Gần tối, lúc Lăng
Nhuế ở thư phòng dọn dẹp, mơ hồ liền nghe được Tiêu Hạo ở phòng khách
gọi điện thoại Nghê Kiệt nói chuyện buổi tối tá túc. Nghe Tiêu Hạo từng
chữ từng câu gọi điện thoại, chợt thì có loại cảm giác hạnh phúc xông
lên đầu, nói không rõ ràng tại sao, chính là rất đơn thuần cảm động.
Đem tất cả mọi thứ thu thập xong, Lăng Nhuế đi ra thư phòng mới phát hiện
Tiêu Hạo đã tắm rửa, đổi một cái T-Shirt màu trắng rất nhẹ nhàng khoan
khoái đặt chân xem thi phát song trức tiếp song trên TV.
Nghe tiếng Lăng Nhuế đi ra, Tiêu hạo đầu cũng không có quay lại, phất phất tay, "Trước đi tắm rửa, sau đó ra ngoài ăn cơm tối."
"Hiện tại à?" Lăng Nhuế rốt cuộc có chút ngượng ngùng, con ngươi đảo qua lại
vòng vo tầm vài vòng, nhỏ giọng trở lại, "để buổi tối về tắm thôi. . . . . ."
Tiêu Hạo vừa nghe, xoay mặt nhìn chằm chằm cô từ trên xuống dưới. Ánh mắt chuyên chú nhìn đến Lăng Nhuế nhất thời càng khẩn trương , “Làm gì nhìn em kĩ như vậy?"
"Em không phải cảm giác chính mình đang bốc mùi sao?"
Lăng Nhuế cúi đầu hít hà, trên người là có chút vị, hôm nay qua lại mệt mỏi mấy lần, nếu còn là thơm ngát thì quá kỳ quái!
Nhìn Lăng Nhuế vẫn như cũ không nhúc nhích đứng ở nơi đó, Tiêu hạo vẻ mặt
buông lỏng cười cười, lại dựa vào trở về ghế sa lon, "Yên tâm, anh không có hứng thú rình coi, lại nói ——"
"Nói cái gì nữa?"
"Cửa nhà anh không cần bão dưỡng." Ngụ ý, cửa nhà vệ sinh không có hư, lúc cô tắm thì khóa lại.
". . . . . ."
Tắm xong ra ngoài, Lăng Nhuế mặc một chiếc đầm. Tóc ướt nhẹp nhỏ nước, cô định sẽ dùng khăn trùm đầu trực tiếp bọc lại.
TV trong màn hình, trận bóng vẫn còn tiếp tục, nhưng bóng người vốn là
ngồi ở đó xem nhưng lại không thấy rồi. Lăng Nhuế ở của phòng ngủ cửa
thư phòng dò xét, cũng ko thấy anh, nghĩ chắc có lẽ là anh đi ra ngoài,
vì vậy cầm lược trực tiếp liền đi tới ban công.
Đổ xuống mái tóc
dài, Lăng Nhuế ở trong gió đêm vừa lòng xử lý sợi tóc, giương mắt, nơi
chân trời xa đỏ thắm tà dương rơi xuống từng cái một kéo dài bóng cây,
trên đường, mấy sinh viên tốt nghiệp đang nâng túi hành lý hướng cửa
trường học mà đi. Nhìn bóng lưng mọi người rời đi, nhàn nhạt cô đơn liền từng điểm từng điểm dâng lên trong lòng. . . . . .
Cứ như vậy,
mình thì khi nào chào cáo biệt đại học? Lúc liên hoan chia tay, mọi
người mượn rượu khóc bù lu bù loa, Lăng Nhuế lúc ấy chỉ là cảm động,
nhưng không nghĩ thế nhưng mình cũng là như thế cũng lưu luyến?
Lúc Tiêu Hạo mở cửa đi vào, liếc mắt liền nhìn thấy Lăng Nhuế ngây ngốc
đứng ở trên ban công, không nhúc nhích, khăn lông lau tóc từ lâu rơi vào bên chân.
Lặng yên không một tiếng động đến gần, Tiêu Hạo đưa
tay từ phía sau ôm lấy cô, tựa đầu nhẹ nhàng đặt tại trên vai cô. Gió
đêm thổi tới, Lăng Nhuế trên người sau khi tắm mùi thơm ngát thanh nhã
thoáng chốc tràn đầy chóp mũi, Tiêu Hạo nhắm mắt, chuyên chú ngửi. Mở
mắt, anh tự tay lướt qua gò má trơn bóng tinh tế của cô, lông mi của cô
như cánh bướm bình thường phủ xuống, che ở như trước hai mắt thông minh
bướng bỉnh, linh xảo cái miệng nhỏ nhắn khẽ vểnh lên, giờ phút này cô so bất cứ lúc nào đều muốn tới bình tĩnh, tới thuận theo.
"Biết là
anh về?" Tiêu Hạo cúi đầu, không nhịn được nhắm mắt hôn một cái gương
mặt của Lăng Nhuế, "Không sợ là người khác ôm em?"
Lời nói Tiêu Hạo mang theo điểm cưng chìu.
Lăng Nhuế chép miệng cười cười, vừa lòng tựa vào trong ngực Tiêu Hạo, nhỏ
giọng nói, "Mùi vị không giống người khác, huống chi, em nghe được tiếng bước chân."
"Vậy em có thể nói cho anh biết giờ phút này em đang nghĩ cái gì không?"
"Em cũng không biết. . . . . . Anh nói, nếu như mà em không có gặp anh,
không có theo bước chân của anh, em bây giờ là không phải cũng cùng bọn
họ một dạng, nâng hành lý cô đơn hướng cửa trường học đi?"
"Cuộc sống không có nếu như." Tiêu Hạo hời hợt nói tiếp, giọng nói lại cực kỳ chắc chắn.
"Nhưng là, nếu như không phải là em, anh bây giờ cũng có thể ôm cô gái khác ưu tú hơn ấy chứ?"
"Nhuế Nhuế cảm giác mình không ưu tú?" Tiêu Hạo cách sợi tóc cọ xát mặt của
cô, tay nắm chặt hai tay của cô, không đợi Lăng Nhuế nói chuyện, nhẹ
nhàng vừa cười một tiếng, "Chính là gặp gỡ tốt hơn thì thế nào, đã có
em, nơi nào còn động lòng đối với những khác người nữa. Đối với thế giới mà nói, em chỉ là một người; nhưng mà đối với anh mà nói, em chính là
phần đẹp nhất trong sinh mệnh, cho nên, ừ, hiểu không?"
Lúc màn
trời dần dần đen, Tiêu Hạo vỗ vỗ cánh tay Lăng Nhuế, nhắc nhở nói nên ăn cơm tối, Lăng Nhuế lúc này mới nhớ tới dưới mình buổi trưa khoe khoang
rằng sẽ làm cơm tối khao anh, kết quả một vội sầu não, cho nên quên.
"Tiêu Hạo. . . . . ." Đang do dự làm như thế nào mở miệng hướng Tiêu Hạo giải thích, chuông cửa đột nhiên liền vang lên.
"Không cần giải thích, anh đều biết, em trước đem tóc chải tóc." Nhặt lên khăn lông trên đất đưa cho Lăng Nhuế, Tiêu Hạo lại hôn hôn trán cô, xoay
người đi hướng cửa.
Lúc trở lại phòng khách, Lăng Nhuế hiển nhiên bị chân nến trên bàn ăn cho kinh ngạc.
"Đây là. . . . . . Ở IKEA mua?" Vừa liếc nhìn cây nến đã bị đốt, Lăng Nhuế cảm thấy thật là nhìn quen mắt.
Tiêu Hạo nhận lấy thịt bò bít tết nhà hàng Tây đưa tới, xoay người liền từ
tủ lạnh phòng bếp lấy ra một bánh ngọt Mous6 tấc, đốt nến, thuận tay
liền tắt đèn chiếu sáng.
"Lúc ấy nhìn không tệ, thuận tay liền
mua, anh nhớ em thích." Ngồi xuống, Tiêu Hạo mở hộp bánh ngọt ra, cười
nói, "Ăn mừng Nhuế Nhuế chúng ta tốt nghiệp đại học!"
Một miếng
dâu tây màu đỏ cực kỳ nhỏ khéo trên bánh ngọt Mous, màu xanh lá cây cây
sổ, phụ gia, ở nhàn nhạt màu cam quất dưới ánh sáng, có vẻ cực kỳ ấm áp
động lòng người.
"Tiêu Hạo. . . . . ."
Lăng Nhuế nhẹ nhàng hô một tiếng, sau đó thế nhưng không biết mình kế tiếp muốn nói cái gì.
"Lúc sinh nhật em ngày ăn ở bên ngoài, hôm nay chúng ta bổ khuyết thêm
nguyện vọng?" Cắm một cây nến thật dài ở giữa bánh ngọt, Tiêu Hạo đem
bánh ngọt đưa tới gần cho Lăng Nhuế.
"Làm sao anh biết sinh nhật
em liền nghĩ ước nguyện?" Lăng Nhuế ngước mắt hướng về phía Tiêu Hạo,
nhàn nhạt ánh nến ở trong mắt của cô có vẻ có mấy phần mê ly cùng mông
lung.
"Nếu không, anh cố ý đi IKEA mua cây nến là vì phòng ngừa nhà chúng ta bị cúp điện?"
"Phốc ——"
Lăng Nhuế không nhịn được lập tức bật cười, sau khi cười lên tâm tình cũng
cực kỳ vui vẻ, chu mỏ giả vờ oán giận, "Cái chuyện cười này không buồn
cười!"
Nói xong, cô vội vàng nhắm mắt lại không nhìn tới Tiêu Hạo, đôi tay chắp lại để ở trước ngực, thành kính ước nguyện. . . . . .
Lúc cắt bánh ngọt, Lăng Nhuế bỗng nhiên lại nhớ tới sự kiện lần trước "tiệc sinh nhật Ô Long ".
"Anh có thể hay không thẳn thắn nói cho em biết, anh tại sao muốn mời bọn họ ăn cơm, còn mượn tiếng là sinh nhật em? Chớ nói nữa cái gì con ếch, con cóc, em nghe không hiểu!" Ban ngày lúc dọn dẹp thư phòng, Lăng Nhuế
thấy trên lịch bàn ngày sinh nhật đó người kia vẽ một vòng to, nhìn chợt có nghĩ buộc anh nói thật ý nghĩ của mình.
"Nhuế Nhuế, anh phát
hiện em có lúc thật sự là vô cùng, vô cùng đáng yêu" Tiêu Hạo đứng dậy,
đi tới trước mặt cô, đôi tay đặt trên bả vai của cô, "Lần trước quên
cùng em nói rõ, là lỗi của anh. Trên thực tế, là như vậy, gần tốt
nghiệp, sự kiện tỏ tình quá nhiều, anh chỉ không muốn mình cũng bị dính
dấp trong đó, cho nên cho mượn sinh nhật em ngăn cản."
"À? Nữ
sinh khoa chúng ta có người hướng anh tỏ tình?" Lăng Nhuế "Vọt" đứng
lên, đôi tay chụp hai gò má Tiêu Hạo, bộ dáng khẩn trương, "Ai vậy?"
Tiêu Hạo lấy xuống hai tay của Lăng Nhuế, tùy ý rũ xuống giữa hai người, sau đó khẽ lắc đầu, giám định giọng, "kỹ năng diễn quá kém!"
Lăng Nhuế nghe nói, cau mày, cong môi, "Vậy anh nói cho em biết nguyên nhân chân chính à?"
"Em biết." Nói xong, Tiêu Hạo động tình hôn khóe môi Lăng Nhuế một cái, "Đây chính là đáp án."
"Nhưng vẫn không có nói. . . . . ." Lăng Nhuế nhất quyết không tha, tự mình
biết là một chuyện, nhưng người khác chính miệng nói ra liền lại là một
chuyện khác, không biết tại sao, giờ phút này chợt rất muốn nghe anh
nói, có lẽ bởi vì chính mình ngày mai sẽ phải về nhà đi, Lăng Nhuế cảm
giác mình cũng bắt đầu dính người.
Buổi tối trước khi ngủ, Lăng
Nhuế rõ ràng là nhìn Tiêu Hạo ra cửa, nhưng sáng sớm hôm sau, khi cô đẩy cửa phòng ra đi ra, phát hiện Tiêu Hạo đột nhiên ngủ trên sô pha ở
phòng khách. Máy điều hòa không khí o o thổi, mà trên người anh chỉ đáp
một cái chăn thật mỏng.
Tối hôm qua trước khi ngủ anh rõ ràng lên lầu tìm Nghê Kiệt nha, chẳng lẽ anh nửa đêm lại leo xuống rồi hả ?
Lăng Nhuế rón rén đến gần, trong lòng vẫn còn ở buồn bực, chẳng lẽ nửa đêm
hôm qua giúp cô nhặt điều khiển là anh, nếu không rõ ràng rơi trên mặt
đất rồi, sáng sớm hôm nay tại sao lại trở lại trên người cô?
Một
giây kế tiếp, Lăng Nhuế lặng yên không một tiếng động quay trở lại gian
phòng, đóng cửa phòng. Nhìn kỹ mép giường máy điều hòa không khí điều
khiển, liền nhiệt độ cũng bị điều thành 28°. . . . . .
Xong rồi, xong rồi, nửa đêm anh quả nhiên đi vào!
Vừa nghĩ tới mình mặc đồ ngủ nằm cái tư thế ngủ xiêu vẹo kia, sắc mặt Lăng
Nhuế một hồi ửng hồng, một hồi trắng bệch. . . . . . Ưmh, quá mất mặt á!
Nhẹ chân nhẹ tay lại đi ra ngoài, Lăng Nhuế hung hăng trợn mắt nhìn Tiêu
Hạo đang ngủ say mấy lần, có thể nhìn thấy anh ngủ ở trên ghế sofa không quá thoải mái ngủ, lại cảm thấy có một chút xíu áy náy.
Đến gần, cô đưa tay chọc chọc bả vai Tiêu Hạo, lời nói êm ái, "Sớm, nếu không
anh lại vào giường ngủ thêm một lúc, em nấu xong điểm tâm ——"
"Sẽ gọi anh" mấy chữ còn chưa nói hết, người bị chặn ngang kéo, Lăng Nhuế trực tiếp ngã xuống trên người của Tiêu Hạo.
"Anh tỉnh?"
"Chỉ là tính cảnh giác so người khác cao mà thôi." Tiêu Hạo giọng điệu cứng
rắn nói xong, Lăng Nhuế liền liên tưởng đến hình ảnh tối hôm qua anh
tiến phòng ngủ, "Vèo" gò má liền Hồng.
"Máy điều hòa không khí
nhiệt độ điều quá cao?" Người kia thấy cô đỏ mặt phải đáng yêu, vẫn như
cũ nhất quyết không tha trêu ghẹo.
Anh còn nói!
Lăng Nhuế
khó nén xấu hổ, giơ tay lên liền đấm hướng lồng ngực Tiêu Hạo, ai ngờ
người kia giống như là biết trước, hai lời không liền kiềm chế hai tay
của cô, "Gần tốt nghiệp, trường học trị an không tốt lắm, một mình em,
anh. . . . . . Không quá yên tâm."
Lăng Nhuế hừ một tiếng, giả bộ cười, "Thật có kẻ gian, anh đánh thắng được sao?"
"Quên nói cho em biết, anh là đai đen." Tiêu Hạo đem đôi tay cô hai tay bắt
chéo sau lưng, hơi chút dùng sức, liền ấn cô thật chặt về phía mình.
"Vậy thì thế nào, anh...anh chuyên môn khi dễ người nhỏ yếu!" Lăng Nhuế cựa quậy mấy cái không có tránh thoát, chán nản cúi đầu.
Tiêu Hạo gối lên đệm dựa đầu khẽ động, "Anh chỉ thích khi dễ em"
"Anh ——" Lăng Nhuế nổi đóa. Muốn nói, lại không đánh lại anh, dưới tình thế
cấp bách chợt liền muốn ra khỏi một cái biện pháp khác, há miệng, Lăng
Nhuế liền quay đầu hướng cánh tay Tiêu Hạo.
Tiêu Hạo vừa thu tay
lại, lưu loát một lật người, liền đem Lăng Nhuế cực kỳ chặt chẽ đặt ở
phía dưới, "Em đã quên vết sẹo đau đi, lại muốn cắn anh rồi, biết kết
quả là cái gì không?"
Tốc độ phản ứng này, Lăng Nhuế hoàn toàn tin tưởng anh là luyện qua rồi. . . . . .
"Đàn ông tốt không đánh phụ nữ, Tiêu Hạo anh tốt nhất, cho nên anh phải
buông tay!" Lăng Nhuế bị kiềm chế không thể động đậy, lại nghĩ mình chỉ
mặc bộ đồ ngủ, nhanh chóng bắt đầu xin khoan dung.
"Trước giao
tiền thuê phòng lại nói." Tiêu Hạo đang muốn cúi đầu tiền gần lên trêu
chọc cô, cơ hồ là ngay lúc đó, điện thoại di động của anh cũng vang lên.
Lăng Nhuế cho là anh sẽ đứng dậy, ai ngờ anh một tay cầm hai tay của cô, sau đó một cái tay nhấn phím nghe, đầu vẫn còn rất thoải mái chống đỡ trán
của cô.
"Kiểm Sát Lục, ngài sáng sớm là chuyện gì à? Con còn đang ngủ !"
Kiểm Sát Lục, Lăng Nhuế giật mình, đây không phải là mẹ Tiêu chứ?
Bởi vì hai người tiếp cận quá gần, Lăng Nhuế nghe rõ rang âm thanh bên đầu
kia điện thoại, " Đơn vị chúng ta tổ chức du lịch, vừa đúng tới chỗ này
của các con, cho nên thuận tiện sẽ tới xem xem con cùng Tiểu Nhuế."
"Con nghe ba nói rồi" anh vuốt tay Lăng Nhuế, một bộ nét mặt là đã biết
trước, "Buổi trưa con mang theo Nhuế Nhuế tới vì ngài đón gió tẩy trần."
"Không cần, mẹ liền tới thăm các con một chút. Đúng rồi, mẹ bây giờ đang ở dưới nhà trọ, con mau rời giường, mẹ sẽ lên lầu!"
Lăng Nhuế chăm chú lắng nghe, chỉ có tiếng điện thoại ục ục vẫn còn ở vang.
"Anh biết mẹ anh hôm nay đến ?" Sửng sốt một hai giây, Lăng Nhuế nhanh chóng đẩy ra Tiêu Hạo đứng dậy.
Xong rồi, xong rồi, bộ dáng như vậy gặp mặt, mẹ Tiêu có thể hay không cho là mình là cô gái rất tùy tiện?
Lăng Nhuế tâm thần thấp thỏm tránh về gian phòng thay quần áo, mơ hồ chỉ
nghe thấy người bên ngoài từ từ nói, "Không có chuyện gì, em từ từ thay
quần áo, chớ khẩn trương, mẹ anh không có chìa khóa . . . . . ."
Tiêu Hạo càng nói như vậy, Lăng Nhuế càng khẩn trương, tỉ mỉ kéo dài thật
lâu, mới đem áo đầm móc gài mặc xong, sau đó, nhẹ chân nhẹ tay đi tới
cửa, phát hiện Tiêu Hạo đã sớm ra cửa. Không biết đứng ở phòng khách bao lâu, Lăng Nhuế mới nhớ tới mình phải làm chút gì, vì vậy xoay người
phải đi phòng bếp nấu nước.
"Con trai, cái người này không tệ a,
hoàn. . . . . ." mẹ Tiêu vào cửa, liếc mắt liền nhìn thấy trên khay trà
chính là điện thoại di động của nữ, nhanh chóng đổi lời nói, "Còn có bạn ở đây?"
"Uh, hôm qua cho Nhuế Nhuế ở một đêm." Tiêu Hạo tùy ý
đặt cái chìa khóa để lên bàn, sau đó mang theo tức giận khi ròi giường
bổ sung, "Cho nên một cú điện thoại sáng sớm của ngài, đem con cùng cô
ấy bị đánh thức."
Lời nói này ——
Lăng Nhuế ở phòng bếp nghe được rõ ràng, người kia nói xạo lên quả nhiên là không cần viết nháp . . . . . .
Lăng Nhuế may mắn mình mua vé xe lửa chiều hôm ấy, nếu không bị mẹ Tiêu hỏi
thắm chuyện nhà nhiệt tình như vậy, cô thật là có cảm giác bị Kiểm Sát
Trưởng thẩm vấn.
Tự nhiên, từ đầu đến cuối, mẹ Tiêu mẹ đều là rất hài lòng bạn gái mà con trai đang kết giao này, hào phóng thỏa đáng, lễ phép.
Về đến nhà đã là hơn ba giờ chiều rồi, bởi vì tại trên xe lửa ăn một chút
mỳ ăn liền, Lăng Nhuế cũng không phải rất đói, vuốt vuốt bả vai, cô trở
về gian phòng của mình thu thập hành lý.
Thu thập xong, một thân
mồ hôi chảy ròng ròng cô liền chuẩn bị tắm rửa nghỉ ngơi một chút, nhưng thế nào cũng không tìm được áo ngủ thay lúc buổi sáng, nhìn lại bị tủ
quần áo rối loạn, Lăng Nhuế trong đầu toát ra một ý nghĩ để cho cô muốn
đập đầu vào tường —— xếp xong áo ngủ cô để ở trên giường Tiêu Hạo . . . . . .