Nữ Giúp Việc Của Thiên Binh
Hạ Vi Tử mệt mỏi
không chịu nổi lại chịu đủ hành hạ, về đến nhà, tuỳ tiện vọt vào phòng
tắm nước nóng một cái, mang đôi môi vẫn còn sưng đỏ do bị hôn đi ngủ.
Ngày hôm sau, Hạ Vi Tử dậy thật sớm.
Hiện tại cô không phải ở nhà học tập. Theo lệ thường hàng ngày, cô làm tốt
bữa sáng cho Tiêu Tử Thăng, xách cái váy nữ hầu bồng bềnh vội vã chạy
lên lầu, đi tới trước cửa phòng của anh, nhẹ nhàng gõ ba tiếng.
"Thiếu gia, bữa ăn sáng đã chuẩn bị xong rồi!"
Giống như mỗi buổi sáng hàng ngày, vẫn như cũ không có ai trả lời.
Hạ Vi Tử vô tình bĩu môi, dù sao cô cũng có chìa khóa phòng của Tiêu Tử
Thăng, là do cô thừa dịp anh không chú ý, len lén cầm đi in một cái. Cô
móc chìa khóa mở cửa phòng ra, nhẹ tay nhẹ chân đi vào, phát hiện anh
còn đang ngủ.
Hạ Vi Tử đi tới mép giường của Tiêu Tử Thăng ngồi xuống, nhìn anh còn đang chìm trong giấc mộng.
Lúc này trời mới vừa tờ mờ sáng, ánh sáng trong phòng cũng không quá sáng.
Tiêu Tử Thăng nghiêng thân mình, cánh tay đặt dưới đầu, trên mặt có ánh
sáng lờ mờ nhàn nhạt chiếu vào, cực kỳ giống như hoàng tử u buồn trong
truyện cổ tích.
Anh mặc một cái áo T-shirt rộng, trên người đắp một cái chăn mỏng, hai bắp đùi cao to lộ ra bên ngoài.
Hạ Vi Tử giơ tay lên dừng lại ở trước mặt Tiêu Tử Thăng, theo lông mi của
anh, miêu tả từ trên không trung. Sống mũi cao thẳng, cằm hơi gầy, gần
đây nhất định là anh mệt chết đi?
"Xem đủ chưa?" Tiêu Tử Thăng
nhắm hai mắt nhưng vẫn chính xác bắt được cổ tay của cô. Anh dùng lực
lôi kéo, cô liền ngã xuống giường, nằm trước ngực anh.
"Thiếu
gia. . . . . . Hắc hắc. . . . . ." Hạ Vi Tử cười khan. “Thiếu gia tỉnh
rồi? Thiếu gia, chào buổi sáng.” Hạ Vi Tử thử ngồi dậy, nhưng sức Tiêu
Tử Thăng rất lớn, làm cho cô không thể động đậy.
"Thiếu gia mau dậy rời giường đi, chờ một chút xin đưa em đến trường tham gia cuộc thi.”
"Không cần đi." Tiêu Tử Thăng không có buông tay ra, ngược lại càng ngày càng gần.
"Tại sao?" Hạ Vi Tử kêu lên. “Thiếu gia không phải muốn cho em vào Học Viện Nữ Hầu sao? Như thế nào lại thay đổi?”
Tiêu Tử Thăng từ từ mở mắt ra, nhìn khuôn mặt lộ ra ửng hồng gần trong gang
tấc, cực kỳ đáng yêu, làm cho lòng người ta vui vẻ. Gần đây mỗi lần anh
nhìn thấy cô, cũng sẽ không nhịn được muốn ôm cô, hôn cô.
Chẳng
lẽ tự chủ của bản thân càng ngày càng kém? Anh nhất thời cũng không thể
nào giải thích rõ loại hành vi này, chỉ là lấy cớ vì bốn chữ “không kìm
hãm được.”
Tiêu Tử Thăng lật người, kéo Hạ Vi Tử một cái, chôn ầu vào trong tóc cô. Một mùi hương thơm ngát sâu kín truyền đến. Anh hít
sâu một hơi, trả lời: “Không tại sao cả, chờ tựu trường rồi em trực tiếp đi học là được.”
Hạ Vi Tử không hiểu, nhưng nếu Tiêu Tử Thăng không trả lời, cô chỉ có thể tự mình suy đoán.
Y theo cô phán đoán vốn là, thiếu gia cùng hiệu trưởng có gian tình……
Được rồi, được rồi, cô không nên chất vấn tính hướng của anh nữa. Nhưng
mà ít nhất cô biết, chuyện này không thể tranh luận được. Cho nên có lẽ
là hiệu trưởng nể mặt thiếu gia, có lẽ nhìn phân lượng thiếu gia nóng
lòng che giấu gian tình, nên thiên vị cô, cho cô thông qua cuộc thi.
"Thiếu gia. . . . . ." Hạ Vi Tử nghĩ đến đây, xoay người, mặt đối mặt cùng Tiêu Tử Thăng trên giường.
Tiêu Tử Thăng hé nửa mí mắt, lười biếng đáp một tiếng. "Hả?"
"Cậu. . . . . ." Hạ Vi Tử khẽ cắn răng, rống một tiếng làm hăng hái tinh
thần, nói tiếp: “Có phải thiếu gia làm cho hiệu trưởng thiên vị để em
thông qua cuộc thi hay không?”
"Ai nói với em?” Tiêu Tử Thăng chợt mở mắt ra.
"Tự mình em đoán."
Trong lòng Tiêu Tử Thăng thoáng bình tĩnh, ôm eo của cô thật chặt, “Không có chuyện này.”
"Vậy hãy để cho em đi tham gia cuộc thi."
"Không. Có. Khả. Năng!" Vừa nghĩ tới ngày hôm qua Hạ Vi Tử tham gia cái cuộc
thi rách nát gì đó thế nhưng bị mệt mỏi như vậy, anh liền tích một bụng
khí. Sớm muộn có một ngày, anh phải đòi lại món nợ này từ Thanh An Ninh.
"Nhưng mà, em không tham gia cuộc thi sẽ không vào được Học Viện Nữ Hầu.” Hạ
Vi Tử không thuận theo, muốn đứng dậy nhảy xuống giường.
"Tôi nói không cho đi!" Hạ Vi Tử luôn không hiểu nổi khổ tâm của anh. Tiêu Tử
Thăng quýnh lên, lôi kéo bả vai của cô, kéo cô trở về trên giường. Anh
lật người một cái, cưỡi ở trên người cô, tay nâng lên, hung hăng vỗ hai
cái ở trên mông của cô.
"Hạ Vi Tử, em có biết hậu quả chọc giận tôi là gì hay không?”
“Em….. Em…..muốn tham gia cuộc thi.” Hạ Vi Tử kiên quyết nói. Cuộc thi lần này đối với cô vô cùng quan trọng. Tiêu Tử Thăng phải hiểu rõ, vì anh, vì
làm nữ hầu thiếp thân của anh, cô nhất định phải toàn lực ứng phó, tiến
vào Học Viện Nữ Hầu.
"Em. . . . . ." Tiêu Tử Thăng nhìn trong mắt Hạ Vi Tử rất nhanh liền trào ra nước mắt, vừa vội vừa giận. Nhưng lại
không có cách nào, trong lòng lập tức mềm nhũn, giọng nói cũng dịu dàng. “Tiểu Vi ngoan, đừng khóc. . . . . ."
"Em muốn tham gia cuộc
thi!" Hạ Vi Tử kêu la, không an phận, giãy dụa ở phía dưới Tiêu Tử
Thăng. “Cho dù thiếu gia có trói em ở trên giường, em cũng muốn tham gia cuộc thi.”
"Trói em ở trên giường?” Tiêu Tử Thăng cảm thấy đề nghị này rất tốt.
"Dạ!"
"Rất tốt, như em mong muốn!" Tiêu Tử Thăng chợt cúi người, chiếm lấy môi của cô.
Giống như suy nghĩ của anh, thế giới rốt cục an tĩnh. Cô gái ngu ngốc phía
dưới cũng không làm loạn nữa, ngoan ngoãn giống như con mèo con.
Tiêu Tử Thăng lần này hôn lại lập lại chiêu cũ. Mới đầu chẳng qua là chậm
rãi bú mút vuốt ve, dần dần, dịu dàng liếm mút chẳng thể nào thỏa mãn
khát vọng của anh đối với cô, liền tiến quân thần tốc. Dưới trạng thái
Hạ Vi Tử không chút nào đề phòng, chiếc lưỡi nóng bỏng bắt đầu công
thành chiếm đất, nhanh chóng xâm nhập vào trong khoang miệng của cô. Bắt được cái lưỡi thơm tho trong miệng cô, lập đi lập lại tùy ý càn quét ở
trong khoang miệng, chiếm lấy hương vị ngọt ngào của cô.
Hạ Vi
Tử chỉ cảm thấy cô sắp thở không nổi nữa, tất cả không khí, hô hấp, toàn bộ bị người đàn ông đang đè trên người cô cướp đoạt. Đầu của cô phát ra tiếng ong ong, hoàn toàn không nghĩ tới chuyện phản kháng.
Nụ hôn lần này hoàn toàn không giống ngày hôm qua. Tràn đầy bá đạo cùng tùy ý chiếm đoạt, làm cho cô chống đỡ không được.
Chiếc lưỡi nóng bỏng của Tiêu Tử Thăng lưu luyến trên hàm răng của cô, Hạ Vi
Tử rốt cục không nhịn được cảm giác tê dại trong miệng, ưm ưm lên tiếng.
"Ưmh. . . . . . Thiếu gia. . . . . ."
Suy nghĩ của cô hoàn toàn hỗn loạn, cả người nóng rang, bản năng muốn cự
tuyệt lại nói không ra lời. Bởi vì thân thể của cô cư nhiên đang thử
nghênh hợp với anh, hai tay Hạ Vi Tử chẳng biết lúc nào đã vòng lên cổ
Tiêu Tử Thăng, đáp lại nụ hôn của anh. Cô suy nghĩ nhiều vẫn là tựa vào
trong ngực của anh, giống như đặt mình trong thiên đường, làm cho người
ta lưu luyến quên đường về.
Theo ngọn lửa xâm nhập, toàn thân cao thấp của hai người gần như dán chặt cùng một chỗ. Nhưng Tiêu Tử Thăng
giống như vẫn cảm thấy chưa đủ, càng cấp bách đè ép Hạ Vi Tử, một tay
cách quần áo của cô, bao trùm lên bộ ngực đẫy đà của cô.
"Ách. . . . . ."
Vải vóc ma sát vào người làm cảm giác tê dại nháy mắt lan tràn ra. Hạ Vi Tử than nhẹ một tiếng, chỉ cảm thấy cả người mềm nhũn, giống như tất cả
khí lực đều bị nụ hôn của Tiêu Tử Thăng hút đi.
Không biết qua bao lâu, ở thời điểm Hạ Vi Tử sắp hít thở không thông, Tiêu Tử Thăng lúc này mới rời đi môi của cô.
Cả người Hạ Vi Tử run rẩy, hơi thở phái nam của Tiêu Tử Thăng tràn ngập
bên cạnh cô, cái tay vuốt ve trước ngực còn không có buông ra. Cô không
nói ra được bản thân là lạ ở chỗ nào, giống như rất hưởng thụ vuốt ve
của anh.
Nhưng cô lại không dám nói, sợ anh ghét bỏ cô là một sắc nữ.
Ham muốn của Tiêu Tử Thăng trướng đến căng đầy, phía dưới Hạ Vi Tử đỏ mặt
hết sức mê người, chỉ cần cô dùng ánh mắt mơ màng nhìn anh một cái, tự
chủ của anh liền tan rả thành một đống cát vụn.
Tiêu Tử Thăng
nghiến răng, nhịn xuống ham muốn bản thân dần dần đang mất đi khống chế, chậm rãi, thả lỏng bàn tay đang vuốt ve trước ngực Hạ Vi Tử.
Vừa mới buông lỏng, liền đưa đến tiếng bất mãn rầm rì của Hạ Vi Tử, làm nũng gọi : "Thiếu gia. . . . . ."
Tiêu Tử Thăng buồn cười lại đưa tay bao lấy đẫy đà trước ngực cô, như thế
nào cô gái nhỏ ngu ngốc này rốt cuộc cũng biết nũng nịu?
Anh vươn đầu lưỡi, mổ nhẹ vào môi cô giống như đang trấn an. Một đường đi xuống
phía dưới, đi tới vành tai, cổ, da thịt phơi bày trước ngực. Anh khàn
khàn, hàm chứa tình dục chờ sức vận động, hỏi: “Yêu thích tôi hôn em như vậy sao?”
"Ưmh. . . . . . Thích. . . . . ."
"Vậy em có thích thiếu gia hay không?"
"Cũng thích. . . . . ."
Hạ Vi Tử cực kỳ thành thực, Tiêu Tử Thăng cũng không dám xem thường, nhân cơ hội lại hỏi: "Vậy. . . . . ."
Tay của anh không mất đi dịu dàng xoa bóp bộ ngực mượt mà của cô. Hạ Vi Tử ưmh một tiếng, không tự chủ mà cong người lên.
"Vậy Tiểu Vi đối với thiếu gia……. Là loại thích nào?"
Hạ Vi Tử hô hấp không thuận, run rẩy, đứt quãng trả lời: "Em . . . . . Thiếu gia. . . . . . Em nóng quá. . . . . ."
"Tiểu Vi ngoan, trả lời, thiếu gia liền giúp em hạ hỏa.”
Tiêu Tử Thăng lúc này toát ra một loại tà mị không nói nên lời. Anh chỉ vừa
nghĩ tới có thể lừa Hạ Vi Tử nói ra lời thật lòng, liền ném toàn bộ băn
khoăn ra sau ót.
"Em. . . . . . Thích thiếu gia. . . . . ."
"Ừ, tôi biết rõ, còn gì nữa không?"
"Thích. . . . . . Thích nhìn thiếu gia cười. . . . . ."
". . . . . ." Khóe miệng Tiêu Tử Thăng hơi co rút. Anh hình như không thể nào cười đi?
"Thích nhìn thiếu gia ngủ. . . . . ."
". . . . . ." Cô gái nhỏ ngu ngốc này là người cuồng rình coi sao? Cô có
thể nói thích nhìn anh tắm hay không? Nếu như cô nói vậy, anh nhất định
sẽ thỏa mãn nguyện vọng của cô.
Tiêu Tử Thăng chôn sâu đầu vào trong cổ Hạ Vi Tử, vươn đầu lưỡi liếm mút trên cổ cô, "Còn gì nữa không?"
"Hí. . . . . ." Hạ Vi Tử nặng nề hút khí, đầu óc nóng lên, bật thốt ra: "Còn thích nhìn thiếu gia hạnh phúc. . . . . ."
"Tính" phúc sao? Không biết có phải gần đây mê luyến cô hay không, trong đầu
Tiêu Tử Thăng lúc nào cũng xuất hiện những ý tưởng kỳ kỳ quái quái. Anh
vùi đầu ha ha cười một tiếng, nghe xong lời của Hạ Vi Tử, lại không thể
nào cười được.
Hạ Vi Tử nói: "Cho nên, chờ tương lai thiếu gia
kết hôn, sinh con, em sẽ rất vui vẻ . . . . . A! Thiếu gia cậu như thế
nào lại cắn người nha?......, thật là đau!"
Tiêu Tử Thăng không
khách khí chút nào lưu lại hai dấu răng trên cổ Hạ Vi Tử. Đau? A…. Anh
cũng muốn để cho cô biết cái gì là đau thật sự. “Thích nhìn tôi cùng
người khác kết hôn, hử?”
Cả người Hạ Vi Tử run rẩy. Cô cảm giác
được người đàn ông trên người cô đang tản mát ra hơi thở nguy hiểm, nhỏ
giọng nói. “Dạ…..”
Hạ Vi Tử không dám khẳng định trả lời. Bởi vì
cô biết bản thân không phải đang nói thật lòng. Cô vốn không thể nào
nhịn được Tiêu Tử Thăng cưới người phụ nữ khác. Cô hoàn toàn la khẩu thị tâm phi.
Nhưng cho dù là cô đau lòng đến chết cũng không có cách nào. Cô chẳng qua chỉ là một nữ hầu, cho dù cô đối với Tiêu Tử Thăng
thật sự là loại thích của tình yêu nam nữ. Cô chết cũng sẽ giấu ở torng
lòng không nói cho anh biết. Cô chỉ cầu xin anh lưu lại dịu dàng trong
phút chốc, cô sợ tình cảm yêu thích này sẽ không có kết quả.
Tư
tưởng nữ hầu trong lòng Hạ Vi Tử đã ăn sâu bén rễ. Gia đình của cô, từ
nhỏ, hoàn cảnh cuộc sống cũng đã giam cầm suy nghĩ của cô trong một lao
tù. Cho dù là Hạ Vi Tử bảy tuổi năm ấy, Tiêu Tử Thăng không có tuyên bố
cô sẽ trở thành nữ hầu thiếp thân, cuộc đời của cô cũng chỉ định sẽ đi
theo quỹ đạo lấy công việc nữ hầu làm hàng đầu.
Dù là không có
trưởng bối nhắc nhở, Hạ Vi Tử bình thường cũng hết sức tuân thủ nghiêm
ngặt bổn phận, duy trì quan hệ chủ tớ cùng Tiêu Tử Thăng. Không nghĩ tới tất cả đã dần dần thay đổi. Dục vọng muốn thân cận với Tiêu Tử Thăng
trong cô ngày càng dâng cao, mà thái độ của anh đối với cô cũng càng
ngày càng mập mờ.
Cô không biết bản thân có nên tiếp tục trầm
luân trong sự dịu dàng của Tiêu Tử Thăng nữa hay không, cô sợ bản thân
càng lún càng sâu.
Cho nên, Hạ Vi Tử một mực kiếm cớ cho hành
động hai ngày nay của Tiêu Tử Thăng. Có lẽ anh chỉ là nhất thời tịch
mịch, trêu chọc cô mà thôi. Hoặc là anh chỉ là đang chứng minh với cô,
tính hướng của anh vẫn bình thường. Cô chẳng qua chỉ là một cái thí
nghiệm ví dụ.
Thân phận nữ hầu làm cho Hạ Vi Tử thường xuyên tự
ti. Mặc dù cô vừa ngốc lại ngây ngô, nhưng cũng không có nghĩa là cô
không rành thế sự. Cô biết, cô và anh là không thể nào có tương lai.
"Được, rất tốt." Tiêu Tử Thăng nghe câu trả lời của Hạ Vi Tử, cực kỳ tức giận. Anh chợt rút tay về, từ trên giường ngồi dậy, từ trên cao nhìn xuống
cô.
Anh không cách nào tìm tòi nghiên cứu lời của Hạ Vi Tử là
chân thực hay giả ý, càng không hiểu lửa giận trong người từ đâu mà
sinh. Anh rõ ràng là nên vui vẻ mới đúng. Vì những lời này của Hạ Vi Tử, mới làm cho anh hoàn toàn tỉnh táo lại. Nếu không anh sẽ tiếp tục sai
lầm, hơn nữa sẽ là một sai lầm rất nghiêm trọng.
Tiêu Tử Thăng tự giễu nhếch môi, sửa sang lại một chút quần áo trên người, nhảy xuống
giường. “Nhìn tôi cùng người khác kết hôn, sẽ cảm thấy rất hạnh phúc
phải không? Vậy tôi sẽ để cho em hạnh phúc đủ.” Nói xong, Tiêu Tử Thăng
cũng không quay đầu lại liền rời đi.
Lưu lại Hạ Vi Tử với vẻ mặt
đau thương. Cô vùi đầu vào trong chăn của anh, tự nhủ trong lòng: “Thiếu gia hạnh phúc thì cô cũng hạnh phúc!”