Làng du lịch ở Tần thị đã trang trí xong, qua vài ngày nữa sẽ tổ chức lễ khai trương bắt đầu kinh doanh. Đinh Lập Hiên, Lam Thần cùng một số
giám đốc trong công ty đã đến đó trước vài ngày để chuẩn bị.
Làng du lịch này được xây theo tiêu chuẩn năm sao, cả mười hai tầng lầu đều
có mặt ngoài hướng biển, mỗi phòng đều có thể tùy thích nhìn cảnh biển
mênh mông. Từ trên ban công nhìn xuống, đập vào mắt chính là màu lam của nước biển, ánh vàng của bờ cát, màu xanh ngọc bích của những ốc đảo
phía xa, tất cả như hòa quyện lại thành một bức tranh bảy sắc cầu vồng
tuyệt đẹp. Trong làng du lịch có đầy đủ các hình thức giải trí, đặc biệt nhất là khuôn viên khách sạn với diện tích khoảng 1500 mét vuông để đón tiếp các quan khách, tổ chức yến tiệc. Nơi này được thiết kế rất độc
đáo, cả khuôn viên có trồng các loại thực vật nhiệt đới, sắp xếp xen kẽ
vào nhau, rất thích hợp. Ở giữa có tháp phun nước, nước chảy róc rách,
cỏ xanh tươi tốt, chim chóc đến hót rộn ràng, mái đình in dấu rêu phong, nhìn vào giống như phong cảnh sông nước Giang Nam, mang đậm sắc thái
miền Nam tươi mát. Tần thị thuộc phương Bắc nên rất ít khi có thể nhìn
thấy các loại cây nhiệt đới, phong cách kiến tạo như vậy đã tạo nét độc
đáo riêng cho nơi này, mặt dù chưa khai trương nhưng cũng đã thu hút
không ít sự chú ý của du khách.
Đinh Lập Hiên cùng các giám đốc
cấp cao đến Tần thị kiểm tra lại toàn bộ các thiết bị trong làng du lịch một lần nữa, nhằm bảo đảm có thể khai trương đón du khách trong trạng
thái tốt nhất, Lam Thần cũng không thể không khâm phục khả năng kinh
doanh của Đinh Lập Hiên. Cậu đi theo phía sau y dạo quanh làng du lịch
một vòng, lúc đi cậu thường hay bị cảnh đẹp phía trước hấp dẫn, trong
hoa viên làng du lịch này thế nhưng còn nuôi cả khổng tước và hươu sao.
Lúc làm việc Đinh Lập Hiên rất chuyên tâm, mọi việc đều cẩn thận tỉ mỉ, Lam Thần phát hiện khi Đinh Lập Hiên chuyên chú như vậy quả thật rất có sức quyến rũ, cũng rất hấp dẫn người khác. Đến tối, Đinh Lập Hiên mở tiệc
chiêu đãi toàn bộ các công nhân ở làng du lịch, y đặt năm mươi bàn tiệc ở nhà hàng Trung Quốc, mỗi bàn Đinh Lập Hiên đều đến uống một ly với các
công nhân, cũng may là tửu của lượng y không tồi, nếu không với mấy chục bàn này, khi uống xong cũng đã say bí tỉ. Cẩn thận đưa Đinh Lập Hiên
trở về phòng VIP trong “Hải Thiên Nhất Sắc”, Lam Thần đỡ y ngồi lên ghế
gia chủ rồi bưng một tách trà đến.
“Đinh tổng, uống chút trà đi!”
Đinh Lập Hiên nhìn Lam Thần mỉm cười rồi cầm tách trà lên uống một hớp.
“Đinh tổng, tôi kính anh một ly!”
“Được!”
Lam Thần vội vàng ngăn lại, “Đinh tổng, người uống nhiều lắm rồi!”
“Vậy chi bằng trợ lý Lam uống thay Đinh tổng đi?”
“Cũng được!”
Lam Thần ra vẻ như chuẩn bị tiếp lấy ly rượu kia, Đinh Lập Hiên thấy thế vỗ nhẹ lên tay cậu một cái, “Trợ lý Lam uống rượu vào sẽ bị dị ứng, đừng
ép cậu ấy! Nào, Vương phó tổng, hai ta uống một ly!” [nói như vậy người
ta sẽ lên tưởng ra nhiều thứ lắm nha]
“Được, tôi cạn trước, Đinh tổng cứ tùy ý là được rồi!”
Đinh Hập Hiên nâng ly lên uống với người kia một ngụm. Lam Thần ngồi bên
cạnh nhấp một ngụm nước trà, nhìn Đinh Lập Hiên uống hết ly này đến ly
khác với những người xung quanh, Lam Thần thầm nghĩ, có lẽ cậu cũng nên
luyện một chút tửu lượng, sau này cậu còn phải tham gia rất nhiều tiệc
tùng, trong khi mấy trợ lý khác đều thay ông chủ uống rượu, nhưng Đinh
tổng lại phải tự mình uống. Sau khi buổi tiệc kết thúc, Đinh Lập Hiên đã say đến đi nghiêng ngả, lúc này Lam Thần lại phải đỡ y về phòng khách.
Cẩn thận cởi bỏ âu phục giúp y, “Đinh tổng, người nghỉ ngơi sớm một chút đi!”
“Ừm!”
“Vậy tôi về phòng trước nha?”
“Đi đi!”
“Đinh tổng, ngủ ngon!”
“Ngủ ngon!”
Lam Thần khép cửa lại, trở về căn phòng kế bên. Tắm rửa xong, cậu tiện tay
mở cửa sổ ra, một cơn gió biển mát dịu nhè nhẹ thổi vào. Cảnh đêm ở đây
cũng thật dễ làm say lòng người, thật ứng với câu “Trên mặt biển trăng
sáng treo cao”. Nghe tiếng sóng biển vỗ vào bờ cát, cùng tiếng hải âu
bất chợt kêu to thật sự làm cho người ta cảm thấy tâm hồn mình cô đơn,
trống trải. Dường như đã thiếu đi thứ gì đó.
“Ding dong!”
“Ai đó?”
“Lam Thần, là tôi!”
Lam Thần vội vàng bước ra mở cửa. Bấy giờ, Đinh Lập Hiên mặc một bộ áo ngủ
màu đen, lộ ra xương quai xanh, trên tóc còn dính nước, nhẹ nhàng rơi
xuống làn da màu cổ đồng, chảy dọc xuống cổ. [ta ghét a công lắm nhưng
phải công nhận a ấy rất đáng mơ ước nha]
“Ngủ chưa?”
“Vẫn chưa, Đinh tổng có chuyện gì sao?”
“Tôi muốn tìm em tâm sự!” Nói xong cũng không đợi Lam Thần mở miệng mà
nghiêng người đi thẳng vào. Vừa thấy cửa sổ mở, y vội vàng đi tới đóng
cửa lại.
“Lam Thần, vừa mới tắm xong không thể để gió biển thổi trúng, sẽ cảm lạnh đó!”
“Ơ? Tôi hiểu rồi! Đinh tổng uống trà nha?”
“Ừm!”
Lam Thần đặt hai tách trà lên bàn, “Đinh tổng, mời người dùng trà!” Cậu vừa đặt ly trà xuống đã bị Đinh Lập Hiên giữ chặt, ôm vào lòng. Lam Thần
lập tức khẩn trương lên, dường như…….cái thứ cưng cứng đó đang cọ vào
mình…. Cậu không cần đoán cũng biết thứ đó là gì rồi! Tức khắc, mặt Lam
Thần đỏ cả lên, vội vàng giãy ra.
“Lam Thần, đừng nhúc nhích, cho tôi ôm em một chút nha!”
“Đinh tổng uống nhiều rượu như vậy, hẳn là người nên nghỉ ngơi sớm một chút đi.”
“Em cảm thấy tôi như vậy có thể ngủ sao?”
“Đinh tổng có muốn tìm tiểu thư [bên mình gọi là gà á ^^] không? Tôi đến trung tâm Massage gọi cho người một cô?”
Đinh Lập Hiên thở dài một hơi, càng ôm chặt Lam Thần hơn, “Lam Thần, em thật không thích tôi sao?”Lam Thần nhìn sang chỗ khác, do dự một hồi rồi thấp giọng trả lời, “Không phải không thích!”
“Vậy tại sao em lại không chịu chấp nhận tôi?”
“Tôi…….”
Cắn cắn môi, Lam Thần thật không biết nên trả lời thế nào. Đinh Lập Hiên
vươn ngón tay vuốt từ vành tay dọc xuống gáy, động tác nhẹ nhàng này làm Lam Thần căng thẳng lên, cảm giác khác thường lại xuất hiện. Đinh Lập
Hiên cảm thấy thân thể cậu bé trong lòng biến hóa, cúi đầu hôn lên môi
cậu, tuy rằng đây không phải là lần đầu tiên hôn người này, nhưng y vẫn
cảm thấy mãnh liệt như vậy. Môi Lam Thần thật nóng, thật mềm mại, chỉ
cần chạm vào sẽ không muốn rời đi. Lam Thần vẫn ngậm chặt khớp hàm, rõ
ràng có chút kháng cự, bàn tay đang đặt trên lưng cậu ấn nhẹ vài cái,
Lam Thần cảm thấy cả người tê dại, xụi lơ xuống. Đầu lưỡi vừa ẩm vừa
nóng mang theo mùi thuốc lá lập tức tiến công vào, nhẹ nhàng lướt qua
từng ngóc ngách trong khoang miệng.
“Ưm!”
Không hề có sự
thô bạo như lần trước, lần này lại quá mức dịu dàng khiến Lam Thần nhanh chóng trầm mê vào vực sâu tình ái, dần dần mất đi khả năng khống chế
hành động của mình. Trong lòng cậu rất muốn đẩy y ra, nhưng tay cậu lại
túm chặt lấy quần áo người ta, thân thể ngày càng nóng, hạ phúc ngày
càng căng, đợi đến lúc Lam Thần khôi phục thần trí, cậu đã bị Đinh Lập
Hiên áp lên giường.
“Lam Thần, tôi thật sự rất thích em, rất muốn em!”
Lam Thần nhìn thấy dục vọng mãnh liệt trong mắt y, cảm giác như y đang cố
gắng kiềm chế bản thân. Quả thật lúc này cậu cũng rất muốn làm tiếp với
người này, bởi vì cảm giác của cậu cũng rất mãnh liệt, nhưng…….Lam Thần
nuốt một chút nước bọt, cố trấn tĩnh lại, “Đinh tổng, chúng ta, không
thể!”
“Tại sao? Lam Thần, rõ ràng em cũng có cảm giác!”
“Có lẽ, có lẽ người sẽ hối hận!”
Đinh Lập Hiên đương nhiên không hiểu được hai từ “hối hận” này có ý nghĩa gì, “Tôi không hối hận, Lam Thần, cho tôi được không?”
“Cho tôi thêm chút thời gian được không?”
“Nhưng tôi nhịn không được, Lam Thần, em cảm nhận xem, tôi thật sự sắp nhịn không được!”
Hạ thể cứng rắn cọ cọ lên người Lam Thần, người dưới thân rõ ràng run lên, “Đinh tổng, tôi, tôi lấy tay giúp người được không?”
Mặc dù có chút thất vọng, nhưng ít ra lần này cũng có tiến bộ. Đinh Lập
Hiên vội vàng xoay người tựa vào đầu giường, để Lam Thần ngồi khóa trên
người mình, “Lam Thần, lại đây!”
Liếm liếm đôi môi khô khốc, kéo
lấy tay Lam Thần đặt lên vật cứng rắn của mình. Vừa chạm vào, cả người
Đinh Lập Hiên lập tức run lên, bàn tay nhỏ bé kia rõ ràng đang do dự,
Đinh Lập Hiên lại kéo mạnh về đặt lên hạ thể của mình. Lam Thần nhắm mắt lại buộc mình phải trấn tĩnh, bắt đầu vuốt ve lên xuống cây đại bổng.
“A, Lam Thần, Lam Thần, nhanh lên!”
Động tác tuy có hơi lóng ngóng nhưng vẫn khiến Đinh Lập Hiên thích đến sắp
mất đi lí trí. Y liên lục gầm lên hưng phấn, nhanh chóng cởi quần lót
ra, cự vật thô to kia lập tức bật ra. Lam Thần không khỏi cả kinh, không ngờ vật kia của phụ thân lại lớn như vậy, cổ họng cậu khô rát, cậu vội
vàng nhắm mắt lại không dám nhìn. Đôi tay chà sát rõ ràng cảm nhận được
độ nóng cùng những tơ máu không ngừng đập lên, Đinh Lập Hiên vừa há
miệng hô hấp dồn dập, vừa chỉ dẫn Lam Thần tiếp tục vuốt ve.
“A, thật thoải mái!”
Thị giác và xúc giác cùng lúc kích thích khiến Đinh Lập Hiên cảm nhận được
một loại khoái cảm mà trước nay chưa hề có. Trong lòng y suy nghĩ, chỉ
mới được cậu ấy vuốt ve mà đã cảm thấy thích như vậy, nếu tiến vào thân
thể cậu ấy, cảm giác đó chắc hẳn là muốn mạng người. Haiz, cảm giác của y đối với cậu ta đúng là càng ngày càng mãnh liệt hơn rồi.
Vì tác
dụng của rượu nên Lam Thần phải xoa nắn thật lâu Đinh Lập Hiên mới xuất
ra, cả hai cánh tay cậu đều mỏi nhừ, Đinh Lập Hiên ngã xuống giường thở
hổn hển, kéo Lam Thần vào lòng.
“Lam Thần, cám ơn em, rất thoải mái!”
Lam Thần đỏ mặt không nói gì, Đinh Lập Hiên vừa xoa xoa tay cho cậu vừa hôn khẽ lên má cậu vài cái. Y có thể cảm giác được Lam Thần cũng có cảm
giác mãnh liệt với mình, tuy rằng hiện giờ Lam Thần còn chưa chịu phát
sinh quan hệ với y, nhưng hai người cũng đã thân mật hơn trước kia rồi,
điều này làm Đinh Lập Hiên cảm thấy rất vui,.Mấy tháng nay, y sống cuộc
sống cấm dục, mỗi lần tự giải quyết y đều nghĩ đến gương mặt Lam Thần,
ảo tưởng lúc mình đặt Lam Thần dưới thân, y cảm thấy như vậy còn tốt hơn cùng người khác làm rất nhiều [thật là biến thái].
Đến nửa
đêm, Đinh Lập Hiên cảm thấy cậu bé bên cạnh run lên, mở to mắt ra sờ sờ
người trong lòng, hoảng hồn, vội vàng bật đèn bàn lên, lại phát hiện mặt Lam Thần đỏ bừng, nhiệt độ trên cơ thể rất cao. Y lấy tay áp lên trán
cậu xem thử độ nóng, không xong, nhất định là bị cảm rồi!
“Lam Thần! Lam Thần!”
Cậu bé trong lòng vẫn không phản ứng, Đinh Lập Hiên bắt đầu nôn nóng, cầm điện thoại lên ấn ấn.
“Xin chào, đây là trung tâm khách sạn!”
“Có thuốc cảm không?”
“Xin lỗi Đinh tổng, ngày mai dược phẩm mới được chuyển tới khách sạn!”
“Gọi quản lí chạy nhanh ra ngoài mua, không, trực tiếp gọi bác sĩ đến đây!”
“Dạ, dạ!”
Làng du lịch này cách nội thành rất xa, cho dù có lái xe đi phỏng chừng cũng phải mất một giờ mới trở về được. Y cẩn thận kéo Lam Thần vào lòng,
dùng chăn quấn chặt cậu lại. Lam Thần cảm giác có gì đó dính chặt trên
người mình, hai tay túm lấy quần áo người kia.
“Lam Thần, Lam Thần!”
“Lạnh, lạnh quá!”
Đinh Lập Hiên đau lòng, ôm chặt cậu bé vào trong lòng mình, “Lam Thần, bác
sĩ sắp đến rồi!” Lam Thần mơ mơ màng màng mở to mắt, mông mông lung lung nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của cha cậu, rất an tâm, “Ba ba, ba ba con
lạnh quá!”
Đinh Lập Hiên sửng sốt, chẳng lẽ sốt đến nói sảng rồi, vỗ vỗ lưng cậu, “Ngoan, ba ba đang ở đây!” [ông già!!! phải chi khi xưa ông đối tốt với Thần chút thì em nó đâu phải khổ như vầy ]