không nên lời. Cô ôm mấy
cuốn sách ra khỏi trường học, trường học và ký túc xá đều đã
trống không, nhưng khi ngang qua phòng đàn lại nghe thấy bên trong
truyền ra một khúc Piano vô cùng tuyệt vời.bup*be#cau*nang Trong lòng Mạnh Nịnh xúc động, nhất thời không thể khống chế bước chân của mình, bước vào trong.
Học viện âm nhạc H vô cùng nổi tiếng, trường cao đẳng tiếng tăm nhất
cả nước cho tới bây giờ nhóm học sinh ngỗ nghịch đều mong muốn thi
đỗ. Năm Mạnh Nịnh thi vào trường cao đẳng, bởi vì chuyện Thi Vinh mà
dư luận xôn xao, cả người cũng thất hồn lạc phách, thành tích xuống
dốc không phanh.
Cô đi đến dừng trước cửa căn
phòng truyền ra tiếng đàn tuyệt vời, bên trong là nam sinh mặc quần
bò áo trắng đơn giản đang đánh đàn, trên chân là một đôi giày vải
màu lam, tóc màu sợi đay, tai trái còn đeo khuyên. Giờ phút này, đôi tay thon dài đang tùy mình lướt trên phím đàn, tấu ra một khúc
nhạc tuyệt diệu.bup*!be#cau*nang
Thật là dễ nghe.
Mạnh Nịnh đứng ở cửa phòng đàn, thoải mái lắng nghe cả khúc nhạc.
Nam sinh đang chuyên chú đánh đàn khẽ ngước đầu, bắt gặp một cô gái
xinh đẹp ôm sách vở đứng ở cửa. Cậu ta mở to mắt, nhận ra đây là cô
giáo trẻ tuổi nhất xinh đẹp nhất, hệ tiếng Trung, có tiếng mỹ nhân
băng, không thân thiết với ai, nghe nói đã kết hôn, chồng cô là
người đàn ông biến thái có tính kiểm soát rất mạnh, có điều rất
ít người từng gặp. Bọn họ là si hán ngưỡng mộ nữ thần, đều thấy
phản cảm về chồng nữ thần, thường xuyên nói xấu sau lưng.
Không nghĩ tới nữ thần vừa xa cách vừa lãnh đạm thế nhưng sẽ đứng ở cửa
phòng đàn nghe cậu ta đánh đàn, nam sinh không khỏi kích động đứng
lên, vội vàng đứng lên, lắp bắp nói: “Cô, cô giáo, cô, cô có muốn thử,
thử một chút hay không?” Ngoài miệng nói xong, đã muốn đứng dậy
khỏi ghế dài.
Mạnh Nịnh nhìn cây đàn, sau một lúc lâu, lắc đầu, nói: “Ngại quá, quấy rầy em rồi.” Nói xong xoay người rời đi.
Nam sinh gãi gãi đầu sau lưng cô, không rõ nữ thần làm sao vậy? Thoạt nhìn
giống như không vui, cậu ta rõ ràng đàn khúc nhạc vui, sao nữ thần
nghe xong lại có phản ứng này chứ?
Cậu ta nghĩ
tới cô giáo xinh đẹp làm cho không ít nam sinh thầm mến mong nhớ ngày
đêm, nhịn không được chạy đến bên cửa sổ nhìn bóng dáng Mạnh Nịnh rời
đi.
Mỹ nữ chính là mỹ nữ, cho dù là bóng lưng đều
chất hơn so với nữ sinh bình thường. Nam sinh tán thưởng không thôi,
nghĩ đến bộ dạng mình đẹp trai thế mà cho tới nay vẫn không có
bạn gái, trong lòng không khỏi bi ai. Nhưng nghĩ lại, không phải đều nói chồng cô giáo Mạnh là kẻ biến thái sao? Vậy nói không chừng cô
chính là vương hậu cứu vớt, ngộ nhỡ…… trưa hôm nay chính là diễm
ngộ, về sau cậu ta có thể dắt tay nữ thần dạo chơi dưới bầu trời
xanh thẳm rồi!
Ồ? Sao cổng trường lại có một
chiếc Land Rover siêu cấp xa hoa vậy? Nam sinh nghiên cứu kỹ về xe,
nhận ra được đó là chiếc Land Rover mới nhất, giá bán năm trăm vạn, có tiền cũng không nhất định mua được, mỗi năm tiền lì xì cậu ta
được 500 đồng, chờ cậu ta tích lũy được thêm 499 vạn 500 đồng,
cậu ta sẽ mua nó.
Trường H có rất nhiều phú nhị
đại, cũng thường xuyên có xe sang trọng dừng ở cổng trường học,
nhưng Land Rover thì rất hiếm thấy.
Bởi vì đã được
nghỉ hè, cho nên cổng trường học cũng không nhiều người. Mạnh Nịnh là khác người ở H. Cô không được ở ký túc xá công nhân viên, cũng
không ăn cơm ở căn tin trường học, luôn lẻ loi một mình, không có
bạn bè cũng không có ai quen biết, trừ bỏ tên ra, hiểu biết của bạn
học ở H đối với cô thật là ít ỏi, mặc dù các cô giáo ngồi cùng
phòng làm việc với cô, đang nói mà thấy Mạnh Nịnh thì cũng dừng
lại. Cô không tham gia tụ họp nào, cũng không làm cố vấn cấp xã đoàn, sinh hoạt rõ ràng trong khói lửa trần thế, lại cố tình ngăn cách.
A, cửa xe Land Rover mở ra!
Nam sinh vừa rồi còn nói mình đẹp trai, rất tự tin bề ngoài nháy mắt
liền ủ rũ. Cậu ta ủ rũ cúi đầu nhìn người đàn ông mặc một thân tây
trang sang quý được may thủ công, nhìn dáng người cao lớn anh tuấn,
còn có khuôn mặt anh tuấn làm người ta giận sôi mặt, lập tức héo úa.
CMN, đều là người với nhau, tại sao chênh lệch lớn như vậy? Xem thân
hình người đàn ông kia, khẳng định là tập luyện, điều này làm cho thanh niên vẫn luôn kêu gào đẹp trai mến mộ, nhưng nam sinh nhỏ không xe
không nhà không tiền thừa nhận thế nào đây?
Nói
khó nghe một chút, không ít người trong xã hội coi trọng cô gái tuổi trẻ tươi mới, nhưng những người này hoặc là nhiều tuổi hoặc là đã kết hôn, hoặc là có bệnh gì không tiện nói ra, không nhìn ra tật xấu
nào giống như người đàn ông này, cũng thật sự là vô cùng hiếm có.
Nam sinh thở dài, cũng không biết bạn trai của ai. Cậu ta xoay người
chuẩn bị trở về tiếp tục luyện đàn, khóe mắt lại nhìn thấy nữ thần
của cậu ta đang đi đến chiếc xe Land Rover, sau đó, bị người đàn ông cao lớn kia ôm vào trong ngực, ban ngày ban mặt thoải mái chặn
miệng nữ thần!
Trời ạ! Đó là ai? Ai dám làm bẩn
nữ thần của cậu ta?! Nam sinh suýt nữa muốn nhảy cửa sổ ra tìm kẻ đó đấu, cũng không biết tại sao, người đàn ông kia tựa hồ đã nhận ra, hôn
nữ thần đồng thời lại nhìn về phía cậu ta!
Ánh
mắt kia, dường như là cái dao, nhìn đến mức nam sinh nhịn không được cả người run lên. Cậu ta kinh hãi lập tức ngồi xổm xuống, tim còn
đập thình thịch. bup*!be#4cau*nangĐược lắm, thật là dọa người! Cho dù trốn học bị cô gái điểm danh phải nợ môn, cậu ta cũng không sợ hãi đến thế!
Rõ ràng cách xa như vậy, người đàn ông kia có thiên lý nhãn sao?!
Mạnh Nịnh đi đường quen cúi đầu, hơn nữa buổi sớm cô tự mình lái xe đến,
cho nên cũng không nghĩ tới Thi Vinh sẽ đến đón cô, nhưng lại hôn cô ở
trước công chúng. Mạnh Nịnh vẫn không thích Thi Vinh hôn miệng cô, mỗi
lần đều cảm thấy như bị anh ăn, loại gặm cắn không mang theo chút dịu dàng nào, nhất là ở bên ngoài, giống như là đang tuyên bố chủ
quyền. Đầu lưỡi nóng bỏng xâm nhập vào miệng cô, sách trên tay rơi
xuống, rơi trên mặt đất, phát ra tiếng bộp.
Đây là cổng trường, tuy rằng ít người, nhưng cũng không phải không có ai,
Mạnh Nịnh không thích bị người ta nhòm ngó, nhưng cô không dám phản
kháng, chỉ có thể đợi Thi Vinh thoả mãn buông cô ra.
Cũng may Thi Vinh cũng biết làm càn chỗ đông người là không tốt, cho nên
rất nhanh đã kéo Mạnh Nịnh vào trong xe, cài dây an toàn cho cô xong, lại xoay người nhặt sách của cô lên.
Mạnh Nịnh ngồi ghế lái phụ, nói với Thi Vinh: “Xe của em thì sao?”
“Bảo tiểu Chu lái về.”
Tiểu Chu là lái xe nhà họ Thi.
Mạnh Nịnh im lặng, ngồi ở trong xe chờ Thi Vinh đưa về.bup*!be#3cau*nang
Tay Thi Vinh rất đẹp, mặc kệ là cầm bút hay cầm súng, đều tạo ra cảm
giác vô cùng ưu nhã. Giờ phút này tay trái anh nắm tay lái, tay phải
cũng không an phận vén váy Mạnh Nịnh lên, chậm rãi vuốt ve trên đùi cô. Tay anh dài nhỏ, vỗ về cặp đùi non mịn, có cảm giác run rẩy nói
không nên lời. Mạnh Nịnh theo tay anh nhìn về phía tay mình, ngón tay
dài trắng noãn, nhu nhược không xương, đẹp mặt đòi mạng, cô tựa như nhớ tới cái gì, hỏi: “Còn phải đi đón Quả Quả.”
Thi Vinh nói: “Hiện tại đi luôn.