Mọi người ở đây đều ồ lên, lời nói của Trần Mặc nằm ngoài dự kiến của
mọi người, trong đó bao gốm cả Hạ Hầu Giác và Bách Lý Mị Vân.
Cho dù Hạ Hầu Giác có thâm sâu thế nào, tính toán kĩ ra sao cũng không thể
ngờ tới người nằm trong quan tài không phải là Vạn Hoành Đạt. Một là vì
người nhà của Vạn Hoành Đạt cũng tin là hắn ta đã chết, hai là do hắn
cũng rất tự tin với mạng lưới tình báo của mình, hắn từng nghĩ tới rất
nhiều tình huống với Vạn Hoành Đạt nhưng không thể ngờ rằng tên này dám
treo đầu dê bán thịt chó, kim thiền thoát xác.
Mục đích lần này
của hắn chỉ là mong Trần Mặc có thể tìm ra được manh mối của hung thủ,
hai là muốn thì uy với đám quan lại ở Vận An thành, đương nhiên rồi, nếu không làm Bách Lý Mị Vân khó xử, làm khổ mấy tên quan này một chút thì
hắn không phải là Hạ Hầu Giác.
Nhưng không ngờ Trần Mặc lại mang tới một thông tin lớn như vậy!
Hạ Hầu Giác có thể tin nhanh như vậy nhưng người ngoài thì không.
"Một nha đầu như người dựa váo cái gì mà dám nói bừa ở đây! Dám nói đây
không phải phu quân của ta sao, rõ ràng là ta đã chứng kiến chàng tắt
thở!" Bách Lý Mị Vân tuy có chút dao động nhưng lại lập tức phủ định,
chuyện hôm đó nàng nhớ rất rõ, căn bản không có khả năng phu quân của
nàng biến thành người khác, nhất định là nha đầu chết tiệt này nói bậy!
Nói không chừng là do Hạ Hầu Giác tự tay bố trí. Đúng, nhất định là do
Hạ Hầu Giác có mưu đồ bất chính, nếu không thì sao một con nhóc lại biết khám nghiệm tử thi chứ? Thật nực cười.
Trần Mặc hướng ánh mắt
lạnh như băng, nặng nề nhìn Bách Lý Mị Vân, một người có trình độ y học
đạt tới đỉnh cao như nàng ghét nhất là bị người khác nghi ngờ độ chuyên
nghiệp và tiêu chuẩn, đây chính là sự tự tin tới cực đoan của nàng!
Trong thế giới của Trần Mặc, người ta có thể nghi ngờ nhân cách của nàng nhưng tuyệt đối không thể nghi ngờ trình độ của nàng.
"Khi nãy
Bách Lý phu nhân muốn đánh ta, bàn tay giơ lên hơi thấp, mày hơi nhíu
lại, hẳn là bên bả vai của ngươi đang bị thương", Trần Mặc không thèm
nhìn Bách Lý Mị Vân nữa, chỉ thản nhiên bỏ lại một câu.
Mấy vị
phu nhân ngất xỉu vừa tỉnh lại bên cạnh nghe được lời của Trần Mặc thì
nhịn không được mà nói, "Nha đầu này thật thần! Hai ngày trước Bách Lý
phu nhân có tới nhà ta chơi thì bị một nha hoàn nhà ta không cẩn thận
làm bị thương vai phải".
Mọi người đều dùng ánh mắt kinh ngạc
nhìn về phía Trần Mặc, loại chuyện khuê mật của nữ nhân không lẽ mạng
tình báo của Hạ Hầu Giác cũng điều tra sao? Cái này... cái này không thể xáy ra được! Lời giải thích duy nhất cho chuyện này là tiểu nha đầu này có kĩ thuật khám nghiệm tử thi cao siêu, có thể nói chuyện với người
chết đúng như lời của Hạ Hầu Giác.
Một chuyện như thế này bọn họ chưa ai từng thấy!
Miệng của Bách Lý Mị Vân há hốc nhìn về phía Trần Mặc, lúc này nàng ta hoàn
toàn không biết nói sao cho phải, trái tim của nàng kêu gào là không tin tưởng Trần Mặc nhưng lí trí của nàng lại nói đây chính là sự thật.
Không lẽ phu quân chưa chết thật sao? Vậy hắn ở nơi nào? Vì sao lại lừa mọi
người là hắn đã chết? Vị sao lại không nói cho nàng biết?
Trong
đầu của Bách Lý Mị Vân bây giờ đang có rất nhiều vấn đề đang quay mòng
mòng, càng nghĩ càng loạn, sau cùng thì đầu óc trống rỗng.
Mọi
người ở đâu đều bàn tán, không ai biết đang có chuyện gì xảy ra, cũng
không ai biết cái thi thể nằm bên cạnh quan tài kia là ai.
Quý Tĩnh Niên cũng dùng ánh mắt thâm sâu nhìn về phía Trần Mặc, trong lòng phân tích mọi chuyện để tìm ra sự thật.
"Mọi chuyện hôm nay chúng ta có thể bước đầu xác định rằng Vạn đại nhân giả
chết. Vì bảo vệ chứng cứ nên thi thể được đưa tới nhà xác của nha môn
của Vận An thành. quan lại có mặt lúc Vạn đại nhân xảy ra chuyện xin mọi đi theo ta tới nha môn để lấy lời khai. Hạ Hầu Giác ta phụng mệnh hoàng thượng tới đây điều tra vụ án này, mong các vị đồng nghiệp phối hợp"
nói xong liền bảo đám người Minh Ngọc dẫn mấy vị quan có liên quan đi.
Lần này tới đây chuyện điều tra cái chết của Vạn Hoành Đạt chỉ là chuyện
phát sinh bất ngờ, chuyện chính là điều tra tham ô ở Vận An thành, hiện
tại Trần Mặc cho hắn cơ hội thế này thì nhất định phải tận dụng để truy
tra chuyện chính.
Lúc đầu hắn nghĩ muốn làm xong chuyện cũng vất
vả lắm, đám quan viên trong Vận An thành này đều là địa đầu xà, tục ngữ
nói cường long cũng khó áp được địa đầu xà, năng lực của Hạ Hầu Giác hắn cũng không phải gọi là ghê gớm gì nên không thể cứng rắn với bọn quan
viên ở đây. Bây giờ bọn họ đều ở ngoại ô Vận An thành, đám quân viên này cũng không thể gọi cứu viện, hắn lại có lý do danh chính ngôn thuận, cô hội này mà còn không lợi dụng thì thật ngốc.
Cẩm y vệ mà Hạ Hầu
Giác mang tới đều có thể một địch trăm, quan lại ở đây chỉ dẫn theo vài
gia đinh khỏe mạnh, sao có thể so sánh với cẩm y vệ được, một đám quan
viên chỉ đành phối hợp với Hạ Hầu Giác điều tra án, nhưng ai cũng bí mật nháy mắt với gia quyến.
Vận An thành tối nay thật yên bình,
nhưng không ai biết ở ngoại ô thành lại giông bão gào thét, chân trời đã có chút ánh sáng, bầu trời của Vận An thành hôm nay cũng sắp thay đổi
rồi!
Sáng sớm hôm sau, trước phủ thái thú Vận An thành không
ngừng có bóng dáng của nha đinh của các phủ tới điều tra tin tức ra ra
vào vào, nhưng đều bị cẩm y vệ chăn lại.
Lúc này tin tức Vạn
Hoành Đạt chưa chết vẫn còn giữ kín, Bách Lý Mị Vân và tất cả người hầu
trong phụ đều bị giam sau hậu viên chờ được điều tra, phủ thái thú lúc
này đều nằm trong tay Hạ Hầu Giác.
Mà vị chỉ huy sứ mà mọi người
đang 'ngày nhớ đêm mong' thì đang thong thả đánh cờ dưới một gốc cây
liễu lớn sau hậu viện phủ thái thú với Liễu Thừa Phong.
Hạ Hầu Giác tùy ý hạ một quân cờ xuống, "Sức khỏe của ngươi vẫn ổn chứ Thừa Phong? Cần nghỉ ngơi không?"
Liễu Thừa Phong lập tức thả một viên trắng lên bàn cờ, "Không sao, ngày hôm
qua đã ngủ nhiều rồi, hôm nay không ngủ tiếp được. Nhưng A Giác từ hôm
qua tới giờ không chợp mắt được lúc nào, không mệt sao?"
Hạ Hầu
Giác cười một tiếng, tay hạ thêm một quân đen xuống, "Không mệt! Lần này tới Vận An thành còn thuận lợi hơn ta tưởng rất nhiều, tất cả đều là
công lao của Trần Mặc." nHạ Hầu Giác kể chuyện thái thú giả đêm qua cho
Liễu Thừa Phong nghe, đồng thời nói ra suy đoán của mình.
"Ta
đoán tám phần là do lão Vạn Hoành Đạt kia biết tin ta phụng mệnh hoàng
thượng tới đây điều tra tham ô nên mới sợ hãi bày ra kế kim thiền thoát
xác này".
Liễu Thừa Phong cầm một quân trắng trong tay vuốt ve
nửa ngày, ánh nắng sáng sớm có chút ấm áp chiếu vào người của Liễu Thừa
Phong khiến dung mạo của hắn càng ôn nhuận như ngọc, một thân trường bào xanh nhạt, tóc dài như mực tùy ý buộc lại phía sau, ẩn trong ánh sáng
tạo cho người ta cảm giác hắn có một dung mạo khiến người khác thở dài.
"Ba" một tiếng, Liễu Thừa Phong hạ quân cuối cùng xuống bàn cờ, thắng bại đã được phân, cho dù quân đen có tiến công dũng mãnh nhưng cũng bị quân
trắng bao vây, vốn tưởng quân đen có thể thoát khỏi nhưng lại bị quân
trắng chơi chiêu hiểm, ở thế cờ cuối cùng lại thua tới tan tác.
Một người thông minh như Liễu Thừa Phong không tính thì thôi, nếu có tính toán chắc chắn trong thiên hạ này không ai bằng hắn.
Đay chính là đánh giá của Hạ Hầu Giác khi lần đầu tiên đánh cờ với Liễu Thừa Phong.
Hạ Hầu Giác không biết nói sao nhìn bàn cờ trước mặt, thu dọn bàn cờ, "Xem ra ta không thể đánh bại ngươi rồi".
Liễu Thừa Phong chỉ cười khẽ một tiếng, nhìn mặt trời đang mọc phía xa, châm rãi nói, "Lần này tuy ngươi và ta cùng tới Vận An thành nhưng sức khỏe
của ta lại không cho phép ta giúp đỡ ngươi. Nhưng có một số chuyện A
Giác nên ngẫm lại thật kĩ, Vạn Hoành Đạt này tuy là thái thú một phương
nhưng hắn thật sự có khả năng trước mắt bao người làm ra chiêu kim thiền thoát xác sao? Nếu bên người hắn có một người giống hắn tới mười phần
thì sao Bách Lý Mị Vân lại không biết? Nếu lần này không có khả năng
siêu việt của Tiểu Mặc thì cho dù ngươi có mời hết các quan khám nghiệm
tử thi trong thiên hạ cũng khóm có thể phát hiện thi thể kia là giả".
Liễu Thừa Phong nói một hơi khiến Hạ Hầu Giác bắt đầu suy nghĩ lại mọi
chuyện, mọi chuyện lúc ấy diễn ra khá nhanh, tuy có rất nhiều điểm đáng
ngờ nhưng tất cả đều bị Hạ Hầu Giác xem nhẹ, bây giờ nghe Liễu Thừa
Phong nói rõ như vậy hắn mới phát hiện ra, đúng là ngoài cuộc tỉnh táo
trong cuốc u mê.
"Sau lưng Vạn Hoành Đạt này nhất định có người đứng sau".