Lúc trở về phòng đã hơn nửa đêm, Hàn Tại Đông uống không ít rượu, đi
đứng không vững ngả tới ngả lui. Nhưng được cái mấy nam sinh kia cũng
đưa cậu ta về tới phòng rồi mới trở về. Lam Thần nhìn thoáng qua Hàn Tại Đông đang ngã trên giường một chút rồi cầm khăn đi vào phòng tắm.
Hàn Tại Đông nằm trên giường nghe tiếng nước ào ào, cảm thấy cơ thể mình
ngày càng nóng lên. Lam Thần không thích nữ giới khiến cậu rất vui, xem
ra người này và mình là cùng một loại! Lam Thần vừa bước ra khỏi phòng
tắm thì thấy Hàn Tại Đông đang tựa vào đầu giường ngây ngốc nhìn
mình! [có một em lọt hố pé Thần nhà ta rùi nhưng đáng tiếc cho em là
tình yêu này sẽ ko đc đáp lại đâu vì Thần giờ chỉ có 1 mối quan tâm duy
nhất là trả thù thui!!!]
“Lam Thần, cậu không thích con gái sao?”
“Ừ, sao vậy?”
“Vậy là cậu thích con trai?”
“Tại sao lại hỏi như vậy?”
Lam Thần đứng cạnh giường không thèm để ý, vừa lau tóc vừa nói chuyện. Hàn
Tại Đông nhìn thấy cảnh này không khỏi nuốt nước miếng một chút rồi đi
tới phía sau Lam Thần, nói khẽ vào tai cậu, “Bởi vì tớ cũng thích con
trai!”
Động tác của Lam Thần bỗng chốc ngừng lại, cậu cảm thấy có một luồng nhiệt khí thổi vào tai mình. Nói thật, đối với chuyện con
trai đến gần mình, cậu cũng không phản cảm cho lắm, “Vậy thì sao?”
“Lam Thần, chẳng lẽ cậu không phát hiện, tớ thích cậu!”
Lam Thần xoay người, nhìn thẳng vào ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào mình,
cho đến khi cảm thấy không thoải mái mới thôi, “Thích con người hay
thích vẻ bề ngoài của tôi?”
“Đều thích!”
“Cám ơn, có lẽ
tôi quả thật thích con trai hơn! Nhưng hiện giờ, tạm thời tôi lại không
có cảm giác với cậu, cho nên, thật ngại quá!”
Câu nói của Lam
Thần vốn rất nhẹ nhàng nhưng lại khiến Hàn Tại Đông phải rầu rĩ, vuốt
vuốt tóc, “Không sao cả, tớ sẽ làm cho cậu thích tớ, bắt đầu từ ngày mai tớ sẽ theo đuổi cậu!”
Trán Lam thần nổi lên hai sợi gân xanh, nheo mắt, để lại một câu, “Tùy cậu vậy!” Sau đó xoay người lên giường ngủ.
Vốn tưởng rằng Hàn Tại Đông chỉ nói đùa nhưng không ngờ hôm sau cậu ta lại
theo đuổi Lam Thần y như đang cua gái. Tuy nhiên, phương pháp của cậu
nhóc này cũng rất ngây thơ, Lam Thần nhìn một bàn ăn sáng cùng vẻ mặt
tươi cười của tên ngốc đó đành bất đắc dĩ thở dài một hơi. Về sau, Hàn
Tại Đông quả thật trở thành một bảo mẫu, vừa dọn dẹp phòng vừa phụ trách lo cơm nước!
“Hàn Tại Đông, cậu không cần phải làm như vậy, tôi thật sự không có cảm giác với cậu!”
“Không phải người Trung Quốc các cậu có câu: “Tinh thành sở chí kim thạch vi
khai” (tương tự như câu có công mài sắt có ngày nên kim bên mình á) hay
sao? Tớ muốn dùng hành động của mình làm cậu cảm động!”
“Toàn bộ tâm trí của tôi đều dành cho việc học, không có thời gian nói chuyện yêu đương, cậu muốn làm gì thì làm đi!”
Lam Thần dành hết tâm tư của mình cho việc học, không thèm để ý đến tên
ngốc kia. Tình cảm, hừ, tình cảm thì đáng mấy đồng? Nếu tôi vẫn xấu như
trước, nói không chừng cậu trốn tôi còn không kịp, tôi sẽ không bao giờ
tin vào thứ tình cảm vô giá trị đó đâu!
Chớp mắt đã đến thời
điểm nghỉ đông, Lam Thần không có nơi để về nên phải ở lại trường. Sau
khi đuổi tên Hàn Tại Đông kia đi, Lam Thần tự nhốt mình trong căn phòng
vắng lặng. Những việc Hàn Tại Đông làm mấy tháng nay, cậu đều nhìn thấy, nhưng cậu cũng sẽ không tin vào tình cảm, huống chi đối với Hàn Tại
Đông, một chút cảm giác cậu cũng không có!
Lam Thần trầm mặc một lát
Lam Thần tắt máy, nhìn ra bầu trời khuya bên ngoài, miệng gợi lên một nụ
cười yếu ớt. Không biết bộ dáng của Vũ Lam như thế nữa, nhất định y là
một người rất ôn nhu. Hai người đều rất giống nhau, đều không đề nghị mở webcam lên xem đối phương. Lam Thần rất coi trọng người bạn này, có tâm sự gì cũng đều kể với y, lòng lại vô cùng cảm kích, dù sao trong lúc
mình cô độc nhất, người này đều làm bạn, chia sẻ với mình.
Lam
Thần gối hai tay lên đầu, hồi tưởng lại những chuyện trước kia, thật
không thể nhớ nổi bao nhiêu đêm ba mươi cậu đứng cô độc một mình trong
phòng, cũng không biết bao nhiêu lần Vũ Lam login lên nói với cậu câu:
“Năm mới vui vẻ!”, còn nhớ đó là những đêm mùa đông lạnh giá nhưng khi
đó cậu không hề cảm thấy lạnh chút nào, bởi vì cậu đã được đối phương
chia cho một chút ấm áp.
Hôm hai mươi chín năm đó, Lam Thần đi
siêu thị mua một ít đồ ăn. Hàn Quốc và Trung Quốc có cùng ngày Tết âm
lịch, cho nên đến lúc đó sợ là sẽ mua không được đồ! Xách lỉnh kỉnh gói
lớn gói nhỏ trở về phòng, không ngờ vừa vào lại nhìn thấy Hàn Tại đông!
“Lam Thần, cậu về rồi à!”
“Không phải cậu đã trở về Busan rồi sao?”
Hàn Tại Đông đón lấy mấy túi lớn nhỏ, nhìn nhìn, bánh mì, bánh bích-quy, mì ăn liền, “Sao cậu lại ăn mấy thứ này nữa, muốn suy dinh dưỡng hay sao?”
“Không sao cả, miễn ăn no là được!”
“Tớ là cố ý trở về để đón cậu, về nhà tớ ăn Tết đi!”
“Đừng phiền phức như thế, tôi………..”
“Lam Thần, ba mẹ tớ cũng hy vọng cậu đến, nhà tớ không có người nào khác, sẽ không làm ồn đâu! Chỉ cần nghĩ đến cảnh cậu ở đây ăn Tết một mình, tớ
cảm thấy rất khó chịu. Về với tớ, được không?”
Lam Thần còn định
nói gì nữa nhưng nhìn thấy ánh mắt chân thành kia, lại không đành lòng
cự tuyệt, “Cậu ngồi xe xa như vậy là muốn trở về đón tôi sao?”
“Đúng vậy! Nếu cậu không đi với tớ, tớ sẽ không về nhà, tớ ở lại đây với cậu luôn!”
Hàn Tại Đông hưng phấn đến muốn bay lên, từ lúc ra khỏi phòng đã bắt đầu
lôi lôi kéo kéo Lam Thần chạy nhanh đến nhà ga! Hai người ngồi trên xe
suốt mấy tiếng đồng hồ, mãi cho đến khi trời tối đen mới đến nơi!
“Đến rồi, đây là nhà mình!” Hàn Tại Đông vừa nói vừa ấn chuông. Tức khắc, có người mở cửa ra.
“Hoan nghênh đến chơi, mời vào nhà!”
Sự nhiệt tình của mẹ Hàn Tại Đông khiến Lam Thần cảm thấy ấm áp. Nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài, cha của Hàn Tại Đông cũng bước ra, Lam Thần vội
vàng cúi người chào hỏi hai người! Ba mẹ Hàn Tại Đông có ấn tượng tốt
với cậu bé người Trung Quốc này lắm, tuy nhiên hình như hơi gầy một
chút, nhìn thế nào cũng không giống mười tám tuổi.
Nhà của Hàn
Tại Đông không lớn nhưng trang hoàng rất tốt, nhìn thấy gia đình ba
người họ hòa thuận, lại vô cùng nhiệt tình, không ngừng gắp đồ ăn cho
mình, Lam Thần thầm nghĩ: có lẽ đây là bữa cơm ấm áp nhất của cậu từ
trước đến nay.