Hách Liên Tình xưa nay nổi danh yêu con như mạng, từ nhỏ tới lớn Tạ Chiêu
đều được bà bảo vệ rất tốt, nay lại xảy ra chuyện lớn thế này thì muốn
một thứ nữ nhỏ nhoi như thế sống thì mới là chuyện lạ, nếu không phải bà nể mặt nàng ta có cốt khí thì bà đã khiến cả Trình phủ chôn cùng rồi.
Lý thị ở phía dưới cũng bị dọa sợ, vốn bà ta chỉ nghĩ vương phi chỉ làm
nhục Trần Mặc một chút, đánh hai ba đại bản là xong, không ngờ chỉ một
câu nói nhẹ nhàng của vương phi liền đẩy người ta vào chỗ chết. Vừa rồi
nàng ta còn muốn có chút giao tình với vương phi nhưng bây giờ có lẽ
không được nữa rồi. Còn chuyện cầu xin tha thứ cho Trần Mặc thì miễn đi, bà ta vốn cũng không có ý này trong lòng.
Lúc mấy người phụ nữ
vạm vỡ muốn đem Trần Mặc đi hành hình thì một tên sai vặt hoang mang vội vàng xông vào, vừa thấy Tạ vương phi thì lập tức ngạ nhào lên mặt đất,
âm thanh có chút nức nở, “Nương nương, tình hình của tiểu vương gia
không tốt”.
Hách Liên Tình kích động đứng lên, mày liễu dựng thẳng, trong lòng đau như dao cắt, “Cái gì mà không tốt? Không tốt thế nào?”
Gã sai vặt giống như sắp nói tới chuyện gì rất khó chấp nhận, oa một tiếng khóc ra, “tiểu vương gia… xương đùi của tiểu vương gia bị lệch rồi”
Hách Liên Tình cảm thấy trước mắt tối lại, cả người run rẩy ngã xuống ghế,
hù mấy nha hoàn xung quanh lo lắng tiến lên, Hách Liên Tình phất tay một cái ý bảo mọi người tránh ra, sắc mặt vừa rồi còn hồng hào nay lại
trắng bệt, miệng thì thào ra ba chữ, “Lệch xương đùi?”
Trần Mặc
không hiểu nhìn biểu tình của mọi người như thể chết cha chết mẹ vậy,
không phải chỉ là lệch xương thôi sao? Đánh gãy trọng tiếp là được rồi
mà. Nhưng nàng không biết với cái thời đại lạc hậu này thì không thể
đánh đồng với thế kỉ 21 được, càng không nói tới cái loại thủ pháp ghê
rợn như đánh gãy trọng tiếp. Cho nên biểu tình của Hách Liên Tình cũng
dễ hiểu thôi.
Gã sai vặt quỳ rạp trên mặt đất khóc hoang mang lo
sợ nhìn Hách Liên Tình, “Nương nương, sau này tiểu vương gia sẽ…” đột
nhiên mấy chữ còn lại tắc trong cuốn họng, hắn liền gào khóc tiếp.
Hách Liên Tình vừa nghe thấy lời của gả sai vặt thì trái tim giống như bị
cái gì gõ một cái, nổi giận nói, “Câm miệng cho ta, Từ ma ma, gọi người
gác cổng lấy bảo mả lập tức thông báo cho vương gia, bảo hắn trở về gấp, Tiểu Thanh, ngươi chuẩn bị quần áo đi, bản cung muốn vào cung ngay lập
tức” bây giờ chỉ có hoàng đế mới có khả năng hạ chỉ thỉnh người tài ba
chữa chân cho Chiêu nhi. Còn hoàng đế có yêu cầu gì thì… Hách Liên Tình
chỉ cảm thấy lòng thật đau sót, mặc kệ thế nào thì bà cũng phải cứu được Chiêu nhi.
Đang muốn đi vội thì nhìn thấy người đang quỳ gối nãy giờ ngoài cửa cùng Lý thị không lên tiếng đứng ở một bên, lửa giận
trong lòng lập tức bốc cao, nếu không phải nàng ta làm hại thì Chiêu nhi sao có thể bị như thế được.
“Người đâu, kéo Trình tiểu thư và Trình phu nhân xuống, tiếp đón chu đáo”.
Chỉ có hai cái mạng này không tiêu được lửa giận của bà, nếu tương lai của
Chiêu nhi cứ như vậy mà bị hủy, Hách Liên Tình ta nhất định sẽ diệt cả
nhà các người
Trần Mặc vẫn như cũ không nói lời nào, Lý thị thì
bị dọa tới mức vô lực ngồi phích xuống đất không ngừng dập đầu, nói năng lộn xộn, không ngờ con khốn này lại xui xẻo tới vậy, mình nó chết thì
thôi đi còn kéo theo bà làm gì. Càng nghĩ càng hoảng, dưới thân đột
nhiên lan truyền một bãi màu vàng, Lý thị thế nhưng bị dọa tới không thể không chế như vậy.
Mọi người không khỏi kinh ngạc nhìn Lý thị,
lại nhìn Trần Mặc vẫn ung dung như cũ, trong lòng không khỏi khinh
thường bà ta. Hách Liên Tình cũng không thèm liếc Lý thị một cái, đảo
mắt bước ra khỏi cửa.
Đột nhiên người nãy giờ vẫn một mực yên
lặng, thừa dịp mọi người ở vương phủ hoảng loạn chuyện của tiểu vương
gia mà đứng lên, hữu khí vô lực nói về phía bòng lưng của Hách Liên
Tình, “Ta có thể trị chân cho con bà”.
Bởi vì quỳ gối lâu, hơn
nữa một ngày một đêm không có gì trong bụng, đầu lại bị thương nên tiếng nói của nàng mong manh vang lên trong đại sạnh, tuy mong manh nhưng nó
như một thứ phép lạ điểm huyệt của Hách Liên Tình, khiến bước chân đang
vội vàng hướng ra cửa của bà khựng lại. Hách Liên Tình chậm rãi xoay
người, mở to hốc mắt đỏ bừng gắt gao nhìn chằm chằm Trần Mặc, gằn từng
tiếng hỏi, “Ngươi nói thật?”
Tuy lý trí nói cho nàng điều này căn bản không có khả năng, một tiểu cô nương như vậy sao có thể biết được
phương pháp chữa xương gì kia chứ, khẳng định nàng ta nghe thấy mình sắp bị đem đi đánh chết nên hoảng loạn nói vậy. Nhưng nhìn biểu tình thản
nhiên của Trần Mặc, vẻ mặt cực kì trấn định của nàng, Hách Liên Tình một chút cũng không chán ghét, ngược lại hi vọng nàng càng thêm kiêu ngạo
một chút, to gan hơn một chút để bà có thể tin được lời nói của nàng
không phải là giả.
Trong mơ hồ Lý thị nghe được đoạn đối thoại
của hai người, đầu óc chợt sáng lên, rất nhanh quỳ bên chân của Hách
Liên Tình, cầm lấy làn váy của ba mà nói, “Vương phi nương nương, tiểu
nữ không dám nói đùa, từ nhỏ Mai nhi đã thích y thuật hơn nữa đã từng
chữa khỏi chan gẫy cho hạ nhân, mong vương phi minh giám!”
Nói
Trần Mặc thích y thuật là không giả, Trình Mặc Mai trước kia đúng là rất thích xem sách thuốc, nhưng trị gãy chân cho hạ nhân là lời nói vô căn
cứ của Lý thị, bà ta cũng không tin Trần Mặc có thể trị khỏi chân cho
tiểu vương gia, bà ta chỉ muốn kéo dài trong chốc lát thừa dịp loạn mà
kêu hạ nhân truyền tin về Trình phủ, không chừng có thể cứu bà ta một
mạng.
Trong lòng Hách Liên Tình lúc này cũng rất loạn, bà vốn
muốn vào cung mời ngự y tốt nhất nhưng không ngờ kết quả báo về cũng
không khả quang, người trong cung không một ai dám tới, nhưng nếu đợi
hoàng thương hạ chỉ tìm được người tài ba thì chân của Chiêu nhi không
chừng chữa không được nữa, vì Chiêu nhi, bà cũng tin Trần Mặc một lần,
không chừng nàng ta thật sự có thể làm được.
Một nữ nhân luôn
luôn quyết đoán như Hách Liên Tình một khi quyết chuyện gì thì không có
đường lui, bà đưa mắt đánh giá cô nương tướng mạo bình thường gầy yếu
trước mặt, thấy nàng không có chút lùi bước, lại đưa mắt nhìn Lý thị bị
dọa tới mức tè ra quần thì trong lòng dao động.
Nhìn thấy Hách
Liên Tình gật đầu, trong lòng Trần Mặc không khỏi vui vẻ nhưng trên mặt
cũng không có biểu hiện gì, đập vào mắt mọi người lại biến thành nàng
quá già dặn, nói không chừng là một người có y thuật cao siêu.
“Nhưng ta có ba điều kiện” không đợi mọi người kịp có hảo cảm với mình, Trần
Mặc nói tiếp một câu khiến người người đều giận, vương phi nhà ta tin
tưởng ngươi, để ngươi chữa bệnh là tốt lắm rồi, ngươi còn không biết tốt xấu mà cò kè mặc cả!
Hách Liên Tình tuy đã quyết tâm trong lòng cũng có chút nhíu mi, “Điều kiện gì?”
“Thứ nhất, nếu chữa khỏi chân cho tiểu vương gia thì ân oán của chúng ta coi như xóa bỏ”
Hách Liên Tình hít sâu một hơi, đè lại lửa giận nói, “Được”
“Thứ hai, lúc ta chữa trị không ai được phép nhúng tay, chỉ được làm theo những gì tôi nói”
Cái này thì Hách Liên Tình hiểu, phàm là thần y thánh thủ đều không thích
có người bình luận về cách chữa trị của mình, lập tức đáp ứng.
“Thứ ba, tôi đói bụng” Trần Mặc nói xong toàn bộ đại sảnh liền lạnh ngắt như tờ, giống như mọi người đều bị lời nói của nàng điểm huyệt hết vậy,
ngay cả Lý thị cũng ngơ ngác nhìn Trần Mặc, một câu cũng không thể nói
được.
Nhìn biểu hiện ngơ ngác nhìn mình chằm chằm Trần Mặc đưa
tay lên sờ mũi, có chút lúng túng nói, “Ăn no mới có sức làm việc” cái
bụng cũng giống như hưởng ứng lời của nàng mà kêu lên một tiếng. Hách
Liên Tình cũng không biết làm sao nhìn nàng, “Tiểu Thanh, đi chuẩn bị đồ ăn”
Trần Mặc luôn là một người rất kén ăn, nhưng bây giờ có lẽ
là do quá đói nên cũng không có chọn lựa kén chịn gì, chỉ tao nhã xử lý
nguyên bàn đồ ăn.
Sau khi ăn uống no đủ Trần Mặc rất thỏa mãn mà
xoa bụng, sau đó phân phó người hầu chuẩn bị dụng cụ cần thiết để chữa
trị rồi đi theo phía sau vương phi tới phòng của tiểu vương gia. Dọc
theo đường đi Trần Mặc chỉ cảm thấy vương phủ này xa hoa vô cùng, nhưng
nếu so sánh với phòng của bạn tiểu vương gia kia thì không bằng một góc, hình như tất cả các đồ quý trong thiên hạ này đều được đem về cái phòng này.
Tuy rằng không biết cái hòn núi giả bằng cẩm thạch kia cụ
thể là bao nhiêu tiền nhưng chỉ cần nhìn cũng biết là đồ trăm năm khó
gặp, nhìn cái hoa viên toàn là hoa thơm cỏ là thế này cũng đủ biết bạn
tiểu vương gia kia được sủng ái thế nào.
Đến khi đi vào trong
phòng, cho dù một người trước giờ không quan trọng chuyện tiền bạc như
Trần Mặc cũng bị làm cho hoa mắt, đồ dùng trong phòng toàn là làm bằng
vàng, bình hoa cổ kia không biết có tiền có thể mua được không nữa, toàn bộ vật trong phòng không có cái gì là vật bình thường cả. Không nói tới mấy cái đó, chỉ cần cái bức bình phong vạn tiên đến hướng đồ thôi cũng
đã khiến người ta líu lưỡi.
Bởi vì ông nội của Trần Mặc thích sưu tầm đồ cổ nên đối với mấy thứ này nàng cũng có chút hiểu biết.
Hách Liên Tình vòng qua bình phong tiến vào phòng ngủ, càng đi cước bộ càng
hỗn độn, mãi tới khi đi tới cái giường che kín sa mạn, bà mới hít sâu
một hơi, vén màn lên, “Chiêu nhi!”
Trần Mặc cũng vòng qua cái
bình phong che tầm mắt kia, nương theo âm thanh của Hách Liên Tình thì
nhìn về phía giường, không khỏi có chút ngây người, thiếu niên nằm trên
giường phải dùng hai từ diễm lệ để hình dung. Tuy rằng đau tới răng nanh run lên nhưng bởi vì phát sốt nhẹ nên trên làn da trắng nõn lộ ra chút
ửng hồng, mày rậm nhíu chặt, hai mắt nhắm nghiền, bên dưới cái mũi cao
thẳng là bạc môi mím chặt, cơ thể lô ra chút ốm yếu vô lực nhưng như vậy càng tôn lên ngũ quan chói mắt của thiếu niên, khí chất mềm yếu lại kết hợp hài hòa với khí chất dương cương vốn có lại khiến người ta không
nhịn được mà bị hấp dẫn. Cho dù thế nào thì Trần Mặc cũng không thể
không công nhận tiểu bá vương này quả là một thiếu niên có dung mạo hiếm có.