Tôi Sẽ Thay Cả Thế Giới Yêu Em
Lạc Lạc mím môi,
hơi nhìn về phía Nhĩ Thường và Phỉ Phỉ, miệng bập bẹ hơi mở ra, sau đó
bị Trầm Viện siết cổ tay một cái, đau liền ngậm chặt môi lại...
Trầm Việc kín đáo vuốt ve vết thương trên cổ tay Lạc Lạc, lòng đau không thể tả. Gương mặt vô cùng trầm tĩnh nhìn về phía hiệu trưởng, giọng trầm
trầm vang lên vang dội trong căn phòng...
-
Đây là lỗi của tôi! Không chăm sóc tốt cho Tiểu Lạc. Việc hôm nay rắc
rối thật là phiền đến nhà trường rồi. Vậy đi, tính ra người Tiểu Lạc có
rất nhiều vết thương, tôi nhìn thật đau lòng. Xin phép cho tôi mang con
bé đến bệnh viện. Còn chuyện hôm nay - nói đến đây, Trầm Viện kín đáo
ném cho hai cô gái kia một ánh mắt sắc lẽm - Cứ như vậy dừng ở đây đi!
Ngày khác chúng ta sẽ nói tiếp!
Nói rồi không đợi lên tiếng nói của hiệu trưởng, anh đứng dậy dắt tay Lạc
Lạc ra ngoài. Mặt hiệu trưởng xanh mét như tàu lá, hoàn toàn là không để cho hiệu trưởng ông một chút mặt mũi mà.
Một thầy giáo đứng một bên nhìn thấy thái độ của Trầm Viện, vốn kiêu căng
đã quen, nên khó chịu lầm bầm, đủ nhỏ nhưng để cho toàn bộ người trong
phòng nghe thấy, kể cả Trầm Viện và Lạc Lạc đang bước về phía cửa phòng
kia...
-
Chỉ là một con bé nghèo mạt rệp mà thôi. Đi học tiền học không đóng,
thậm chí còn ảnh hưởng đến bộ mặt nhà trường. Đồ không đáng một xu!
Vừa nghe, Trầm Viện đang bước đi, người khẽ khựng lại một chút. Lạc Lạc cúi gằm mặt xuống, bỗng dưng cảm thấy trên tay truyền đến một cỗ lực lượng
khiến cô đau nhói. Vừa ngước đầu, liền thấy bàn tay to của Trầm Viện
đang cầm tay cô dùng sức, gân xanh nổi lên, run rẩy...
Cánh cửa đóng lại, Lạc Lạc mới lí nhí, thều thào...
- Chú... đau ~!
Dường như lúc này mới thất thố nhận ra bản thân quá dùng sức. Anh chuyển tay
ra eo của cô, hơi dùng sức một chút, Lạc Lạc đã bị anh bế lên, mặt cô
thuận thế vùi vào hõm cổ của anh.
Mặt anh lạnh như băng, môi mỏng mím lại, không nói lời nào liền vác thẳng
cô ra khỏi trường dưới ánh mắt nhao nhao của bọn học sinh. Anh nhét cô
vào xe, lái xe đi, tốc độ kinh người...
Lạc Lạc nuốt nước bọt, vội vã tìm dây an toàn cho mình. Còn đang lay hoay,
Trầm Viện bỗng dưng dùng sức bóp thắng, Lạc Lạc chưa kịp cài dây theo
quán tính ngã nhào về phía trước.
Cô nhắm tịt mắt chờ đợi cơn đau ập tới. Ai ngờ cả người liền bị xốc mạnh
ngược lại đằng sau. Đến khi bần thần lại, cô đã bị ai đó vác lên mang
vào nhà...
Cô uất ức như con mèo nhỏ, lí nhí...
- Chú...~! Con xin lỗi... vì mang lại rắc rối...!
Vừa nói lại đụng đến vết thương nơi khóe miệng, khiến Lạc Lạc đau đến ứa
nước mắt. Nhưng cô vẫn chớp chớp đôi mắt nhìn xuống tấm lưng rộng của
Trầm Viện.
Cô đã xin lỗi, Trầm Viện sẽ không giận nữa chứ?
Nhưng xin lỗi thì xin lỗi, Trầm Viện cũng không thực sự là phụ huynh của Lạc
Lạc, cũng không phải sẽ vỗ đầu cô, vui vẻ cười nói :"Biết nhận lỗi là
tốt lắm!"
Không những không tốt hơn, nghe lời xin lỗi của Lạc Lạc, dường như khiến Trầm Viện thêm nổi điên hơn. Anh đặt cô xuống ghế, mười lăm giây quay đi rồi trở lại, trên tay cầm hộp bông băng y tế, mặt hầm hầm vén tay áo cô
lên...
Nhìn mấy vết thương chi chít dày đặc lớn nhỏ kia, khiến Trầm Viện ngứa mắt không chịu được.
Trầm Viện mím môi, bắt đầu sát trùng cho Lạc Lạc. Anh chậm bông băng, cẩn
thận bôi lên mặt cô. Vừa thấy cô nhíu mày, anh đã nhẹ nhàng thổi cho cô
mấy cái...
Đến khi chậm thuốc đến vết thương nhỏ nơi khóe mắt cô, ai ngờ thấy Lạc Lạc
vẫn tròn xoe mắt nhìn anh. Anh mới nhíu mày, giọng hằm hè như đe dọa...
- Nhắm mắt lại!
Lạc Lạc nghe được giọng anh như mong muốn, nhất thời vui vẻ, ngoan ngoãn nhắm tịt mắt lại.
Trầm Viện thoa thuốc cho cô, gần tới nỗi có thể đếm được từng sợi lông mi
của cô, dài mà cong, nhẹ nhàng run rẩy như cánh quạt...
Anh nhíu mày, cảm thấy chắc bản thân mình là điên rồi đi. Dù sao đây cũng chỉ mới là một đứa trẻ...
Gạt bỏ hết đám cảm xúc lộn xộn trong lòng ra, xác định đã bôi thuốc toàn
bộ. Anh mới bỏ hộp thuốc xuống. Cúi xuống lột vớ Lạc Lạc ra vứt sang một bên. Lại cầm lên hộp thuốc, kéo cánh tay cô qua, bắt đầu làm việc.
Nhất thời, trong căn phòng một mảnh im lặng...
Lạc Lạc căng thẳng nuốt nước miếng. Lòng bàn tay ứa ra mồ hôi. Dường như
Trầm Viện cũng phát hiện ra, anh lên giọng phá vỡ sự trầm mặc...
- Em có biết bản thân sai chỗ nào không?
Lạc Lạc mím môi. Cô biết, cô không nên nổi xung đánh người. Đáng lẽ dù có
tức đến đâu cũng phải nhẫn nhịn. Nhưng cô không, cuối cùng lại mang
phiền phức đến cho anh...
Cô nức nở, nước mắt trào ra. Cô muốn gào lên nói cô sai rồi, cô không nên
đánh nhau. Nhưng rồi câu nói của Phỉ Phỉ và Nhĩ Thường cứ như cục đá
nghẹn lại trong lòng cô. Dù cho cô chọn lại, giây phút đó, cô vẫn quyết
định lao đến đánh hai người đó...
- Con sẽ không xin lỗi đâu! Con sẽ không bao giờ xin lỗi hai người đó đâu!
Lạc Lạc nức nở òa lên, nhưng ánh mắt vẫn quật cường nhìn Trầm Viện. Anh hơi sửng sốt, chỉ không ngờ Lạc Lạc còn có một mặt quật cường như thế
này...
Nhưng rất nhanh, sự sửng sốt ngay tức khắc đã biến thành tức giận. Tự làm
mình bị thương mà không phải là sai sao? Nhìn mấy vết thương trên người
cô, Trầm Viện liền thấy ngạt thở, nhưng Lạc Lạc lại nói...
Anh không phạt là không được phải không? Nếu để lần sau, có phải rằng anh sẽ nhìn thấy cô bị đưa vào phòng cấp cứu hay không?
Gương mặt anh trong giây phút liền lạnh lẽo như bị phủ một tầng băng, giọng
anh lành lạnh như Atula từ địa ngục bước lên dọa người...
- Nếu em cứ cứng đầu, thì quỳ ba tiếng đồng hồ cho tôi! Còn có, buổi tối không được ăn cơm!
Nói rồi, anh hùng hùng hổ hổ lạnh lẽo đi vào phòng. Cũng không thèm nấu bữa tối thật (anh ý cũng nhịn đói theo ý), cứ thế đóng cửa thật mạnh, tiếng "rầm" vang dội khắp nhà...
Lạc Lạc đưa tay chùi nước mắt, nhìn góc tường mạnh mẽ mím môi, lập tức đi về phía đó, nghiêm túc ngồi đó "xám hối"...
Cô sẽ không xin lỗi. Dù có sai, cô cũng không muốn xin lỗi...
Vì họ đã chạm đến ranh giới của cô...
----