Tờ mờ sáng ngày hôm
sau, Trần Mặc và Xuân Hương ngồi xe ngựa trở về Triệu gia thôn, vốn có
thể không trở về nhưng từ đây tới Vận An thành kia phải ở lại ít nhất
một tháng, Trần Mặc muốn mang một vài quyển sách thuốc theo để giải lao
dọc đường, tiện thể lấy thêm một số dụng cụ khám nghiệm tử thi mang
theo.
Hạ Hầu Giác nói giờ mẹo xuất phát nên khi trời còn chưa sáng chủ tớ hai người đã vội tới Triệu gia thôn để lấy đồ.
Trần Mặc dặn xa phu dừng xe ở ngoài tiểu viện, nàng và Xuân Hương thì vào trong lấy đồ.
Trần Mặc chỉ nhớ tới dược liệu và sách thuốc thôi, còn quần áo và trang sức
thì đều do Xuân Hương chuẩn bị, Trần Mặc căn bản cũng không biết nên bắt đầu thu dọn mấy thứ linh tinh ấy, may mà Xuân Hương có tài năng quản
gia nên chỉ một chóc đã thu dọn sạch sẽ gọn gàng, xách vài ba cái túi
bước lên xe ngựa, hai người đang chuẩn bị đi thì phía xa có tiếng người
gọi lại, "Tiểu Trần đại phu, chờ tôi với!"
Trần Mặc và Xuân Hương có chút kinh ngạc quay đầu lại, sắc trời bây giờ đã tờ mờ sáng, phía xa có bòng dáng của bốn năm người đang vội vã đi tới, khi họ đến gần hơn
một chút thì hai nàng mới nhận ra, thì ra là trưởng thôn, con trai
trưởng của ông và một số người khác nữa.
Trưởng thôn đã lớn
tuổi, hơn nữa ông còn bị thấp khớp nên đi đứng này nọ cũng tương đối khó khăn, thế mà vẫn kiên trì chạy tới chỗ Trần Mặc nên vừa tới nơi đã thở
hồng hộc, nhưng nhìn thấy Trần Mặc thì trên mặt nở một nụ cười hòa ái,
không ngừng nghỉ nói, "Tiểu Trần đại phu muốn đi đâu sao?"
Trần Mặc cũng không hiểu ý của họ lắm, chỉ gật đầu một cái coi như là đồng ý.
Trưởng thôn liếc mắt ý bảo vợ mình xách một cái giỏ tới, "Lần trước may mà
Xuân Hương cô nương nói là Tiểu Trần đại phu vào trong thành chữa bệnh,
nếu không chúng ta cũng không biết làm thế nào! Lần này hay tin Tiểu
Trần đại phu phải đi xa nhà một thời gian nên gia đình ta đưa một ít
lương khô do thê tử nhà ta làm, mong Tiểu Trần đại phu đừng ghét bỏ" nói xong thì dúi một cái giò đầy lương khô vào tay Xuân Hương, Xuân Hương
cũng có chút luống cuống tiếp nhận, không biết làm thế nào nên đưa ánh
mắt chờ mong nhìn về phía Trần Mặc.
Trước giờ Trần Mặc cũng chưa
từng trải qua chuyện như vậy, trước kia xem bệnh cho người khác, họ đưa
chút đồ cho cô cũng xem như là tiền khám bệnh, nhưng hôm nay lại khác,
"Trưởng thôn, tôi vô công không chịu lộc" cuối cùng sau một hồi trầm
ngâm nàng cũng nói ra được câu này.
Xuân Hương nghe thế thì nhanh nhẹn trả cái giỏ về tay trưởng thôn, trưởng thôn lại nhất quyết không
chịu nhận lại, "Tiểu Trẩn đại phu, ngươi đừng từ chối, một lão gia thấp
khớp như ta cũng vì có ngươi giúp mà có thể đi lại được, đây chỉ là một
chút tâm ý của ta mà thôi, ngươi nhất định phải nhận lấy. Cứ coi như là
quà ăn vặt trên đường đi, cháu gái nhà ta cũng rất thích mấy thứ này"
tính ra thì tuổi của Trần Mặc cũng tương đương với cháu gài của trưởng
thôn, cho dù nàng có giỏi y thuật hay ít nói lạnh lùng ra sao thì cũng
chỉ là một thiếu nữ mà thôi!
Không biết người trong thôn biết tin Trần Mặc đi từ đâu mà nhà nào cũng cầm theo một chút rau dưa, đồ ăn vặt trong nhà tới đưa cho chủ tớ Trần Mặc, có một số người vừa thức dậy thì nghe được tin tức từ hàng xóm đã vội vàng chạy tới, bất chấp đầu bù tóc rối.
Nhìn thấy càng lúc càng nhiều người dân tới vây quanh xe
ngựa của Trần Mặc để đưa cái này cái kia, dặn dò nàng như dặn con cháu
trong nhà lúc đi xa, mãi tới khi Xuân Hương nhắc nhở rằng sắp trễ rồi
bọn họ mới lưu luyến nói lời từ biệt với Trần Mặc. (mấy người ở đây
thiệt là dễ thương quá đi)
Trần Mặc cũng không biết vì sao trong
lòng lại rất ấm áp, một thứ tình cảm trước nay chưa từng có đang lặng lẽ chui lên trong tim nàng, loại cảm giác này khiến mắt nàng cay cay,
trong lòng cũng trướng trướng khó chịu, muốn phát tiết hết ra ngoài
nhưng không thể, chỉ có thể chồm ra ngoài cửa sổ ra sức vẫy tay với
người dân trong thôn.
Đối với Trần Mặc mà nói chữa mấy bệnh vặt
của bọn họ không đáng là gì, nhưng những người dân thuần phác này lại
nhớ kĩ, lại đối đãi với Trần Mặc như thân nhân của mình.
Chờ tới
khi hai nàng tới trước phủ, Hạ Hầu Giác và mấy người hầu thân cận đã sớm lên xe ngựa chờ bọn họ, vì sức khỏe yếu kém nên Liễu Thừa Phong cùng
ngồi trong xe với chủ tớ Trần Mặc.
Liễu Thừa Phong xốc màn xe ngựa lên, vừa định bước chân vào trong thì khựng lại, không biết làm sao cho phải.
Bên trong xe chất đầy gói to gói nhỏ, còn có mấy cái rổ đựng trứng chim
trứng vịt, ngoại trừ chỗ Trần Mặc và Xuân Hương đang ngồi thì gần như
không còn chỗ trống cho người khác chen vào.
Liễu Thừa Phong buồn cười thở dài, "Hai người đang tính..." dọn nhà sao?
Hạ Hầu Giác đứng bên ngoài thấy Liễu Thừa Phong đơ người đứng bên ngoài
thì tò mò thúc ngựa tới nhìn, mấy người này đang tính đi tị nạn sao hả
trời!
"Mang nhiều đồ như thế làm gì? Thiếu cái gì thì mua dọc
đường là được rồi" trong lòng của Hạ Hầu Giác có chút buồn cười, nhưng
hắn luôn dùng thái độ nghiêm túc trước mặt cấp dưới nên khi nói ra câu
này hai mắt hắn híp lại, lạnh lùng nhìn quang cảnh trong xe.
Xuân Hương sợ cái bản mặt như thế của Hạ Hầu Giác nên lập tức giải thích,
"Đây là đồ mà người trong thôn đưa tiễn tiểu thư, là một chút tâm ý của
bọn họ thôi".
"Cho dù như vậy thì cũng không cần mang nhiều thế
chứ, nhiều tới mức không còn chỗ cho Thừa Phong ngồi luôn kìa" vừa nghe
Liễu Thừa Phong sẽ ngồi chung xe ngựa với tiểu thư, Xuân Hương lập tức
dọn dẹp một số đồ, chừa một chỗ trống ở bên cạnh Trần Mặc.
Liễu
Thừa Phong xấu hổ ngồi bên cạnh Trần Mặc, bởi vì không gian quá chật hẹp nên cũng không tránh khỏi đụng chạm thân thể, thân thể lạnh lẽo của
Liễu Thừa Phong vừa tới gần Trần Mặc liền cảm nhận được nhiệt độ ấm áp
của nàng, làm cho người ta có cảm giác lo lắng không nói nên lời. Ở phần đùi dù đã cánh một lớp vải mỏng nhưng hắn có thể cảm nhận rõ nhiệt độ
của nàng, khuôn mặt của hắn lập tức đỏ lên.
Trần Mặc rất chuyên
chú đọc quyển sách trong tay, cảm thấy Liễu Thừa Phong ngồi gần quá mức
thì không tự giác dịch vào bên trong một chút, nhưng không gian lại quá
chật hẹp, nàng cũng không muốn ném tâm ý của người trong thôn ra đường
nên đành chịu đựng.
Ở cổ đại này cho dù là đường có lớn tới đâu
thì cũng có chút gập ghềnh bấp bênh, dọc theo đường đi xe ngựa xốc nảy
không ngừng, Liễu Thừa Phong chỉ cảm thấy mỗi lần hắn và nàng tiếp xúc
da thịt thì trái tim không mấy khỏe mạnh của hắn lại run lên một cái, lí trí nói với hắn nên lui ra phía sau nhưng thân thể lại mê luyến cảm
giác đụng chạm ái muội này. Tay hắn nắm thành quyền để giữ lý trí, cũng
qua nửa canh giờ rồi nhưng một trang hắn cũng không đọc được, nếu là
trước kia hắn đã xem xong cuốn sách trên tay rồi, nhưng hiện tại, tay
hắn thì cần sách nhưng một chữ cũng không thể đập vào đầu được.
Lén lút nâng đôi mắt ôn nhuận lên, nhìn cái đầu của Trần Mặc đang gật gù,
tiểu nha đầu này, chắc sáng nay thức dậy quá sớm nên bây giờ buồn ngủ
chứ gì!
Trên chiếc xe ngựa xốc nảy, thân thể của Trần Mặc ngã
trái ngã phải, bên cạnh cũng không có chỗ nào để tựa vào, đột nhiên xe
chạy qua một cái hố to, thân thể của nàng liền ngã vào trong lòng của
Liễu Thừa Phong!
Liễu Thừa Phong sửng sốt một chút nhưng cũng
không đầy nàng ra, ngược lại hắn còn chỉnh tư thế dựa của nàng để nàng
có thể thoải mái một chút.
Trần Mặc có cảm giác tìm được cái nệm êm, vừa lòng chép miệng ngủ thoải mái.
Xuân Hương nhìn hành động của hai người, nhịn không được tránh ở một góc cười trộm.