Nữ Giúp Việc Của Thiên Binh
Hạ Vi Tử biết gần đây Tiêu Tử Thăng bộn bề nhiều việc, khẳng định không có ăn cơm đúng giờ, cho nên đặc biệt nấu cháo cho anh.
Tiêu Tử Thăng cười nhéo mặt Hạ Vi Tử một cái. “Tôi uống rồi, ngày mai Học
Viện Nữ Hầu tựu trường, em đã trở thành một sinh viên đại học, nhất định phải nghiêm túc đi học, tương lai mới có thể trở thành nữ hầu thiếp
thân của tôi.”
Hạ Vi Tử gật đầu, mí mắt run run, há mồm không nói chuyện, lại bị Tiêu Tử Thăng trách móc.
"Gần đây tôi quá bận rộn, không có thời gian xem em, chờ công việc vào quỹ đạo, tôi sẽ cố gắng về nhà ăn cơm tối. . . . . ."
Hạ Vi Tử hoang mang nhìn “thiếu gia trong mộng”, không hiểu chớp mắt mấy
cái, rù rì nói: “Em nhất định là đang nằm mơ rồi, nếu không sao thiếu
gia bây giờ lại ôn nhu như vậy? Nhất định là đang nằm mơ….. Nhất định là như vậy…..”
"Thiếu gia. . . . . ." Hạ Vi Tử mơ ngủ hồ đồ, cho là đang nằm mộng. Cô ngồi dậy, ôm cổ Tiêu Tử Thăng, mơ mơ màng màng tự lẩm bẩm: “Thiếu gia, mấy ngày nay Tiểu Vi rất nhớ cậu……”
"Tiểu Vi?” Cả người Tiêu Tử Thăng ngẩn ra, cúi đầu nhìn Hạ Vi Tử đang chủ động. “Em có khỏe không?”
"Không được, mấy ngày nay Tiểu Vi không gặp được thiếu gia, chỉ có buổi tối ở trong mộng mới có thể gặp được cậu."
Quả nhiên! Tiêu Tử Thăng không nhịn được vỗ trán. Anh biết cô nữ hầu nhỏ
ngu ngốc này ngủ đến hồ đồ, còn tưởng rằng bản thân vẫn đang trong mộng. Nếu cô ngốc này vẫn nghĩ bản thân đang nằm mộng, như vậy anh liền thuận tiện phóng túng dục vọng của chính mình một chút. Ôm cô cũng có thể
tiêu tán cảm xúc phiền muộn của anh.
Mấy ngày qua, anh cũng rất nhớ cô.
Tiêu Tử Thăng nghiêng thân thể, trở tay ôm chặt eo Hạ Vi Tử. “Tiểu Vi, em thường mơ thấy anh sao?”
"Cũng không phải là thường, coi như mơ thấy thiếu gia, cũng không có như hôm
nay dịu dàng như thế." Hạ Vi Tử nằm trong ngực Tiêu Tử Thăng, cảm giác
cực kỳ ấm áp. Giấc mộng này thật không muốn tỉnh lại.
Mí mắt cô càng ngày càng nặng, mồm miệng cũng không rõ ràng, "Thiếu gia, em thật sự . . . . . . Tốt . . . . . . Cháo. . . . . ."
"Tiểu Vi?” Tiêu Tử Thăng vỗ vỗ sau lưng cô. “Em nói cái gì, anh nghe không rõ.”
"Thích . . . . . Cháo. . . . . ."
Là cháo hay là thích? Tiêu Tử Thăng than thở. Hạ Vi Tử trong ngực đã lâm vào giấc mộng.
Anh tạm thời xem chữ vừa rồi cô nói là “thích”, nhưng là thích gì đây? Thích anh sao?
Tiêu Tử Thăng chưa bao giờ có cảm giác giống như bây giờ, nhìn Hạ Vi Tử ngủ
say, trái tim của anh cũng tràn đầy. Không có gì có thể so sánh được với cảnh này, làm cho anh hạnh phúc như thế, thỏa mãn như thế.
Cũng
chính là vào giờ khắc này, hạt giống tình yêu trong lòng Tiêu Tử Thăng
chui từ dưới đất lên nảy mầm. Những rối rắm cùng lo lắng mấy ngày trước
toàn bộ hóa thành hư không.
Tình yêu là gì? Tiêu Tử Thăng hình như đã hiểu một chút rồi.
Mỗi sáng sớm trước khi ra cửa liền liếc mắt nhìn Hạ Vi Tử, nhẹ mỉm cười.
Lúc mệt mỏi anh suy nghĩ về Hạ Vi Tử một chút khắp người liền nhẹ nhõm.
Hạ Vi Tử nấu một nồi cháo bị khét cho anh, mặc dù khó ăn nhưng vào trong lòng lại rất ngọt ngào….. Tất cả những thứ này đã làm cho anh xác định, anh thật sự đã yêu Hạ Vi Tử rồi.
Một đêm này, gió thổi lành
lạnh, thổi ra tình yêu mơ hồ chưa rõ trong lòng Tiêu Tử Thăng. Mà cô gái ngu ngốc nào đó đang ở trong giấc mộng lộ ra nụ cười hạnh phúc. Cô mơ
thấy thiếu gia, nhẹ nói bên tai cô: “Tiểu Vi, anh yêu em!"
………..
Sáng ngày hôm sau, lúc Hạ Vi Tử tỉnh lại, khóe miệng còn treo nụ cười. Cô
dụi dụi mắt, phát hiện bản thân thế nhưng lại ngủ trong phòng.
Tối ngày hôm qua. . . . . . Cô nhìn lên trần nhà mà nhớ lại. Tối ngày hôm
qua cô rõ ràng là đang nấu cháo cho thiếu gia. Sau đó không cẩn thận mà
ngủ thiếp đi. Cô làm thế nào mà
trở lại phòng? Chẳng lẽ là thiếu gia? Hình như cô có nhìn thấy thiếu
gia.
Không đúng, không đúng. . . . . . Hạ Vi Tử không tin lắc đầu một cái. Chắc là nằm mơ, hơn nữa còn là một giấc mơ đẹp. Tiêu Tử Thăng
không thể nào đối xử với cô dịu dàng như vậy, càng sẽ không nói yêu cô.
Hạ Vi Tử vỗ vỗ ầu, cuối cùng kết luận là gần đây cô quá nhớ Tiêu Tử Thăng, ngay cả trong mộng cũng kỳ vọng có thể nhìn thấy anh.
Nhưng cô nhớ anh, lại không dám gặp anh. Từ sau buổi sán hôm đó, giữa bọn họ
tựa hồ trở nên vi diệu, không tự nhiên giống như trước kia nữa.
Cho dù chỉ vội vã liếc mắt nhìn bóng lưng của Tiêu Tử Thăng, trong lòng Hạ
Vi Tử sẽ có con thỏ nhỏ nhảy loạn “phốc phốc phốc”. Cô biết, cô đối với
anh xác thực đã yêu, đã không còn là thích đơn thuần, lòng của cô đã sớm thất thủ.
Hôm nay là ngày tựu trường của Học Viện Nữ Hầu, Tiêu
Tử Thăng bởi vì phải đi họp nên không cách nào đi cùng Hạ Vi Tử. Anh đặc biệt phân phó tài xế của anh đưa cô đến trường học.
Khi Hạ Vi Tử nghe tài xế nói đây là Tiêu Tử Thăng phân phó trước khi đi làm, trong lòng vui vẻ không nói ra được.
Chỉ cần Tiêu Tử Thăng quan tâm cô, cô làm cái gì cũng tràn đầy năng lượng.
Thời tiết tháng 9 vẫn còn rất nóng, mặt trời tựa như quả cầu lửa treo trên
bầu trời xanh, những đám mây giống như bị mặt trời hỏa táng, cũng biến
mất không thấy bóng dáng tăm hơi.
Ánh mặt trời từ tầng tầng giao thoa chiếu xuyên xuống giữa đám cành lá, trên đất trải đầy đồng tiền lớn nhỏ lăn tăn vết lốm đốm.
Hôm nay Học Viện Nữ Hầu nghênh đón một nhóm học sinh mới tinh thần phấn
chấn, các cô gái đã trải qua cuộc khảo nghiệm nghiêm khắc mới chính thức trở thành một trong những thành viên đứng ở đây.
Vậy mà, trừ một người là ngoại lệ, cô gái này chính là Hạ Vi Tử.
Hạ Vi Tử giống như thường ngày, vẫn mặc một thân trang phục nữ hầu bồng
bềnh. Tài xế còn chưa chạy đến cổng lớn, cô liền nói muốn xuống xe
trước. Bởi vì cô tự biết bản thân đi cửa sau tiến vào học viện, cho nên
đặc biệt nhắc nhở chính mình, mọi việc nhất định phải khiêm tốn!
Nhưng mà cô vừa bước vào sân trường, liền phát hiện mọi người chung quanh
đang chỉ chỉ chỏ chỏ vào cô. Ngay cả người đi qua bên cạnh cũng rối rít
nhìn về phía cô.
Cô không dám xác định chuyện gì xảy ra, cho là
hôm nay cô mặc đồ rất kỳ lạ. Hoặc là trên mặt cô dính bẩn, bất an thay
đổi sắc mặt, lôi kéo quần áo.
Chỉ là coi như Hạ Vi Tử dù yêu ảo tưởng như thế nào, cô cũng sẽ không cho rằng ánh mắt của bọn họ là thân thiện.
Rất nhanh, cô rốt cuộc biết đáp án.
Hạ Vi Tử đi tới trước bảng thông cáo trong trường học, nơi đó có một đống
người đang đứng, thấy cô đi tới, tất cả mọi người lập tức giải tán. Hạ
Vi Tử tò mò đi tới bên cạnh bảng thông cáo, giương mắt nhìn lại, trên
bảng thông cáo thế nhưng dán hình của cô. Dưới ánh mặt trời, trong hình, cô cười đến cực kỳ rực rỡ, lòng của cô lại chìm đến đáy cốc.
Hiệu trưởng gian phu đang giở trò quỷ gì vậy?
Cô rõ ràng là đi cửa sau tiến vào, lén lén lút lút không để cho mọi người
biết đã là không tệ, lại còn công khai dán hình của cô ở chỗ này. Hơn
nữa trên đó còn viết “Hạ Vi Tử, học sinh học viện đặc biệt tuyển vào.”
Mặt Hạ Vi Tử nóng hừng hực. Cô biết đây không phải bởi vì do ánh nắng mặt trời phơi, mà là chột dạ.
May là Hạ Vi Tử là một nữ hầu nhỏ phản ứng chận nửa nhịp, yêu ảo tưởng,
cũng có chút ngây ngô. Nhưng mà lúc này cô cũng bị tấm hình thông cáo
dọa cho sợ đến hoảng hốt.
Xong rồi, hoàn toàn xong rồi! Lần này
tất cả mọi người đều biết cô là do trường học cố ý thiên vị, mới thông
qua cuộc thi tuyển sinh!
Hạ Vi Tử ũ rũ cúi đầu, trong lòng căm
giận, cảm thấy bản thân nhất định là bị hiệu trưởng gian phu trả thù,
cũng bởi vì cô biết bí mật của anh!
Hạ Vi Tử quyết định phải tìm Thanh An Ninh nói chuyện rõ ràng, cùng lắm thì cô không học ở Học Viện Nữ Hầu này nữa.
Hạ Vi Tử nắm chặt nắm tay, lực chiến đấu cô nữ hầu nhỏ bộc phát…. Nhưng mà cô còn chưa biết phòng hiệu trưởng đi như thế nào.
Đang sắp hết đường xoay sở, Hạ Vi Tử thấy xa xa có một nam sinh cầm trái
banh đi tới. Cô xách làn váy chạy tới, luôn miệng hỏi: “Bạn học, thật
xin lỗi, xin cho hỏi một chút, phòng hiệu trưởng đi như thế nào vậy?”
Nam sinh kia dùng một tay ôm trái banh, nhìn thấy Hạ Vi Tử thì thoáng thất
thần một chút, không khỏi lui về sau vài bước, tinh tế quan sát cô.
Đang lúc Hạ Vi Tử cho là người này sẽ giống như những người ngoài kia quay
đầu bỏ đi, hoặc là lộ ra vẻ mặt khinh thường, thì trên mặt nam sinh kia
thế nhưng chậm rãi lộ ra nụ cười sáng lạn.
"Học muội, em không nhớ anh sao?” Nam sinh đổi tay cầm trái banh.
Hạ Vi Tử nhanh chóng tìm tòi trí nhớ trong đầu. Ngoại hình nam sinh trước
mặt hết sức đẹp trai. Mắt một mí, môi mỏng mím nhẹ, đầu hơi nhỏ, vừa
nhìn còn tưởng rằng là một nữ sinh đẹp trai. Nhìn qua quả thật có chút
quen mắt, nhưng Hạ Vi Tử vẫn không nhớ nổi đã gặp qua người này ở chỗ
nào.
Cô thành thực lắc đầu một cái, hỏi: “Anh là?”
Nam
sinh không ngại lại tiến lên trước vài bước, vô cùng nho nhã sửa sang
lại quần áo, tự giới thiệu mình: “Xin chào, Hạ Vi Tử học muội, anh là
sinh viên năm ba đại học tài chính, cũng là Chủ tịch Hội Học Sinh, anh
tên là Triệu Âm Kỳ.”
"Triệu Âm Kỳ?” Hạ Vi Tử đối với cái tên này nghe có chút quen tai.
"Có chút ấn tượng có đúng hay không?" Triệu Âm Kỳ cười đến híp mắt lại.
“Anh và em là bạn học cấp hai ở trung học, anh học trên em hai lớp.”
"A! Hình như ở trường trung học anh cũng là Chủ tịch Hội Học Sinh?” Hạ Vi
Tử nhớ lại. Hồi cấp hai trung học có một lần cô đi ra mắt nam sinh này,
nhưng đã không còn ấn tượng gì.
Triệu Âm Kỳ giống như không ngại
Hạ Vi Tử mau quên. Hắn đi tới trước mặt Hạ Vi Tử, nụ cười rất chân
thành. “Không ngờ em cũng thi đậu trường đại học này, thân là học trưởng thời trung học của em, hiện tại lại cùng trường đại học, anh lấy thân
phận Chủ tịch Hội Học Sinh, hoan nghênh em gia nhập trường đại học này
của chúng ta.”
"A. . . . . . Học trưởng, anh khách sáo rồi, sau
này vẫn còn nhờ học trưởng chiếu cố nhiều hơn mới phải.” Hạ Vi Tử cảm
thấy gặp được người quen là một chuyện may mắn.
Ngay sau đó,
Triệu Âm Kỳ cũng nở nụ cười. Hắn cũng liếc mắt cười nói với Hạ Vi Tử.
“Hạ Vi Tử, em không cần khách khí với anh. Có thể gặp lại em anh thật sự rất bất ngờ, anh đã từng nghĩ rằng, đời này cũng sẽ không gặp lại em……”
Hạ Vi Tử hơi lúng túng cười khan hai tiếng. “Hắc…… Ha ha….. Làm sao sẽ? Có duyên, ở trên đường cái cũng sẽ gặp phải.”
Cô lại dùng khóe mắt liếc nhìn đám người xem náo nhiệt bốn phía. Thật là
trời muốn diệt cô. Cô mới vừa vào trường học liền cười cười nói nói với
Chủ tịch Hội Học Sinh. Khẳng định bị mọi người hiểu lầm.
"Em nói
không sai, anh cảm thấy anh và em thật sự rất có duyên. Cho nên có một
câu nói, hôm nay anh nhất định phải nói cho em biết. . . . . ."
Nhưng mà với tình trạng bây giờ, bất kể nói cái gì, Hạ Vi Tử cũng không muốn
nghe. Bởi vì càng ngày càng nhiều người nhìn, cô cảm thấy vô cùng mất
thể diện!
"Hạ Vi Tử, anh thích em!"
Thích. . . . . . Hạ Vi Tử có cảm giác bị sét đánh. Cô đối với người đột nhiên xuất hiện thổ lộ có chút không biết làm sao. Cô mờ mịt nhìn Triệu Âm Kỳ trước mắt, há
miệng, muốn nói điều gì đó, lại không biết nói gì.
Triệu Âm Kỳ
giống như đoán trước được phản ứng của cô, tiếp tục nói: “Thật ra thì ở
cấp hai trung học anh đã thích em, nhưng mà khi đó đang là kỳ thi năm
lớp 12. Anh chỉ có thể giấu tình yêu xuống đáy lòng. Không ngờ em thế nhưng cũng thi đậu đại học Thanh Lam. Cho nên
tình cảm ba nằm đè nén của anh, rốt cục có cơ hội biểu đạt với em. Anh
là nghiêm túc. Hạ Vi Tử.”
". . . . . ." Hạ Vi Tử co rút khóe miệng. “Vậy…… Vì sao anh lại thích tôi?"
Hạ Vi Tử nói giọng rất nhỏ, đối với cô mà nói, Triệu Âm Kỳ gần như là
người xa lạ tỏ tình. Cô cảm giác mặt cô thậ sự là phải vứt xuống Thái
Bình Dương rồi.
"Không có bất kỳ lý do gì. Yêu một người không
cần lý do. Vừa gặp đã yêu cũng không cần lý do. Tất cả mọi thứ của em
đầu thu hút anh, làm cho anh nghĩa vô phản cố mà rơi vào lốc xoáy tình
yêu.”
Mặc dù Triệu Âm Kỳ tỏ tình rất sến, rất thâm tình…… Nhưng mà, cô đã có người mình thích rồi.
Hạ Vi Tử khó có được không có rơi vào mơ hồ, mặt nghiêm túc lui về phía
sau vài bước, hơi áy náy lắc đầu. “Thật xin lỗi, học trưởng, hiện tại
tôi đã có người yêu, không có cách nào tiếp nhận tâm ý của anh.” Hạ Vi
Tử nói xong liền quay đầu bước đi.
Chỉ nghe phía sau truyền đến tiếng Triệu Âm Kỳ gào thét: “Hạ Vi Tử, anh nhất định sẽ theo đuổi được em!"
Hạ Vi Tử bịt tai làm như không nghe thấy rời đi. Bất kể Triệu Âm Kỳ là
thật lòng hay giả ý, thay vì tin tưởng “vừa gặp đã yêu”, còn không bằng
tin tưởng Tiêu Tử Thăng thích cô.
Ở trong lòng cô, một người đàn
ông tốt nhất, giỏi nhất trên thế giới đã tiến vào, cũng không thể chấp
nhận bất luận người nào khác nữa.