Thiên Thiên cố gắng chạy đi thật nhanh, bởi vì cứ mỗi tiếng “Thiên ca
ca” mà Thiên Ngọc gọi với theo đều làm lòng hắn đau như cắt.
Thiên Ngọc, ta thực sự xin lỗi ngươi…
Một lần nữa túm lấy Thiên Ngọc quẳng lên giường, Thiên Vũ đè y xuống tức giận gằn lên từng tiếng:
“Ngươi cứ thử gọi thêm một lần nữa xem, để coi ta có lấy đi nửa cái mạng của ngươi không thì biết!”
Thiên Ngọc trừng mắt cố tình chống đối hét lớn thêm một tiếng Thiên ca ca,
sau đó uất hận nhìn hắn nghẹn ngào nói: “Ngươi có giỏi thì cứ giết ta
đi, món đồ chơi rách nát này ngươi chơi cũng đã xong rồi đó, ngươi giết
đi, giết đi!”
Thiên Vũ thực sự là tức đến mức không chịu nổi, vừa định tát cho Thiên Ngọc một cái để dạy dỗ y nhưng hắn bất chợt nhớ đến
lời Thiên Thiên vừa nói ban nãy. Nếu hắn càng dùng bạo lực để ép buộc
Thiên Ngọc làm theo chỉ khiến nó càng thêm phản kháng, như vậy chi bằng
cứ mềm mỏng với nó một chút, nói không chừng sẽ thu được kết quả tốt
hơn.
“Thiên Ngọc ngoan, lúc nãy là ta không đúng, ta đã quá nóng
giận, nhưng ta xin hứa, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe theo ta thì ta
nhất định sẽ yêu thương ngươi, sẽ không bao giờ đánh ngươi nữa, có được
không?”
“Ngươi nói dối! Những lời đó ngươi đã nói bao nhiêu lần nhưng có lần nào ngươi thực hiện được chưa? Toàn là gạt người!”Thiên Ngọc khóc nấc lên quăng cái gối về phía hắn, kế đó rúc vào một góc trên giường ôm chăn nghẹn ngào giấu mặt ấm ức khóc.
Biết chuyện này vốn là do mình sai, bị Thiên Ngọc nói như thế làm Thiên Vũ
không khỏi chột dạ, hắn chậm rãi tiến đến ôm lấy nai con siết chặt vào
lòng, mặc cho Thiên Ngọc có la hét giãy dụa, hắn vẫn kiên nhẫn ôm chặt
lấy y cố gắng trấn an: “Thiên Ngọc đừng sợ, đừng khóc nữa, ngoan…”
Náo loạn một hồi, dù không muốn nhưng Thiên Ngọc vẫn mệt mỏi đến mức muốn
thiếp đi, mi mắt sưng đỏ nặng nề rũ xuống thế nhưng lệ châu vẫn không
ngừng rơi, những tiếng thút thít nức nở vẫn chầm chầm vang lên không
dứt, nhìn qua là bộ dáng yếu ớt đáng thương vô cùng, càng nhìn lại càng
làm cho người khác nảy sinh ý muốn khi dễ.
Thiên Vũ nuốt ực một
tiếng cố gắng trấn tĩnh, đáng lẽ trong tình trạng này hắn phải ôn nhu
hơn, phải khiến cho y có cảm giác an toàn hơn, thế nhưng…thế nhưng dục
vọng của nam nhân đâu phải nói kiềm là có thể kiềm được?!
(pó tay!)
Thấy Thiên Ngọc đã khép mắt và hơi thở cũng bắt đầu đều đều, Thiên Vũ phân
vân không biết có nên tiến tới hay là cứ để y an lành mà ngủ, dù sao
khóc nháo một lúc lâu như thế cũng đủ để khiến Thiên Ngọc kiệt sức, thế
nhưng…thế nhưng… (vẫn là thế nhưng =”=)
Thiên Vũ vò đầu bức tai cố gắng nghĩ ra một giải pháp chu toàn, phải tìm một cách nào đó để cả hai cùng được thoải mái.
Sau một hồi lo lắng không yên, cuối cùng hắn cũng đã nở ra một nụ cười tà tà mang ý thõa mãn.