Thái Thượng Đại trưởng lão Luyện Thi tông mang Cơ Trường Không đi vào
sâu trong Táng thi địa. Tốc độ lão cực nhanh, chỉ vẻn vẹn ba ngày đường
đã đến gần khu vực trung ương của toàn bộ sơn mạch, cũng chính là ngọn
núi đen kịt cao nhất này.
Trên đường đi, tuy chỉ ba ngày, nhưng Cơ Trường Không đã thực sự biết rõ được thực lực chân chính của vị Trưởng lão này.
Cùng nhau đi, trên đường gặp hơn mấy chục Thi Vương cường đại, mà càng
đi vào chỗ sâu thì mấy tên Thi Vương lại càng cường đại hơn. Thậm chí
trong đó có rất nhiều Thi Vương cường đại ngang ngửa với hai tên Thi
Vương lúc trước.
Nhưng mà, dù cường đại bao nhiêu, đến khi gặp phải lão thì lại như chuột gặp phải mèo, vô cùng dịu dàng ngoan ngoãn.
Đến khi vào gần chỗ sâu nhất trong cấm địa thì lão mới không dám chủ quan.
Mỗi một Thi Vương ở nơi đây đều tu luyện từ 500 năm trở lên, đao thương
bất nhập, vô cùng cường đại. Lão giả tuy rằng cường đại nhưng một khi bị vây công thì cũng phải chết mà thôi.
"Tiền bối. Rốt cuộc ngài muốn mang tiểu tử đi đâu?" Cơ Trường Không nhìn bốn phía, có chút kinh hồn bạt vía* hỏi.
*Kinh hồn bạt vía: ý nói run sợ đến hồn vía lên mây. ^^
"Tiểu gia hỏa, đừng nóng vội, nhanh đến thôi." Lão giả mỉm cười, da mặt như nhuyễn trùng nhăn lại.
Cho đến bây giờ, lão giả thể hiện ra thái độ càng ngày càng rõ. Cơ Trường Không cảm giác được rất rõ ràng.
Người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu. Cho dù lão không có hảo ý thì hắn cũng chỉ có thể giả vờ giả vịt coi như không thấy, không biết,
không những vậy mà còn phải giả vờ cao hứng. Nếu không có át chủ bài là
Thanh y Tiên tử thì chỉ sợ, dù cầm chắc cái chết nhưng hắn cũng sẽ cố
nghĩ ra biện pháp để chạy trốn, biết đâu may mắn sẽ mỉm cười với hắn.
Nhưng khi hắn nhớ đến vị tiền bối kia, người ấy đã nói đến đây sẽ tìm
gặp được cơ duyên, thì hắn lại nghĩ, chẳng lẽ đây chính là cơ duyên của
hắn sao?
Tồn tại như vậy! Chắc sẽ không lừa gạt ta làm gì!
Đường núi càng ngày càng dốc đứng, âm khí cũng nồng đậm hơn. Một tia khí tức âm lãnh như là trường xà theo lỗ chân lông mà chui vào cơ thể của
hắn làm hắn rùng mình một cái.
"Ân, ngay ở chỗ này a, nên nghỉ ngơi một chút rồi tiếp tục." Đại trưởng lão Luyện Thi tông cười hắc hắc nói.
Đã tới chưa? Cơ Trường Không âm thầm cảnh giác.
Lão gia hỏa này chưa từng nói qua chuyện nghỉ ngơi từ lúc khởi hành. Cho dù hắn chống đỡ không nổi thì lão cũng chỉ đưa qua một đạo tinh khí để
hắn khôi phục thể lực, không hề dừng lại.
Rất hiển nhiên, lão đang rất gấp!
Nhưng bây giờ, bỗng nhiên lão gia hỏa này lại nói nghỉ ngơi. Vậy có thể
đoán chỗ này chính là nơi lão muốn thực hiện mục đích của mình.
Mà cho dù hắn có đoán trúng thì thế nào? Lão gia hoả trước mặt này, với
tu vi của hắn bây giờ, thì hắn không thể nào đánh lại lão được, chỉ có
thể đi một bước nhìn một bước. Hy vọng, cuối cùng Thanh y Tiên tử sẽ ra
tay. Nghĩ đến đây, hắn lại quay đầu nhìn ra phía sau, nhìn nữ tử mặc bộ
Thanh y luôn một mực ở sau lưng hắn.
Trên đường đi, lão gia hỏa không nhìn thấy được nhưng Cơ Trường Không
lại thấy được việc Thanh y Tiên tử cắn nuốt tinh khí của ít nhất trên
trăm tên Thi Vương. Nhờ vậy mà khí tức từ chết chuyển thành sinh, càng
trở nên nhân tính, thậm chí con mắt luôn trống rỗng kia rốt cuộc cũng có vài phần tinh quang lập loè.
Tìm một tảng đá rồi ngồi xuống. Cơ Trường Không vừa giả vờ há miệng thở dốc, vừa quan sát bốn phía.
Nơi đây đã là nơi sâu trong trung tâm sơn mạch Táng thi địa rồi.
Chỗ của hắn chính là một chỗ trên ngọn núi nhỏ. Quái thạch bốn phía lởm
chởm, âm khí dày đặc, có khe vực sâu âm u rải rác bốn phía, chính là nơi Thi Vương ẩn tàng. Trong đó phát ra tiếng cười quái dị, tiếng gào théo
liên miên không dứt.
"Ngao ô o o o, NGAO rống. . ."
Bốn phương tám hướng truyền đến tiếng rống của Thi Vương. Mà càng kinh
khủng hơn là mỗi một Thi Vương ở đây đều vô cùng cao lớn. Từng tên đều
chiếm phạm vi hơn mười dặm, thậm chí lên tới trăm. Uy thế thu nạp nguyệt hoa chi tinh của chúng còn kinh khủng hơn hai đầu Thi Vương lúc trước
gấp trăm lần.
Nhất định nơi đây là đại bản doanh của Thi Vương! Mỗi một tên đều có tu
vi ít nhất là Thiên Môn cảnh giới. Không biết lão đầu tử này rốt cuộc là vì cái gì mà lại đến đây, nội tâm Cơ Trường Không muốn thật sự bùng nổ
a!
Có lẽ cảm nhận được khí tức của con người còn sống nên vô số Thi Vương bốn phía càng điên cuồng gào thét.
Oanh long long, Oanh long long. . .
Xa xa truyền đến tiếng nổ vang, Cơ Trường Không theo tiếng nổ nhìn lại
thì thấy trong không trung lại có một chiếc xe ngựa vượt ngang trời mà
tới.
Chiếc xe ngựa này do năm con ngựa đặt song song kéo đi. Thùng xe làm
bằng kim loại màu bạc trắng, khắc đầy hoa văn. Mà loại kim loại này
dường như có thể dẫn dắt nguyệt hoa. Vì vậy, vô số quang mang quay xung
quanh nó, làm cho người ta cảm giác rất thánh khiết.
"Lão yêu quái! Ngươi đã đến, bọn hắn đâu rồi." Đại trưởng lão Luyện Thi tông nhìn thấy xe ngựa, lập tức cười quái dị nói
"Ta ở chỗ này." Dưới ngọn núi truyền đến từng tiếng hát, một thân ảnh từ dưới vách núi bay lên. Quần áo của lão bồng bềnh, tóc dài xoã vai, mặt
như ngọc, rất có khí phái của một Đạo gia tiên nhân*.
*Đạo gia tiên nhân: người tu đạo đã thành tiên.
Chỉ là, nơi đây chính là Táng thi địa, là Tử Vong Chi Địa, nơi yêu ma
quỷ quái qua lại nên dù xe ngựa thánh khiết hay là thư sinh tràn đầy hạo nhiên chính khí kia nếu ở trong hoàn cảnh này thi đều vô cùng cổ quái.
Xe ngựa đáp xuống, thế mà lại như nhẹ như lông hồng, không tạo ra một chút âm thanh nào.
Cho đến lúc này thì Cơ Trường Không mới thật sự thấy được bộ dạng của
cái xe ngựa này. Năm con ngựa kéo xe là Mã Chu. Thân chúng tản ra màu
xanh vàng, móng ngựa đúc bằng sắc. Mà sau lưng mấy con ngựa khoảng ba
trượng là một cái khối giống như cái rương lớn, không hề có bánh xe,
cũng không trang trí gì ngoài những hoa văn.
Người ở trong xe cũng không xuất hiện. Mà hai người khác cũng không mở miệng nói thêm câu nào. Họ cứ như vậy, yên lặng chờ đợi.
"Ơ! Các vị ca ca đều đã đến sao? Tiểu muội đã chậm một bước rồi!"
Đây là...? Cơ Trường Không chỉ mới nghe thấy thanh âm này thôi thì khí
huyết toàn thân của hắn đã dâng lên. Mặt đỏ bừng bừng, bụng dưới xuất
hiện một cỗ nhiệt lưu xoay quanh khiến hắn gần như mất đi lý trí.
Không có cách nào để hình dung tiếng nói mị hoặc của người mới đến. Nàng ta như một tuyệt thế gia nhân khoác nhẹ sa mỏng trên vai, da thịt như
ẩn như hiện. Một cỗ từ tính và câu dẫn tràn ngập đến. Cơ Trường Không
không thấy nàng ta, chỉ mới nghe tiếng thôi cũng đã gần như rơi vào tay
giặc.
Nhưng ngay khi khí huyết của hắn bất ổn, dục hoả thêu đốt người thì bỗng nhiên, một đạo khí tức mát lạnh từ huyệt Bách Hội tràn ra. Chỉ trong
chốc lát nó đã xua đi hết dục niệm, giúp hắn thanh tỉnh trở lại.
"YAA.A.A... Nơi đây còn có một vị tiểu huynh đệ, thật làm cho ta thật
cao hứng a!" Cái thân ảnh màu đỏ kia bay nhanh tới gần hắn, dáng người
uyển chuyển, làm cho người ta chỉ liếc nhìn thôi cũng không tự chủ được
mà trầm mê trong đó, không thể nào dời mắt đi được.
Nhưng lúc này hắn không có bị mê hoặc, cả người rất thanh minh, chỉ là
Hồng Phấn Khô Lâu mà thôi, không cách nào có thể rung chuyển được đạo
tâm của hắn.
"Ồ!" Hồng y nữ tử bỗng nhiên nhìn Cơ Trường Không nhiều hơn. Với thủ
đoạn của nàng thic cho dù là tu giả Thiên Môn cảnh giới cũng không thể
thoát được. Mỗi tiếng nói hay cử động đều có thể làm cho Thiên Môn cường giả quỳ gối dưới váy, từ trước đến nay không hề có ngoại lệ. Thế nhưng
không ngờ rằng, hôm nay lại có một thiếu niên Khai Mạch cảnh giới thôi
nhưng lại không hề bị ảnh hưởng.
Nghĩ đến đây, hồng y nữ tử lập tức sinh lòng nghi hoặc, đôi mắt đen lập tức loé lên một đạo hào quang.
Chỉ trong chốc lát, bốn phương lập tức tràn ngập một cổ khí tức lạ. Mà
mỗi tiếng nói, cử động của hồng y nữ tử đâu chỉ khiến khí tức bạo tăng
gấp trăm lần!
Sắc mặt đám người Đại trưởng lão Luyện Thi tông đỏ bừng. Trên mặt hiển
hiện vẻ giãy dụa, dường như không thể chịu đựng được mị hoặc vậy. Từ góc độ của Cơ Trường Không nhìn qua sẽ phát hiện hạ thân Đại trưởng lão
Luyện Thi tông đã nổi lên biến hóa.
Nhưng cứ để hồng y nữ nhân và tất cả mọi người rung động! Cơ Trường
Không vẫn bình yên vô sự như cũ. Dường như mị hoặc chi lực kia căn bản
không có chút tác dụng nào đối với hắn. Mỗi tiếng nói, cử động của hồng y nữ tử đều khó có thể làm hắn rung động. Nhờ đạo khí tức kia, hắn tỉnh
táo, thong dong đến lạ thường.
Dù là tồn tại Thiên Môn cường giả cũng khó có thể cưỡng lại được mị lực
này a, làm sao mà Cơ Trường Không lại không bị ảnh hưởng. Trong nhất
thời, hồng y nữ tử và cả những người còn lại đều ngây người, sắc mặt mỗi người đều vô cùng cổ quái.
Bọn họ nào biết, tinh lực bá đạo, vốn có uy năng phá tà. Lúc này, quanh
thân Cơ Trường Không cuồn cuộn tinh lực không dứt, giúp hắn bảo trì
trạng thái thanh minh. Hồng y nữ tử cố tạo ra tư thế gãi đầu, chẳng
những hắn nhìn không thấy đẹp mà ngược lại, hành động này lại làm cho
hắn có cảm giác buồn nôn.
"Khanh khách, tiểu đệ đệ thật sự thú vị." Hồng y nữ tử miễn cưỡng cười cười, thâm ý nhìn Cơ Trường Không rồi thu hồi mị công.
"Dùng Đào Hoa Mê Thần Chướng để mê hoặc một tên tiểu tử, Đào tam nương,
ngươi thật sự có bản lĩnh." Đại trưởng lão Luyện Thi tông lạnh lùng nói, cảm giác lão hơi có chút thẹn quá hoá giận, dù sao vừa rồi mặt lão cũng không dễ coi lắm.
"Lão nương thế nào mắc mớ gì tới ngươi. Không ăn được bồ đào thì nói bồ
đào còn xanh! Lão nương cứ thích bắt chó đi cày, xen vào việc của người
khác đấy!" Tốc độ trở mặt nhanh như chớp của Đào tam nương làm cho
người ta không thốt lên được lời nào. Mới vừa rồi, giọng nói còn nhỏ nhẹ mà chỉ sau một khắc thì đã là dạ xoa mặt xanh rồi.
"Hừ. . . "Đại trưởng lão hừ lạnh một tiếng, gương mặt đỏ lên nhưng cuối cùng cũng không có nói thêm lời nào nữa.