Vì muốn sớm leo lên vị trí cao, hiện tại Lam Thần làm việc còn cố gắng
hơn cả những lúc đọc sách, có đôi lúc còn ngủ luôn ở công ty, vừa siêng
năng vừa có chất lượng về năng suất, không có một chút sai lầm gì. Hai
tháng sau, một công văn điều chức đặt ngay trên bàn của Lam Thần! Lam
Thần mở ra xem, trong lòng có chút ngạc nhiên, tuy rằng có thể xem như
thăng chức nhưng hình như khác hẳn so với dự tính của cậu. Cầm công văn
trong tay, Lam Thần lập tức đi đến phòng quản lí tài vụ.
“Quản lí, công văn này……..”
Quản lý ngừng bút, ngẩng đầu lên nhìn Lam Thần, “Công văn này do Đinh tổng
đích thân hạ xuống, cậu không muốn đi sao? Là thăng chức đó nha!”
“Nhưng chuyên ngành của tôi là tài vụ!”
“Công việc của trợ lý tuy rằng không giống với tài vụ nhưng không phải ai
muốn làm là được, Đinh tổng đòi hỏi rất cao ở chức vụ này, cậu mau thu
dọn một chút rồi lên tầng hai mươi lăm đi!”
Lam Thần đành phải
thu dọn đồ đạc lên tầng hai mươi lăm làm bí thư cho Đinh Lập Hiên, muốn
đùa cái gì đây, cậu sợ mình sẽ kiềm chế không được mà độc chết ông ta
nha [cứ ra tay đi ta ủng hộ hết mình].Thì ra trợ lý Vương bị điều tới
một chi nhánh ở một thành phố khác nhậm chức, lúc Lam Thần đến nơi thì
thấy y đang thu xếp đồ đạc, lúc nhìn thấy Lam Thần rõ ràng còn trưng ra
bộ mặt không cam lòng. Y đã làm việc bên cạnh Đinh tổng ba năm, không
biết vì chuyện gì lại đột nhiên điều y đi, còn cho một người mới lên!
Trợ lý Vương bàn giao công việc cho Lam Thần một cách qua loa rồi nhanh
chóng ôm đồ đạc đi vào thang máy!
Tầng hai mươi lăm là tầng lầu
cao nhất của Đinh thị, tầng này chỉ có một phòng của tổng giám đốc và
một phòng hội nghị mà thôi. Phòng Tổng giám đốc có hai gian, gian ngoài
là văn phòng của bí thư, gian trong là văn phòng của Đinh tổng, trải
thảm da dê cao cấp, tường khảm pha lê, nhìn vào đều toàn đồ cao cấp! Lam Thần thu xếp gọn lại một chút rồi đi qua gõ cửa!
Cốc! Cốc! Cốc!
“Mời vào!”
Lam Thần đẩy nhẹ cửa ra, lúc này ánh mắt của Lam Thần cùng Đinh Lập Hiên
giao nhau, sau vài giây trầm mặc, Lam Thần khẽ cắn răng một chút, đóng
cửa đi lên phía trước, “Đinh tổng!”
“Cậu tên là Lam Thần phải không?”
“Vâng!”
“Ngồi đi!”
“Cám ơn!”
Lam Thần ngồi đối diện với Đinh Lập Hiên, lúc này trước mặt hai người là
một bàn làm việc rất to. Đinh Lập Hiên đánh giá người đối diện với mình
một chút, khóe miệng câu ra một nụ cười, “Biết tại sao tôi lại điều cậu
đến làm trợ lý cho tôi không?”
“Không biết!”
“Cậu làm việc rất nghiêm túc, tôi rất hài lòng, công việc của trợ lý lại rất rườm rà, cần phải có một người tỉ mỉ đảm nhận!”
“Tôi hiểu rồi!”
“Còn nữa, làm trợ lý cho tôi phải biết nhanh nhạy một chút, những gì không
cần nói thì tuyệt đối không được nói lung tung, cậu hiểu chưa?”
Lam Thần nhíu mi, “Tôi đã hiểu, tổng giám đốc còn có gì căn dặn không?”
Đinh Lập Hiên gõ lên mặt bàn vài cái, Lam Thần lập tức hiểu ý, đứng dậy pha
trà, cung kính đặt trước mặt ông chủ! Đinh Lập Hiên gật gật đầu, “Không
còn việc gì nữa, cậu ra ngoài trước đi!”
“Vâng!”
Lam Thần
lui về sau hai bước rồi xoay người đi ra ngoài! Đinh Lập Hiên nhìn người mới vừa rời đi, nâng ly trà lên uống một ngụm, mỉm cười!
Công
việc của trợ lý rất đơn giản, không phải chỉnh sửa mấy con số tài vụ đau đầu nhức óc, làm cả người Lam Thần thoải mái không ít! Tuy nhiên, cậu
vẫn cẩn thận, tỉ mỉ làm mọi việc một cách rất hoàn mĩ, cậu ghi hết cả
trăm số điện thoại thường dùng vào đầu, tư liệu của những công ty thường hay lui tới làm ăn, cũng tìm hiểu cặn kẽ trong một thời gian ngắn.
Những khi Đinh tổng ngẫu nhiên hỏi, cậu có thể nhanh chóng nói ra, vì
thế mà Đinh Lập Hiên ngày càng hài lòng với cách làm việc này của Lam
Thần!
Hôm nay đã hơn mười giờ tối, Đinh Lập Hiên còn chưa về, Lam Thần đành phải tiếp tục ở bên ngoài. Đã trễ thế này không biết ông ta
còn đang làm gì trong đó nữa, hôm nay hình như không có công việc gì gấp lắm nha!
Đinh!!! (tiếng chuông)
“Đinh tổng có gì phân phó?”
“Chuẩn bị xe!”
“Vâng!”
Lam Thần buông điện thoại xuống, cầm lấy di động kế bên gọi cho tài xế, bảo ông ấy lái xe đến trước cửa tòa nhà! Vừa buông điện thoại xuống thì
thấy Đinh Lập Hiên bước ra!
“Cậu đi với tôi ra ngoài một chuyến!”
“Vâng!”
Lam Thần thật không thích đứng bên cạnh Đinh Lập Hiên, chỉ cần nhìn thấy
mặt người này thì cơn tức trong bụng lập tức trào lên, bây giờ còn bảo
cậu ra ngoài với ông ta? Lam Thần điều chỉnh thần sắc, ấn thang máy đi
xuống. Mãi cho đến khi ngồi lên xe, hai người vẫn chưa nói gì!
“Đinh tổng muốn đi đâu?”
“Bất Dạ Thiên!”
“Vâng!”
Lái xe xoay tay lái điều khiển xe di chuyển trên đường. Lam Thần thầm thở
dài, còn tưởng là ông muốn đi đâu, thì ra là đến vũ trường! Đến vũ
trường thì dẫn trợ lý như ta theo làm gì chứ? Lam Thần chống tay nhìn
những ngọn đèn đường bên ngoài kính xe, tâm tư không biết trôi đến tận
đâu, thế nên Đinh Lập Hiên nhìn mình nửa ngày Lam Thần cũng không phát
hiện!
Đinh Lập Hiên nhìn chằm chằm Lam Thần đánh giá, tại sao mỗi lần nhìn thấy người này, y đều cảm thấy quen thuộc như vậy, rốt cuộc là đã gặp qua ở đâu? Thiếu niên thanh tú như vậy chỉ cần gặp một lần y
nhất định sẽ không quên! Nhưng tại sao đã nghĩ nhiều ngày như vậy mà vẫn không nhớ ra! [ta khuyên ông ko nên cố nhớ ra làm gì sự thật sẽ khiến
ông có thể sốc nặng đó cứ từ từ mà chờ cơn thịnh nộ của pé Thần
thui!!] Mãi cho đến khi tới cửa vũ trường Lam Thần mới phục hồi tinh
thần lại, vừa quay qua lập tức nhìn thẳng vào mắt của Đinh Lập Hiên, Lam Thần có chút xấu hổ, vội vàng dời sang chỗ khác!
Đi sát theo
Đinh tổng vào vũ trường. Vừa mới bước vào cửa thì thấy một nam nhân hơn
bốn mươi tuổi, hói đầu, tươi cười đến bắt tay với Đinh Lập Hiên! [ta để ý ai thành đạt cũng hói, mập như heo... chỉ có nhvật chính là đẹp toàn
diện thui nha]
“Ôi chà, Đinh tổng, đã lâu không gặp!”
“Trương tổng, đã lâu không gặp!”
Hai người chào hỏi khách sáo vài câu rồi đi lên tầng trên, mấy nhân viên
phục vụ hai bên đều cẩn thận tránh sang một bên, cung kính chào hỏi
khách! Cho đến khi bước vào phòng VIP 208, hai người mới ngừng nói
chuyện! Lúc này, trên ghế lô đã ngồi sẵn hai vị khách, Lam Thần bước vào quan sát một phen, hai người này chưa từng gặp, nhưng xem bộ dáng hẳn
là giám đốc gì đó. Thấy Đinh tổng bước vào phòng, hai người đó vội vàng
đứng dậy bắt tay với y!
Đinh Lập Hiên ngồi xuống, khoát hai tay
lên sô pha, thấy Lam Thần còn đang đứng ở cửa, mắt liếc qua vị trí bên
cạnh mình, “Trợ lý Lam, ngồi xuống đi!”
“Vâng!” Lam Thần gật đầu một cái rồi đi tới sô pha, ngồi xuống. Tuy nhiên, hai người vẫn cách một khoảng khá xa!
“Đinh tổng mới đổi trợ lý sao?
“Ừm, vừa mới đổi thôi!”
Gã ngồi đối diện nhìn Lam Thần đánh giá một chút, trong mắt còn chứa ý
cười ám muội làm Lam Thần cảm thấy vô cùng khó chịu! Quản lí vũ trường
dẫn mấy vị tiểu thư mặc váy mỏng xẻ tà cao vào, Đinh tổng nhìn quét qua một vòng!
“Đổi!”
“Vâng, Đinh tổng, xin chờ một chút!”
Trong lòng Lam Thần nhủ thầm, ông đúng là khủng hoảng nha, mấy cô đó nhìn còn đẹp hơn cả mấy cô ở Hàn Quốc, vậy mà ông còn chưa vừa lòng! Lát sau,
quản lí lại dẫn mấy tiểu thư khác đến, Đinh tổng lướt nhìn bọn họ một
lát rồi giơ ra một ngón tay ngoắc một người trong số đó lại. Cô gái mặc
sườn xám được chọn lập tức hớn hở bước tới, ngồi chen vào giữa Đinh tổng và Lam Thần, ba người kia thấy Đinh tổng chọn xong, mỗi người cũng chọn một cô!
Đinh Lập Hiên nhìn vẻ mặt không yên của Lam Thần, khóe miệng câu lên, “Trợ lý Lam thích người nào?”
“Không cần!”
“Nếu không ưng ý có thể đổi nhóm khác!”
“Cám ơn Đinh tổng, tôi thật sự không cần!”
Đinh Lập Hiên cũng không bắt buộc, y giơ tay lên đuổi những người còn lại ra ngoài! Vừa đóng cửa phòng lại, không khí cũng bắt đầu náo nhiệt lên.
Trong phòng vừa có tiếng nhạc đinh tai nhức óc vừa có tiếng vui đùa tán
tỉnh làm Lam Thần cảm thấy rất khó chịu! Đinh Lập Hiên một tay ôm tiểu
thư, một tay bưng ly rượu lên nhấp một ngụm!
“Em tên gì?”
Cô gái kia dịu dàng tựa vào ngực y, “Em tên Tiểu Tuyết!”
“Ha ha, khó trách cả người em đều mặc đồ trắng!”
Lam Thần chưa bao giờ nghe cha mình dùng giọng điệu này nói chuyện, nhất
thời da gà da vịt nổi lên hết, ngụm trà đang uống xém chút cũng sặc trở
ra: Ông ta còn đang sờ khắp người cô gái đó nữa nha!Thân thể Lam Thần
run lên một chút, rút một điếu thuốc trên bàn ra, đứng dậy ra khỏi
phòng! [cái em chưa bít còn nhiều nha ] Tựa vào bức tường trước cửa,
Lam Thần hạ mắt nhìn điếu thuốc trên tay, nở nụ cười, cười nhạo chính
mình, con người đúng thật là biết biến hóa theo hoàn cảnh, mình biết hút thuốc khi nào chứ! Một nhân viên phục vụ đi tới, lấy bật lửa trong túi
ra mồi thuốc cho khách, Lam Thần hút một ngụm, khụ vài tiếng!
“Cám ơn!”
“Đừng khách khí!”
Haizz, mình quả nhiên không hợp với thuốc lá! Điếu thuốc trên tay cháy đến một nửa mà Lam Thần cũng không hút tiếp một ngụm, cậu vẫn tựa vào tường,
nhìn mọi người đi qua lại trước mặt! Trường hợp thế này đúng là không
thích hợp với mình, ồn chết được!