Sáng ngày thứ hai, Tiêu Tiêu đang ngủ say, thì nghe thấy tiếng máy móc rè rè vang lên, hai mắt nhắm chặt lại, cảm thấy dường như có ánh sáng đang
len lỏi vào, cô lười biếng mở mắt ra, thấy rèm cửa sổ đang từ từ kéo ra
hai bên, ánh nắng mặt trời xuyên qua cửa sổ rọi vào những tia sáng màu
vàng êm dịu.
Sao rèm cửa sổ lại tự mở thế này? Không phải ký túc
xá bị ma ám rồi chứ? Tiêu Tiêu mơ mơ màng màng lấy tay che mắt lại, chợt nhớ ra mình đang ở đâu, cô ngây ra một lúc, bỗng nghe thấy trên vách
tường bên trái ở phía trước vang lên tiếng tít tít, cô ngước mắt liếc
sang, một bức tranh lộ ra trên đó, được khảm vào tường một cách hoàn mỹ.
Đó là một bức tranh sơn dầu siêu thực với màu sắc mãnh liệt, các màu đỏ
vàng lam với màu đen và màu xanh lục rực rỡ khiến cho thị giác bị kích
thích mạnh mẽ, những đường cong trừu tượng và sự hòa hợp của màu sắc thế nhưng lại sinh ra một loại cảm xúc cuồn cuộn mãnh liệt.
Sáng sớm mở mắt ra đã có thể trông thấy một bức họa xuất sắc thậm chí là thiên
tài thế này, thật sự là một kiểu hưởng thụ xa xỉ mà. Tiêu Tiêu hít vào
một hơi thật sâu.
Chị Linh nhẹ nhàng mở cửa đi vào, thấy cô đã
dậy thì hiểu rõ nói: “Cô Tiêu, rèm cửa ồn quá làm cô thức rồi hả, tôi
đang định đi vào kéo nó lại đây.”
“Chị Linh.” Tiêu Tiêu đã hoàn
toàn tỉnh táo, trông thấy chị ấy thì có chút kinh ngạc, tối hôm qua con
chị ấy bị sốt, rõ ràng đã về nhà rồi mà, “Sao chị đến sớm thế?”
“Ha ha, phải đó.” Chị Linh ngại ngùng cười cười, tối hôm qua chị đúng là về nhà rồi, nhưng chạy qua chạy lại lo xong chuyện của con trai, vừa nằm
xuống với ông nhà mình, thì điện thoại của cậu Đoạn lại gọi tới. Cậu ấy
nghe nói chị trở về nhà thì im lặng một lúc lâu, mãi cho đến khi chị
không hiểu sao lại đổ mồ hôi lạnh nói sẽ lập tức trở lại căn hộ, cậu ấy
mới mở miệng đáp lại một tiếng. Chị đoán chừng ngày hôm qua nếu mình
không chủ động đề nghị trở lại, thì phần công việc này của chị cũng giữ
không được nữa.
“Rèm cửa này tới giờ thì sẽ tự động mở ra, tôi kéo lại giúp cô nhé, cô ngủ thêm một chút đi.”
“Không cần đâu ạ, em cũng nên dậy rồi.” Tiêu Tiêu vươn vai duỗi người, vốn
tưởng đâu đêm qua sẽ mơ thấy ác mộng, nhưng không ngờ lại ngủ một giấc
tới sáng, lẽ nào là vì trong căn nhà này cũng có hơi thở của anh Đoạn,
khiến cho cô cảm nhận được sự an toàn?
Cô được chị Linh dìu xuống giường, tự lực cánh sinh chống nạng đi đến phòng rửa mặt ở trong phòng
ngủ, chị Linh đã chuẩn bị sẵn bàn chải điện mới và khăn mặt 100% cotton, Tiêu Tiêu chỉ cảm thấy bản thân mình có phước quá đi thôi.
Đoạn
Mặc Ngôn xưa nay không ở nhà ăn cơm chung, nhưng vì hôm qua Tiêu Tiêu
vốn đã hứa sẽ đến nhà nấu ăn, nên anh đã kêu chị Linh chuẩn bị một chút
nguyên liệu, vừa vặn để cho chị Linh lấy đi nấu cháo và vài món đơn giản cho bữa ăn sáng.
“Anh Đoạn còn chưa dậy ạ?” Tiêu Tiêu ngồi trong phòng ăn nhìn xung quanh.
Chị Linh bê lên một chén cháo trắng, “Tôi cũng không biết, tôi chưa từng
đến đây vào buổi sáng.” Chị hơi chững lại, “Thực ra tôi cũng rất ít gặp
mặt cậu Đoạn, công việc của cậu ấy bận lắm, dường như đêm nào cậu ấy
cũng rất khuya mới về nhà.” Chị đã làm ở đây được hai năm rồi, chỉ có
lúc vừa đến hoặc là năm mới nhận lì xì, mới thấy được mặt của ông chủ.
Tiêu Tiêu gật đầu, không nói gì nữa.
Cái đồng hồ tủ đứng gõ bảy tiếng, tám tiếng, chín tiếng, đến tiếng thứ
mười, Tiêu Tiêu đang nằm trên phần đệm quý phi dài ở khúc quanh của
chiếc ghế sô pha, ngẩng đầu lên từ cuốn sách, mới nhìn thấy anh chủ của
căn nhà này đang mặc chiếc áo ngủ màu đen, đầu tóc rối bời, có vẻ như
còn chưa tỉnh ngủ bước xuống từ lầu trên.
“Anh Đoạn, chào buổi sáng.”
“Ừm.” Người đàn ông híp đôi mắt dường như mở không lên đáp lại một tiếng, đi
đến trước sô pha mặt không cảm xúc đứng một hồi lâu, Tiêu Tiêu thấy tình trạng thế này đang thầm buồn cười, chỉ thấy anh quăng một cái gối trang trí đi, thả tấm thân cao to của mình xuống sô pha, cánh tay dài vươn ra cầm lấy một cái điều khiển, nhấn nút mở.
Động tác liền mạch một
lèo, tiếng nhạc giao hưởng đinh tai nhức óc lập tức vang lên từ dàn âm
thanh gia đình MBL, tuôn trào sục sôi mà chấn động, cả căn hộ to lớn
dường như đều rung lên, trái tim nhỏ bé của Tiêu Tiêu run lên một cái,
chị Linh thì bị dọa đến mức đánh vỡ cả chiếc đĩa trên tay. Duy chỉ có
Đoạn Mặc Ngôn hai mắt nhắm lại thì mặt mày bình tĩnh đang say sưa trong
trình tự tỉnh giấc của mình.
Tiêu Tiêu cầm cuốn sách chống cằm,
nhìn cái người thuộc hành tinh không thể thức dậy trước mặt, bật cười vỗ đùi đen đét trong yên lặng. Không ngờ anh Đoạn cũng có một mặt đáng yêu thế này.
Mười phút sau, Đoạn Mặc Ngôn đột nhiên ngồi dậy, đứng
lên vừa cởi đồ vừa đi về phía phòng tắm ở tầng trệt, đi đến trước cửa
phòng tắm thì chỉ còn lại quần lót thôi. Chị Linh đỏ mặt cạn lời nhìn
ông chủ, chị coi như đã biết được hiện trường kích tình mỗi ngày là từ
đâu ra rồi, trước kia còn tưởng đâu ông chủ ăn chơi hằng đêm. Oan uổng
cho cậu ấy thật có lỗi mà.
Tiêu Tiêu sớm đã lấy sách che mắt lại rồi. Ây da da, bức tranh trai đẹp đi tắm nha.
Bản giao hưởng thứ năm C Minor của Beethoven, cũng chính là bản giao hưởng
Định Mệnh trong truyền thuyết vẫn đang được tấu lên như gió lốc rung
động lòng người, dàn loa 360 độ làm cho mỗi một chi tiết của bản giao
hưởng đạt đến chất lượng cao nhất, Tiêu Tiêu đã từng nghe rất nhiều lần, nhưng bây giờ nghe qua rồi mới biết được, những lần trước mình nghe
được đều là thứ bỏ đi, không ngờ âm thanh bình thường và âm thanh lập
thể lại chênh lệch nhiều đến thế, anh Đoạn biết hưởng thụ thật đấy.
Nhưng mà, thật sự là lớn tiếng quá đi. Tiêu Tiêu tổng kết lại.
Vốn tưởng đâu sẽ còn “bất đắc dĩ” nhìn thấy bức tranh trai đẹp vừa tắm
xong, không ngờ lúc Đoạn Mặc Ngôn trở ra, đã mặc vào chiếc áo sơ mi màu
xám đậm và áo khoác vest ghi-lê với quần dài, chỉ có tóc thì còn ướt
sũng. Nét quyến rũ của kiểu trang phục hành xác thế này cũng không tệ
lắm. Tiêu Tiêu và chị Linh đồng thời yên lặng khen ngợi, thưởng thức
trai đẹp là trách nhiệm của mọi người mà.
“Tiếu Tiếu, em dậy rồi
à?” Lúc này Đoạn Mặc Ngôn mới khôi phục lại trạng thái bình thường, tắt
tiếng nhạc giao hưởng đi, dịu dàng nhìn sang Tiêu Tiêu dường như đang
cười thầm kia.
“Dạ, anh Đoạn, chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng.”
Tiêu Tiêu phì cười một tiếng buồn cười không thôi, lúc này mới thật sự tỉnh táo nha!
Đoạn Mặc Ngôn nhướn nhướn mày, nhìn Tiêu Tiêu cột kiểu tóc búi nụ hoa càng
lộ ra vẻ xinh đẹp, rõ ràng là không biết cô đang cười cái gì, chỉ là khi nhìn thấy hai đường máu chói mắt kia thì nheo mắt lại, đi lên trước một bước khom lưng nâng cằm của cô lên.
Hơi thở như dòng suối mát phả vào mặt, Tiêu Tiêu hết hồn, “Anh Đoạn?”
Đoạn Mặc Ngôn không nói gì, nhìn trái nhìn phải gương mặt của cô một lúc
lâu, mới từ từ đứng thẳng lên, “Không sưng như hôm qua nữa rồi.”
“Phải đó, em có thoa thuốc mà.” Tiêu Tiêu có chút ngại ngùng vì hành động
của anh, bất giác dời đề tài, “À, anh có biết mấy người đó rốt cuộc là
vì mục đích gì không?”
“Cậu Đoạn, tôi có làm một ít món ăn sáng, cậu có ăn không?”
Chị Linh lấy khăn lau tay rồi nói: “Cô Tiêu, tôi đi lấy giúp cô nhé.”
“Chị Linh, chị gọi tên em là được rồi.” Thực ra Tiêu Tiêu đã nói qua một lần rồi, nhưng chị Linh nói cô là khách quý của ông chủ, chị ấy không thể
thiếu lễ phép thế được, nên Tiêu Tiêu mới nói lại một lần trước mặt Đoạn Mặc Ngôn.
“Ha ha, được, Tiêu Tiêu, Tiêu Tiêu.” Chị Linh thấy Đoạn Mặc Ngôn không lên tiếng, cũng thuận theo ý cô mà gọi.
“Anh Đoạn này, anh không ăn sáng sao?”
“Buổi sáng anh không ăn đồ.”
“Mỗi ngày quan trọng nhất là bữa sáng đó.”
“Bây giờ đã sắp trưa rồi.”
Tiêu Tiêu hết nói nổi, đây chẳng phải là cái cớ mà mấy đứa nhỏ hay nói sao? “Thức khuya dậy trễ, thói quen cực kỳ xấu.”
Đoạn Mặc Ngôn đáp lại một tiếng, nhưng hoàn toàn không có ý muốn tiếp nhận.
Chị Linh lấy cái túi xách nhỏ của Tiêu Tiêu đến, Đoạn Mặc Ngôn tìm được
thuốc bôi trong đó, một câu “Để tự em làm” của Tiêu Tiêu còn chưa kịp
nói, đã thấy Đoạn Mặc Ngôn trét một cái bẹp lên mặt, ngón tay thô ráp
không biết dịu dàng là gì thoa lên.
Tiêu Tiêu vừa đau vừa cười, “Để em tự làm, em tự làm cho.”
“Nhột?” Đoạn Mặc Ngôn nhíu mày.
“Đau.” Tiêu Tiêu dễ dàng giải cứu gương mặt của mình khỏi bàn tay ác ma kia,
thêm một lúc nữa, đoán chừng mặt của cô lại sưng lên mất thôi.
“Đau mà em cũng cười nữa?”
“Dù sao cười cũng tốt hơn khóc mà!” Tiêu Tiêu nhận cái gương mà chị Linh chu đáo đưa qua, cẩn thận tỉ mỉ bôi thuốc lên.
Đoạn Mặc Ngôn không hiểu nổi lắc đầu, lúc này mới trả lời câu hỏi trước đó
của cô: “Đám người kia tối qua đã khai rồi, nói là vì có một khách hàng
muốn nhận nuôi cậu bé câm đó.”
“Là ý gì?”
“Nói một cách đơn giản, cái bọn chúng muốn là thận của cậu bé câm.”
“Cái gì!” Tiêu Tiêu kinh hoảng ngồi bật dậy.
Vẻ mặt của Đoạn Mặc Ngôn thì vẫn thản nhiên như trước, “Cặp vợ chồng đó
quen biết với một gã lưu manh chuyên bán thận, hắn ta nói với bọn chúng, hắn hiện có một mối làm ăn lớn, có người bỏ ra một số tiền khổng lồ để
mua một quả thận phù hợp. Cặp vợ chồng này nổi lên ý xấu, không dám tìm
người trưởng thành, liền dời ý nghĩ lên mấy đứa bé kia.”
“Thận của trẻ em cũng được sao?”
“Chim sẻ tuy nhỏ, mà ngũ tạng đầy đủ, cơ thể người chẳng phải cũng như thế
sao?” Đoạn Mặc Ngôn nói tiếp, “Trước đó bọn chúng cũng đã tìm qua hai
viện phúc lợi rồi, Tiểu Thiên Sứ là cái thứ ba mà bọn chúng tìm tới,
đúng lúc cậu bé câm kia vừa làm kiểm tra thận trước đó, cặp vợ chồng kia còn lấy cớ dẫn nó đi làm xét nghiệm tương thích nữa, phát hiện ra thích hợp thì mừng như điên. Đồng thời tính toán nhanh chóng, quyết định nhận nuôi hợp pháp cậu bé câm kia rồi lại mổ thận của nó, sau đó thì giết nó đi, rồi tuyên bố mất tích.”
Tiêu Tiêu hít vào một hơi lạnh, cô không dám tin tưởng thế mà lại là một âm mưu ác độc vô cùng như thế!
“Hình như khoảng thời gian này tình trạng bệnh của khách hàng kia chuyển biến xấu đi, tên lưu manh nọ giục bọn chúng nhanh chóng giao hàng, bọn chúng chó cùng rứt giậu, hít hai điếu cần sa vào liền chạy đến viện phúc lợi
gây chuyện.”
Tiêu Tiêu tưởng tượng ra cảnh Hiên Hiên nằm trong
nhà xác, toàn thân không khỏi run lên. Tại sao lại có người có thể ra
tay với đứa bé nhỏ như thế chứ? Những kẻ đó có còn là con người nữa
không!
“Thực ra thì viện phúc lợi chính là thiên đường của những
kẻ biến thái, xử lý không tốt chính là đưa dê vào miệng cọp, như thế này coi như là nhẹ rồi, hơn nữa cũng chưa để cho bọn chúng thực hiện được.” Đoạn Mặc Ngôn “an ủi” cô.
“Ghê tởm quá, em không muốn nghe nữa.” Tiêu Tiêu hoàn toàn không thể chấp nhận kiểu an ủi này, khó chịu che lỗ tai lại.
“Được được, không nghe thì không nghe.” Đoạn Mặc Ngôn rất biết lắng nghe.
Tiêu Tiêu nhịn xuống xúc động muốn nôn ra, lại nhíu mày hỏi: “Vậy Hiên Hiên
bây giờ thế nào rồi? Mấy người kia có biết nó không, có đến cướp thằng
bé đi nữa không?”
“Anh sẽ xử lý.”
Cuối cùng Tiêu Tiêu cũng coi như là thở phào một hơi, chỉ cảm thấy anh hứa sẽ ra tay thì chắc
chắn không có chuyện gì nữa rồi, “Cám ơn anh, anh Đoạn.”