Khi Lưu đại phu và Trương đại phu nghe vương phi có lệnh bảo họ làm trợ thủ cho người nối xương cho tiểu vương gia thì không nói hai lời mà xách
hòm thuốc đi tới.
Hách Liên Tình làm vậy đương nhiên là có suy
tính riêng, , dù sao bà cũng không biết Trần Mặc có thật sự có bản lĩnh
hay không, nói là trợ thủ thế thôi chứ thực tế là giám thị Trần Mặc, nếu nàng là người lừa đời lấy tiếng thì ở trước mặt hai lão đại phu cũng
không thể làm gì được. Tại cái thời đại này trình độ chữa bệnh cực kì
thấp, các y sư đều là trong các gia tộc lâu đời truyền nối nhau mà tồn
tại, những người này rất kiêu ngạo không chịu chấp nhận trao đổi với gia tộc khác, lại không bao giờ chấp nhận mình sai nên kéo theo toàn bộ nền y học ở đây trì trệ không phát triển. Bởi vậy ở thời đại này đại phu
chính là một nghề nghiệp khan hiếm tới đáng thương, cực kì được người
khác tôn trọng.
Lưu đại phu và Trương đại phu dẫn theo mấy gã sai vặt bước vào cửa, chỉ thấy Trần Mặc đứng ở giữa phòng thì nghĩ chắc là
nha hoàn hầu hạ, lại quét mắt một lượt khắp phòng thì không thấy vị đại
phu mà vương phi nói đến, hai người nhìn nhau lắc đầu, người này đúng là kiêu ngạo.
Hai người buông hòm thuốc muốn tiến lại bắt mạch cho
Tạ Chiệu thì nhìn thấy người mà bọn họ cho là nha hoàn lại nhanh tay
hơn, dám to gan sờ vào cái chân gãy của tiểu vương gia.
“Lớn mật, ngay cả một nha hoàn cũng không biết tôn ti như thế sao!” Lưu đại phu
vội vàng tiến tới đẩy Trần Mặc ra, giận dữ quát vào mặt nàng, trong lòng giận dữ, sao trong phủ này lại có một nha hoàn vô lễ thế chứ!
Trần Mặc lui lại vài bước, trong lòng cũng rất khó chịu, cố chấp đứng nghiêm sau đó mới lạnh lùng nói, “Tôi đến đây để trị chân cho tiểu vương
gia!”. Đáng tiếc thân thể này rất yếu đuối nên giọng nói cũng mềm, không còn khí thế lạnh lùng xa cách như của Trần Mặc ở hiện đại, cho nên nghe có vẻ không có sức thuyết phục.
Lưu đại phu cười nhạo một tiếng, đánh giá Trần Mặc một lần, sau đó khinh thường nói, “Lão phu sống sáu
mươi năm cũng chưa từng thấy chó mèo nhà ai cũng có thể làm đại phu”
ở thời đại này đại thu thiên kim khó cầu, nên có một số người muốn đục
nước béo cò, học y thuật ba ngày đã nói mình là đại phu, trị tới chết
người mà còn tưởng là mình rất cao minh. Nhửng người này chính là những
con sâu trong giới y học, mà Trần Mặc rõ ràng bị Lưu đại phu nhận thành
một trong mấy con sâu này. Trương đại phu nhìn có vẻ trẻ hơn Lưu đại phu một chút, khoảng năm mươi tư tuổi, tuy ông ta không nói gì nhưng ánh
mắt nhìn Trần Mặc rõ ràng là không tin. Nhưng vừa rồi hai người nghe nha hoàn nói vương phi mời đại phu tới, trong phòng này không có ai khác
ngoài con nhóc này, xem ra nàng ta cũng không có nói dối, tuy rằng hắn
không tin một con oắt có thể trị được bệnh gì nhưng tính tình của Trương đại phu trời sinh cẩn thận, nửa tin nửa ngờ hỏi một câu, “Vậy xin hỏi
cô nương chân của tiêu vương gia trị thế nào?”
Tạ Chiêu lúc này
cảm thấy vừa nóng vừa đau, cả người đều mơ mơ màng màng, chỉ nghe một
giọng nữ mềm nhẹ nhưng lạnh lùng kiên định, “Không có cách nào khác,
đoạn cốt trọng tiếp”
Âm thanh kia rất đặc biết, không có nũng nịu của một cô gái bình thường nhưng lại làm cho người ta cảm giác đáng tin cậy cùng nhàn nhạt xa cách. Tạ Chiêu muốn mở mắt ra nhìn chủ nhân của
giọng nói kia nhưng sao mắt hắn nặng quá, mở không được.
“Cái gì? Đoạn cốt trọng tiếp! Này… cái này… vạn vạn không thể, quả thực là hồ
nháo!” Lưu đại phu trừng mắt nhìn Trần Mặc, khuôn mặt tràn đầy vết nhăn
bởi vì tức giận mà nhăn thành một khối, nếu bây giờ có con ruồi nào bay
ngang qua chắc chắn sẽ bị mắc kẹt trong đó.
Trần Mặc cũng không
phải là một người dễ chịu gì, nhất là khi người khác nghi ngờ tính
chuyên nghiệp của nàng. Không một chút khách khí nói, “Thân thể con
người có 206 khối xương, đừng nói chỉ gãy một cái, cho dù có đẫy hết tôi cũng có cách mà nối lại!” đây là tình yêu cả đời của nàng, không cho
mấy người này nghi ngờ! Khi nãy nàng có sờ qua chỗ gẫy chân của Tạ
Chiêu, vì lúc trước bị ngự y nối sai vị trí nên nếu cứ tiếp tục để như
vậy thì tên này sẽ bị què không thể nghi ngờ!
“Cuộc đời tôi ghét
nhất là mấy người cậy già lên mặt mà không có bản lãnh thật sự, nếu các
người có bản lĩnh sao không đứng ra chữa đi mà ở đó phê bình người khác” vẫn là âm thanh mềm mại đặc hữu của phái nữ nhưng lời nói lại cay độc
đến tức chết người không đền mạng, lời này cũng chọt trúng vào chỗ đau
của hai vị đại phu đây, thời điểm Tạ Chiêu bị nâng về Tạ vương phi liền
truyền bọn họ vào chẩn trị, nhưng đùng nói tới chuyện nghiêm trọng như
nối trật xương như bây giờ, ngay cả nối xương đơn thuần bọn họ cũng
không nắm chắt, phải nhờ vương phi thỉnh ngự y trong cung tới làm, nhưng không ngờ lại nối trật xương. Một câu này của Trần Mặc làm bọn họ rất
đau!
Trong lòng Tạ Chiêu thì cười tới rụng răng, tuy rằng chân
rất đau nhưng nghĩ tới Lưu đại phu kiêu ngạo kia bị chọc tức tới thổi
râu trừng mắt thì hắn liền buồn cười. Nhưng ngay sau đó hắn liền cười
không nổi.
“Ngươi! Tiểu nha đầu! Ngươi đúng là nói ẩu nói tả lừa
gạt người khác, vương phi đúng là bị ngươi cho ăn bùa mê thuốc lú gì rồi mới đồng ý, một nha đầu như ngươi thì biết gì mà đoạn cốt trọng tiếp
chứ, ta phải bẩm báo vương phi, ngươi… a! ngươi làm gì đó!” Lưu đại phu
bị chọc cho tức tới đỏ mặt đột nhiên hét về phía Trần Mặc, khuôn mặt lập tức tái xanh. Trần Mặc cũng không chút do dự mà trong lúc mấy lão già
kia lảm nhảm thì đá mạnh vào chỗ gãy của Tạ Chiệu làm chao chỗ đó gãy
lẩn nữa.
“A!” nửa người trên của Tạ Chiêu vì bị đau mà bắn lên,
đôi mắt vừa rồi có thế nào cũng mở không được lúc này trợn to, đôi mắt
phượng tràn đầy lửa giận nhìn Trần Mặc như muốn nói, nha đầu chết tiệt
kia ngươi chờ đó cho ta! Sau đó trước mắt tối đen, cả người ngả xuống
giường, hoàn toàn hôn mê. Trước khi ngất xỉu hắn còn cố gắng ghi tạc
hình ảnh gầy yếu kia vào tận đáy lòng, Tạ Chiêu hắn thù này không báo
thì quyết không làm bá vương nữa! (và cuối cùng anh đã không làm nữa!)
Trần Mặc nhún vai, trong lòng xẹt qua một chút xấu hổ, từ trước tới nay nàng nghịch thi thể thì nhiều nên chưa bao giờ bận tâm bệnh nhân có đau hay
không, cho nên lần này nàng đúng là có chút lỗ mãn. Nhưng mà cảm giác
tội ác chỉ thoáng qua trong lòng nàng có một giây, thì lập tức bị nàng
ném ra sau đầu, nhanh nhẹn cầm chân của Tạ Chiêu nắn về vị trí cũ, đầu
tiên là nhẹ nhàng mát xa, sau đó vặn mạnh một cái, cuối cùng là cố định
trong một cặp nẹp. Một loạt động tác thuần thục tựa như nước chảy mây
trôi khiến hai đại phu nãy giờ xem thường nàng cũng phải trợn mắt há
mồm, ngay cả vừa rồi muốn nói gì cũng quên mất.
“Rầm” một tiếng,
cửa bị Hách Liên Tình đẩy ra, căm tức nhìn về phía bóng lưng của Trần
Mặc đang ngồi ở mép giường, bà vừa nghe tiếng thét của Chiêu nhi và Lưu
đại phu, trong này nhất định có chuyện!
Không chờ Hách Liên Tình
mở miệng, Trần Mặc cầm thuốc mỡ trong tay đi tới, mặt không chút thay
đổi nói, “Tốt rồi, về sau mỗi ngày đều thoa thuốc này cho hắn, mỗi ngày
ba lần, ăn nhiều canh bổ xương một chút là được”. nói xong cũng rất tự
nhiên đi ra ngoài cửa.
Lưu đại phu lảo đảo ngồi xuống mép giường, hai tay run run cờ loạn cái chân gãy của Tạ Chiêu, nhưng mà thật sự là… “Tốt… tốt lắm” không có gì để nói mà!
Hách Liên Tình sửng sốt, trừng lớn hai mắt nhìn Lưu đại phu, “Thật sao? Khon6ng có gì thật sao?”
Trương đại phu cũng tiến lên kiểm tra một lần, xương đùi đã được nối lại đúng
vị trí, xem mạch một lần, hình như hiệu quả trị liệu vô cùng tốt, mạch
đập của tiểu vương gia dần dần hồi phục trở lại, “Hồi bẩm vương phi
nương nương, đúng là đã trị khỏi, chỉ cần tĩnh dưỡng ba tháng thì tiểu
vương gia sẹ khôi phục như lúc đầu”.
Cái này… cái này đúng là thần mà! Vừa rồi sao hắn không lại gần một chút nhìn để học hỏi kinh nghiệm chứ!
Hách Liên Tình mạnh mẽ quay đầu nhìn bóng dáng của cô gái đã rời đi nãy giờ, trong lòng rất phức tạp, người hại con mình cùng là nàng, người cứu co
mình cũng là nàng, không phải là…
Thời điểm Trần Mặc và Lý thị
trở về vương phủ thì ma ma bên người của vương phi nói với Trình lão
thái quân một câu, sau đó Trân Mặc còn chưa ngồi nóng ghế đã bị đuổi
khỏi thượng kinh.
Trong lòng Tạ vương phi, Trần Mặc đã hại con
mình, dù có lấy công chuộc tội nhưng tội chết có thể miễn, tội sống khó
tha, nhưng bà cũng không tưởng được tiểu nha đầu bị chính mình đuổi khỏi kinh đô lại có một ngày tự bà phải mời về!